Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Edit + beta: HngThnhNgan
————




"Anh Dazai!" Akutagawa Ryuunosuke gào lên khi thấy Dazai Osamu đã mất đi ý thức. Ánh mắt của thiếu niên không hề có chút bố thí nào với màn trời, chỉ sợ hãi nhìn chằm chằm vào người thầy xanh xao của mình.

Đầu Dazai Osamu nghiêng về một bên tựa trên đùi Yosano Akiko, kinh lạc¹ trên cổ nổi lên như đóa hoa yếu ớt sắp tàn. 

¹ Kinh lạc là tên gọi chung của kinh mạch và lạc mạch trong cơ thể.

Anh cứ như vậy lặng yên không một tiếng động tiêu tan, thậm chí cả bàn tay bị Nakahara Chuuya nắm thật chặt cũng bắt đầu mất đi độ ấm cuối cùng mà nó có được.

Yosano Akiko cắn chặt răng, cúi đầu xuống phát ra một âm thanh bực bội, nhanh chóng đặt anh nằm xuống đất rồi cởi áo ngoài, đặt hai bàn tay của mình chồng lên nhau vuông góc trên ngực Dazai Osamu và bắt đầu hô hấp nhân tạo.

Nhưng khi tay của cô đặt trên phần xương sườn của Dazai Osamu, cô mới giật mình nhận ra anh đã gầy đi rất nhiều chỉ trong một thời gian ngắn, sẽ không quá lời khi nói anh chỉ là bộ xương được bọc trong một lớp da nhợt nhạt. Cô thậm chí còn lo lắng rằng máy chảy trong cơ thể anh có thể sẽ không chịu nổi được áp lực từ hồi sức tim, các mạch máu sẽ xuyên thủng vỡ ra.

Yosano Akiko tự hào mình không phải là một người yếu đuối, nhưng giờ phút này lại khó có thể kìm nén được sự chua chát lan tỏa từ đôi mắt khô khốc của mình.

Làm bác sĩ, bất lực chính là nỗi đau lớn nhất mà không ai qua được.

Edogawa Ranpo đứng bên cạnh hai người im lặng quan sát. Sau khi quan sát thấy được trên trán bác sĩ đổ một lớp mồ hôi mỏng, hắn bước tới.

"Tôi thay cô." Giọng nói của Edogawa Ranpo khàn khàn, hồi sức tim phổi là một việc tiêu hao sức lực cực kỳ, hắn biết các bước nên thực hiện như thế nào, nhưng thực hành vẫn là lần đầu.

Nhắc mới nhớ, nhiều ngoại lệ của Edogawa Ranpo cũng đều cho Dazai Osamu. Lần đầu tiên có người có thể một ánh mắt liền ngầm hiểu suy nghĩ của hắn, lần đầu tiên có người có thể mặc song vai đồng hành cùng hắn đi qua một tầng sương mù lạc lõng, lần đầu tiên vì một người mà đi xa như vậy. Lần đầu tiên thử đi yêu một người.

Đã lâu rồi hắn không còn nhắm mắt nữa.

Edogawa Ranpo trừng phạt mình, bằng cách nhìn thẳng vào khuôn mặt đau đớn chật vật của người yêu, bằng đau đớn trong lòng như con dao đầy răng cưa cắt vào xương tủy.

Màn trời vẫn đang tiếp tục chiếu phim.



Bọn họ tiến vào vết nứt dẫn đến một con đường cao hơn. Sau một lúc trời đất quay cuồng với những cảnh tượng kỳ quái mới có thể khó khăn mà đứng vững được. Đó là một thế giới xám xịt, giống như bị ngâm trong đại dương mênh mông vô tận, buồn bã lại trống không.

Có hai chàng trai bất tỉnh nằn trên mặt đất, đó là Edogawa Ranpo và Dazai Osamu ướt sũng.

Một nửa chiếc áo gió của Dazai Osamu bị xé rách lỏng lẻo trên vai, nửa còn lại quấn trên cánh tay Edogawa Ranpo đang ôm chặt eo anh ta, cả người giống như là bị nước biển cuốn mất một lớp màu sắc, tái nhợt, không hơi thở, tựa như đã chết.

"Khục... Khụ khụ..." Edogawa Ranpo khá hơn một chút so với anh ta, chỉ là ho sặc nôn ra mấy ngụm nước, chật vật không chịu nổi mà ho khan.

Lúc Dazai Osamu nhảy xuống biển chưa từng nghĩ tới việc phải sống, toàn thân trên dưới mỗi một lỗ chân lông, mỗi một tế bào đều khao khát thứ nước biển mặn chát ẩm ướt để "Nhấn chìm tôi nhanh đi". Edogawa Ranpo rốt cuộc nhịn thở một hơi.

Edogawa Ranpo cố gắng dụi đôi mắt đau nhức bị nước biển vào, rút cánh tay lại lật Dazai Osamu lại, một tay nhanh chóng cạy mở miệng anh ta để nước biển tràn ra bên ngoài.

[ Đây là điều ngu ngốc nhất mà cậu ấy làm trong đời. ] Edogawa Ranpo không nhìn đám người đang trợn mắt hốc mồm, hung tợn nhìn chằm chằm vào đầu lưỡi của Dazai Osamu vừa mới bị gã kéo ra từ trong miệng.

Ban đầu bọn họ cố gắng nhảy xuống biển, lúc xuống biển thậm chí còn nhìn thấy Dazai Osamu hít một hơi. 

lúc ấy còn cảm thấy kỳ quái, người một lòng muốn chết lại làm ra hành vi vô thức như vậy để tìm cách sống.

Thẳng đến lúc gã trông thấy dáng vẻ không có hơi thở của Dazai Osamu ở trong biển, lúc đó động tác vươn tay ra của anh ta như muốn nắm lấy những tia nắng vàng đang rọi xuống biển.

Trái tim của Edogawa Ranpo trong nháy mắt đau đớn co rút lại một chút, gã kéo áo gió kéo người vào trong lòng, đối diện với đôi môi tái nhợt đó muốn cho anh ta không khí.

Một giây sau con ngươi của gã liền không kìm được run rẩy. Dazai Osamu thuận theo mở miệng ra, nhưng không phải là để hít thở không khí trong miệng Edogawa Ranpo, mà là liều mạng đưa cho gã chút oxy vừa mới có trong miệng mình.

Anh ta ở trong biển cười đến xán lạn lại vỡ vụn, đôi mắt màu diều giống như biết nói chuyện mà lộ ra ý tôi xin lỗi, cùng xảo quyệt khiến trò đùa ác thành công.

Từ ban đầu, những gì anh ta muônd chính là để Edogawa Ranpo sống sót.

Chỉ để một mình gã sống sót. 



【 Lúc này rồi mà Dazai vẫn muốn nghịch ngợm như vậy 】

【 Tui huhu rồi nè, có lẽ đây chính là sự dịu dàng của Dazai đó 】

【 Đau lòng muốn chết, vẻ mặt Dazai giống như gần đất xa trời vậy đó 】

【 Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây sau khi nhảy xuống biển vậy? Triệu hồi hạt mầm phổ cập khoa học 】

【 Hạt mầm phổ cập khoa học nhận được lời triệu hồi rồi nha. Tui nghĩ có lẽ là vì có hai điểm kết nối liên thông thượng tầng và thế giới hiện tại cùng một lúc, tương tự với cơ chế sinh ra dị điểm nên dẫn đến việc hai nhóm người đã gặp nhau ở đây đó 】

【 Ũmg, có vẻ Ranpo của tôi đã tính toán hết thảy rồi! Cảm ơn hạt mầm phổ cập khoa học 】

【 Có gì đâu mà, tiện thể do tôi làm ở Cục Quản lý năng lực đặc biệt nên mới biết một tí về nó 】



"Con cá thu chết tiệt." Nakahara Chuuya bên bờ biển cũng không bố thí cho màn trời một ánh mắt, chỉ nắm thật chặt bàn tay lạnh như băng của Dazai Osamu, cau mày nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Dazai Osamu.

Dazai Osamu rất hiếm khi lộ ra bộ dạng yếu ớt như bây giờ. Trong ký ức của Nakahara Chuuya, ngay cả khi anh bị tiền nhiệm làm cho bị thương còn một hơi thở thì anh vẫn luôn trong bộ dạng vô tư ngang ngược. Nếu không phải hiện tại 【 Arahabaki 】 vẫn chưa mất kiểm soát, hắn thật sự đã nghĩ Dazai Osamu đã đạt được ước muốn.

Bộ dáng yếu ớt chưa từng xuất hiện này khiến hắn sợ hãi, giống như một giây sau sẽ mất đi Dazai Osamu lập tức.

"Cậu ấy còn sống? Đúng không?" Nakahara Chuuya ngẩng đầu hỏi Yosano Akiko sắc mặt nghiêm trọng, nghe thấy giọng của mình khàn đến mức không tưởng tượng nổi.

Hắn không quan tâm chuyện kế tiếp đến tột cùng như thế nào, ngay cả khi thế giới bị một khối thiên thạch giáng xuống tan thành tro bụi cũng không quan trọng.

Hắn chỉ cần Dazai được bình an vô sự.

"Chuuya. Dazai sẽ ổn thôi." Người trả lời hắn vừa rồi vẫn im lặng nhìn chằm chằm lên màn trời là Mori Ougai.

"Tôi đoán vậy." Thủ lĩnh trấn an đặt tay lên vai người cán bộ gần như là mất kiểm soát, ánh mắt dừng lại ngay trên cổ đang nẩng cao của Dazai Osamu như con thiên nga sắp chết.

"Trạng thái của Dazai là do cộng cảm với màn trời. Cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi."



"Đỡ cậu ấy lên để dốc nước ra." Yosano Akiko bước nhanh về phía trước, kéo cổ áo của Dazai Osamu ra, tiện thể nhanh chóng gỡ đống băng vải đang quấn quanh cổ anh ta như con rắn, lộ ra làn da tái nhợt ướt sũng nước biển, quay đầu hô với Kunikida Doppo một tiếng.

Kunikida Doppo đỡ lấy Dazai Osamu đang hôn mê từ tay Edogawa Ranpo, ấn bụng anh ta ngay trên đầu gối mình để dốc nước ra, lại không nhịn được nhíu mày.

Cũng không phải là do nước biển thấm ướt quần áo của gã, chỉ là vì trọng lượng của Dazai Osamu thật sự là quá nhẹ.

Kunikida Doppo luôn là một người rất có tinh thần trách nhiệm, thế là liền vô thức đặt tình trạng cơ thể cộng sự của mình vào phạm vi trách nhiệm của chính mình.

Gã tự trách lại đau lòng.

"Khục! Khụ khụ... Khụ!" Dazai Osamu cuối cùng cũng tỉnh lại trong tiếng ho tê tâm liệt phế giống như muốn xé rách lá phổi. Lại một lần nữa trở lại nhân gian, cảm nhận được sự đau rát vì nước biển mặn chát trong cổ họng.

"Tại sao?" Thông minh như Dazai Osamu, đầu óc của anh ta ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẻ mặt lại giống đứa trẻ ngây thơ bối rối nhì xung quanh.

Chi bằng nói là, anh ta không muốn tin rằng, giao dịch của mình đã bị hủy.

"Odasaku không thể quay về được nữa." Dazai Osamu mờ mịt mở to đôi mắt màu diều. Đôi mắt của ngày bình thường như một hồ nước tĩnh lặng trong khoảnh khắc ánh sáng không còn sót lại chút gì, giống như bị bao phủ bởi một lớp sương mù u ám.

"Odasaku không thể quay về được nữa." Anh ta giống như tự nhủ, lại giống như đang tuyên án Dazai Osamu đã phải trả giá hàng ngàn hàng vạn lần bằng mạng sống của mình vì điều đó.

Odasaku của anh ta, không bao giờ có thể quay về được nữa.

Một biểu cảm có thể nói là tuyệt vọng như thủy triều dâng lên trên khuôn mặt tái nhợt của Dazai Osamu, môi anh ta nhếch lên, thất thần trong mắt hướng tới một không gian xa xôi khác.

Cuối cùng bật ra một tiếng kêu gào tủi thân mang theo tiếng khóc nức nở——



"Odasaku không thể quay về được nữa!"



【 Cứu với... Cậu ấy đau quá... 】

【 Đây là giao dịch phải trả giá bằng cả tính mạng của Dazai Osamu 】

【 Tôi đau đến mức khóc rồi 】



"Odasaku!!!" Ngay tại lúc đó, Dazai Osamu bên này cũng bị đánh thức.

Không biết từ đâu mà cơ thể khô héo mục nát của anh lại bộc phát sức mạnh như vậy, Dazai Osamu đột nhiên đẩy Edogawa Ranpo đang đè tay ngay lồng ngực của anh, lảo đỏa đi về phía trước mấy bước giống như đang cố gắng thoát khỏi giấc mơ. 

Ơ, anh khóc rồi.

Nước mắt liên tục chảy xuống không ngừng từ trong hốc mắt, nhanh chóng vẽ một đường dọc theo hai má hốc hác, nhỏ giọt xuống bãi cát mịn trên bờ biển, cần thời gian mới biến mất hoàn toàn.

Đầu tiên là cổ họng khô rát, sau đó toàn thân run lên không thể kiểm soát, cuối cùng một tiếng trầm khàn thoát ra từ đôi môi khô khốc, giống như tiếng khóc bi ai vang vọng trong thung lũng.

Ánh mắt của anh thẳng tắp nhìn mặt biển cuồn cuộn, nước biển ôm nước mắt cùng ký ức thiếu niên rơi xuống.

Dazai Osamu nhớ lại ký ức của kiếp trước, nước mắt của tuổi mười tám rơi xuống.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro