02
Edit + beta: HngThnhNgan
————
05
Là Dazai Osamy tự trình đơn xin từ chức lên Fukuzawa Yukichi.
"Xin lỗi Chủ tịch, tôi thấy mình không hợp ở Trụ sở Thám Tử Vũ Trang." Dazai Osamu áy náy mỉm cười một cái, trong mắt của anh như có cánh hoa đào nở rộ hòa cùng gió, giống như một vị thần cổ xưa sống trong núi, thu tất cả trong tầm mắt xem như con dân, đối xử cực kỳ dịu dàng.
Fukuzawa Yukichi gật gật đầu,vẻ mặt nghiêm túc không hề buông lỏng, thậm chí có thể gọi là lạnh lùng. Ông ta không mở đơn từ chức của Dazai Osamu ra, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Mang theo đồ đạc của cậu rồi rời đi đi, cậu không còn thuộc về Trụ sở Thám Tử Vũ Trang nữa."
"Tạm biệt, ngài Fukuzawa." Dazai Osamu cúi chào Fukuzawa Yukichi, không khó để nhận ra rằng anh rất kính trọng người đối diện, tuy không còn là cấp dưới của người đối diện nữa, nhưng vẫn nhớ đến điều tốt đẹp của người đối diện.
Dazai Osamu không có quá nhiều đồ đạc đặt ở Trụ sở Thám Tử, tùy tiện sắp xếp lại một chút liền định rời đi, trong lúc đó không có một thành viên của Trụ sở Thám Tử đến nói chuyện cùng anh, bọn họ đều lạnh lùng đứng ngoài quan sát, giống như là một đàn¹ rắn máu lạnh.
Đẩy cửa của Trụ sở Thám Tử, Dazai Osamu chạm mặt Mary Sue đang thong dong đến muộn —— đúng là một người phụ nữ ngu xuẩn, ngay cả việc đến muộn cũng muốn học theo.
"Anh Dazai, anh tính đi sao?" Mary Sue kinh ngạc che miệng lại, đôi mắt óng ánh sáng long lanh như pha lê màu trắng toát ra mấy phần giả tình giả ý tự trách, "Là vì tôi sao? Có phải tôi đã làm gì không đúng khiến anh tức giận không?"
Cô ta nói nói liền không nhịn được mà rơi nước mắt, nước mắt hóa thành kim cương rơi đầy mặt đất, Dazai Osamu nhịn không được mà nghĩ, nhiều kim cương như vậy, đủ để anh ăn thịt cua đóng hộp cả đời.
Dazai Osamu cảm nhận được sau lưng có mấy ánh mắt rực lửa tập trung vào mình, có lẽ là các thành viên khác lại cảnh giác với việc anh sẽ làm Mary Sue bị thương lần nữa. Mỗi lần đều như vậy, Dazai Osamu cũng chán ghét với mấy kiểu này, anh chỉ muốn nhanh rời đi, thế là cười với Mary sue, nói khẽ: "Dĩ nhiên không phải, nguyên nhân là bản thân tôi thôi. Xin lỗi nha, tôi còn có chút việc, đi trước đây." Anh nói xong cũng không lưu luyến chút nào mở cửa đi ra, cũng mặc kệ kịch của Mary Sue có xong hay chưa.
Thật sự là quá nhàm chán.
Dazai Osamu đi trên đường, tâm buồn bực đá văng cục đá bên chân.
Làm sao mà anh không biết sự thật được?
Trong lòng của anh tựa như gương sáng, đã sớm thấy rõ trò hề này rồi. Chẳng qua chỉ là tôm tép nhãi nhép tính toán thay thế vị trí của anh mà thôi.
Nhưng chính bởi vì Dazai Osamu anh biết sự thật, cho nên anh mới có thể cảm thấy rất nhàm chán, thậm chí anh còn mất đi quyền đau lòng vì bị người khác xa lánh, thậm chí không thể yêu cầu bản thân trách cứ những đồng bạn bị mê hoặc này.
Anh đương nhiên có thể làm ra vẻ đáng yêu hơn để lấy sự yêu thích của những người xung quanh. Thế nhưng anh lại không cần những cái yêu thích này, cái gọi là "yêu thích" chỉ làm cho anh cảm giác không thở nổi, ngột ngạt giống như có tảng đá đặt trong lòng. Cho nên anh một mực giả ngốc, dường như chưa từng trông thấy những người xung quanh lấy lòng anh, dường như mình thật sự là một tên đần không tim không phổi.
Anh thực sự không hiểu yêu thích, không rõ tại sao việc tiết ra dopamine¹ và hormone lại khiến cho người ta tự nguyện dâng mình vì một người.
¹ Là một loại hormone hạnh phúc.
Anh chỉ biết yêu, chỉ hiểu tình yêu. Tình yêu là thứ duy nhất dành cho nhau, và tất cả những lời thề non hẹn biển cũng không sánh bằng một cái nhìn đơn giản về nhau. Tình yêu là chỉ có linh hồn không có xác thịt, dâng trào mãnh liệt đã xảy ra không thể ngăn cản; thiên về lãng mạn, tình yêu ngây thơ mà mang tính hủy diệt, mới là cảnh giới cao nhất của tình yêu.
Giữa anh và những người thích anh không có yêu, hoặc là nói, loại người như anh không xứng có được tình yêu.
Mary Sue xuất hiện thật ra là đã cứu anh.
Anh có thể nhìn ra Nakahara Chuuya, Kunikida Doppo bọn họ đang chuẩn bị tỏ tình, anh vừa giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng lại thấp thỏm —— Nếu như đối phương thật sự tỏ tình với mình, nên từ chối như thế nào mới không lộ vẻ đả thương người?
Nhưng anh cũng không còn hứng thú tiếp tục chơi trò Bạch Liên Hoa này với Mary Sue, cho nên anh muốn cao chạy xa bay, để lại tất cả mọi phiền phức cho người khác, hết thảy tất cả cút ra cuộc sống của anh.
Đi thôi đi thôi, mang theo tất cả cô độc trở lại trong bi thương.
Đi thôi đi thôi, rúc vào trong cô đơn cùng những vết thương đầy người.
Đi thôi đi thôi, đi mà không quay đầu lại.
06
Dazai Osamu khoanh tay, khóe miệng cong lên một đường cong như muốn cười, nhưng ánh mắt lại lạnh băng, giống như đá cẩm thạch vô cơ. Anh lạnh lùng nhìn người trước mặt, dù là người này đã từng là bạn của anh.
Đứng trước mặt anh là Sakaguchi Ango.
"Dazai..." Sakaguchi Ango bị ánh mắt của Dazai Osamu làm tổn thương, ánh mắt đều ảm đạm mấy phần, chần chừ hô một tiếng Dazai tên anh.
"Ango, anh tới đây làm chi? Hiện tại tôi không liên quan gì tới dị năng giả cả, chỉ là chủ tiệm hoa bình thường nên hẳn là sẽ không lọt vào được mắt xanh của Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt mấy người đâu ha." Dazai Osamu nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa mở to nhìn kẻ mới đến, làm ra một bộ dáng cực kỳ vô tội.
Sakaguchi Ango chỉ đem lời nói của Dazai Osamu đối với hắn như gió thoảng bên tai, dù sao hắn cũng đã sớm quen cách nói chuyện sặc mùi thuốc súng của Dazai Osamu, "Dazai, tại sao cậu lại muốn rời Trụ sở Thám Tử? Là vì cô gái đó đột nhiên xuất hiện ư?"
"Đã biết nguyên nhân, sao còn tới hỏi tôi?" Dazai Osamu nhún vai, trên mặt lộ ra vẻ thờ ơ. Anh không còn quan tâm tới chuyện của Yokohama nữa, anh chỉ muốn lặng yên vượt qua quãng đời ngắn ngủi còn lại của mình mà thôi.
Đúng vậy, "quãng đời ngắn ngủi còn lại". Lần này không ai có thể ngăn anh tự tử rồi.
"Dazai." Sakaguchi Ango nói rất chân thành, con ngươi của hắn giấu sau tròng kính nặng nề, để Dazai Osamu khó có thể nhìn rõ, "Cậu biết nguyên nhân mà. Tất cả không nên như vậy, cho dù cuối cùng cậu cũng không quay về, cũng không nên bỏ mặc để chuyện này tiếp tục như thế. Cậu biết rất rõ mà, bọn họ là vì rất yêu thích cậu nên mới trúng chiêu."
Người càng thích Dazai Osamu càng dễ dàng trúng chiêu.
Mary Sue xuất hiện tựa hồ... Không, có thể nói khẳng định Mary Sue xuất hiện chính là vì xa lánh Thái Tế trị, thay thế vị trí anh.
Người càng thích anh càng dễ bị dị năng lực quỷ dị của Mary Sue ảnh hưởng, sẽ yêu Mary Sue đến nỗi không có thuốc để chữa, đồng thời cũng răm rắp nghe lời cô ta.
Những ai không bị Mary Sue ảnh hưởng, hoặc là tình yêu dành cho Dazai Osamu không đủ thuần khiết, hoặc là ý chí rất mạnh mẽ thì ngay lần đầu gặp Mary Sue liền phát hiện thân phận và bắt giam cô ta.
"Ồ, hóa ra là Ango không thích tôi ha?" Dazai Osamu cố ý làm ra vẻ kinh ngạc, lại rất nhanh lộ ra một nụ cười ác quỷ nho nhỏ.
"Tôi thích cậu," Sakaguchi Ango nhìn chằm chằm Dazai Osamu, vẻ mặt dịu dàng, giống như nhìn thấy bảo vật trân quý nhất trên thế giới, "Nhưng tôi lại càng có lỗi với cậu."
Nụ cười của Dazai Osamu cứng đờ.
"Tôi biết cho dù tôi có làm gì cũng không thể bù đắp được lỗi lầm mình đã gây ra," Sakaguchi Ango cười khổ một tiếng, đôi con ngươi đen nhánh sáng như đá vỏ chai², tập trung trên người Dazai Osamu, lại không nhiệt tình, ngược lại ánh mắt cũng cứng nhắc như Sakaguchi Ango, "Nhưng chí ít, trước khi tất cả mọi người khôi phục bình thường, hãy cho phép tôi ở bên cậu."
² 「 黑曜石: hắc diệu thạch 」, hay Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.
Sakaguchi biết rõ ràng, Dazai Osamu chính là một con hổ giấy³, nhìn thì giương nanh múa vuốt không sợ trời không sợ đất, kỳ thật bên trong lại giống đứa bé mềm mại, cho dù là cái vuốt ve nhẹ nhàng nhất cũng sẽ khiến anh bị thương. Huống chi lần này tất cả mọi người đều chán ghét, bên trong tâm của Dazai làm sao dễ chịu được?
³ 「 纸糊老虎: paper tiger 」. Hổ giấy, một thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ có vẻ đáng sợ nhưng thực ra lại rất dễ bị tổn thương.
Nhưng đây lại chính là cơ hội của Sakaguchi Ango, bởi vì quá áy náy mà không bị ảnh hưởng, nên có lý do để đứng cạnh anh.
Dazai Osamu dời ánh mắt, chóp tai đỏ nhỏ giọng thầm thì: "Tôi không biết công việc ở Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt của các người lại nhàn rỗi như vậy."
Sakaguchi ANgo thầm biết Dazai Osamu dối trá này tâm mềm nhũn rồi, không khỏi nở nụ cười, "Yên tâm, tôi sẽ lo liệu tốt."
"Anh muốn thì tới, dù sao thì dù có tới cũng chỉ có thể làm cu li thôi." Dazai Osamu vội vàng tránh vào trong tiệm, bên trong tâm làm sao cũng không hiểu người bên cạnh mình lại thích thẳng thắn như vậy.
07
Nakahara Chuuya cho mình là kẻ đầu tiên tỉnh táo lại.
Phản ứng đầu tiên của hắn là tìm tới Dazai Osamu đánh anh một quyền, tên khốn này khẳng định biết sự thật, lại kìm nén cái gì cũng không nói.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút lại cảm thấy áy náy, rõ ràng là chính bọn tâm trí hắn yếu kém bị Mary Sue lợi dụng, chuyện này không liên quan gì đến Dazai Osamu, lại nói, Dazai Osamu là người duy nhất bị tổn thương trong chuyện này.
Nakahara Chuuya bực bội vò tóc, chửi thầm một tiếng, không rõ mình làm sao lại như vậy, ngu ngốc dễ dàng rơi vào bẫy của Mary Sue.
Tên Dazai đó sẽ không đau lòng đâu.
Mặc dù biết chuyện này khó có thể xảy ra, nhưng vạn nhất lại như vậy thì sao?
Nakahara Chuya đã tưởng tượng đến khuôn mặt kia của Dazai Osamu, một đôi mắt màu diều đáng thương phủ đầy hơi nước, nước mắt chảy dài trên má, môi mỏng có chút trắng bệch, khàn giọng kêu lên: "Chuuya." Giống như một con mèo con sắp bị người ta vứt bỏ tủi thân nũng nịu.
Đáng chết.
Nakahara Chuuya càng nghĩ càng hoảng hốt, không chậm trễ thêm nữa, lập tức đội mũ đi tìm Dazai Osamu.
08
Lúc Nakahara Chuuya tới tiệm hoa Tà Dương vừa vặn nhìn thấy Sakaguchi Ango đang giúp Dazai Osamu chuyển hoa.
"Chậu này để chỗ kia, đổi chỗ hai chậu này... Ây, không phải, đổi lại đi." Dazai Osamu bắt chéo chân trên bàn tròn nhỏ màu trắng, đưa tay nhàn nhã chỉ huy Sakaguchi Ango.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được Dazai Osamu đang làm khó Sakaguchi Ango, nhưng Sakaguchi Ango lại không nói gì, chỉ đứng tại chỗ bất đắc dĩ nhìn Dazai Osamu, khóe môi xuất hiện ý cười.
"Ango! Giờ tôi là ông chủ của anh! Tôi ra lệnh cho anh không được phép lười biếng!" Dazai Osamu phát hiện Sakaguchi Ango nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt có chút khô nóng, thế là bắt đầu không thèm nói đạo lý ra lệnh cho người đối diện, dùng cái này che lấp da mặt mỏng của mình.
Ai có thể nghĩ tới? Mỗi ngày đều có thể chọc Kunikida Doppo nổi trận lôi đình Dazai Osamu, lại là người dễ thẹn thùng như vậy.
Nakahara Chuuya nhìn hai người đang tương tác trước, trong lòng không hiểu sao bốc lên một ngọn lửa không tên, không phải với Dazai Osamu, cũng không phải với Sakaguchi Ango, ngược lại giống như đang tức giận chính mình.
"Dazai!" Nakahẩ Chuuya đi vào tiệm hoa, lúc đi ngang qua Sakaguchi Ango thì cảm nhận được ánh mắt của người đối diện có chút không thiện cảm.
Chuyện gì đã xảy ra với vị giáo sư bốn mắt này vậy?
"Ồ, là Chuuya sao," Dazai Osamu miễn cưỡng mở mắt, không lạnh lùng giống lần trước, khóe môi giương lên một độ cung ngả ngớn, đôi mắt đào hoa hết sức hấp dẫn người, chỉ một chút liền thấy chóp tai của Nakahara Chuuya đỏ lên rồi.
Nỗi lòng lo lắng của Nakahara Chuuya rơi xuống, giống như một tảng đá lớn cuối cùng cũng rơi xuống đất. Hắn thật sợ hãi Dazai Osamu sẽ chán ghét hắn, không phải hắn thường treo hai loại từ "chán ghét" bên miệng, mà là chán ghét phát ra từ tận đáy lòng.
Nhìn thấy nụ cười không khác trước của Dazai Osamu, Nakahara Chuuya rốt cục cũng bạo phát, hắn hung hăng nắm lấy cổ áo của Dazai Osamu, nhấc anh lên từ chỗ ngồi, "Tên khốn Dazai Osamu, tại sao mày không nói?" Rõ ràng có vô số biện pháp để bọn hắn nhanh tỉnh lại, nhưng cái gì cũng không nói, một người buồn bực trong lòng, giống như con búp bê rách rưới bị khâu miệng, tất cả tủi thân đều tự mình gánh vác, tất cả tổn thương đều yên lặng nuốt xuống.
"A rồi, chó đang lo cho chủ đó hả?" Dazai Osamu vẫn như cười, con mắt cong cong tạo thành trăng khuyết, đưa tay nhẹ nhàng gạt tay Nakahara Chuuya đi. Động tác của anh rất nhẹ, không dùng một chút lực nào, nhưng là im lặng từ chối, anh từ chối trả lời câu hỏi của Nakahara Chuuya, cũng từ chối tới gần Nakahara Chuuya.
Nakahara Chuuya cảm nhận được sự phản kháng của Dazai Osamu, đôi mắt trong veo nháy mắt ảm đạm, nhưng hắn rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng, hỏi han Dazai Osamu: "Tiếp theo mày định làm gì? Cho dù mày không có ý định quản Mary Sue, tao cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta."
"Đừng có gấp," Dazai Osamu lại lần nữa ngồi xuống, cầm tách cà phê nhấp nhẹ, "Cứ để chính cô ta tự hủy đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro