036
Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————
"Sắc bén thật." Mori Ougai nhìn Dazai Osamu nói.
"Tôi nhớ lúc đó Dazai mới mười bốn thôi," Nói rồi, Yosano Akiko dùng ánh mắt khinh thường nhìn Mori Ougai một chút, "Bóc lột lao động trẻ em, ông tởm thật đấy."
"Tôi không tởm nhé." Mori Ougai giơ hai tay lên, nói.
Yosano Akiko không nhịn được liếc mắt một cái.
"Em cũng không ngờ luôn." Nakajima Atsushi gãi gãi sau gáy, nói, nhưng ánh mắt của cậu lại tha thiết mong chờ nhìn Dazai Osamu.
"Đầu óc của cậu như vậy mà nghĩ ra chuyện này mới là lạ đấy." Akutagawa Ryuunosuke trào phúng Nakajima Atsushi một câu, "Với cả, ánh mắt cậu nhìn ngài Dazai làm tôi khó chịu."
Nakajima Atsushi im lặng, cậu cũng nhìn Akutagawa Ryuunosuke nhìn chăm chú Dazai Osamu đã lâu, "Cậu cũng làm tôi khó chịu đấy."
"Sở dĩ chúng ta không ngờ tới..." Miyazawa Kenji nghĩ vài giây, như đang sắp xếp lại câu từ, "Có thể là do cấu tạo của não khác nhau ấy?"
Mọi người rơi vào im lặng.
Tuy thật sự là như vậy, nhưng cách nói này có phải là...
"Hầy..." Tanizaki Junichirou lên tiếng, "Tôi... cũng nghĩ vậy." Đối với Miyazawa Kenji nói, cậu không cách nào phản bác.
【 "Ngược lại... Giả như chuyện này bị lộ với phe tiền nhiệm, tôi sẽ bị tra hỏi với tư cách là đồng phạm của ông Mori mất." Dazai Osamu có chút bất mãn nói, "Nhưng không còn bao nhiêu thời gian, tôi không đủ sức làm một mình đâu."
"Một mình? Không, cậu sẽ không một mình đâu." Mori Ougai mỉm cười nói, "Cậu Chuuya kia sẽ giúp cậu một tay mà."
"Hả!?" Hai người gần như cùng lúc đó hô lên.
"Ông đang lảm nhảm cái quái gì thế hả, tôi đánh bay ông bây giờ!"
"Ứ chịu ứ chịu, tại sao tôi phải làm việc với thằng nhóc kia chứ."
"Ai lại nghĩ ra cái trò vớ vẩn này vậy?"
"Nếu vậy tôi thà đi một mình còn hơn!"
"Câm mồm đi nhóc con!"
"Cậu cũng là nhóc con đấy, và còn nhỏ con hơn tôi nữa."
"Á à."
"Cậu nên uống thêm sữa đi."
"Không phải việc của mày, thằng khốn, tao mới mười lăm thôi, tao vẫn còn đang lớn đấy!"
"Hai cậu đừng có đồng thanh gào hét nhau nữa." Mori Ougai đồng thời nhìn phía hai người họ nói rằng, "Cậu Chuuya, cậu nên hiểu rõ hiện tại bản thân mình không được phép từ chối bất cứ lời để nghị nào của tôi."
"Cả cậu nữa Dazai, nếu những người phe tiền nhiệm phát hiện ra cậu là đồng phạm của tôi, thì cậu cũng bị tra hỏi đấy. Vậy thì cậu sẽ không được chết một cách dễ dàng đâu."
Mori Ougai vừa dứt lời, hai người lại bắt đầu.
"Cái gì hả đồ nham hiểm."
"Đừng có đắc ý vênh váo quá nhé thằng khốn!"
"Ông Mori lại vậy rồi!"
"Đừng có giỡn mặt!"
"Rồi rồi." Coi như hai người đồng thời kêu to, Mori Ougai vẫn chỉ mỉm cười mặc kệ bọn họ. 】
"Đây là loser với loser¹ à?" Sakaguchi Ango đẩy gọng kính, bất đắc dĩ không biết nói gì.
¹ Câu gốc là 「 菜鸡互啄 : gà mổ hỗ trác 」 là ngôn ngữ mạng, lấy từ game DOTA 2. Nghĩa là hai bên đều yếu kém như nhau, mọi người có thể hiểu đại khái là 「 kẻ thua cuộc với kẻ bại trận 」. Tui cũng chẳng biết diễn tả sao nữa nên để vậy.
"Ngài Dazai không yếu vậy đâu!" Nakajima Atsushi cùng Akutagawa Ryuunosuke trăm miệng một lời nói.
Sakaguchi Ango nhìn ánh mắt hung ác như đang bênh vực của cả hai, không nói tiếp nữa, xem như là đồng ý trá hình với lời nói của bọn họ vậy.
Vì lẽ đó, 【 Nakahara Chuuya 】 mới là kẻ yếu? Akutagawa, có phải cậu đã quên Nakahara Chuuya là sếp của cậu rồi không...
"Dazai trông hoạt bát quá đi." Ozaki Kouyou che miệng cười nói.
Có thể không 'hoạt bát' sao, tất cả đều dựa trên nỗi đau của【 tôi 】 đấy. Nakahara Chuuya nghĩ, trong lòng còn hiện lên một tia vui sướng không tên.
"Nhưng mà..." Ozaki Kouyou nhìn 【 Mori Ougai 】chịu đựng tổn thương bị kẹp giữa hai người, "【 Thủ lĩnh Mori 】 cũng vất vả quá nhỉ."
"Ngược lại tôi không nghĩ 【 ông ta 】 vất vả đâu, đối với 【 ông ta 】 mà nói, có lẽ đây là một rắc rối ngọt ngào khó nói ấy chứ?" Giọng điệu của Fyodor không rõ, hắn nhìn về phía Mori Ougai, "Đúng không, thủ lĩnh Mori."
"Đúng vậy." Nụ cười của Mori Ougai bất biến.
【 Dazai Osamu im lặng vài giây, ánh mắt nặng nề nhìn Mori Ougai, "Ông dựa vào điều gì mà nghĩ rằng đây là giải pháp tốt nhất?"
"Tôi có rất nhiều lý do quyết định cho hai người làm việc cùng nhau. Đầu tiên, đây là lời đồn đối địch với Mafia, nên một người không phải Mafia sẽ dễ nghe ngóng thông tin. Hơn nữa để đề phòng cậu Chuuya phản bội tôi khi đang trong quá trình điều tra, nhất định phải có người giám sát, và Dazai, người nắm giữ 'dị năng lực vô hiệu hóa' là thích hợp nhất. Và cuối cùng, lý do quan trọng nhất là..."
Dazai Osamu cùng Nakahara Chuuya đồng thời nghiêng cơ thể về phía trước, chờ đợi những lời nói tiếp theo của đối phương.
Nhưng sau khi Mori Ougai đắn đo, mới mỉm cười nói, "Bí mật."
"Gì cơ!!"
"Thôi mà, cứ coi như đó là trực giác của người lớn đi." Trên mặt Mori Ougai hiện ra nụ cười bí hiểm, "Hai người các cậu, cả hai phải thân thiết tử tế với nhau đấy, đây là mệnh lệnh. Nếu chẳng may tôi nghe được báo cáo các cậu khắc khẩu dẫn đến nhiệm vụ thất bại... Các cậu tự hiểu nhé?"
Mori Ougai chậm rãi mỉm cười nhìn hai người.
Một luồng khí lạnh vô hình lan tỏa xung quanh. 】
"E là vào lúc này 【 ông ta 】 đã có suy nghĩ để Dazai và 【 Nakahara Chuuya 】 làm cộng sự rồi." Kunikida Doppo nói.
"Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm vậy." Mori Ougai nói.
Hơn nữa... Lý do cuối cùng và quan trọng nhất chỉ sợ là đêm tối 'Canh ba tư tưởng' kia cần một 'điểm chống đỡ' vững chắc, và Trụ sở Thám Tử Vũ Trang đại diện cho hoàng hôn đã có Edogawa Ranpo, người có dị năng lực vượt trội.
【 "Câu trả lời đâu?"
Im lặng.
"Trả lời?" Mori Ougai lại hỏi một tiếng.
"...Vâng." Hai người thiếu niên phát ra giọng nói rầu rĩ không vui.
"Tốt lắm. Đi đi, tôi mong chờ những báo cáo hữu ích từ hai người."
Dazai Osamu cùng Nakahara Chuuya bước ra khỏi phòng vừa đi vừa hầm hè cản trở nhau, Mori Ougai yên lặng nhìn theo bóng dáng của hai người.
Sau đó cửa phòng khép kín, trong phòng cuối cùng chỉ có mỗi Mori Ougai. Giống như mặt biển sau cơn bão, yên tĩnh bao phủ căn phòng.
Mori Ougai duy trì tư thế nhìn về phía cửa, một mình lẩm bẩm nói: "'Chỉ có kim cương mới mài được kim cương' —— à?"
Như đang nhìn vào trí nhớ của chính mình, Mori Ougai mỉm cười,
"Thầy Natsume, châm ngôn thầy tặng tôi và ngài Fukuzawa, lần này đến phiên tôi chứng thực rồi." 】
"Trẻ trâu vãi!" Nakahara Chuuya đối với hành vi cản trở 【 hắn 】 của Dazai Osamu rất cạn lời luôn, đồng thời 【 hắn 】 cũng thấy khinh thường hành vi này, 【 hắn 】 bị lây Dazai à?
Nếu là hắn, hắn sẽ không như vậy.
Nhưng dù thế nào, Nakahara Chuuya cũng có chút ghen tị.
"Kim cương là chỉ ngài Dazai và ngài 【 Nakahara 】 ạ?" Miyazawa Kenji nói.
"Ừ, Dazai là một viên kim cương rất chói mắt đấy." Mori Ougai cười nói.
"Thầy Natsume?"
"Châm ngôn?"
Tanizaki Junichirou cùng Nakajima Atsushi đều thắc mắc lên tiếng.
Những người không thể nào rõ ràng cũng thắc mắc như Nakajima Atsushi hai người họ.
Fukuzawa Yukichi cũng nghĩ đến thầy Natsume, mà câu châm ngôn kia...
Chỉ có kim cương mới mài được kim cương.
"Ồ? Chủ tịch biết thủ lĩnh Port Mafia ạ?" Nakajima Atsushi phản ứng lại, hỏi.
"Chúng tôi không chỉ biết nhau, hơn nữa còn là quan hệ đồng chí nữa đấy." Mori Ougai cười nói ra khiến Nakajima Atsushi không thể tin được.
"Chủ tịch ơi?" Nakajima Atsushi hỏi dò Fukuzawa Yukichi.
Mà Fukuzawa Yukichi thì lại khẽ gật đầu.
【 Bầu trời trong xanh trải rộng trên Yokohama, đó là bầu trời trong xanh lúc ngẩng đầu lên, bất luận ai cũng sẽ muốn hít sâu thoải mái.
Nhưng có một số kẻ nhìn bầu trời lại ôm vài ý kiến khác.
Bầu trời trong xanh quá mức, đến nỗi ngọn lửa bốc cháy trên mặt đất, khói đen cũng sẽ hiện lên rõ ràng trên không trung.
Mà những đám khói đen này, sẽ bốc lên sớm thôi.
Để tìm ra nguồn gốc của ngọn lửa và những đám khói đen và dập tắt nó, Dazai Osamu cùng Nakahara Chuuya bất đắc dĩ bắt đầu điều tra. Mà thời gian còn lại, cũng không còn nhiều.
Dưới bầu trời trong xanh yên tĩnh, hai người đi trong con hẻm nhỏ. Vẻ mặt hai người không hài lòng, không nói một lời với nhau mà kéo dài khoảng cách năm mét.
Dazai Osamu đi phía trước, Nakahara Chuuya lẽo đẽo phía sau.
Nhờ khoảng cách năm mét của hai người cách, dù có là ai cũng sẽ khó cảm thấy rằng bọn họ đang đi với nhau. 】
Mọi người chuyển động theo chuyển động của Dazai Osamu, đồng thời cũng nhìn thấy hành vi trẻ con của hai người.
"Tại sao ngài Dazai lại tạo khoảng cách với ngài 【 Nakahara 】 vậy ạ?" Miyazawa Kenji xem không hiểu, liền hỏi.
Ozaki Kouyou khẽ cười thành tiếng, "Không ngờ 【 Chuuya 】 cũng sẽ như vậy đấy."
Cùng Dazai như thế, đáng yêu quá đi.
Cảm giác lúc này ngài Dazai mới có chút dáng vẻ của một thiếu niên nên có, nhưng Nakajima Atsushi dù sao cũng luôn nhớ tới sự lạnh lùng xa cách trong sâu thẳm là ấm áp cởi mở của Dazai Osamu ở 【 Trụ sở Thám Tử Vũ Trang 】.
Còn có một màn này khiến lòng cậu một trận đau nhói, vì sao ngài Dazai lại như vậy, lẽ nào trên thế giới này không có gì đáng giá để ngài lưu luyến sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro