Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

055

Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
----


"Nhóc sẽ trả thù đúng chứ? Nếu muốn hoàn thành việc trả thù, cậu cũng chỉ có thể sử dụng đợt tấn công bất ngờ vào con đường duy nhất đến nơi giao dịch, nơi thích hợp nhất để tấn công bất ngờ là con đường rừng này. Bởi vì bóng tối và sương mù, từ đây không nhìn thấy bóng dáng, cho dù gặp phải phản kích thì cây rừng cũng sẽ trở thành tấm khiên chống đạn."

"Ít nhất cũng có thể giết chết bốn người, nếu may mắn có thể giết toàn bộ sáu tên. Đương nhiên sau đó cậu cũng sẽ chết."

Xác thực liền như Dazai Osamu đã nói. Thế nhưng, Akutagawa Ryuunosuke còn có một câu hỏi lớn nhất.

Tại sao Port Mafia lại tự tay giết thuộc hạ?

Giống như đọc ra được câu hỏi từ nét mặt của Akutagawa Ryuunosuke, Dazai Osamu mở miệng lần nữa.

"Thật ra thì hôm nay tôi đã thăng chức đấy. Trở thành một trong những cán bộ đó. Chà, nhưng trách nhiệm thêm mấy chuyện phiền phức cũng theo chức vụ mà tăng lên đây nè."

Ngũ Đại cán bộ chỉ huy Port Mafia, đối với Ám Bộ¹ của thành phố này mà nói, địa vị giống như một nghị viên trong một quốc gia. Thêm nữa thanh niên trước mắt còn trẻ bị gọi là thiếu niên cũng không quá đáng. Chưa từng nghe nói có cán bộ vị thành niên.

¹ 暗部: Anbu / Ám Bộ 」 là nhóm hoạt động bí mật, chuyên đi theo dõi, ám sát... (theo mazii).

Rốt cuộc là tài năng như thế nào, hoặc là nói, tàn nhẫn thế nào, mới có thể được đề bạt lên địa vị cán bộ ở độ tuổi này đây.

Yosano Akiko lại tăng thêm mấy phần căm ghét đối với Mori Ougai, không hổ là 【 Mori Ougai 】, ngay cả thiếu niên cũng không buông tha.

Chú ý tới ánh mắt căm ghét của Yosano Akiko, Mori Ougai thờ ơ nở nụ cười.

Có thể trở thàng cán bộ chỉ trong ba năm, không hổ là người lão vừa ý.

Akutagawa Ryuunosuke mơ hồ đoán được tại sao ngài Dazai muốn giết những kẻ kia. Nhưng chính là vì đoán được nên cậu mới càng đố kị với 【 cậu 】.

Không chỉ có trở thành học trò của ngài Dazai cũng như được ngài Dazai dạy dỗ, lại còn để ngài Dazai đợi 【 cậu 】, hơn nữa còn có quà gặp mặt!

Những cái này một cái cậu cũng không có!

Đố kị khiến cho cậu hoàn toàn thay đổi.

Nhận ra được áp suất không khí giảm đi của Akutagawa Ryuunosuke, Tanizaki Junichirou cùng Miyazawa Kenji yên lặng cách cậu xa một chút.

Thật là đáng sợ.

Chỉ có Nakajima Atsushi không bị ảnh hưởng, hoặc là nói cậu không kém Akutagawa Ryuunosuke bao nhiêu.

【 "Tuy là nói như thế, chức vụ cũng có chỗ tốt. Cán bộ được trao cho quyền hạn tự do thuê một thuộc hạ trực tiếp đó."

Thuộc hạ?

Thuê?

Thanh niên này đang nói gì vậy.

"Cậu hỏi tôi tại sao giết những kẻ này hả? Đơn giản lắm á, là đưa cho cậu quà gặp mặt, cậu không giống dáng vẻ sẽ cúi đầu vì tiền tài và địa vị, vậy nên những thứ này là tiền đặt cọc đó."

Tóc gáy của Akutagawa Ryuunosuke dựng đứng không lý do. Không hiểu, gã đàn ông này rốt cuộc là đang nói gì vậy. Anh ta đến cùng là đang muốn nói cái gì.

Không thể nghe, gã đàn ông này là ác quỷ.

Không thể nghe--

"Tôi muốn dụ dỗ cậu gia nhập Port Mafia đó."

Vừa dứt lời, Akutagawa Ryuunosuke đâm dao về phía trước, chạy nhanh ra ngoài.

Nghiêng người về phía trước, như bão chạy như bay trên đường rừng. Không cho bất kỳ thời gian phản ứng. Ngay cả đòn tấn công đầu tiên sát ý cũng không lộ ra của Akutagawa Ryuunosuke, không thể tồn tại người có thể tránh được.

Akutagawa Ryuunosuke biến ống tay áo của chính mình thành tấm lưỡi dao rộng, một khắc không ngừng mà đấm tới hướng về cổ họng của thanh niên.

Trong nháy mắt một La Sinh Môn cùng Nắm Đấm Hổ đồng thời đánh về phía 【 Akutagawa Ryuunosuke 】. Nhưng chỉ xuyên qua cơ thể của 【 Akutagawa Ryuunosuke 】.

"Cậu dám sao?!" Akutagawa Ryuunosuke khẽ gầm với 【 Akutagawa Ryuunosuke 】, La Sinh Môn vẫn tấn công 【 cậu 】 cho hả giận.

Cậu dám sao! Đó là ngài Dazai!

Cơ thể của 【 Akutagawa Ryuunosuke 】 vẫn bị Akutagawa Ryuunosuke cùng Nakajima Atsushi tấn công, từ từ trở nên hư ảo.

"Được rồi hai người các cậu." Edogawa Ranpo nhàn nhạt lên tiếng ngăn cản tấn công vô dụng của bọn họ, "Nếu các cậu còn tiếp tục như vậy, tôi không biết hậu quả sẽ như thế nào đâu."

Nhưng hai người giống như không nghe thấy, vẫn đang tấn công.

"Atsushi, cậu bình tĩnh đi." Kunikida Doppo muốn tiến lên ngăn cản Nakajima Atsushi, nhưng cũng bị ánh mắt tối sầm hung ác của Nakajima Atsushi ngăn lại.

Atsushi cậu...

Nakahara Chuuya cau mày, "Akutagawa!"

Cũng không phản ứng.

Lúc này tâm tình tiêu cực của hai người đều bị kích thích tích góp đến đỉnh điểm, lý trí bị các loại tâm tình tiêu cực làm mờ mắt. Huống chi lý trí của hai người căn bản không có bao nhiêu.

"Dazai đến rồi."

Không biết là ai nhàn nhạt nói một câu, liền thấy hai người vừa rồi hoàn toàn không có lý trí dồn dập dừng lại động tác.

"Ở đâu?!"

"Ngài Dazai ở đâu ạ?!"

Oda Sakunosuke vừa lên tiếng chỉ chỉ Dazai Osamu đang đi về phía 【 Akutagawa Ryuunosuke 】.

Muốn chết hả Odasaku, mắt thấy hành động của Oda Sakunosuke, trong lòng Sakaguchi Ango suýt nữa sụp đổ, vẻ bình tĩnh trên mặt cũng thiếu chút nữa không kiềm được.

"Không tệ." Dazai Osamu trầm tĩnh nói.

Akutagawa Ryuunosuke ngạc nhiên, nên đích xác phải trúng mục tiêu mới đúng. Thế nhưng lưỡi dao của Akutagawa Ryuunosuke khi tiếp xúc với cổ họng của thanh niên, tất cả đều tan thành mây khói.

Đáng sợ không chỉ có vậy. Dazai Osamu vẫn đứng yên tại chỗ ở nơi lúc đầu, ngay cả vẻ mặt cũng chưa từng thay đổi.

Đến tột cùng là bậc thầy như thế nào, mới có thể không cần thay đổi tư thế khi thời gian của lưỡi dao gần trong gang tấc?

Thế nhưng đôi mắt kia -- con ngươi màu diều ấy tựa hồ cảm thấy cái gì đó rất thú vị, lại thật giống mất hứng tất cả, bị tấn công cũng không thay đổi một chút nào.

Anh ta vừa bắt đầu liền biết rồi.

Vừa bắt đầu liền biết Akutagawa Ryuunosuke sẽ tấn công, vừa bắt đầu liền biết cậu sẽ dùng dị năng lực bay lên cắt cổ mình.

Akutagawa Ryuunosuke từ trong ánh mắt kia, cảm nhận được anh ta đã nhìn thấu tất cả từ lâu. Không tự chủ được lùi về sau một bước, cậu ta bị khí thế của thanh niên nhỏ gầy này áp đảo, tiếng chuông cảnh báo của bản năng vang lên.

Danh xưng Cán bộ trẻ tuổi của Port Mafia này cũng không khoa trương, không hão huyền. Không, thậm chí như này cũng không đủ.

Gã đàn ông này quá mức nguy hiểm.

Vừa tỉnh táo lại sắc mặt của Akutagawa Ryuunosuke lại có thay đổi, cậu dại ra nhìn Dazai Osamu trước mặt.

Ngài Dazai vừa...

Ngài Dazai khen cậu...

Ngài Dazai vừa khen tôi...

Cũng tìm về một chút lý trí, khuôn mặt của Nakajima Atsushi trong nháy mắt vặn vẹo, cậu nhìn biểu hiện làm như mừng rỡ của Akutagawa Ryunosuke, hận nghiến răng.

Chỉ thấy cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu đừng tự mãn, ngài Dazai không phải đang nói cậu!"

"Um."

Bị thái độ giống như khiêu khích của Akutagawa Ryuunosuke kích thích, Nakajima Atsushi càng nổi giận, "Ngài Dazai chỉ tiện nói mà thôi, cậu không xứng!"

"Um."

"Akutagawa cậu!" Nakajima Atsushi bị tức đến nói không ra lời.

"Um."

Nhưng Akutagawa Ryuunosuke vẫn còn đáp lại.

"..." Một bên chúng người không lời.

Miyazawa Kenji nhìn Akutagawa Ryuunosuke có chút quái lạ, cậu chậm rãi tới gần Akutagawa Ryuunosuke, thấy cậu ta không phản ứng liền đến bên cạnh cậu ta nghiêng đầu nhìn.

Chỉ thấy biểu hiện của Akutagawa Ryuunosuke dại ra, ánh mắt đờ đẫn, lại giống tên ngốc như thế. Miyazawa Kenji khua tay trước mắt cậu, không phản ứng.

Xác định, Akutagawa Ryuunosuke biến thành tên ngốc rồi.

Nhìn ánh mắt bất lực của Miyazawa Kenji, Nakahara Chuuya nghi ngờ, đến gần vừa nhìn, im lặng.

Vậy đây là lý do à? Chỉ bởi vì một câu nói của Dazai?!

Người của Trụ sở Thám Tử không thể nhìn thẳng vào con chó không tim của Port Mafia -- Akutagawa Ryuunosuke .

...

"Có thứ gì mà cậu đang tìm sao?" Dazai Osamu đặt câu hỏi.

Giọng nói chất vấn này vang vọng trong lòng Akutagawa Ryuunosuke, có một câu trả lời tự động nổi lên trong lòng. Thứ cần tìm, thứ mong muốn.

Tầng thấp nhất.

Ở nơi thấp nhất thế giới này, chắc hẳn không thể tìm thấy thứ gì -- cổ họng khô khốc khát khô, Akutagawa Ryunosuke khàn cả giọng đặt câu hỏi.

"Anh có thể đưa cho tôi -- ý nghĩa tồn tại không?"

"Có thể đưa cho cậu."

Nghe được câu nói kia, Akutagawa Ryuunosuke cảm thấy trong lòng mình sinh ra cảm xúc mới.

Nếu như nói cảm nhận được sự căm hận trước đây là loại thứ nhất, thì cảm xúc rõ ràng vừa sinh ra không nghi ngờ chút nào là loại thứ hai. Nhưng, này lại bất ngờ hơn nhiều so với căm hận, là cảm xúc bất ngờ.

Thầy ơi.

Có thầy rồi.

Đây là -- thanh niên vừa là thần linh cũng là ác quỷ, là giáo viên của chính mình.

"Câu trả lời của cậu là?" Dazai Osamu đặt câu hỏi.

Đáp lại, Akutagawa Ryuunosuke gầm lên. Xuyên qua màn đêm, giống như tiếng gầm thấu trời.

Cũng đau khổ khóc lóc.

Thay cho đồng bạn đã chết mà không có một người thầy, ngay cả ý nghĩa tồn tại cũng không biết mà khóc lóc đau khổ.

Được gọi là "chó điên không sủa", thiếu niên không có cảm xúc, dùng giọng nói dường như đã cạn kiệt tất cả sức lực của một đời người, hướng về bầu trời khóc lóc đau khổ.

"Câu trả lời hay đấy." Dazai Osamu lộ ra mỉm cười, anh ta đứng lên, cởi áo khoác màu đem của mình, khoác trên người Akutagawa Ryuunosuke đang gào khóc.

Đây chính là, bốn năm sau, trở thành chó đen hung ác đáng sợ nhất của Port Mafia ở Yokohama, đội trưởng dị năng giả của đội Đột kích trực thuộc thủ lĩnh - Akutagawa Ryuunosuke, tiếng khóc chào đời.

Khôi phục bình thường Akutagawa Ryuunosuke bình tĩnh nhìn Dazai Osamu, trong đầu vẫn quanh quẩn hai đoạn thoại này.

'Anh có thể đưa cho tôi -- ý nghĩa tồn tại không?'

'Có thể đưa cho cậu.'

...

Thầy Dazai...

Đây chính là lý do là 【 Akutagawa Ryuunosuke 】 sao?

...

Tanizaki Junichirou liếc nhìn một chút Akutagawa Ryuunosuke đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, lại nhìn không gian một chút một lần nữa rơi vào bóng tối.

Không biết lần này sẽ nhảy chuyển tới khi nào.

Mọi người lẳng lặng chờ đợi.

...

Đêm khuya mười một giờ, đèn khí lơ lửng trong không khí như những bóng ma.

Bọn họ tựa hồ đang trên đường phố.

"Cộp, cộp, cộp, cộp..."

Nghe được tiếng bước chân, trong lòng mọi người rùng mình, vội vã nhìn về phía phát ra âm thanh.

"Odasaku?" Sakaguchi Ango kinh ngạc.

"Là 【 tôi 】?" Oda Sakunosuke cũng hơi kinh ngạc, hắn nhìn cảnh tương xung quanh một chút, "Đây là tính đi Lupin hả?"

Mọi người đi theo 【 Oda Sakunosuke 】 tới một quán bar.

Quán bar ở tầng hầm, vậy nên không có cửa sổ. Yên tĩnh giống như hang động, bên trong quán không thiếu gì cả -- quầy bar, ghế quầy bar, vỏ chai rượu sắp xếp bên tường, khách quen im lặng ít lời, cùng với người pha chế trong bộ áo vest không tay đỏ sẫm.

Bởi vì không gian phòng dưới đất nhỏ hẹp mà chứa quá nhiều thứ, bởi vậy khi đi ra chỉ có đủ chỗ cho hai người nghiêng người đan xen mà qua. Trong quán tất cả đồ vật đều có vẻ cũ kỹ, làm cho người ta cảm thấy sự tồn tại của nó đã được khắc trong không gian trong ấn tượng.

"Yo, Odasaku!" Cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm cốc rượu, Dazai Osamu cao hứng chào hỏi.

Cùng lúc đó, một chỗ ngồi khác có một con mèo tam thể đang vươn người, nhảy khỏi ghế, nhường chỗ cho Oda Sakunosuke.

"Xin lỗi nhé, thầy." Dazai Osamu nghiêng đầu nhìn về phía mèo tam thể, cười nhẹ.

Sau khi giơ tay đáp lại, Oda Sakunosuke ngồi xuống bên cạnh Dazai Osamu. Người pha chế cái gì cũng không hỏi, liền đặt ly rượu mạnh mà Oda Sakunosuke thường gọi trước mặt gã.

Bởi vậy có thể thấy rằng Oda Sakunosuke thường tới quán rượu này.

"Thầy? Ý cậu là con mèo kia sao?" Oda Sakunosuke nhìn Dazai Osamu.

"Anh không cảm thấy nó thông thái lắm sao? Nó còn biết nhường chỗ cho khách nữa." Dazai Osamu nhìn con mèo tam thể nhảy đến cái ghế cách đó không xa, nói.

Thầy Natsume đúng là vẫn luôn đang bảo vệ Yokohama, nhìn thấy mèo tam thể, Mori Ougai nhàn nhạt nghĩ đến.

"Sao em lại có cảm giác ở đâu cũng có thể nhìn thấy con mèo tam thể này ấy nhỉ." Miyazawa Kenji nói.

"Lại còn nhường chỗ cho người khác nữa, và có lẽ như Dazai đã nói, nó rất thông thái." Kunikida Doppo cũng nói.

"Cậu đang làm gì vậy?" Oda Sakunosuke im lặng, ngược lại hỏi.

"Suy nghĩ ấy mà. Là những suy nghĩ siêu hình đầy tính triết học."

"Đó là gì?"

Dazai Osamu ngẫm nghĩ một lát rồi đáp, "Hầu hết mọi sự trên đời, thành công đều khó hơn thất bại, đúng không?"

"Đúng." Oda Sakunosuke trả lời.

"Bởi vậy tôi không nên tự tử, mà nên tự tử chưa toại thôi he! Thành công rất khó, có điều tự tử thất bại chắc chắn dễ hơn! Đúng không?"

Oda Sakunosuke nhìn chăm chú ly rượu mạnh một hồi lâu sau trả lời:

"Cậu nói đúng."

"Quả nhiên là như vậy! Tôi tìm được rồi! Vậy thử luôn cho nóng thôi. Ông chủ, trong menu có món thuốc tẩy không?"

"Không có." Người pha chế già phía sau quầy bar vừa lau cốc tách vừa trả lời.

"Thuốc tẩy pha soda thì sao?"

"Không có."

"Không có sao?"

"Vậy thì hết cách rồi." Oda Sakunosuke gật đầu.
































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro