06
Edit + beta: HngThnhNgan
————
Chương này vẫn là AkuDa! Toàn bộ đều là trong mơ, lúc Dazai nhặt được Akutagawa thì tuổi đổi thành 13 tuổi, tên của Dazai trong giấc mơ là 【 Dazai Osamu 】.
————
Khi Dazai Osamu phiền não, sự xuất hiện của vài người đã giải quyết được tình thế rắc rối hiện tại của anh.
Chỉ thấy vài người ăn mặc giống nhau đang đi vào một nơi như trung tâm của dịch chuyển, còn vừa đi vừa nói chuyện phiếm, những giọng nói đó khiến Dazai Osamu không muốn nghe thấy cũng khó.
"Các cậu có nghĩ lần này cậu Dazai có thể thành công không? Là Star Award đấy!" Giọng của người phát ngôn khó nén kích động, điều này khiến Dazai Osamu có hơi tò mò, "mình" đây là muốn làm chuyện gì hệ trọng đến mức kinh thiên động địa hả? Star Award là gì? Xem ra cái này là mới thiết lập rồi, mình vẫn nên thích ứng với nó vậy.
Cô học sinh cũng lên tiếng, giọng điệu đều là ngưỡng mộ, "Tôi nghĩ chắc chắn không có vấn đề gì cả, ai mà không biết cậu Dazai là thiên tài về thiết kế? Mặc dù năm nay mới 16 tuổi thôi nhưng đã thiết kế ra được một kiệt tác cơ khí mà ngay cả nhà thiết kế 56 tuổi cũng không thiết kế ra, lần này cậu ấy báo danh tham gia tuyển chọn Star Award, tác phẩm dự thi chắc chắn là vượt xa hơn lần trước, tôi bắt đầu mong chờ rồi nè!"
Có ủng hộ liền không thiếu gáo nước lạnh, người bên cạnh vẫn nghe bọn họ nói chuyện rốt cục không nhịn được, "Mấy cậu kì vọng ở cậu ta có phải là cao quá rồi không? Takeshita, chính cậu cũng nói đây là Star Award, giải thưởng vinh dự nhất cho các nhà thiết kế cơ khí, trong số những người đoạt giải trước đây có ai không dưới 30 tuổi không? Người đoạt giải trẻ tuổi nhất cũng là 35, chuyện người 16 tuổi đoạt giải thật sự tôi chưa từng nghe qua luôn ấy! Mặc dù cậu ta là thiên tài, nhưng tôi không nghĩ cậu ta có thể cầm được cái giải Star Award đó đâu, huống chi cậu ta quá kiêu ngạo, từ chối rất nhiều sự chỉ dẫn của các nhà thiết kế bậc đàn anh đàn chị, tôi không tin lần này cậu ta có thể xưng bá áp được tài nghệ."
Giọng điệu của cậu ta có hơi bực bội, điều này cũng khơi dậy sự bất mãn của những người cùng lứa tuổi, chàng trai tên Takeshita trực tiếp dừng bước, nhìn người vừa mới phát ngôn, "Yamamoto, cậu có ý gì? Nếu cậu cảm thấy cậu ấy không thể cầm nổi giải thưởng đó thì đâu nhất thiết phải nói nhiều như vậy, chắc không phải cậu thay ai ra mặt đâu nhỉ?"
Cô học sinh vừa mới nói chuyện trước đó cũng hừ cười một tiếng, "Ai mà không biết nhà thiết kế cơ khí yêu thích của Yamamoto là Watanabe Kenji, với lại Watanabe Kenji vừa thua cậu Dazai trong một cuộc thi vào tháng trước, chắc là không phục đó. Nhưng là chuyện bình thường thôi mà, 37 tuổi thua 16 tuổi, nghĩ như thế nào cũng hơi mất mặt, nhưng thua cậu Dazai cũng coi như là chuyện bình thường, cũng chẳng có ai cười nhạo ông ta cả, ngay cả Watanabe còn không vội, Yamamoto ngược lại lại vội trước cả Watanabe."
Thanh niên tên Yamamoto hoàn toàn chính xác là rất vội, thậm chí giọng điệu nói chuyện cũng có hơi cà lăm, "Mấy cậu, mấy cậu không thể cứ ôm lấy kết quả cuộc thi tháng trước được! Ngài Watanabe là một nhà thiết kế cơ kí ưu tú, lần trước chắc chắn là có nguyên nhân, nếu không làm sao có thể thua một người 16 tuổi?"
"Mạnh mồm gớm, mạnh mồm gớm, ngay cả bản thân Watanabe cũng không dám nói mấy lời này đâu nhỉ, dù sao cậu Dazai giờ cũng đang nghiên cứu các máy móc mới trong phòng Thí Nghiệm 16 đấy, đợi tới vòng chung kết của Star Award xem, chúng ta sẽ biết ai đúng?" Takeshita cuối cùng cũng nói ra nội dung Dazai Osamu cần, cuộc trò chuyện tiếp theo của bọn họ Dazai Osamu cũng không có hứng thú nghe tiếp, ở địa điểm ban đầu anh đã lãng phí khá nhiều thời gian, hiện tại anh chỉ muốn nhanh tìm tới phòng Thí Nghiệm 16 để tìm "mình".
Anh không dùng cánh cửa dịch chuyển, bởi vì anh không có thực thể, cho nên chỉ có thể tự mình bay đi, may mắn thay, phòng thí nghiệm rất dễ tìm, và tất cả đều được đánh số rất rõ ràng, rất nhanh Dazai Osamu đã tìm được "mình" ở phòng Thí Nghiệm 16.
Dazai Osamu nhẹ nhàng đi vào, cuối cùng anh cũng nhìn thấy "mình" trong giấc mơ.
【 Dazai Osamu 】 có máu tóc dài, nếu cậu ta xõa tóc có lẽ là tới bả vai, nhưng điều này không thuận tiện lắm với một nhà thiết kế nên cậu ta chỉ búi tóc lại rồi chỉnh sửa lại bản vẽ khi đeo kính. Cậu ta mặc quần áo giống với những người nói chuyện hồi nãy, nhưng cũng không giống, mặc dù cũng là màu trắng đỏ mận, nhưng màu đỏ mận của 【 Dazai Osamu 】 kéo dài từ phần sau lưng tới trước ngược, hoa mận được thêu rất tinh xảo, vải vóc nhìn liền biết chắc chắn không phải vải thường, trên quần áo cũng có nhiều họa tiết tối màu, so với những đường thêu đơn giản của những người vừa nãy thì cầu kỳ hơn rất nhiều.
"Lần đầu gặp mặt, xin hãy chỉ giáo nhiều." Dazai Osamu lên tiếng chào, đương nhiên anh biết "mình" trong mơ không nghe thấy, nhưng anh vẫn muốn làm như vậy, anh cảm thấy nó thú vị.
Dazai Osamu nhìn "mình" chỉnh sửa bản vẽ không ngừng, cây bút trong tay không ngừng nghỉ, không khỏi có chút tò mò, anh nhìn một nửa thành phẩm dưới ngòi bút của 【 Dazai Osamu 】, sau đó liền bị kỹ năng vẽ của "mình" làm cho ngạc nhiên, Dazai Osamu cho tới bây giờ không biết kỹ năng vẽ của mình lại có thể giỏi đến như vậy. Lần này không phải là trừu tượng cao siêu, lần này là hiện thực thật sự, một phần máy hiện ra dưới ngòi bút của 【 Dazai Osamu 】, các chi tiết của linh kiện cậu ta đều vẽ ra cả, mà mỗi một bộ phận cậu ra chỉ vẽ đúng một bức, tính hợp lý của công năng trong thiết kế, hiệu quả đặc biệt hiện ra cùng thiết kế, cậu ta đều viết ra, khả năng chú ý đến từng chi tiết đơn giản thật sự là đáng sợ.
Hiện tại Dazai Osamu đang rất hoài nghi sinh vật trong giấc mơ này thật sự là Dazai đó hả? Tại sao có Dazai Osamu lại biết vẽ đến thế? Nhưng giấc mơ này cho tới bây giờ vẫn chưa có kịch bản đặc biệt gì, mấy người thường xuyên xuất hiện một người cũng chưa thấy, Dazai Osamu cảm thấy giấc mơ này đoán chừng lại là một bộ phim bộ, khẳng định không kết thúc được.
Dazai Osamu ở lại đây cũng rất nhàm chán, anh chỉ có thể đi loanh quanh trong phòng thí nghiệm này. Anh bay tới bay lui, trái nhìn một chút phải nhìn một chút, lúc anh đi loanh quanh đến vòng thứ ba, rốt cục có người đến.
Tạo hình giống con thỏ tai cụp quen thuộc, là Akutagawa Ryuunosuke. Dazai Osamu nhìn thấy Akutagawa Ryuunosuke liền nghĩ đến con chó hôm nay mình nhặt về, là trùng hợp sao? Ngay khi mang nó về thì mơ thấy Akutagawa Ryuunosuke, Dazai Osamu nhíu mày, anh không thích phiền phức, xem ra con chó kia cần phải nhanh đưa nó đi, nếu con chó kia thật sự là Akutagawa Ryuunosuke, có thể nói là phiền phức lớn rồi, đưa nó đi càng sớm càng tốt, làm bộ không biết cũng sẽ không có ai làm gì anh, dù sao cửa hàng thú cưng ngay thẳng đó cũng sẽ không bạc đãi chó.
"Anh Dazai, tôi đến để nhờ anh sửa giúp tôi cái này một chút." Akutagawa Ryuunosuke lấy ra một khẩu súng laser khá cũ, Dazai Osamu có hơi thắc mắc, rõ là nhìn Akutagawa Ryuunosuke đâu giống kẻ không có tiền, tại sao cậu ta không đổi luôn một khẩu mới nhỉ? Tốn sức sửa làm chi.
【 Dazai Osamu 】 cũng nghĩ giống vậy, "Cậu có thể đổi khẩu mới là được mà, cái này cũng ba năm rồi, lúc trước tôi đưa cho cậu không phải với ý định để cậu dùng nó cả đời."
Ra là "mình" đưa à? Dazai Osamu nhớ lại một chút, đột nhiên cảm thấy thái độ của Akutagawa Ryuunosuke đối với mình trong giấc mơ, bỗng nhiên cảm thấy hợp lý, nếu không phải vũ khí đó bị hỏng, với tính cách của Akutagawa Ryuunosuke, có lẽ cậu ta thật sự sẽ dùng nó cả đời.
Akutagawa Ryuunosuke rõ là không muốn đổi, cậu ta sờ khẩu súng laser có hơi cũ, "Đây là món đồ đầu tiên mà anh đưa cho tôi, tôi không muốn đổi nó."
【 Dazai Osamu 】 kinh ngạc nhìn Akutagawa Ryuunosuke một chút, cậu ta không hiểu kiểu hành vi "Đồ cũ tất nhiên phải đổi, cậu vẫn muốn giữ chúng để làn báu vật à?" này. Nói rồi, cậu ta đi tới một ngăn kéo, lấy ra khẩu súng laser mới, thảy cho Akutagawa Ryuunosuke, "Nhận đi, lúc tôi rảnh không có gì làm nghiên cứu ra được đấy, sức tấn công gấp 1,5 lần mẫu mới nhất trên thị trường cho đến hiện nay, cho cậu."
Akutagawa Ryuunosuke nhận khẩu súng, "Cảm ơn anh Dazai!" Cậu ta cẩn thận mà sờ sờ vũ khí mới đang cầm trên tay, Dazai Osamu nhìn nà không nhịn được nhíu mày.
Làm gì vậy? Sờ vũ khí như sờ vợ mình vậy. Akutagawa Ryuunosuke nhìn về phía ánh mắt của 【 Dazai Osamu 】, có thể dùng từ nóng bỏng để hình dung, mà cậu ta cứ như vậy nhìn không nói lời nào, điều này khiến Dazai Osamu càng nhìn cảnh này càng cảm thấy khó chịu.
Đoán chừng 【 Dazai Osamu 】 cũng cảm thấy kỳ quái, sau mấy chục giây không nhịn được mở miệng, "Còn chuyện gì sao? Nếu không có cậu có thể ra ngoài trước, đừng để tôi thấy cậu lại dùng cái khẩu súng cổ lỗ sĩ đó nữa nhé."
Akutagawa Ryuunosuke thu tầm mắt lại, gật đầu nói vâng, mang theo vũ khí mới rời đi, nhưng Dazai Osamu cảm thấy vũ khí cổ lỗ sĩ đó có lẽ sẽ không bị vứt đi đâu, có thể thật sự là nó sẽ được Akutagawa Ryuunosuke cất giữ như bảo bối. Có lẽ với cậu ta mà nói, khẩu súng đó thật sự có ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt.
Sau đó cũng không cần nhìn cậu ta thay đổi bản vẽ đâu nhỉ? Mình chẳng có hứng thú với mấy cái này. Dazai Osamu nhìn "mình" quay lại trạng thái làm việc, có hơi tuyệt vọng, những việc nhàm chán như xem người khác vẽ tranh, anh không muốn làm điều đó.
Bỗng nhiên, Dazai Osamu cảm thấy một lực hút quen thuộc, không phải đấy chớ, lại tới nữa sao? Hay là ký ức ngu ngốc? Ai đang nhớ lại vậy!
Dazai Osamu lại đến một khung cảnh, nhưng không thể không nói, so với việc nhìn 【 Dazai Osamu 】 vẽ bản thiết kế, thì ký ức ngu ngốc anh vẫn thấy vui hơn, ít thiểu trong hồi ức chắc chắn sẽ không nhàm chán như vậy.
Dazai Osamu nhìn khung cảnh xung quanh, không hiểu cảm thấy có chút quen mắt, một lát sau anh nhớ tới gì đó, này không phải là phiên bản nâng cấp của Yokohama trong giấc mơ trước đó của anh sao? Những tòa kiến trúc cao tầng giống như đều được đổi mới, quy mô của các của hàng cũng có thay đổi, nhưng tổng thể vẫn rất giống.
Nhưng may mắn là, không có những căn phòng và những cánh cửa dịch chuyển loạn thất bát tao, muốn tìm 【 Dazai Osamu 】 thì đi bừa xung quanh liền có thể tìm thấy.
Dazai Osamu cứ đi dạo như vậy, đi tới đi tới anh đi tới một nơi hoàn toàn khác với những nơi anh từng thấy trước đó. Nếu vừa rồi là Yokohama được đổi mới nâng cấp, vậy bây giờ nơi này còn tệ hơn so với ban đầu, những bức tường đổ nát, cửa hàng cũ kỹ, hoàn toàn không giống một nơi nào trong StarCraft World¹.
¹ StarCraft là trò chơi điện tử chiến lược thời gian thực loại khoa học quân sự viễn tưởng do Blizzard Entertainment phát triển.
Dazai Osamu cảm thấy có lẽ anh sẽ tìm thấy "mình" và Akutgawa Ryuunosuke ở đây.
Sự thật cũng xác thực như thế, rất nhanh Dazai Osamu liền nghe thấy được một loạt tiếng súng, nghe tiếng thì là loại kia súng lục bình thường, thậm chí không phải súng laser.
Dazai Osamu đi về phía nơi vang lên tiếng súng, nhìn thấy mấy cái xác và Akutagawa Ryuunosuke đứng trong vũng máu, trong tay Akutagawa Ryuunosuke còn cầm khẩu súng lục cơ bản là vô dụng trong StarCraft World, cậu ta dùng thứ vũ khí này để giết vài người khác, mà lúc này nhìn Akutagawa Ryuunosuke thì cũng tầm chỉ khoảng 10 tuổi, một đứa trẻ có thể có bản lĩnh này, không ai là không thể nói điều này không kinh người.
Lúc này, cuối cùng Dazai Osamu nghe thấy được giọng nói biếng nhác của "mình" và sau đó chính là một tràng pháo tay, "Không tệ, cậu đậu rồi."
————
Nói tí nha, trong mỗi giấc mơ sẽ chỉ có một người là chìm trong trải nghiệm. Ví dụ như lần này là Akutagawa, vậy thì trong giấc mơ ngoại trừ Akutagawa thì những người khác đều chỉ là người trong giấc mơ mà thôi, người trong hiện thực sẽ không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro