039
Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
----
【 Dazai Osamu vừa dứt lời, bốn phía liền có khoảng mười bóng người xuất hiện, tất cả đều cầm súng lục. Chúng vây quanh Dazai Osamu và Nakahara Chuuya thành nửa hình tròn, giơ súng chĩa vào hai người.
"Ê tên khốn quấn băng kia. Tao sẽ quét sạch đám này, mở nhạc nền chiến đấu cho tao coi, nhạc heavy metal¹ ấy." Nakahara Chuuya đặc biệt hung hăng nói.
¹ Tiền thân là thể loại hard rock và psychedelic rock.
"Cậu bị hâm à?" Dazai Osamu lạnh lùng liếc mắt nhìn gã.
"Đội trưởng bị giết rồi! Mục tiêu là thằng nhóc lùn thao túng trọng lực! Bắt đầu xả súng!" Kẻ cầm đầu vừa lên tiếng liền chọc giận Nakahara Chuuya. 】
Đồng thời cũng chọc tới Nakahara Chuuya, ánh mắt hắn giống như thú dữ đột nhiên nhìn về phía gã đàn ông dẫn đầu kia.
"Tâm trạng ngài 【 Nakahara 】 tốt thật đó." Tanizaki Junichirou chỉ có thể như vậy nói ra một câu.
"Nhưng tìm mấy loại nhạc cụ đó ở đâu vậy ạ?" Miyazawa Kenji trái lại nghĩ tới đây, hỏi.
"Cậu bị ngố à?" Kunikida Doppo nói: "Sao mà có chuyện đó được."
Hơn nữa nhìn dáng dấp kia của Dazai cũng không thể nha.
【 Tiếng súng đồng loạt vang lên.
Nhưng viên đạn đang đến gần Nakahara Chuuya thì, bị chặn bởi một hàng rào vô hình.
Mà Dazai Osamu cũng không nhúc nhích, tùy ý để viên đạn bay qua sát rạt người anh ta, có thể nói là bậc thầy bắn đột quỵ².
² 「 人体描边: nhân thể miêu biên 」 nghĩa là game thủ / kẻ cầm súng bắn mấy lần vẫn không trúng mục tiêu.
"Mày vừa gọi tao là thằng nhóc lùn phải không? Thật sự là mày chán sống rồi!"
Nói rồi, Nakahara Chuuya giẫm mạnh nhảy lên hóa thành một bóng ma, sau đó biến thành hỗn chiến. Nếu một trận chiến, trong đó một bên tấn công hoàn toàn không có hiệu quả, chỉ là bị đạp bay, bạo lực đơn phương như vậy có thể được gọi là hỗn chiến.
Dù có bị trúng đạn 7,92mm được bắn ra từ họng một khẩu súng trường cỡ nhỏ thì Nakahara Chuuya cũng sẽ không hề hấn gì, viên đạn văng ra như thể va phải tấm phản gỗ.
Điều này là do đồng thời bắn trúng trọng lực bị đánh tan.
Cơ thể Nakahara Chuuya lao vụt không giảm như thú dữ ăn thịt chạy trên mặt đất. Sau đó đá vào một trong số những kẻ địch.
Kẻ địch bị thổi bay như bị cuốn vào vụ nổ.
Mà lúc Nakahara Chuuya 'bận bịu', Dazai Osamu mới phản ứng được. Anh ta cảm thấy trên má mình như bị kiến cắn khó nhận thấy.
Khẽ đưa tay lên lau vết thương.
Anh ta nhìn vết máu đỏ tươi trên đầu ngón tay, ánh mắt vừa bối rối vừa khó hiểu. Một lát sau anh ta nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ra liếm qua, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vừa vặn tầm mắt rơi vào khẩu súng trên mặt đất. 】
"..."
Mọi người có chút sửng sốt nhìn Dazai Osamu bất ngờ dùng lưỡi, rõ ràng chỉ là một động tác bình thường thôi mà.
Chẳng lẽ nói họ tâm tư bất tịnh?
Nhưng nhìn Yosano các cô đi kìa, các cô cũng chẳng qua chỉ ngượng ngùng vài giây liền khôi phục bình thường.
"Tố chất tâm lý của Dazai thật sự rất tốt đấy, ở trung tâm của ngọn lửa hỗn chiến mà mặt không đổi, cũng không nhúc nhích luôn." Yosano Akiko cảm khái.
"Không chỉ vậy, những viên đạn đó chỉ sượt qua, cũng chỉ khẽ làm trầy da má của cậu ấy mà thôi." Ozaki Kouyou cũng nói.
Loại năng lực này không phải ai cũng có.
"Ngài Dazai bình tĩnh quá." Miyazawa Kenji nói.
"Trên người ngài Dazai có buff gì hả? Nhiều đạn như vậy mà một viên cũng không trúng ngài ấy." Tanizaki Junichirou hơi ngạc nhiên nói.
Sau khi nói xong cậu mới cảm thấy lời này có nghĩa khác, vội vã lại nói: "Tất nhiên là tôi không có ý nói nhất định sẽ bắn trúng ngài Dazai, chỉ là tôi cảm thấy ngài Dazai thật sự rất lợi hại."
Ánh mắt của Akutagawa Ryuunosuke cùng Nakajima Atsushi sau đó mới rời khỏi người Tanizaki Junichirou.
"Ngài Dazai không gì là không làm được, không có gì có thể làm khó ngài Dazai."
Oda Sakunosuke khẽ cau mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Không gì là không làm được à...
Fyodor híp mắt, anh ngạc nhiên cái gì?
【 Cơ thể của kẻ địch ngã ngang trên mặt đất, Nakahara Chuuya cũng theo hướng ngược lại nhảy lên. Tiếp theo bổ thẳng xuống cây súng của kẻ địch gần đó, bẻ gãy cây súng làm đôi. Sau khi đánh tan thể trọng, gã dùng súng lục làm bàn đạp một lần nữa nhảy lên, ở trên không bay lượn.
Có một viên đạn đang bay thẳng vào vai Nakahara Chuuya, nhưng Nakahara Chuuya thao túng trọng lực, quật viên đạn về hướng ngược lại. Viên đạn xuyên qua vai kẻ địch, ghim sâu trên mặt đất.
Khi thì như cuồng phong bão táp, khi thì biến thành thiên thạch đâm thẳng mặt đất, bất kỳ nòng súng cũng không thể bắt được một Nakahara Chuuya như vậy.
"Ha ha ha ha--!" Nakahara Chuuya trong không trunh rất vui vẻ kêu to.
Với sự phản xạ cùng tốc độ áp đảo chi phối hết thảy sinh mệnh ở đây. Đối mặt với khả năng chi phối mang tính áp đảo trên chiến trường như cơn gió xoáy dữ dội, ngay cả Dazai Osamu cũng chỉ có thể quên cả thở nhìn kỹ. 】
"Ngài 【 Nakahara 】 cũng đỉnh quá trời." Miyazawa Kenji cảm thán.
Ánh mắt Kunikida Doppo tối sầm, đây chính là cộng sự cũ của Dazai sao? Xác thực rất mạnh, nhưng 【 tôi 】 cũng không kém.
Hơn nữa, cộng sự cuối cùng của Dazai là 【 tôi 】.
Nakajima Atsushi nhìn Dazai Osamu vẫn đang nhìn 【 Nakahara Chuuya 】, mong muốn trở nên mạnh hơn ngày càng mãnh liệt trong lòng cậu.
Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ mạnh như vậy!
Akutagawa Ryuunosuke cũng ôm ấp ý nghĩ trở nên mạnh mẽ, quyết tâm trở nên mạnh hơn so với 【 cậu 】 , vậy thì, ánh mắt ngài Dazai liệu có thể đặt trên người cậu không?
【 Cuối cùng kẻ địch chỉ còn lại một tên, vai ông ta đang chảy máu, dùng đôi mắt ứ máu trừng mắt nhìn Nakahara Chuuya từ từ tới gần. Khẩu súng cỡ nhỏ của kẻ địch đã bắn hết cả băng đạn dự phòng, chỉ còn tiếng bóp cò lách lách.
...
Viên đạn vỡ vụn, ghim vào cổ gã đàn ông.
"Ặc..." Ngay cả kêu sợ hãi cũng không thể kêu, gã đàn ông ngửa mặt ngã xuống, máu tươi phun ra muộn màng.
Tai nạn không may.
Nhưng, nhưng đó lại là một tình huống cực kỳ thông thường trong chiến trường.
Chứng kiến cảnh đó từ đầu đến cuối, Nakahara Chuuya nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng tặc lưỡi: "...Chậc! Không phải tôi đã nói rồi à."
Sau đó gã quay lưng về phía cái xác, bước đi, "Kẻ địch đã bị quét sạch, đi nhanh nào."
Dazai Osamu cũng không đáp lại, anh ta nhặt khẩu súng dưới chân lên, loạng choạng đi tới bên người gã đàn ông đã ngã xuống, ngồi xổm bên cạnh gã ta. 】
Nhìn thấy động tác của Dazai Osamu, Nakajima Atsushi thắc mắc, theo anh ta đi tới bên cạnh gã đàn ông thoi thóp nằm trên mặt đất.
"Ngài Dazai định làm gì vậy ạ?"
Nakahara Chuuya có loại linh cảm không lành, hắn nhìn khẩu súng trong tay Dazai Osamu, biểu hiện nặng nề.
Tất cả mọi người im lặng nhìn Dazai Osamu.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ tình cảnh yên tĩnh lạ thường, chỉ có giọng nói bình tĩnh của Dazai Osamu vang lên.
【 "Ông xui xẻo thật đấy. Có đau không?"
Vẻ mặt Dazai Osamu rất bình tĩnh, nhưng sâu trong con người lại có tia sáng yếu ớt, như ánh sáng mà một đứa bé mơ ước trở thành lính cứu hỏa gặp được lính cứu hỏa.
"Khặc..."
"Viên đạn bắn trúng cuống họng. Giờ có muốn cứu cũng không cứu nổi rồi. Dù vậy nhưng ông vẫn còn khoảng năm phút nữa mới trút hơi thở cuối cùng." Dazai Osamu khẽ lắc đầu, "Ông không nên dùng súng."
"Năm phút này đau đớn chẳng khác nào địa ngục, đến cả tôi cũng không chịu được. Phải làm sao đây? Muốn tôi dùng cây súng này để giải thoát ông khỏi sự đau đớn này không?"
Gã đàn ông đau đớn thở hổn hển, muốn phát ra tiếng, nhưng dù như thế nào cũng không phát ra được.
"Tôi đang làm nhiệm vụ cho Mafia, tức là kẻ địch của các người. Thế nhưng vì ông đã cho tôi chứng kiến cái chết quý giá của ông, bản thân tôi muốn cảm ơn một tí. Nếu ông muốn nhờ tôi, tốt hơn hết là ông đừng nói."
Ánh mắt của gã đàn ông thoáng qua sự tuyệt vọng.
"...Súng...bắn tôi,...bắn... súng..."
"Được thôi." Dazai Osamu đứng lên, bóp cò súng.
Viên đạn trong nháy mắt găm vào đầu gã đàn ông, cơ thể của gã đàn ông liền chỉ là một cái xác vô hồn. 】
"Ngài Dazai..." Nakajima Atsushi không biết nên nói gì.
Ngài Dazai, tuy rằng thế giới này có lúc xác thực rất khiến người khác không chấp nhận được, cũng làm cho người khác không muốn đối mặt. Nhưng quan trọng nhất chính là người ở bên cạnh, có lẽ đôi khi bọn họ không thể hiểu rõ ngài, nhưng bọn họ sẽ đồng hành cùng ngài.
Mặc dù hiện tại ngài Dazai căm ghét thế giới này đến thế nào đi chăng nữa, nhưng xin ngài kiên trì.
Mặc dù tương lai thật sự người đồng hành với ngài không phải tôi, nhưng đó cũng là 【 Nakajima Atsushi 】 này.
Không chỉ tôi, còn có rất nhiều người sẽ đồng hành cùng ngài.
Chỉ cần ngài đồng ý.
Edogawa Ranpo mở mắt im lặng nhìn Dazai Osamu, chúng ta thật giống nhau, nhưng cũng thật khác biệt.
Trí tuệ giống như một con quỷ, tương tự nhìn thấu toàn bộ thế giới đau khổ, tương tự như bị mắc kẹt trong bóng tối.
Sự khác biệt chính là tôi được chủ tịch kéo ra khỏi vực thẳm sâu hun hút kia, mà cậu...
Thay vì nói cậu được 【 Oda Sakunosuke 】 kéo ra khỏi vực thẳm của thế giới, không bằng nói là tự cậu đi ra.
Vậy nên...
Khóe môi Edogawa Ranpo hơi cong lên một độ cong nhỏ như vòng cung vô hình, vậy nên cậu như vậy, việc tôi bị cậu hấp dẫn cũng chẳng có gì là lạ.
Đúng không, Dazai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro