Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

029

Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
----



"Dazai, nếu cậu muốn chết đến như thế, tôi cũng có thể chuẩn bị cho cậu món thuốc giúp cậu chết dễ dàng luôn." Mori Ougai nói như vậy, từ trong ngăn kéo của bàn làm việc lấy ra một tờ giấy, sau đó dùng bút lông chim xoạt xoạt xoạt viết vài con chữ.

"Thật sao?"

"Đổi lại, tôi muốn nhờ cậu đi tìm hiểu một việc." Mori Ougai vừa viết chữ vừa nói, "Không sao đâu, không phải việc gì to tát cả, cũng không nguy hiểm nữa, nhưng tôi chỉ có thể nhờ cậu thôi."

"Khả nghi quá." Dazai Osamu bất mãn mà nhìn chằm chằm Mori Ougai.

"Cậu biết phố Suribachi ngay gần khu định cư Yokohama không?" Mori Ougai không nhìn Dazai Osamu, "Người ta đồn rằng kẻ đó gần đây đã xuất hiện tại khu vực ấy đấy. Tôi muốn cậu đi điều tra chân tướng vụ việc."

"Đây là 'Thông Điệp Bạc' ủy thác đặc quyền, sau khi nhìn thấy cái này, cho dù cậu nói gì thì các thành viên của Mafia cũng phải tuân lệnh cậu, cứ cầm lấy mà dùng đi."

Dazai Osamu lần lượt nhìn tờ giấy được đưa đến trước mặt rồi nhìn Mori Ougai, sau đó hỏi, "Kẻ đó là chỉ ai?"

"Cậu đoán xem?"

Dazai thở dài một hơi, "Tôi chả muốn nghĩ."

"Thôi nào."

"Tôi cũng thấy rất khả nghi." Tanizaki Junichirou cũng đồng ý với lời giải thích của Dazai Osamu.

"Điều tra lời đồn về kẻ đó? Ai vậy ạ?" Nakajima Atsushi tò mò hỏi.

Lời đồn về kẻ đó? Mori Ougai bất ngờ nhíu nhíu mày, lẽ nào là 【 Chuuya 】? Nhưng cảm giác cũng không giống như là đang bàn luận về 【 hắn 】, xem ra là vẫn có chỗ không giống.

Ở phố Suribachi, chỉ có 「 Vua Cừu 」 【 Nakahara Chuuya 】 và con chó không tim 【 Akutagawa Ryuunosuke 】 mới đáng giá lưu truyền, còn ai có thể lan truyền tin đồn ở phố Suribachi đây.

Mọi người cũng có chút ngạc nhiên.

Chỉ có Oda Sakunosuke nhìn Dazai Osamu thở dài, khóe miệng khẽ cong, chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

Dazai Osamu dùng đôi mắt âm trầm nhìn Mori Ougai chăm chú một lúc, nặng nề nói, "... Nếu là kẻ quyền lực nhất Mafia thì không nên bồn chồn về những lời đồn nhảm đó đâu, nói cách khác thì nó quan trọng đến nỗi không thể tung những lời đồn như vậy được."

"Hơn nữa, lời đồn mà cần sử dụng đến 'Thông Điệp Bạc', đại khái thì thứ quan trọng cũng không phải là từ chính kẻ đó, mà là bản thân lời đồn nhỉ. Đã là lời đồn thì phải tìm ra chân tướng, đánh đổ ngọn nguồn. Nếu lan truyền nó sẽ trở thành lời đồn nguy hiểm, nhân tiện, cho tôi hỏi thêm lý do tại sao lại giao cho tôi mà không phải chuyên gia hay thuộc hạ ưu tú nào khác, và kẻ đó cũng chỉ có thể là một người mà thôi."

"Thứ xuất hiện chính là -- boss tiền nhiệm?"

"Chính xác." Mori Ougai trịnh trọng gật gật đầu, "Trên đời này, người chết không thể đội mồ sống dậy. Dù sao kẻ đó chết cũng là do đôi tay này của tôi xác nhận, cũng cử hành tang lễ long trọng rồi."

"Tiền nhiệm, thủ lĩnh tiền nhiệm?!" Tanizaki Junichirou kinh hãi, "Ông ta, không phải ông ta đã chết rồi sao?!"

Kunikida Doppo vừa nghe, trong lòng nhất thời sởn cả tóc gáy, cũng bắt đầu suy nghĩ lung tung. Hắn nhìn phòng khám thiếu ánh sáng, chỉ cảm thấy âm u.

Không ổn, hắn nắm chặt 'Lý Tưởng', trong lòng nói thầm: Tôi là kẻ vô thần, tôi tin vào khoa học, tôi là kẻ theo chủ nghĩa duy vật...

"Suy nghĩ hoàn toàn chính xác đấy!" Edogawa Ranpo híp mắt cười.

"Tuyệt thật đấy!" Miyazawa Kenji thán phục, chỉ bằng câu nói đầu tiên có thể đẩy toàn bộ sự việc cùng kết quả.

"Đương nhiên rồi!" Nakajima Atsushi nghe nói nhất thời ưỡn ngực, giọng điệu tràn đầy tự hào, như thể mình là người được Miyazawa Kenji khen, "Ngài Dazai mà lị! Không gì là không thể với ngài Dazai!"

"Người Hổ, cuối cùng cậu cũng nói tiếng người rồi đấy." Akutagawa Ryuunosuke cũng nói.

Nakajima Atsushi giật giật khóe miệng, không định chấp nhặt 'kẻ tàn phế' chỉ biết động tay động chân không động não.

Nhưng Nakajima Atsushi dường như cũng đã quên, giải quyết tất cả mọi thứ có liên quan đến Dazai Osamu thì, theo một ý nghĩa nào đó mà nói cậu cũng giống với Akutagawa Ryuunosuke.

Mori Ougai xoa xoa đầu ngón tay của chính mình, trên đầu ngón tay dường như còn giữ lại cảm xúc thoáng qua kia, cảm xúc giống như chặt gãy một cái cây to lớn. Mặc dù cho tới nay, người làm đã bị cắt giảm đi rất nhiều, nhưng cảm xúc nặng nề như vậy trong phẫu thuật của quá khứ lại chưa bao giờ có.

Dùng dao mổ cắt đứt cổ họng của đời trước, ám sát ông ta. Sau đó che giấu hành vi này, giả vờ nói rằng là bệnh trở nặng gây nên co giật, vì để bảo đảm đường thở được thông nên mới mở cổ họng ra.

Thiếu niên ngay ở tuổi mười bốn -- Dazai tận mắt chứng kiến, ngay trước mặt anh ta.

"Thật sự điên rồi." Yosano Akiko vẫn còn hơi bất bình.

"Tại sao có thể làm như vậy trước mặt ngài Dazai chứ?" Nakajima Atsushi cũng nói.

Cậu ấy vẫn còn con nít mà... Oda Sakunosuke nhìn Dazai Osamu, nghĩ đến, đồng thời tim Chuuya có chút đau.

"Kẻ không thể đội mồ sống dậy à..." Dazai Osamu nói như vậy, lập tức im lặng một lát, sau đó như không có cách thở dài một hơi, đứng dậy.

"Đúng là chỉ có thể nhờ tôi thôi." Nói như vậy, Dazai Osamu cầm lấy tờ giấy được đưa tới trước mặt, "Thuốc, ông đã hứa cho tôi rồi đấy nhé, nhất định đấy?"

Mori Ougai mỉm cười nói, "Đây là nhiệm vụ đầu tiên của cậu, chào mừng tới Port Mafia."

"Ngài Dazai cứ như vậy mà gia nhập Port Mafia?!" Tanizaki Junichirou bất đắc dĩ, cũng vội vàng quá rồi.

Nakahara Chuuya cũng không nói gì, chỉ vì một liều thuốc trí mạng lại lập tức gia nhập Port Mafia? Cũng không phải hắn nói Port Mafia có gì không tốt, nhưng đây cũng tùy tiện quá rồi, hơi buồn cười rồi đó.

"Đây là dụ dỗ đúng không?!" Yosano Akiko tức điên, không nghĩ tới 【 Mori Ougai 】 không chỉ cuồng bé gái, mà còn là kẻ dụ dỗ.

Người này thực sự quá kinh tởm.

Dazai Osamu sải bước về phía cửa ra vào, đột nhiên đứng lại, anh ta nghiêng đầu nhìn về phía Mori Ougai, "Nhân tiện thì, hồi nãy... ông biết người giống tôi, là ai vậy?"

Mori Ougai khẽ mỉm cười, sau đó lộ ra biểu hiện mờ ám bi thương nói rằng, "Là tôi đấy."

Mệnh thể của tôi, chúng ta là cộng đồng cùng chung vận mệnh đó. Mori Ougai nghĩ ở trong lòng, đối với ông ta mà nói, thứ cần thiết là một trợ thủ. Vừa là thư ký, cũng là tâm phúc, cũng là cánh tay phải đắc lực ưu tú.

Và quan trọng nhất là, đối với kẻ phản bội làm bác sĩ thành phố ấy, chính bản thân kẻ soán vị mà nói cần phải, có một thuộc hạ có thể tin cậy, một thuộc hạ không che giấu điều gì, một thuộc hạ có thể hiểu mình, tiếp tục phất cờ một mình trên đỉnh núi băng.

Mori Ougai mắc phải sai lầm này của Dazai, nhưng mà, sai lầm không phải lúc nào cũng là một điều xấu. Những tưởng kia chỉ là một viên đá hết giá trị sử dụng, không ngờ tới ấy lại là một viên kim cương cực lớn. Hơn nữa còn là mệnh thể của ông ta, có lẽ đối với một kẻ tay đầy máu tanh như ông ta mà nói là hy vọng quá xa vời.

Nhưng, nếu đó là Dazai, có thể--

"Dazai." Mori Ougai vô thức, trong miệng lơ đãng tả ra vấn đề như vậy, "Tôi không chắc mình có thể hiểu hay không, nhưng để tôi hỏi một câu -- tại sao cậu lại muốn chết vậy?"

Dazai Osamu mờ mịt nhìn lại Mori Ougai.

Đó là ánh mắt thật sự không biết kẻ đối diện đang hỏi gì.

Sau đó thiếu niên lấy ánh mắt ngây thơ, nói rằng: Tôi cũng muốn hỏi, ông có thực sự nghĩ rằng việc sống này có giá trị không?"

...

"Không giống." Fukuzawa Yukichi lên tiếng nói.

"Em cũng thấy không giống." Miyazawa Kenji cũng đồng ý.

"【 Mori Ougai 】 này cũng tự yêu mình quá rồi." Yosano Akiko cực kỳ không ưa 【 Mori Ougai 】 nói.

"Mệnh thể, cộng đồng cùng chung vận mệnh rốt cuộc là ý gì vậy?" Nakajima Atsushi nghi ngờ hỏi, luôn có cảm giác mình có quan hệ rất sâu với ngài Dazai.

Nhìn vẻ mặt Dazai Osamu mờ mịt, tim Oda Sakunosuke không khỏi đau đớn, Dazai...

Sau khi Dazai Osamu ra khỏi cửa, mọi người cũng đều bay theo anh ta tới phố Suribachi.

Dazai Osamu đi trên con dốc của phố Suribachi.

"Phư, uống dung dịch sơn mạ vàng để tự tử đang rất được ưa chuộng ở nước ngoài à... Ra là vậy." Dazai Osamu vừa đi, vừa đọc sách.

Biểu hiện chăm chú khác thường, kẻ để Dazai Osamu dùng ánh mắt nhìn chằm chằm như thế, dù là hiện tại hay quá khứ, cũng chưa bao giờ có.

"Gì chứ gì chứ?! Nhưng sở dĩ nó được ưa chuộng là vì đây là một món thuốc dễ kiếm dành cho các công ty sản xuất sơn phủ công nghiệp: thuốc bắt đầu, chắc chắn không phải là cách tự tử yên vui. Những ai uống vào, phải chịu đựng sự tan chảy của nội tạng và phải chịu đau đớn mấy giờ đồng hồ trước khi chết... Ew, may mà mình vẫn chưa thử nó!"

Dazai ngẩng đầu lên, nói với hộ vệ Port Mafia đi ở phía sau rằng, "Này, ông có biết chuyện tôi vừa nói không? Hãy cẩn thận khi tự tử! Ờm..."








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro