03
Edit + beta: HngThnhNgan
――――
Sao lại mơ nữa! Nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, Dazai Osamu không nhịn được thở dài, đây cũng là phim bộ, lần trước khi tỉnh dậy mình ở đâu nhỉ? À, kí ức ngu ngốc trước đó hình như là đang ở bờ sông, được rồi, ra bờ sông theo dõi kịch bản thôi.
Dazai Osamu hiện tại đã thành thói quen, mà anh cảm thấy thà xem trò vui còn hơn phiền não trong mơ, mặc dù nhân vật chính trong trò vui này giống y hệt mình, nhưng cũng không phải vấn đề lớn, xem nó như bộ phim dài tập là được rồi, cảm giác tham gia cũng ổn áp.
Dazai Osamu đi đến bên cạnh hỏi, phát hiện quả nhiên "mình" ở đây. 【 Dazai Osamu 】 ngẩng đầu nhìn bầu trời không mây hôm nay, híp mắt lại, quay người rời đi.
Dazai Osamu đi theo cậu ta, đi vào một con hẻm nhỏ lờ mờ sáng, rõ ràng bên ngoài mặt trời chói sáng, nhưng ở đây lại làm cho người ta cảm thấy âm u, Dazai Osamu biết, "mình" tới đây chắc chắn là có mục đích khác, nhưng anh lại có dự cảm, anh cảm thấy phim bộ này có lẽ chỉ có hai tập, hôm này là ngày kết thúc.
"Các người còn định trốn đến khi nào? Dù hiện tại chỉ có một mình tôi các người cũng không dám ra sao?" Lời này của 【 Dazai Osamu 】 hoàn toàn là khiêu khích, phách lối lại muốn ăn đòn, nhưng Dazai Osamu tạm thời không thể nhìn ra được mục đích mà "mình" làm vậy.
Cậu ta đang tìm chết, đây là điều rất rõ ràng, mỗi một Dazai Osamu đều muốn chết, thì chuyện này cũng không phải là điều kì lạ. Điều thật sự khiến Dazai Osamu cảm thấy kỳ quái chính là dường như "mình" muốn dùng cái chết để bảo vệ ai đó, trận tập kích hôm nay dường như là "mình" tỉ mỉ bày ra một cái chết hoàn hảo, vì gì? Người mà cậu ta muốn bảo vệ là ai? Dazai Osamu còn chưa nghĩ ra thì anh liền bị buộc phải xem một cảnh hành động, nhóm người được huấn luyện bài bản, tác phong có chỗ giống quân đội, đây xác thực là một vũ khí hoàn hảo.
Thể thuật của 【 Dazai Osamu 】 không tính là tốt, đối mặt với nhiều cao thủ thể thuật vây quanh tấn công đương nhiên là không thể chống đỡ được, nhưng cậu ta lại có thiên phú đặc biệt trong việc tránh né, cho nên chống đỡ được gần năm phút.
Nhưng Dazai Osamu biết cậu ta chắc chắn không phải chỉ liều với thể thuật, cậu ta đang câu giờ, cậu ta đang chờ điều gì?
Dazai Osamu nhìn chằm chằm "mình" trong mơ, cố gắng nhìn ra mục đích cậu ta câu giờ, đột nhiên Dazai Osamu thấy được một ánh sáng yếu ớt nhấp nháy, đó là ánh sáng nhấp nháy từ trong túi của "mình", là tin nhắn của điện thoại, cậu ta chỉ đang chờ tin nhắn này!
Quả nhiên sau khi ánh sáng nhấp nháy, Dazai Osamu liền bắt đầu dùng vũ khí, tất cả súng lục trên người cậu ta cộng lại chí ít có mười khẩu, viên đạn đột ngột bắn ra, hoàn toàn là một kho vũ khí hình người di động, lại thêm kỹ năng tránh né của cậu ta, những kẻ này trong lúc nhất thời không làm gì được cậu ta.
Nhưng dù cho như vậy,【 Dazai Osamu 】 vẫn bị thương không ít, cậu ta lần lượt xử lý rất nhiều tên, đến cuối cùng chỉ còn một tên địch thì toàn thân cậu ta đã không thể đứng lên nổi, kẻ địch lên đạn, chậm rãi tới gần 【 Dazai Osamu 】, sau khi xác nhận 【 Dazai Osamu 】 thật sự không còn sức lực mới giơ súng lên, trong nháy mắt khi gã nổ súng thì cổ tay 【 Dazai Osamu 】khẽ đảo, sau một khắc đầu kẻ địch bị trúng đạn, đồng thời tim của 【 Dazai Osamu 】 cũng bị viên đạn bắn trúng.
Động tác của cậu ta khó khăn, lấy điện thoại ra từ túi, nhìn tin nhắn mà mình đã gửi vào thời đã định trước: Những kẻ còn lại của Mimic tôi đã giải quyết rồi! Những thứ chủ yếu tôi giao lại cho cậu, sên lùn cố gắng chết ở đó đi nhé!
Nakahara Chuuya trả lời lại 7 phút trước: Giải quyết rồi, tên khốn! Tôi vẫn sống đấy. Tối nay cậu chết với tôi, chờ đi!
【 Dazai Osamu 】 vừa cười vừa ho ra máu, tôi không chờ được, Chuuya... Cậu ta cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, nhưng cậu ta vẫn luôn cười, cậu ta cuối cùng giống như đang lầm bầm: "Lần này không chỉ cứu được anh ấy, còn làm bạn với anh ấy nữa, quá thành công, quá hoàn hảo..."
Dazai Osamu nhìn "mình" đi về phía cái chết, lời lẩm bẩm sau cùng của cậu ta Dazai Osamu cũng nghe thấy, không biết vì sao, đối với câu nói này anh rất đồng ý, rõ ràng cũng không biết "anh ấy" trong miệng 【 Dazai Osamu 】 là ai, nhưng cũng đồng ý, thậm chí cảm thấy mình có thể cho "anh ấy" một cái kết hoàn hảo hơn nữa.
Nhưng tới đây, giấc mơ vẫn chưa kết thúc, Dazai Osamu ngồi cạnh xác của "mình", chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Anh nhìn điện thoại của 【 Dazai Osamu 】 sáng lên liên tục, sau đó, điện thoại đổ chuông không ngừng, thậm chí Dazai Osamu còn chán đến mức đếm số lần chuông vang lên, đến lần thứ 35, rốt cục có người đến.
Người tới là Nakahara Chuuya, người gọi điện thoại cũng là hắn, hắn từng bước một hướng đi tới 【 Dazai Osamu 】. Cúp máy cuộc gọi cuối cùng đó, hắn quỳ một gối xuống, vươn tay chạm vào khuôn mặt của 【 Dazai Osamu 】, động tác của hắn rất nhẹ, giống như lo sẽ làm phiền sự bình yên của người trước mắt. Hắn lấy ra một cái khăn tay lau vết máu trên mặt của 【 Dazai Osamu 】, việc này khiến 【 Dazai Osamu 】 giống như đang ngủ thiếp đi, sau đó hắn ôm lấy 【 Dazai Osamu 】 đã không còn hơi thở rời khỏi hẻm nhỏ.
Dazai Osamu đi theo bọn họ, anh mới phát hiện ngoài hẻm đã hoàng hôn, tà dương chiếu rọi trên người Nakahara Chuuya, Dazai Osamu nhìn bóng lưng hắn, cảm thấy nếu đây là một bộ phim, cảnh này chắc chắn sẽ trở thành kinh điển trong toàn bộ phim, bước ngoặt quan trọng trên con đường trưởng thành của thiếu niên nam chính, nhưng luôn cảm thấy có chỗ không ổn lắm...
Thời điểm Dazai Osamu vẫn còn đang suy tư thì cảnh trong mơ đột nhiên bị ba âm thanh lớn đánh tan.
Dazai Osamu tỉnh lại nhìn hai chiếc đồng hồ báo thức cùng điện thoại đang rung ngay đầu giường của mình, cảm thấy cách đánh thức này quá cứng nhắc, về sau phải đổi nó thôi.
Sau khi Dazai Osamu tắt hết đồng hồ báo thức rời giường đánh răng rửa mặt. Trong khi rửa mặt anh vẫn còn đang suy tư đến cùng là chỗ nào không ổn, đột nhiên anh bắt được mạch suy nghĩ của mình, cả kinh suýt chút nữa nuốt kem đánh răng.
Anh biết tại sao không được bình thường rồi, bởi vì kiểu này dùng cái chết để nam chính nhanh chóng trưởng thành, không phải giáo viên mà mình tôn kính thì chính là mối tình đầu Bạch Nguyệt Quang! Chuyện này... Cho dù là thân phận nào đặt trên người 【 Dazai Osamu 】 cũng sẽ bùng nổ mất!
Không được, vẫn phải kiểm soát lối suy nghĩ quá khác biệt này lại. Dazai Osamu cảm thấy não bổ¹ về mọi thứ sẽ chỉ có hại cho bản thân mình nên anh đã chuẩn bị chuyển hướng sự chú ý, anh nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng.
¹ 「 脑补: não bổ 」 là từ ngữ được sử dụng phổ biến trên mạng, chỉ việc tự thêm thắt một số tình tiết trong đầu.
Hôm nay Dan Kazuo có việc ra ngoài, đặt bữa sáng trong lò vi sóng, ba chiếc đồng hồ báo thức vào buổi sáng của Dazai Osamu cũng là do Dan lo lắng anh sẽ ngủ quên mà bỏ qua bữa sáng dù hắn đã dặn dò rất lâu vào ngày hôm qua, cho nên anh mới đặt ba chiếc đồng hồ báo thức ngay trước mặt Dan Kazuo, Dan Kazuo lúc đó mới yên tâm.
Dazai cảm thấy mình hoàn toàn có thể viết một cuốn sách mới, tên là 《 Trúc mã yêu tôi quá làm sao bây giờ 》.
Lúc này ở Yokohama, Port Mafia xảy ra một chuyện hi hữu, Nakahara Chuuya đến muộn.
Nakahara Chuuya, nhân viên gương mẫu của Port Mafia, từ lúc gia nhập Mafia toàn là chuyên cần, nhưng hôm nay lại đến muộn, mà trạng thái thật sự không tốt, thậm chí còn gọi là hoảng hốt, nhưng nhiệm vụ vẫn không xảy ra sự cố.
Trạng thái này Mori Ougai cũng không nhìn được, phê cho Nakahara Chuuya một ngày nghỉ, để hắn thư giãn điều chỉnh trạng thái.
Nakahara Chuuya cảm thấy mình bây giờ đúng thật cần phải điều chỉnh, cảnh trong mơ đó đem lại cho hắn cảm giác đau lòng không thể nguôi ngoai. Hiện tại hắn nhắm mắt lại cũng đều là dáng vẻ của Dazai Osamu mà hắn nhìn thấy lần cuối. Cộng sự nhỏ của hắn tựa vào góc tường, trên mặt, trên áo sơ mi đều là máu, nhưng người ấy cười, nụ cười kia bình yên lại vui vẻ, giống như người ấy đã đạt được tâm nguyện.
Nakahara Chuuya hai mươi tuổi mơ thấy cộng sự mà hắn chưa từng gặp, hắn cho rằng đây là một loại may mắn, bởi vì hắn biết trên thế giới có thể sẽ có một người như vậy, bọn hắn gặp nhau tại thời gian không gian song song, chỉ là có thể trong thời gian không gian này đã xảy ra vấn đề gì đó nên không gặp được, nhưng sẵn lòng tìm thì luôn có thể tìm được, nhưng bây giờ cảnh trong mơ đang nói cho hắn biết: Gặp được người ấy thì sao? Cộng sự của cậu sớm đã chết ở năm mười tám tuổi.
Nakahara Chuuya trước đó vẫn đang ghen ghét bản thân mình đã gặp được người ấy, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy, nếu thời điểm gặp Dazai là khi hắn còn trẻ con ngông cuồng, sau đó tốn mấy năm trời cãi nhau đấu võ mồm, ở thời điểm này Dazai triệt để rời khỏi thế gian, chỉ để lại những hồi ức về những năm tháng ngắn ngủi đó, thì không gặp được người như mình sẽ may mắn hơn.
Hắn biết chỉ cần mình gặp Dazai thì nhất định không thể quên được cậu ta, mình sẽ như thế bào trong thời gian không gian song song đó? Có lẽ sẽ sống một cuộc sống như bình thường, nhưng nửa đêm cũng sẽ cảm nhận được sóng nước cuộn trào nhớ nhung khao khát khi không có ai bên cạnh, bởi vì hắn từng gặp người như vậy.
Vậy thì... Mình vẫn muốn đi tìm sao? Vạn nhất thời gian không gian này căn bản không có Dazai Osamu, hoặc là, cậu ta cũng sớm rời đi giống cảnh trong mơ? Kết quả như vậy mình có thể tiếp nhận sao?
Nakahara Chuuya lúc này không thể xác định được liệu năng lực tâm lý mạnh mẽ của mình có thể tiếp nhận được khoảng trống mà hắn hi vọng nhưng cuối cùng vẫn là công dã tràng hay không, đây là Dazai đấy...
Lúc này, trong đầu hắn vang lên giọng nói "Khi đưa ra quyết định, tốt nhất hãy suy nghĩ kĩ để tương lai của mình không phải hối hận" của Ozaki Kouyou.
Hắn nhắm mắt lại, xoa lên ngực của mình, cảm nhận được nhịp tim của mình, chỉ cần vừa nghĩ tới có thể nhìn thấy Dazai, trái tim hắn sẽ không ngừng nói cho hắn biết, đi tìm cậu ấy đi, nhất định phải tìm cậu ấy!
Cho nên, dù có rất nhiều khả năng cực kỳ xấu, nhưng chỉ cần có thể tìm thấy Dazai, dù xác suất chỉ là 1% thì hắn cũng muốn thử một lần. Nakahara Chuuya mở mắt ra, ánh mắt từ mờ mịt biến thành kiên định, hắn sẽ không để mình phải hối hận, hắn nhất định phải tìm thấy Dazai.
Nghĩ như vậy, Nakahara Chuuya quay trở lại Port Mafia, hắn trông thấy Ozaki Kouyou liền cho cô một cái ôm thật chặt, "Chị Kouyou, cám ơn chị!"
Cám ơn cái gì? Ozaki Kouyou không hiểu rõ tình hình, nhưng cô biết trạng thái hôm nay của Nakahara Chuuya rất tệ, thủ lĩnh Mori cũng vì điều này mới đặc biệt phê cho hắn nghỉ một ngày, hiện tại nhìn xem đang xảy ra chuyện gì? Trạng thái hôm nay của Chuuya chênh lệch chẳng lẽ là do mối tình yêu thầm của cậu ấy ư? Rốt cục cậu ấy cũng nhận ra được điều mình nói là đúng phải không?
Ozaki Kouyou hơi vui vẻ một chút, sau một khắc, Nakahara Chuuya khiến tâm tình của cô rơi xuống đáy cốc, "Cảm ơn chị Kouyou đã nói tôi đừng để phải hối hận. Bây giờ tôi quyết định, tôi nhất định phải đi tìm cậu ấy! Cho dù kết quả như thế nào, tôi cũng muốn đi tìm cậu ấy!"
Thôi xong, đứa nhỏ này triệt để rơi vào bể tình rồi, dù có cố gắng khuyên bộ não tình yêu như thế nào cũng không khuyên nổi nữa! Ozaki Kouyou cảm thấy mình đã nhìn thấy tương lai Nakahara Chuuya bị thao túng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro