Chương mở đầu
Truyện tui edit theo yêu cầu của bạn AshaCorea. Cảm ơn cậu đã tin tưởng tui nheee. Nào chúng ta cùng bắt đầu huiii. Gẹc gô °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°
Edit + beta: HngThnhNgan
————
Đừng tuyệt vọng, xin từ biệt.
【 The Book 】 lơ lửng giữa không trung, "nhìn" vào đôi mắt màu nâu tanin¹ của chàng trai trẻ tuổi đang mỉm cười mặc chiếc áo gió màu cát.
¹ 「 沙色: nâu tanin 」 hay nâu ánh hung đen. Tên gọi của nó có xuất xứ từ chữ tannum, hay nước ép từ vỏ cây sồi.
"Ngài Dazai đang làm gì vậy?" 【 The Book 】 không có bất kỳ cảm xúc nào, như thể nó chỉ đang đọc một dòng chữ.
Chàng trai trẻ nhìn nó cười, "làm ăn".
"Ngài Dazai có nghĩ kỹ ba nguyện vọng đó không?"
"Có."
"Vậy thì ngài Dazai, hãy sẵn sàng." 【 The Book 】 phát ra ánh sáng trắng khắp nơi, "Một khi được viết ra..."
"Mãi mãi không bao giờ thay đổi." / "Mãi mãi không bao giờ thay đổi."
——————————
Vuốt hổ tấn công xé nát, Lý Tưởng trở thành vũ khí lý tưởng.
"Anh Kunikida, không ổn rồi! Kẻ địch vẫn đang tập hợp lại, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không thể cầm cự được nữa." Dị năng lực vuốt hổ của Nakajima Atsushi xé nát đòn tấn công đang ập tới, đối lưng với Kunikida, con ngươi hổ đầy cảnh giác.
"À..." Kunikida ném một quả lựu đạn, súng lục đạn hết đạn từ lâu, cuốn sổ "Lý Tưởng" mà hắn ta cầm chặt trong tay chỉ còn chưa đến mười trang, "Thật rắc rối..."
Cả hai đều có chút nhếch nhác.
Thiếu niên nông dân đang bảo vệ.
"Ầm."
Cây cột gãy đôi đổ xuống đất, khói bụi mù mịt, Miyazawa Kenji nhân cơ hội đó nấp sau một chiếc xe tải, gương mặt đầy thận trọng thay vì nụ cười giản dị thường ngày.
Bao quanh cậu ta là đống đổ nát.
Tại sao lại có tia sáng lóe ra từ dao kiếm?
Dạ Xoa Bạch Tuyết rút lui đến bên cạnh chủ nhân nó. Cô gái mặc kimono giống như một con rối tinh xảo đang ngồi xổm với con dao găm trong tay, đôi mắt lạnh lùng nhìn kẻ địch dần dần vây quanh cô, lao lên mà không sợ hãi. Dạ Xoa Bạch Tuyết cầm hai kiếm, dọn dẹp các chướng ngại vật xung quanh chủ nhân của mình.
Bộ kimono của cô gái nhuốm máu.
Bông tuyết tung bay trong không trung, dao chẻ củi tấn công kẻ địch.
"Bác sĩ Yosano!" Tanizaki Junichirou bắn hạ kẻ địch muốn nhân cơ hội đánh lén chạy tới bên cạnh Yosano Akiko, "Không sao chứ!"
Yosano Akiko che vai cười nói: "Không sao! Tôi là Yosano Akiko đấy."
Mồ hôi lạnh lăn dài trên má, viên đạn cuối cùng của cậu ta đã hết sạch khi cố gắng cứu cô ta.
Thám tử hoãn lại đống đồ ăn vặt trên kế hoạch.
Edogawa Ranpo nhìn hết kế hoạch này đến kế hoạch khác, "Không... này không ổn... này gây bất lợi cho mọi người..."
Hắn ta có quầng thâm đậm dưới mắt, mái tóc đen hơi rối và chiếc mũ thám tử bị hắn ta ném sang một bên.
Đã lâu rồi hắn ta không đụng đến đồ ăn vặt.
Hai cô gái cầu nguyện cho mọi người.
Tanizaki Naomi và Haruno Kirako chắp tay trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện cho mọi người, mặc dù việc này có thể không có tác dụng.
"Mọi người... sẽ ổn thôi..."
"Naomi tin vào anh trai mình, và tất cả mọi người."
"Dù sao thì mọi người đều là...Thám Tử Vũ Trang!"
Hai cô gái mỉm cười, mà mắt đỏ hoe.
Thanh kiếm samurai của Sói Bạc phát ra ánh sáng lạnh lùng, và con dao mổ của bác sĩ phù hợp với thanh kiếm kia.
"Nhếch nhác thật đấy, anh Fukuzawa." Dao mổ của Mori Ougai nhẹ nhàng rạch xuống, dưới chân xuất hiện thêm một thân ảnh, phía trước là cô bé mắt xanh, "Bé Elise siêu quá!!!"
"Anh cũng không khác gì." Fukuzawa Yukichi mặt không đổi sắc, cầm kiếm samurai trong tay, quét sạch kẻ địch trước mặt, "Không thay đổi chút nào."
"A rồi rồi ~"
Sói Bạc và bác sĩ quay lưng lại với nhau, cả hai đều mệt mỏi.
Màu cam rực rỡ trên chiến trường.
Nakahara Chuuya điều khiển trọng lực để nghiền nát làn sóng kẻ địch, ngay sau đó là một làn sóng khác ập đến, hắn ta sốt ruột nói: "Không hết phải không!"
Những thuộc hạ của hắn ta có chiều hướng gặp rắc rối, hắn ta quay lại và lặp lại các hành động điều khiến trọng lực trước đó.
"Cho dù có bao nhiêu người, cứ việc lên đi, tao sẽ cho chúng mày nếm thử hương vị bị trọng lực nghiền nát!"
Hắn ta cười một cách tùy ý.
Không giấu được hết sự mệt mỏi trong mắt.
Cánh hoa đang nhảy múa.
Ozaki Kouyou đang cầm một con dao găm trong tay, Kim Sắc Dạ Xoa bên cạnh cô ta. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta nhuốm đầy máu, cô ta không còn thời gian để quan tâm đến nó nữa.
"Không còn ai cả."
Kim Sắc Dạ Xoa giơ thanh kiếm dài của mình lên. Ozaki Kouyou nâng cao con dao găm.
Kẻ địch ở trước mặt không cần nhân từ.
Bộ kimono đỏ nhuốm máu, chẳng biết là của ai.
Chó hoang không còn mờ mịt mông lung.
"Đàn anh Akutagawa, em không thể chống đỡ được nữa!" Higuchi Ichiyou xông vào kẻ địch.
Hết đạn.
"La Sinh Môn!"
Con thú đen thâm nhập vào kẻ thù cắn xé cơ thể bọn chúng.
Akutagawa Ryuunosuke ho khan một tiếng, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, "Ở lại đây cho tôi!" Nếu không có đạn dược, lập tức dùng đao hoặc dao găm!
"Vâng!" Tất cả thành viên của Thằn Lằn Đen đồng thanh hô.
Đôi mắt của cậu ta (cô ta) đỏ ngầu.
Khắp người thiếu niên đầy vết thương, vẻ mặt điên cuồng.
Yumeno Kyuusaku ôm một con búp bê tàn tạ, trên người đầy những vết thương.
"Chơi với Yumeno đi."
Cậu ta bị bao vây bởi những kẻ địch hóa điên, còn có xác chết.
"Thật tuyệt, mọi người trông thật vui vẻ."
Vết thương của thiếu niên đang chảy máu, và có vô số kẻ địch phía trước.
Tiếng nổ mạnh liên hoàn.
"Hahaha, chúng ta hãy cùng nhau tận hưởng lễ hội chanh nào!!"
Vô số quả bom chanh nổ tung trong không trung, nhấn chìm tiếng gào thét của kẻ địch.
Anh ta cũng sắp hết bom chanh.
Nỗi lo lắng trong lòng chàng trai trẻ tuổi ngày càng mạnh mẽ.
Sakaguchi Ango nhìn chằm chằm vào dữ liệu trên màn hình, sự lo lắng của anh ta đang kêu gào.
"Cái quái gì đang xảy ra vậy..." Giọng Sakaguchi Ango vô thức run lên.
"Yokohama... Thật kinh khủng..." Đôi mắt của Cục trưởng Taneda trở nên nghiêm túc.
"Sakaguchi, cậu đã liên lạc với Dazai chưa?"
"...Vẫn chưa ạ."
"Vẫn chưa?" Taneda trầm ngâm, "Tiếp tục liên lạc."
"Vâng."
Không ai chú ý, tay chàng trai trẻ tuổi đang run lẩy bẩy.
Mọi người đang bảo vệ thành phố theo cách riêng của họ.
Trong bùn lầy, hãy mạnh mẽ đứng lên và bảo vệ những người quan trọng, những thứ quan trọng của bạn.
Muốn hỏi tại sao ư?
Cũng không có lý do gì đặc biệt.
Họ yêu thành phố này, yêu thành phố xinh đẹp này chấp nhận những con quái vật như họ.
Vì điều này, họ sẵn sàng hy sinh mạng sống và máu của mình.
Loại bỏ tất cả các chướng ngại vật và nguy hiểm tiềm ẩn.
Cống hiến cả đời mình.
————
Tiền đề là trong một trận đại chiến dị năng lực.
Nguyện vọng của Dazai Osamu đều là tự thiết lập.
Sẽ không có cảnh báo cái chết, cứ yên tâm mà ăng nhăng nhăng.
AllDazai, MoriDa, FukuDa, KouDa vẫn là tình cảm gia đình.
Tôi nghiêng về ChuuDa, RanDa hơn, (đã nằm đáy hố rồi).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro