Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

005

Trong / / là lời bài hát.

Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
――――



...

Sau khi Dazai Osamu dứt lời, màn ảnh đột nhiên tối đen, một lát sau xuất hiện một hàng chữ 'Namae wo yobu yo', sau đó vang lên dễ khúc nhạc dạo dễ nghe có chút buồn bã.

Sau đó trên màn ảnh bắt đầu có hình ảnh.

/ Tôi vẫn luôn tìm kiếm một lý do vì sao tôi vẫn luôn là chính mình /

Dưới âm thanh dễ nghe, Nakajima Atsushi cầm một cuốn sách đứng trên một mảnh đất trống, trang sách chuyển động không ngừng, sau đó theo gió bay về phía sau cậu ta. Bóng người của Dazai Osamu cùng Akutagawa Ryuunosuke lần lượt xuất hiện, trong tay hai người cũng cầm một cuốn sách giống vậy.

/ Nếu như ở trong trái tim tôi tồn tại một cái tôi khác /

Nakajima Atsushi và Dazai Osamu cùng nằm ở trên boong thuyền, tay của hai người cách nhau không quá hai ngón tay, Nakajima Atsushi nghiêng đầu nhìn Dazai Osamu, đưa ngón út về phía bàn tay của Dazai Osamu, giống như muốn tiến lại gần hơn.

Sau đó hình ảnh lại là xoay một cái, trong đêm tối, Nakajima Atsushi ngồi bên cửa sổ của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang chống cằm không biết đang nghĩ gì, đằng sau cửa sổ là trăng tròn sáng.

Sau đó là Akutagawa Ryuunosuke quay lưng với Port Mafia đi về phía trước, mà Port Mafia phía sau mang theo trăng tròn đỏ như máu.

/ Tôi vẫn có thể kiên định với ý định ban đầu và vượt qua con dốc dài đầy gian nan này /

Hình ảnh lại chuyển sang Nakajima Atsushi một mình đứng bên tường, vô số trang sách bay lượn, hình chiếu của Nakajima Atsushi biến thành con hổ khi nó di chuyển từ trái hướng phải.

Các trang sách trên đất không gió mà bay, chữ viết trên trang sách cũng biến mất.

/ Nhưng mong rằng sau giông bão chúng ta vẫn nở nụ cười /

Khuôn mặt của Nakajima Atsushi, Dazai Osamu cùng Akutagawa Ryuunosuke chợt lóe lên. Sau đó Nakajima Atsushi nhắm dựa vào vách tường, gió nhẹ gợi lên tóc cậu ta.

/ Nhưng tôi mong được nhìn thấy ý nghĩa của cuộc sống trên con đường phía trước /

Dazai Osamu đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu Nakajima Atsushi, từng trang sách cũng bay tới.

/ Tôi sẽ gọi tên người, gọi tên của người /

Akutagawa Ryuunosuke đứng bên tường, chỉ lộ ra bóng lưng.

/ Mong người cũng có thể kiên định với chính mình /

Một đôi tay quấn băng vải muốn chạm vào Akutagawa Ryuunosuke không biết đang suy nghĩ gì, nhưng khi chạm tới thì liền trở nên hư ảo.

/ Khi người lã chã rơi nước mắt vì bị chìm sâu trong nỗi buồn /

Đảo mắt xuất hiện hình ảnh Nakajima Atsushi rơi vào trong nước.

/ Khi người nản lòng thoái chí vì nỗi cô đơn vô tận /

Nakajima Atsushi bình tĩnh nhìn đôi tay quấn băng vải chìa ra hướng về cậu ta.

/ Tôi sẽ gọi tên người, gọi tên của người /

Đôi tay đó chạm vào Nakajima Atsushi, khiến cậu ta rời khỏi làn nước lạnh lẽo tuyệt vọng, sau đó hình ảnh trong nháy mắt chuyển đổi thành Akutagawa Ryuunosuke nhắm mắt chìm vào trong nước, khóe mắt cậu ta chảy ra một giọt máu, nổi lên theo nước, ở trên mặt nước nổ tung thành pháo hoa.

/ Tôi sẽ gọi tên người, như lúc người gọi tên tôi /

Akutagawa Ryuunosuke ngồi xổm nơi bóng tối, bình tĩnh không biết đang suy nghĩ gì.

Dưới tán cây khô, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở chiếu đến trên người Nakajima Atsushi.

Một lát sau màn ảnh tối đen.

"Cuốn Sách đó có cảm nhận về sự tồn tại." Oda Sakunosuke nói, hắn đột nhiên nghĩ đến mình luôn luôn muốn viết sách, nhưng vẫn chưa động bút. À... Thời gian còn rất dài, còn có thể từ từ suy nghĩ, dù sao cũng không ai biết, cũng không ai đọc.

Mà Akutagawa Ryuunosuke nhìn 【 Akutagawa Ryuunosuke 】 trên màn ảnh, cùng so với 【 cậu 】, cảm giác trên người cậu có thiếu sót gì đó, nhưng Akutagawa Ryuunosuke lại không thấy được.

Akutagawa Ryuunosuke không thấy được, đám người Mori Ougai đúng là nhìn ra rồi, 【 Akutagawa Ryuunosuke 】 trên màn ảnh lộ ra mấy phần tính chất tấn công cùng độ nguy hiểm hơn so với Akutagawa Ryuunosuke, Mori Ougai híp mắt, chỉ là không biết ai điêu khắc 【 Akutagawa Ryuunosuke 】 thành một viên kim cương hoàn mỹ.

"Bài hát này dễ nghe quá!" Miyazawa Kenji cảm thán, "Quả nhiên là thành phố lớn, xem ra em còn phải học hỏi rất nhiều đây."

Bài hát êm tai liên quan gì tới việc cậu muốn học hả, lẽ nào cậu còn muốn học hát? Tanizaki Junichirou không dám nghĩ nhiều.

Fyodor đúng là đặc biệt lưu ý đến cuốn sách này nhiều lần xuất hiện, phải chăng đó là 「 Cuốn Sách 」 mà hắn nghĩ tới?

Nakajima Atsushi mở hai mắt, hơi hoảng hốt nhìn trần nhà, "Đã lâu rồi tôi không ngửi thấy mùi của chiếu tatami..."

Bỗng, Nakajima Atsushi phản ứng lại, "Ơ? Mình đang ở đâu đây?"

"Mình nhớ tối hôm qua..."

Nakajima Atsushi đột nhiên nghĩ đến tay phải của cậu ta hóa hổ, cậu ta sợ hãi đến nỗi vội vàng đứng lên nhìn tay phải của mình, cử động mấy lần, không sai, là tay người, không phải tay hổ.

Nakajima Atsushi thở phào ra một hơi, cậu ta nhìn tình trạng trong phòng một vòng, cuối cùng ngẩng đầu nhìn trần nhà, "Cũng đã lâu rồi mình mới ngủ dưới trần nhà."

Đột nhiên một hồi chuông điện thoại làm Nakajima Atsushi giật mình, "Gì vậy? Gì thế?! Gì thế?!" Cậu ta vội vã tìm nơi phát ra tiếng chuông, nhìn điện thoại còn đang vang lên, cậu ta vội vã bò tới cầm lấy điện thoại, sau đó hoảng loạn tùy tiện ấn ấn, may là đúng rồi, "Vâng... vâng vâng."

"Gụt tồ mó ning ~" Giọng nói của Dazai Osamu truyền đến từ trong điện thoại.

"Thì ra là anh Dazai à."

"Ngày hôm nay thật đẹp nhỉ ~, chỗ ở mới của cậu thế nào?"

"Cảm ơn anh nhiều, so với ngủ ngoài đường thì quả thực đây là Thiên Đường rồi."

"Vậy thì tốt quá." Dazai Osamu còn nói, "Quần áo đặt trước gối cậu là quà từ tất cả mọi người ở trụ sở đó."

"Thật sự cảm ơn mọi người chăm sóc tỉ mỉ chu đáo." Nakajima Atsushi cực kì biết ơn.

"Cơ mà Atsushi, tôi có chuyện muốn nhờ cậu..." Giọng điệu của Dazai Osamu đột nhiên chuyển đổi, "Giờ đang có chuyện rất khẩn cấp."

Hình ảnh hiện lên khuôn mặt nghiêm túc của Dazai Osamu.

"Chuyện rất khẩn cấp?"

"Ờ, cậu nhất định phải tranh thủ từng phút từng giây, mau đến vị trí tôi nói ngay lập tức. Tình thế tương đối khẩn cấp, bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào cậu thôi."

"Vâng, tôi biết rồi."

Nakajima Atsushi có hơi sốt sắng, làm sao mà 【 Nakajima Atsushi 】 có thể giải quyết được một việc mà ngay cả ngài 【 Dazai 】 cũng không giải quyết được, chính xác thì đó là gì...

Đám người Akutagawa Ryuunosuke cũng đều chăm chú theo dõi, ngay cả Mori Ougai cũng hơi kinh ngạc, câu hỏi mà ngay cả 【 Dazai 】 cũng không giải quyết được, xem ra là rất hóc búa.

Fyodor lúc đầu cũng hơi kinh ngạc, nhưng liên tưởng đến lúc trước 【 Dazai 】 ngã xuống sông, hắn cũng có chút suy đoán.

Sakaguchi Ango cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không nói ra được là kỳ quái chỗ nào.

Ngoại trừ Edogawa Ranpo cùng Fyodor, những người khác đều vô cùng căng thẳng và tò mò, đến cùng là chuyện gì mà ngay cả 【 Dazai Osamu 】 cũng không giải quyết được.

Hay là bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều đã quên việc Dazai Osamu và Nakajima Atsushi ngã xuống sông trong lần đầu gặp gỡ.

...

Sau khi mang giày, theo chỉ lệnh của Dazai Osamu, Nakajima Atsushi ra cửa.

"Đầu tiên, sau khi ra khỏi phòng nhớ khóa kỹ cửa, nhìn ra đằng sau cậu!"

"Đằng sau?" Nakajima Atsushi thắc mắc xoay người, giống như nhìn thấy gì, cậu ta sững sờ, sau đó vội vã xuống lầu.

Nakajima Atsushi nhìn toàn bộ cơ thể Dazai Osamu gần như đều chìm trong thùng bằng đồng, chỉ còn lại đầu cùng hai chân ở bên ngoài, có chút không nói nên lời, cậu ta còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

"Cái này..." Nakajima Atsushi nhìn Dazai Osamu từng chút từng chút lọt vào, cậu ta không biết nên lộ ra vẻ mặt gì được, có hơi chần chừ hỏi, "Anh đang chơi trò gì vậy?"

"Cậu thấy thế nào?" Dazai Osamu nhẹ nhàng hỏi ngược lại.

"Không lẽ là tôi đang gặp ảo giác sao?"

"Sai rồi!" Dazai Osamu cất giọng nói.

"Không lẽ là địch tấn công?!" Nakajima Atsushi quả thực không thể tin được người tối hôm qua là người hiện tại đang bị chìm trong thùng, cậu ta mơ hồ đoán được nguyên nhân anh ta ở trong thùng, nhưng cậu ta vẫn giữ thành công tâm lý, "Và anh bị mắc bẫy?"

"Tự tui chui vô!"

'Đùng' một tiếng, Nakajima Atsushi cảm giác tối hôm qua người kia quả nhiên là ảo giác.

"Cậu nghe nha," Dazai Osamu không nhìn Nakajima Atsushi đang "mở rộng tầm mắt", "Tôi nghe đồn có một phương pháp có thể tự tử, là mắc kẹt trong thùng phuy giống như này nè, nên tôi định thử ấy mà."

Nói rồi, Dazai Osamu lại lọt xuống thêm mấy phân.

"Cơ mà những gì tôi có là đau chứ không chết."

Đồng thời hình ảnh cũng ân cần đặt ảnh người dũng cảm tự tử giải thích thả ở bên cạnh, còn có vài chữ 'Trói chặt hai chân chính là chìa khóa'.

"Do bụng không dùng sức sẽ càng lún càng sâu, tôi khó có thể tiếp tục chịu đựng."

"Nhưng không phải anh đang định tự tử sao? Nên sớm muộn gì anh cũng sẽ chết thôi à." Nakajima Atsushi không nói gì, cũng không muốn nói gì nữa.

"Này còn phải hỏi sao? Mặc dù tôi thích tự tử, nhưng tôi không thích đau!" Dazai Osamu bĩu môi.

"Thì ra là vậy." Mặc dù vẫn không hiểu ý tứ của Dazai Osamu, Nakajima Atsushi cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ đáp một tiếng.

Sau đó Nakajima Atsushi liền bắt đầu nghĩ cách đưa Dazai Osamu ra ngoài.





















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro