Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

057

Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————



"Chơi? Không phải ai trong tổ chức cũng giống như cậu, sống chỉ để giết thời gian đâu, Dazai. Đương nhiên là tôi đi công tác rồi." Sakaguchi Ango nói.

"Nếu muốn tôi nói thì Ango," Dazai Osamu vừa nói vừa dùng ngón tay nhón thịt cua trong cái hộp mới, "mọi thứ tồn tại trên đời này đều là công cụ để giết thời gian trước khi chết. À mà, là công việc gì thế?"

Tầm mắt của Sakaguchi Ango dao động trên không trung một hồi lâu sau mới trả lời: "Câu cá."

"Đi công tác là vì công việc, không phải đi chơi." Kunikida Doppo đẩy mắt kính, Dazai có thói quen lười biếng từ khi còn nhỏ rồi hay gì?

"Ba hộp thịt cua..." Tanizaki Junichirou nhìn ba hộp thịt cua rỗng không, "Ngài Dazai không ngán sao?" 

"Chắc là không ngán đâu." Miyazawa Kenji nói: "Em cũng vậy nè, bình thường em ăn cơm ăn bao nhiêu cũng không ngán, hơn nữa còn muốn ăn thêm cơ, ăn đến khi no mới thôi."

"Ra là ngài Dazai thích ăn cua hộp..." Akutagawa Ryunosuke lẩm bẩm nói, đồng thời ghi vào một cuốn sổ nhỏ.

"Câu cá?" Miyazawa Kenji không rõ, "Không phải nói là đi công tác hả? Công tác là câu cá sao?"

"Chắc là có ý nghĩa khác." Nakajima Atsushi nói.

Sakaguchi Ango chú ý tới ánh mắt dao động của 【 Sakaguchi Ango 】, trong lòng đột ngột sinh ra thắc mắc.

Kỳ lạ...

Edogawa Ranpo nhìn 【 bọn họ 】, đã đoán được chuyện về sau.

Tất cả những thứ này, có thể vừa là số mệnh an bài, vừa nằm ngoài số mệnh. 

"Ồ, vất vả cho anh rồi." Dazai Osamu không thành tâm chút nào nói một câu, sau đó lại hỏi: "Thế câu được gì?"

"Con số 0, đi mà phí cả công. Nghe bảo có hàng Châu Âu cao cấp nên mới đi tới đấy, vậy mà toàn là thứ rác rưởi từ lớp học thủ công của mấy tổ dân phố." Nói tới cái này, Sakaguchi Ango liền nhụt chí.

"Câu cá" là từ lóng được sử dụng trong tổ chức để chỉ việc chọn mua buôn lậu sản phẩm, hầu hết là vũ khí do nước ngoài sản xuất hoặc là các sản phẩm quản chế. Trong tình huống cực kỳ hiếm hoi mới có đá quý hoặc tác phẩm mỹ nghệ mới có dịp lưu thông đưa vào.

"Có điều, có một chiếc đồng hồ cổ không đến nỗi tệ, là tác phẩm của một thợ sửa đồng hồ thời Hậu kì Trung Cổ. Tuy là hàng giả, nhưng tay nghề như vậy thì cũng sẽ tìm được người mua thôi." Sakaguchi Ango lấy ra một cái hộp giấy bên trong cặp làm việc để Dazai Osamu và Oda Sakunosuke nhìn một chút.

Trên hộp giấy có mấy món đồ dùng đi công tác như thuốc lá và ô gấp.

"... Giao dịch xong lúc mấy giờ?" Nhìn đống đồ Dazai Osamu đột nhiên mở miệng hỏi dò.

"Là ý này à..." Miyazawa Kenji gật gật đầu, một bộ học được dáng vẻ.

Nhưng nhìn Dazai Osamu đặt câu hỏi, sự nghi ngờ trong lòng của Sakaguchi Ango lại càng lúc càng lớn. Lúc này hắn đột nhiên nhớ tới 【 hắn 】 là nằm vùng, vậy thì Dazai và 【 Odasaku 】 cùng là thành viên của 【 Port Mafia 】, lúc đó bọn họ...

Nghĩ, tâm Sakaguchi Ango nhất thời trở nên nặng nề.

Mori Ougai nhìn món đồ trên hộp giấy, trên mặt lộ ra ý cười nhỏ khó hiểu.

Fyodor cũng phát hiện chỗ kỳ lạ.

"Tám giờ tối, chưa kịp chơi bời gì đã phải trở về đây rồi." Sakaguchi Ango cười méo xẹo trả lời, tiếp theo lại thêm một câu: 

"Tôi lao động bao nhiêu thì nắm đồng lương bấy nhiều thôi, nên giờ chẳng lo bị đuổi cổ."

"Sao anh lại nhát gan thế, 'kẻ biết tuốt về Port Mafia' Sakaguchi Ango." Dazai Osamu cười nói.

Thân là nhân viên tình báo của Port Mafia, Sakaguchi Ango là sứ giả tình báo chuyên trao đổi thông tin bí mật với các tổ chức khác. Gã không thuộc phe phái của cán bộ nào, theo lệnh của thủ lĩnh mà truyền đạt những thông tin quan trọng có tính bảo mật cao như thời gian giao dịch, liên minh với tổ chức khác, đôi khi còn hợp tác với kẻ thù phản bội, trung gian hòa giải nữa.

Nói cách khác, gã là sứ giả bí mật của bóng tối. Những thông tin quan trọng quyết định đường lối của tổ chức hầu như luôn qua Sakaguchi Ango rồi mới truyền đến tay thủ lĩnh.

Đương nhiên, chỉ cần tra hỏi Sakaguchi Ango, ép gã nói ra thông tin, thì sẽ nắm được những thông tin quý hơn vàng của mafia. Kẻ tay mơ thì khônh đời nào có thể đảm nhận được cái vai trò lớn như vậy, nó đòi hỏi một ý chí mạnh mẽ tựa như thép bện.

"So với cán bộ trẻ tuổi nhất từ trước tới nay thì những gì tôi làm được chỉ như thành tích có trong lý lịch học sinh thôi. Mà này, hôm nay hai người có chuyện gì hả mà gặp nhau ở đây thế?"

"Anh nghĩ sao, Odasaku?" Dazai Osamu nhìn về phía Oda Sakunosuke.

"Đâu." Oda Sakunosuke thay Dazai Osamu trả lời, "Chúng tôi chẳng hẹn gặp gì cả. Tôi tới đây thì tình cờ Dazai cũng ở đây thôi."

Có điều chuyện như vậy thường hay xảy ra.

"Thật hả? Tôi thì cảm thấy tối nay tới đây dường như sẽ gặp được hai người ấy. Thế là tôi đến." Dazai Osamu sau khi nói xong, mỉm cười như thể rất hứng thú với phát biểu của mình.

'Kẻ biết tuốt về mafia', Sakaguchi Ango cười khổ trong lòng, vậy thì những gì 【 hắn 】 làm vẫn đúng là hợp lệ. 

Lúc này Sakaguchi Ango cũng không mong đợi 【 bọn họ 】 gặp mặt cuối cùng sẽ có kết quả gì tốt, nhưng làm sao hắn cũng không nghĩ ra, không có kết quả tốt sẽ là lại lớn như vậy.

"Ngài Dazai 【 bọn họ 】 có sự hiểu ngầm tốt thật đó!" Miyazawa Kenji nghĩ, cuối cùng dùng ý nghĩ đột nhiên xuất hiện mà nói, "Giống thần giao cách cảm ghê."

"Thường hay xảy ra... Đây chính là tình bạn của 【 bọn họ 】 sao?" Fyodor lẩm bẩm với giọng điệu có ý nghĩa khó hiểu, một lát hắn cong khóe môi, ý tứ sâu xa.

Nghĩ đến hành động vừa rồi của 【 Sakaguchi Ango 】, hắn cười nhạo, một tình bạn không đủ tin tưởng có thể duy trì bao lâu? Hoặc là nói còn bao lâu nữa là vỡ tan, lộ ra sự thật xấu xí trong đó.

"Có việc cần tìm chúng tôi sao?" Sakaguchi Ango hỏi. 

"Cũng không có gì. Chỉ là tôi nghĩ bằng cách này có thể trải qua một buổi tối như mọi khi, thế thôi." Dazai Osamu đáp xong, dùng móng tay búng cốc rượu.

Không hiểu sao, Oda Sakunosuke rõ ràng Dazai muốn nói gì. Bọn họ luôn tụ tập ở quán bar này như để trốn chạy gì đó. Sau đó là một cuộc trò chuyện vô nghĩa gọi là giao lưu đến tận đêm khuya.

Chẳng biết vì sao, bọn họ thường hay chạm mặt nhau ở quán bar này. Tuy nói là thuộc cùng một tổ chức, nhưng Dazai là cán bộ, Ango là nhân viên tình báo, còn gã lại là thành viên ngay cả chức danh cũng không có. Đừng bảo là nâng cốc nói chuyện vui vẻ, ngay cả họ tên của nhau biết hay không tất cũng chẳng lạ.

Thế nhưng cứ như thế, mặc kệ cách biệt địa vị tuổi tác, bọn họ lắng nghe nhau. Vậy thì có lẽ là do địa vị của họ quá khác biệt cũng nên.

"Đúng rồi," Dazai Osamu nhìn chăm chú vào hư không, đột nhiên thấp giọng nói: "Xưa nay ba người chúng ta vẫn hay uống rượu ở đây, nhưng lại rất ít nghe Odasaku than thở về công việc nhờ."

"Đúng thật. Khác với tôi và Dazai, công việc của anh Odasaku hơi đặc thù mà."

"Đặc thù gì đâu." Oda Sakunosuke lắc đầu, "Đơn giản là vì không đáng giá để nhắc tới thôi, nghe xong cũng sẽ thấy chán ấy mà."

"Lại nói qua loa lấy lệ rồi!" Dazai Osamu bất mãn mà nghiêng đầu, "Nói thẳng ra, trong ba người chúng ta thì nội dung công việc của Odasaku là thú vị nhất. Khai thật đi! Một tuần nay anh đã làm gì?"

Oda Sakunosuke thoáng suy nghĩ, vừa gập ngón tay vừa trả lời:

"Điều tra vụ trộm xảy ra ở khu phố mua sắm được Port Mafia bảo kê, hóa ra thủ phạm là đám học sinh của trường tiểu học gần đó. Tiếp theo tôi dọn nhà cùng thằng nhãi kêu đánh mất khẩu súng lục của một tổ chức chi nhánh, kết quả là phát hiện khẩu súng trong nồi cơm."

"Sau đó là giúp lãnh đạo làm trọng tài của một công ty bình phong bị kẹt giữa vợ và tình nhân. Ngoài ra còn xử lý quả bom xịt được phát hiện sau trụ sở Port Mafia."

"Công việc của ngài 【 Oda 】 cũng tương tự như những gì em làm ở quê vậy đó!" Miyazawa Kenji nói.

Nakajima Atsushi không nói gì, ra là nhân viên cấp thấp nhất của Port Mafia là làm những việc này sao? Nhưng... Nakajima Atsushi cụp mắt, hay là chỉ có ngài Oda / ngài 【 Oda 】 và một số ít nhân viên cấp thấp nhất đi.

"Cảm giác ngài Dazai hẳn sẽ rất hứng thú." Tanizaki Junichirou nhìn vẻ mặt chăm chú của Dazai Osamu, nói.

"Không phải là hẳn, mà là chắc chắn rồi." Kunikida Doppo không vui nói. 

Tên Dazai này vừa có thể lười biếng lại có thể vui vẻ nghe chuyện, khẳng định Dazai cực kỳ tình nguyện.

Oda Sakunosuke lại có chút đồng tình 【 hắn 】 kia, còn có mình. Hắn tốt xấu gì cũng xem như là thành viên của Port Mafia, có điều giao cho hắn công việc là dưới danh nghĩa của Port Mafia, tất cả đều là thanh lý công việc không ai muốn làm.

Lý do rất đơn giản, bởi vì hắn vừa không có địa vị cũng không có thành tích, thêm vào đó là không thuộc về phe phái cán bộ nào, nên rất dễ bị đùn cho những công việc ngớ ngẩn, không có tiền.

Đơn giản mà nói, là tên chạy vặt trong Port Magfia.

Hắn cũng không vì hứng thú mới làm công việc này. Khi liên tịc bị vợ và tình nhân của tay lãnh đạo kia mắng mỏ ở bên hai tai thì hắn đã hai lần thật lòng cân nhắc cắn lưỡi tự tử ngay tại chỗ. Sở dĩ bị vị trí và chức vụ như vậy "săn đuổi",  đơn giản là vì gã chẳng làm được gì khác.

Hầy... Oda Sakunosuke than nhỏ, có điều cũng may hiện tại hắn có thể không cần làm những việc kia, chỉ là có chút đồng cảm với 【 mình 】 khác. 

Sakaguchi Ango chú ý tới ánh sáng nơi đáy mắt Dazai Osamu càng ngày càng sáng, trong lòng có linh cảm.

Chắc chắn là Dazai cảm thấy hứng thú.

"Này, Odasaku, tôi thật sự nghiêm túc hỏi anh đó, anh có muốn đổi việc với tôi không?" Mắt Dazai Osamu toả sáng nhoài cơ thể.

"Không thể đâu."

"Là bom xịt đó! Ango, anh nghe chưa? Sao công việc mà Odasaku nhận lại thú vị vậy chứ? Không công bằng! Ngày mai tôi sẽ trực tiếp gặp thủ lĩnh để đàm phán, nếu không cho tôi xử lý bom xịt, tôi sẽ nghỉ làm cán bộ luôn!"

Các cán bộ khác nghe được câu này, suýt chút nữa thì té xỉu, nhưng Sakaguchi Ango một bộ dáng vẻ chuyện thường như cơm bữa, chỉ thuận miệng phụ họa một câu, "Được đấy."

"Thế, ít ra lần sau hãy dẫn tôi theo với! Tôi không phá đám đâu." Dazai Osamu nói với Oda Sakunosuke.

"Tôi khuyên anh không nên." Sakaguchi Ango liếc mắt nhìn Dazai Osamu, "Truy tìm thủ phạm hau kiếm đồ thất lạc thì là chuyện khác, chứ giải quyết xung đột trong các mối quan hệ mà dẫn theo Dazai thì chẳng khác nào thêm dầu vào lửa."

"Các mối quan hệ nảy lửa thêm nhờ tôi á... Nhe tuyệt ghê."

"Đấy." Sakaguchi Ango khẽ ra hiệu với Oda Sakunosuke.

Oda Sakunosuke không đáp lại lời nhắc nhở của Sakaguchi Ango, chỉ im lặng uống rượu.

...

Mọi người không nói gì, xác thực, theo lời giải thích của 【 Sakaguchi Ango 】, để Dazai đi theo, sự việc chắc chắn sẽ không được giải quyết ổn thỏa cho lắm, trái lại có thể sẽ biến thành mức độ không thể cứu vãn.

Mori Ougai nhìn Dazai Osamu, trong lòng cười cười, từ chức cán bộ dễ như vậy sao?

"Xử lí bom xịt..." Tanizaki Junichirou muốn nói lại thôi, "Hình như hơi nguy hiểm..."

"Là rất nguy hiểm." Nakajima Atsushi nghiêm túc gật gù.

"Đôi khi Dazai khá đáng yêu đấy chứ." Yosano Akiko cười nói.

"Đúng vậy." Ozaki Kouyou cũng cười nói.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó mỉm cười nhìn đi chỗ khác.

Oda Sakunosuke nhìn Dazai Osamu đang bàn luận về việc 'bị nổ tan xác' cùng 【 Sakaguchi Ango 】, không nói gì.

"Dazai, thay vì nhúng tay vào chuyện của người khác, sao cậu không tìm thú vui đi? Thứ nào lành mạnh hơn tự tử bất thành ấy."

"Nói đến thú vui," Dazai Osamu trẻ con phồng má, vẫn còn lưu lại nét thiếu niên, "Cờ vua với cờ vây thì quá đơn giản, chán lắm. Ngoài ra còn gì nữa đâu?"

"Thể thao thì sao?"

"Tôi ghét mệt."

"Học hành thì sao?"

"Phiền chết đi được."

"Vậy thì nấu ăn... Thôi, không có gì đâu."

Sakaguchi Ango cúi đầu che miệng lại.

Chắc là gã đang nhớ lại hương vị món "Lẩu gà khỏe khoắn" mà Dazai đã mời gã và chính mình ăn qua. Như tên gọi, nó có hương vị truyền thêm năng lượng cho người khác.

Chỉ có điều sau khi ăn xong, sẽ mất đi ký ức về mấy ngày tràn đầy năng lượng.  Sau khi hỏi Dazai nguyên liệu là gì, anh ta cũng chỉ cười không đáp.

Nhìn động tác của Sakaguchi Ango, Oda Sakunosuke lặng lẽ nghĩ.

"Nấu ăn á?" Miyazawa Kenji tò mò, "Ngài Dazai biết nấu ăn sao?"

"Giống với món đậu hũ cứng kia sao?" Tanizaki Junichirou chần chờ nói.

"Chắc là không giống đâu..." Nakajima Atsushi cũng không chắc lắm, "Lẩu gà khỏe khoắn, nghe có vẻ ăn được."

Nhưng vẻ mặt này của 【 Sakaguchi Ango 】 không phải nói như vậy, Kunikida Doppo im lặng không nói gì.























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro