Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

003

Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
――――



Mọi người im lặng, bất luận bọn họ nghĩ như thế nào, bọn họ cũng không đụng tới người kia.

...

"Cô nhi viện này sao vô tâm thế." Giọng điệu Dazai Osamu không rõ.

Nghe được câu này, Kunikida Doppo nhìn về phía Dazai Osamu, "Ê, Dazai, chúng ta không phải là những nhà từ thiện cứu vớt quan tâm trẻ em nghèo nhé, quay lại công việc thôi." Nói rồi, gã giơ cuốn sổ kia lên.

...

Sau khi Nakajima Atsushi bổ não một phen với Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, cậu ta nhìn một người trước mặt cầm cuốn sổ không biết là đang viết gì, một người khác thì lại không biết đứng đó làm gì, "Hai người này cũng vậy luôn sao?"

Đột nhiên, Dazai Osamu làm như nhìn thấy gì, vẻ mặt trở nên vô cùng đáng yêu, "Ở đây có cái xà chắc chắn ghê..."

Nakajima Atsushi cũng theo tầm mắt của anh ta hướng lên trên.

"Nếu mà mô tả nó ấy hả, nó có thể chắc chắn đến nỗi chịu được trọng lượng của một người trưởng thành đó." Dazai Osamu nói tiếp.

"Đừng có mơ nhắc đến việc cậu treo cổ trong quán người ta!" Kunikida Doppo tay đè cuốn sổ nói .

"Không phải, tôi đang nói về phương pháp treo cổ dưỡng sinh." Dazai Osamu quay đầu nhìn về phía Kunikida Doppo.

"Đó là gì vậy?"

"Cậu không biết sao? Rất tốt cho việc chuột rút vai đó." Giọng điệu khiếp sợ, phảng phất không tin là Kunikida Doppo không biết.

Nakajima Atsushi lại ngẩng đầu nhìn.

"Có hả?! Ra là có loại kỹ thuật dưỡng sinh này!" Kunikida Doppo tin.

"Gì cơ?! Ra là có loại kỹ thuật dưỡng sinh này!" Không chỉ 【 Kunikida Doppo 】 tin, Kunikida Doppo cũng tin, hắn cùng 【 Kunikida Doppo 】cũng đang bắt đầu viết ra những lời nói của 【 Dazai Osamu 】.

"Phương pháp treo cổ dưỡng sinh..."

Mọi người thấy Kunikida Doppo còn đang viết, vừa liếc nhìn 【 Dazai Osamu 】 đang cười xấu xa trên màn ảnh, không nói gì, thực sự là một dám nói, một dám tin còn dám nhớ kỹ nó.

Có điều, 【 Dazai Osamu 】 này thực sự đúng là 'hoạt bát' đây...

"Chém đó." Dazai Osamu nghiêng đầu, lúc Kunikida Doppo sắp viết xong thì đột nhiên lên tiếng.

"Răng rắc."

"Răng rắc." Là âm thanh Kunikida Doppo bẻ gãy bút.

"Cộng sự của tôi thì đi tắm sông." Kunikida Doppo đứng dậy kéo lấy Dazai Osamu cổ áo, lắc qua lắc lại, rống lớn, "Còn muốn tự ý móc tiền túi của tôi cho thằng nhóc đói bụng đầu đường ăn chùa, kế hoạch hoàn hảo của tôi đều bị phá hỏng, cậu bắt buộc phải hoàn thành công việc ngày hôm nay theo kế hoạch cho tôi!"

Kunikida Doppo rút ngắn khoảng cách của hai người, "Có nghe không hả, tên khốn này!"

"Tên 【 Dazai 】 này!" Nghe 【 Kunikida Doppo 】 nói, Kunikida Doppo nghiến răng nghiến lợi kêu tên 【 Dazai Osamu 】, tin rằng nếu như 【 Dazai Osamu 】 ở đây, chịu sự đãi ngộ sẽ không chỉ là trên màn ảnh như vậy.

"Có vẻ như ngài【 Kunikida Doppo 】 rất là điêu luyện luôn này." Miyazawa Kenji cười nói.

"【 Dazai 】 thật đáng yêu." Oda Sakunosuke cũng cảm thán.

Vô vọng... Sakaguchi Ango đỡ trán.

Fyodor nhận ra được cách xưng hô mà hai người đối với 【 Dazai Osamu 】, cảm giác có chút ngoài ý muốn, 【 Dazai Osamu 】 này sức hút thật lớn.

【 "Nhóc, cậu biết 'hổ ăn thịt người' đó à?" Kunikida Doppo nắm lấy sau cổ áo Nakajima Atsushi, nói.

"Nó hướng về phía tôi, nó đã xém giết tôi." Biểu hiện của Nakajima Atsushi hoảng sợ, cố gắng giãy giụa muốn chạy trốn, "Nếu nó ở quanh đây, tôi phải mau chạy!"

Dazai Osamu một bên thì lại lẳng lặng nhìn bọn họ.

Edogawa Ranpo nhìn phản ứng của 【 Dazai Osamu 】, hắn liếm liếm kẹo que bên trong miệng, xem ra hắn chú ý đến điều kỳ lạ ở Nakajima Atsushi, có điều... Siêu nhất vẫn là bản đại nhân!

Fyodor cũng chú ý tới, có chút hứng thú với 【 Dazai Osamu 】.

"Tham sống sợ chết." Akutagawa Ryuunosuke xem thường hành vi của 【 Nakajima Atsushi 】.

...

Dazai Osamu đi tới ngồi xổm trước mặt Nakajima Atsushi: "Nói đi, cậu biết bao nhiêu về con hổ đó?"

Nakajima Atsushi ngồi dậy, âm thanh có chút thấp, "Cô nhi viện của tôi bị con hổ đó phá, những thửa ruộng hỏng bét, chuồng gà bị phá hỏng, ngay cả nhà kho cũng chịu chung số phận."

Hình ảnh chuyển những thửa đất ruộng bị phá hỏng, chuồng gà đầy máu cùng nhà kho đổ nát.

"Không ai chết cả nhưng," hình ảnh xuất hiện bóng người Nakajima Atsushi đứng ở cô nhi viện, "Cô nhi viện không thể làm gì cả, để giảm bớt gánh nặng, tôi đã bị đá ra ngoài."

'Biến đi thằng vô tích sự!' Hình ảnh xuất hiện mấy người không nhìn thấy mặt, 'Là lỗi của mày! Đều là lỗi của mày, thằng vô dụng!'

'Xã hội sẽ tốt hơn nếu mày đột tử đầu đường đấy!'

'Tại sao? Tôi không làm gì cả――' Trong hình ảnh Nakajima Atsushi ngước nhìn những người kia, không rõ mà hỏi.

'Ở đây không cần những tên vô dụng.'

'Không, phải nói là, mày sẽ không tìm được chỗ dung thân trong thiên hạ này đâu!'

'Cút xa bao nhiêu thì cút, tốt nhất là nên chết ngoài đường đi!' Người kia như thế nói, 'Mày là thứ phiền phức của cả thế giới, là chướng ngại vật của tất cả mọi người, biến khỏi thế giới này nhanh đi.'

Sắc mặt Nakajima Atsushi có chút tái nhợt, cậu không ngờ tới 【 Nakajima Atsushi 】 cũng có đoạn ký ức này, hơn nữa còn bị phóng ra. Cậu nghĩ đến người trong cô nhi viện bị cậu giết chết, nhất thời nắm chặt nắm đấm. Tuy rằng cậu là người mất kiểm soát dị năng lực, nhưng đến cùng cũng là cậu giết.

"Atsushi..." Tanizaki Junichirou bọn họ có chút lo lắng nhìn Nakajima Atsushi.

"Sắc mặt trông tệ lắm, có muốn tôi giúp cậu một tay chữa không hả, Atsushi." Yosano Akiko gánh cưa điện, nhìn Nakajima Atsushi.

Hự...

"... Không cần ạ, hiện tại em không thấy khó chịu."

"Vậy thì tốt." Giọng điệu của Yosano Akiko có chút tiếc nuối.

Nakajima Atsushi lại nhìn về màn ảnh lớn, không biết diễn biến tiếp theo có giống cậu không.

...

"Con hổ đó luôn xuất hiện ở nơi tôi đến, tôi đi đến đâu nó cũng theo tôi đến đó."

Dazai Osamu mở to con mắt màu diều lẳng lặng nghe.

"Gần đây thôi khi tôi đi quanh Tsurumi..." Trên màn ảnh chuyển qua hình ảnh Nakajima Atsushi gặp con hổ, "Hai tuần trước kể từ khi tôi bị đuổi ra khỏi cô nhi viện, tôi đã nhìn thấy bóng của nó nhiều lần, nó thậm chí còn đuổi theo tôi đến thành phố này."

"Lần cuối cậu nhìn thấy nó là khi nào?" Dazai Osamu đột nhiên lên tiếng.

"Gần Tsurumi khoảng bốn ngày trước." Nakajima Atsushi ngẩng đầu.

"Đúng là có hai vụ ở đây khoảng hai tuần trước." Kunikida Doppo khép cuốn sổ trong tay lại, "Và có người nhìn thấy nó ở Tsurumi bốn ngày trước."

Dazai Osamu ngồi ngược trên ghế, làm vẻ mệt mỏi như bình thường khẽ nhắm mắt, một lúc sau anh ta mở mắt nhìn về phía Nakajima Atsushi, "Atsushi, cậu có rảnh không?"

"Cậu ta biết rồi." Edogawa Ranpo đột nhiên lên tiếng. 

"Thật thông minh, 【 Dazai 】." Fyodor thấp giọng cười.

"Biết gì thế ạ?" Miyazawa Kenji không hiểu bọn họ đang nói gì, liền hỏi.

Phần lớn mọi người không hiểu cũng đều nhìn về Edogawa Ranpo cùng Fyodor.

Lần này trái lại là Mori Ougai lên tiếng, "【 Dazai 】 biết 【 Nakajima Atsushi 】 chính là 'hổ ăn thịt người' rồi."

"Hả? Nhanh vậy sao?!" Tanizaki Junichirou không thể tin được, nhanh như vậy liền nhìn ra rồi? Mới gặp nhau chưa được mấy tiếng nữa.

"【 Dazai 】 tuyệt quá." Oda • nhánh tóc ngốc trên đỉnh đầu • mới tâng Dazai • Sakunosuke, hơi kinh ngạc (khen ngợi) nói.

Nakajima Atsushi có chút vui mừng, vừa nhìn đã biết rồi, này hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa... Nếu như thế giới của bọn họ... Nakajima Atsushi đè xuống suy nghĩ trong lòng, không nghĩ nữa.

Nhưng hạt giống đã gieo xuống, chỉ đợi mọc rễ nảy mầm, cho đến khi trưởng thành thành đại thụ cao che trời.

...

Dazai Osamu viết một câu trên một tờ, sau đó đưa cho Kunikida Doppo đang đứng ở một bên, "Kunikida, hãy trở về trụ sở và đưa cái này cho Chủ tịch."

Nhưng Kunikida Doppo cũng không có lập tức tiếp nhận, "Đừng bảo là cậu định đi bắt con hổ chỉ với hai người thôi nhé? Chúng ta phải xác định thông tin này đã..."

Đối mặt Kunikida Doppo lo lắng, Dazai Osamu chỉ là liếc mắt nhìn gã, "Không sao mà."

Kunikida Doppo bình tĩnh nhìn Dazai Osamu vài giây, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, gã tiếp nhận ghi chép.

"Anh Kunikida thật sự rất tin ngài 【 Dazai 】 đó." Miyazawa Kenji nói.

"Cũng rất lo cho anh ta nữa." Nakajima Atsushi cũng nhìn ra rồi.

Sau đó Dazai Osamu đã dùng một phần thù lao rất lớn để hấp dẫn Nakajima Atsushi, vốn không muốn đi nhưng lại không có một xu dính túi.

"... Atsushi, nếu tôi không lầm, đó hình như là tiền của 【 cậu 】." Tanizaki Junichirou nhìn 【 Nakajima Atsushi 】 bị 【 Dazai Osamu 】dùng thù lao lừa đi bắt hổ trên màn ảnh, Nakajima Atsushi mặt đầy mồ hôi nói.

"Điển hình là kẻ bị bán còn đếm hộ tiền." Hai tay của Nakahara Chuuya khoanh trước ngực mà nói.




————

Câu mà Chuuyassan nói: "Điển hình là kẻ bị bán còn đếm hộ tiền" nghĩa là:

1. Đã bị người khác lợi dụng, bản thân chẳng những không biết mình bị người khác lợi dụng, mà còn cảm thấy người khác đang giúp đỡ mình, nên rất biết ơn người khác. Thường được sử dụng để mô tả một người quá đơn giản có vẻ ngớ ngẩn. (((((=

2. Ngoài ra là bản thân bị đối phương lừa dối hoặc phản bội, và bản thân vẫn cảm ơn đối phương hoặc giúp đỡ đối phương.

Theo zhidao.baidu




















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro