Chương15
1. AllDazai, ChuuDa.
2. Trình tự đọc: Dazai 15 tuổi, Thời Kỳ Đen Tối, mạch truyện chính.
3. Cảnh báo: có sự tham gia của Asagiri Kafka, bạo lực hài hước, OOC.
~
~
~
*
Không có ai biết rằng, trước đó, Dazai Osamu đã rất ganh tị, ghen ghét và thậm chí là căm thù chính mình của thế giới nguyên bản.
Trong mười lăm năm đầu cuộc đời của anh, anh vẫn luôn quanh quẩn một chỗ trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, tìm kiếm ý nghĩa của việc sống. Không có gì có thể vượt quá mong đợi của anh. Không có gì có thể lấp đầy được sự cô đơn của anh.
Trong khi chiến đấu với Randou, lúc cận kề cái chết vài lần, lúc quan sát Nakahara Chuuya vẫn giống người hơn so với mình, anh có chút hứng thú với công việc của mafia ―― ở mặt trên của thế giới, trong thế giới tươi sáng, cái chết thường được che giấu khỏi cuộc sống hàng ngày. Bởi vì nó là một cái gì đó bị mọi người kiêng kị, nhưng ở trong thế giới Mafia thì khác.
Có lẽ có thể tìm thấy được cái gì đó trong bóng tối, một giọng nói rất yếu ớt, nhát gan vang lên từ tận đáy lòng, cứu tôi với.
Tôi thực sự không muốn chết, tôi không muốn cô đơn.
Trong hai năm tiếp theo, anh đã tích lũy được những thành tích đáng kinh ngạc, trở thành cán bộ dự bị thăng chức nhanh nhất. Công việc hàng ngày đầy máu me, bạo lực, vụ lợi, phi lý, như vậy đúng là... Tẻ nhạt vô vị.
Cho đến một ngày, hiện tại nhớ lại thì đó cũng chỉ là một ngày rất bình thường, anh nhặt được một "The Book" với những trang giấy trống.
Giống như một cô bé bán diêm thắp sáng một que diêm trong đêm Giáng Sinh, anh có thể nhìn thấy thoáng qua cái ký ức của một thế giới khác.
Cuộc sống của Dazai Osamu thế giới nguyên bản dường như phong phú và tuyệt vời hơn nhiều so với cuộc sống của anh. Kết giao bạn bè, nhận nuôi học trò, trốn chạy và tẩy trắng. Gã gỡ băng vải trên mắt và mặc áo gió màu cát đi dưới ánh mặt trời, cứu trẻ mồ côi, giúp đỡ kẻ yếu, bảo vệ Yokohama, trở thành một "người tốt" rất phù hợp với chuẩn mực xã hội và đạo đức con người.
Nhưng theo anh thấy, không có sự khác biệt giữa hai người họ.
Dazai Osamu vẫn là kẻ bị bỏ rơi, là kẻ hoàn toàn xa lạ, là kẻ không có được sự cứu rỗi.
Nhưng Dazai Osamu vẫn ganh tị với Dazai Osamu.
Gã thật sự có hai người bạn thân hiểu rõ gã. Mặc dù cuối cùng gã cũng chưa giữ lại một cái gì, nhưng tiếng cụng ly trong trẻo trong Lupin, cả ba cùng đồng thanh: "Kính những con chó đi lạc", còn có tấm ảnh đen trắng đó về khuôn mặt đang tươi cười của cả ba người. Đó là tất cả những gì Dazai Osamu không có được.
Có lẽ ban đầu đã là hai thế giới khác nhau, Dazai Osamu bình tĩnh tự nhủ. Nếu không, khi anh mười sáu tuổi, tại sao anh lại không gặp thành viên cấp thấp nhất không giết người của Mafia, và người mới thú vị, người sẽ ghi lại cuộc sống của người chết?
Nghĩ như vậy, anh theo thói quen mở lại kho thông tin nhân sự, nhìn thấy cái tên mà miệng của mình từng thốt ra biết bao nhiêu lần trong hàng tá đơn xin việc nhàm chán và khô khan ―― Sakaguchi Ango.
Đơn xin việc này anh cầm trên tay cuối cùng lại trả về như cũ chẳng khác gì nút khởi động. Hoặc nói "The Book" mới là sự khởi đầu cho sự xoay chuyển vận mệnh.
Ở nhà hàng phương Tây phía xa là bóng dáng của người tóc đỏ trang phục màu cát đang ăn cà ri cay quay lưng về phía mình. Dưới ánh trăng tĩnh mịch lại có chú chó vô tình hết hơi hết sức liều mạng phô trương, đội quân bóng ma vô tình xâm lấn Yokohama trước thời hạn...
Mệt mỏi vì làm việc trong mafia, Dazai Osamu cuối cùng cũng tìm thấy món đồ chơi mới cho mình. Đó là một lời nói dối lớn sai sự thật, một trận chiến đơn độc thầm lặng, một kế hoạch tự tử hoàn hảo ―― anh đi tới trại trẻ mồ côi, tiếp cận đứa trẻ có đôi mắt màu vàng tím trong phòng giam ―― Đây là bước thứ nhất.
Cho đến khi anh nhảy từ trên tầng thượng của Port Mafia, cùng Odasaku diễn 《 THỜI KỲ ĐEN TỐI 》 , Ango cùng Odasaku muốn xây dựng tình cảm mới với anh... Anh ghen tị với Dazai Osamu thế giới nguyên bản.
Điều mà anh thực sự khao khát trong sâu thẳm trái tim không phải là bạn thân, cũng không phải là Odasaku, mà chính là sự thấu hiểu và bao dung khiến tâm hồn anh rung động.
Dazai Osamu quỳ trên mặt đất. Lòng bàn tay vẫn còn nhuốm màu đỏ tươi của syrup glucose. Anh đột nhiên nắm chặt nắm tay, như thể anh nắm bắt được điều gì đó, nhẹ giọng nói: "Bên mà tôi thoải mái sao... Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ làm như vậy."
*
【 Fukuzawa Yukichi, Kunikida Doppo, Edogawa Ranpo, Yosano Akiko, Tanizaki Junichirou, Tanizaki Naomi, Miyazawa Kenji, Izumi Kyouka và... Nakahara Atsushi.
Mặc dù Dazai Osamu không có mặt, nhưng các thành viên của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang đều đã tập trung trong phòng họp.
Nhìn thấy các nhân vật trụ cột trong nhóm, Nakajima Atsushi có linh cảm về tầm quan trọng của cuộc họp sắp tới, cậu không khỏi lo lắng. Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi mọi người vào chỗ ngồi, Kunikida Doppo tắt đèn phòng họp, chỉ thấy hình ảnh của một con phố xuất hiện trên màn hình.
Những ngôi nhà gạch nổi bật trên phố, những cửa hàng san sát nối tiếp nhau, vẽ ra một bầu không khí retro. Mặc dù trông tồi tàn và lộn xộn, nhưng nó toát lên hơi thở của sự hoài niệm. Một góc của màn hình hiển thị thời gian và địa điểm ―― đêm khuya, Phố Địch Hoa ― Đài Bắc.
Chẳng bao lâu sau, một làn khói mỏng bắt đầu bao phủ khắp đường phố ―― là sương mù.
Sương mù càng ngày càng dày đặc, dần dần bao trùm toàn bộ thành phố. 】
Khi thấy màn sương mù trắng giống như một sự cảnh báo, khu nghỉ ngơi của Port Mafia và Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt đồng loạt thì thầm: "Là Bạch Kỳ Lân..."
Thật buồn cười khi lại nói tiếp, chính làn sương mù tưởng như không có hại đã kết thúc cuộc chiến đẫm máu kinh hoàng kéo dài tám mươi tám ngày của sáu năm trước.
Ngay cả chính phủ cũng không biết Shibusawa Tatsuhiko đã làm cách nào mà khiến toàn bộ người mang dị năng lực tự tử.
"Cục Quản lý đã yêu cầu chúng ta điều tra." Giọng Kunikida Doppo đanh lại. So với việc ở chỗ này đọc theo kịch bản, hắn muốn biết cách giải quyết sự kiện lần này như thế nào ―― đây là cuộc tàn sát hàng loạt những người mang dị năng lực.
"Họ nhận được thông tin cho rằng, kẻ bị nghi ngờ liên quan tới những vụ tự tử hàng loạt này đang ở Yokohama. Họ yêu cầu ta bắt giữ gã."
Tất cả mọi người trong phòng họp đều tập trung vào màn hình máy chiếu.
Đó là tấm hình của một chàng trai trẻ tuổi có dáng người mảnh khảnh.
Mái tóc màu trắng dài rối bù, làn da trắng nõn, một đôi mắt đỏ tươi lóe lên trên khuôn mặt trắng ngần trong ánh sáng mờ ảo.
Họ vừa gặp nghi phạm cách đây năm phút.
"Shibusawa Tatsuhiko, hai mươi chín tuổi. Tất cả những gì ta biết là hắn là một người mang dị năng lực có loại năng lực nào đó, và có một biệt danh là 'Nhà Sưu Tầm'."
"Nhà Sưu Tầm..."
Dường như giống như bị tên này thu hút, Nakajima Atsushi chăm chú nhìn tấm ảnh chụp Shibusawa Tatsuhiko.
Tấm hình trông giống như Shibusawa Tatsuhiko đang nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt. Biết rằng điều đó là không thể, Nakajima Atsushi vẫn có một loại ảo giác bọn họ đang nhìn nhau.
Trực giác của hổ bắt đầu vang lên tiếng cảnh báo từ đại não. Giống như có một đoạn ký ức nào đó mà cậu cố tình quên, những ký ức không muốn nhớ tới đang lan tràn cùng làn sương mù trắng, từ từ khôi phục.
Sắc mặt của những người của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang trong bối cảnh ngưng trọng. Nhưng họ không biết rằng, người mà bọn họ đề phòng là "Nhà Sưu Tầm" Shibusawa Tatsuhiko hoàn toàn không tiếp nhận vai nhân nhân vật phản diện của kịch bản đang toàn tâm toàn ý dùng những lời lẽ của mình để thuyết phục những người mẫu mà anh ta yêu thích thử quần áo do anh ta thiết kế.
Nhà thiết kế là anh Shibusawa Tatsuhiko do đạo diễn Asagiri Kafka chỉ định đã mặc một bộ lễ phục trắng toàn thân. Chỉ có thể nhìn thấy lớp lót màu đen ở cổ áo và cổ tay áo, bên ngoài là một chiếc áo choàng ngắn với thiết kế rất đẹp mắt.
Anh ta mang theo ba bộ lễ phục với kiểu dáng và chi tiết khác nhau nhưng cùng màu với anh ta. Không nói một lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào ba "người mẫu" trước mặt bằng đôi mắt giống của thỏ quỷ.
Thám tử Dazai Osamu đảo mắt: Tôi đã qua một lần rồi, lần này đến Thủ lĩnh Dazai Osamu cậu.
Thủ lĩnh Dazai Osamu không chút biến sắc: Phải vậy không, ai có thể chứng minh là anh đã qua nhỉ?
Thám tử Dazai Osamu cười trừ không nói: Ồ, vậy là cậu chỉ "xem" đến khi kết thúc trận chiến với The Guild thôi nhỉ ~
Khuôn mặt của Thủ lĩnh Dazai Osamu lạnh lùng: Có cần xem lại thói quen lặp đi lặp lại, vô nghĩa, lấy lòng mọi người hàng ngày của anh không?
Thám tử Dazai Osamu khựng lại một giây, lại nở nụ cười. Đó là nụ cười tươi mà gã luôn treo trên mặt, giống như chưa từng gặp phiền não nào trong đời: Tôi rất muốn nhìn thấy quá khứ đau buồn và tủi nhục của cậu, vậy thì nhất định sẽ khiến tôi cười thành tiếng.
Thủ lĩnh Dazai Osamu nhìn khuôn mặt giống hệt mình. Môi mấp máy, lại bị Thám tử Dazai Osamu dùng ngón trỏ đè lại.
Thám tử cúi người ghé vào tai vị Thủ lĩnh thì thầm điều gì đó, ngón tay thon dài ái muội đảo quanh trên lồng ngực của anh. Thủ lĩnh giả vờ ôm eo Thám tử, hai gương mặt xinh đẹp xen lẫn một chút tán tỉnh. Một bên dịu dàng rực rỡ, một bên kiêu ngạo lạnh nhạt.
Hai Dazai Osamu ôm nhau thành một cục, còn người mẫu Nga độc thân chỉ biết nở một nụ cười lịch sự lại mạnh mẽ với nhà thiết kế Shibusawa Tatsuhiko: "Tôi có thể từ chối không?"
Con ngươi màu đỏ sẫm của Shibusawa Tatsuhiko lắng đọng lại, dường như có một loại cảm xúc nguy hiểm nào đó sẵn sàng bùng phát: "Không thể."
Chỉ thấy người mang dị năng lực được đánh dấu là siêu nguy hiểm trong hồ sơ của chính phủ, Bạch Kỳ Lân tự mình kết thúc Long Đầu Kháng Tranh, bình tĩnh và nghiêm túc nói: "Tôi sẽ khóc đó."
Fyodor: "..."
Thủ lĩnh Dazai Osamu: "..."
Port Mafia và Bộ Nội Vụ nghe lén: "..."
Thám tử Dazai Osamu nghe cuộc trò chuyện quen thuộc, thở dài, gã nện thẳng đầu vào cổ của Thủ lĩnh Dazai Osamu.
*
【 Trên những chiếc ghế trống, chỉ có chiếc cốc thủy tinh cùng những bông hoa được đặt ở quầy bar toát ra một không khí cô đơn.
Dazai Osamu nhìn tấm hình này, vươn tay cầm lấy cốc rượu của mình.
Chỗ anh ngồi cũng là vị trí mà anh thường hay ngồi ― chỗ ngồi cạnh Odasaku. Sau đó, anh vẫn như thường ngày, hỏi người ngồi bên cạnh mình.
"Tại sao hôm nay chúng ta phải nâng ly?"
"Cậu không đợi Ango tới à?"
Giọng nói của người bạn cũ như văng vẳng bên tai anh.
Dazai Osamu không nói một lời mà nâng cốc rượu lên, nhớ lại cuộc trò chuyện diễn ra trong quá khứ xa xôi.
Mấy năm trước, tại cùng một địa điểm, cùng một chỗ ngồi, Dazai Osamu cười nói với Odasaku: "Chúng ta hãy cùng nói về một điều gì đó đi, gần đây nhất thì tôi nghe được một tin đồn thú vị..." 】
Một tay Dazai Osamu chống cằm, tay còn lại gõ nhẹ vào khối đá được cắt thành hình cầu trong cốc rượu, những dòng lời kịch chạy trên máy nhắc chữ xuôi theo điệu nhạc nhẹ nhàng và buồn trong quán bar Lupin.
Đây là ký ức năm mười sáu tuổi của chính mình của thế giới nguyên bản, về "Dead Apple", về "Lọ Lem", về "tuyệt vọng".
Anh ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà. Thật ra là diễn đến bây giờ, ký ức trong đầu không thuộc về anh càng ngày càng mơ hồ. Thay vào đó là một quá khứ mới được tạo ra ở trong trường quay.
Tuy nhiên, anh vẫn đồng cảm với một số cảm xúc trong kịch bản như bản thân mình cũng đã từng bị như thế ―― "Là nỗi tuyệt vọng không thể hiểu được, bao gồm cả nỗi tuyệt vọng trong thế giới này." ―― bởi vì mỗi một Dazai Osamu mọi lúc đều sống trong tuyệt vọng như vậy.
Bên cạnh chiếc cốc là một viên nang có hai màu đỏ và trắng, giống như một nửa quả táo độc có hai màu trong truyện cổ tích.
Dazai Osamu cầm viên thuốc con nhộng lên, chậm rãi đưa lên môi.
Cận cảnh dưới ống kính, thủ lĩnh Port Mafia liếm viên nang một chút theo thói quen, như thể đang kiểm tra, xác nhận rằng mùi vị và nhiệt độ không có vấn đề gì. Anh di chuyển đầu lưỡi hồng nhạt, cuộn viên thuốc con nhộng được thấm ướt vào trong miệng.
"Khụ khụ khụ..." Tiếng sặc nước phát ra từ khu nghỉ ngơi phía sau máy quay.
Ozaki Kouyou hiển nhiên là nhìn ra tâm tư của con dâu. Lúc này cô cũng bị Dazai Osamu trong lúc vô tình lộ rõ sự quyến rũ làm cho hai tai nóng lên: "Đứa trẻ Dazai này học ở đâu ra..." Chẳng trách Nakahara Chuuya ngây thơ như thế cũng cong, ai mà chịu được chuyện này.jpg
Nakahara Chuuya dời ánh mắt: "A, tên khốn kia đều vẫn luôn như vậy không phải à ―― trước khi ăn cái gì đều phải ngửi ngửi liếm liếm." Hai năm qua, khi anh bận rộn đến mức yêu cầu chính mình đút cơm cho anh, có mấy lần đều liếm ướt găng tay của hắn.
Hirotsu Ryuurou hắng giọng nói: "Năm giác quan của thủ lĩnh từ trước đến giờ vẫn luôn nhạy bén, làm như vậy chắc chắc là để kiểm tra độc." (Không phải để quyến rũ hay là bán moe.)
Mori Ougai bị bắt phải đối mặt với những ánh mắt nghi ngờ của Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt và Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, giống như việc ông ta đã khổ cực nuôi dưỡng Dazai Osamu nhiều năm không phải là để dạy dỗ người kế vị thủ lĩnh, mà là đào tạo giống như đứng đầu Kabukicho².
² 「 歌舞町头: Kabukicho 」 là khu giải trí khét tiếng của Tokyo. Nó còn được gọi là Phố Đèn Đỏ. Cuối chương tớ sẽ nói thêm về Kabukicho.
Elise vui vẻ vỗ tay khi người gặp họa: "Cái tên gọi Rintarou biến thái đã truyền khắp toàn bộ Yokohama ~"
Mori Ougai: Một nửa là do Elise tuyên truyền, một nửa là cho Dazai vác nồi³!
³ 「 背锅: vác nồi 」. Ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, chỉ một việc gì đó rõ ràng là lỗi của người khác nhưng lại đổ cho bạn, bắt bạn chịu trách nhiệm. Câu này ý là Mori đổ lỗi cho Dazai trong khi Mori sai. ((((=
Quên đi, vì bé Elise và Osamu đều đáng yêu như vậy, đương nhiên là tha thứ cho họ rồi ~
Dù sao ông ta cũng không muốn nói thêm. Rốt cuộc thì đây cũng là thông tin liên quan thuộc về thủ lĩnh Port Mafia, nhưng lại sợ Fukuzawa Yukichi sau khi rời đây sẽ nói bậy bạ với thầy Natsume, ngay lập tức giải thích một câu đơn giản: "Osamu là món bánh lưỡi mèo."
Tiếp theo là cô thư ký Gin ở bên cạnh gật đầu.
Trong lòng có quỷ thì nhìn thấy toàn là quỷ, cô thư ký nhẹ nhàng lia mắt nhanh đám người trúng tim đen lúng túng tai nóng mặt đỏ. Vì sự an toàn cá nhân của thủ lĩnh, cô quyết định thêm họ vào danh sách đen khách đến thăm phòng thủ lĩnh sau khi rời khỏi đây.
Dazai Osamu bước ra khỏi Lupin, dưới ánh đèn mờ nhạt của quán bar, có một người đang lặng lẽ chờ anh.
"Dazai." Người tới đeo kính gọng tròn, mặc âu phục, nhìn qua giống như một nô lệ có tri thức sâu rộng của công ty⁴.
⁴ Nguyên văn là 「 社畜学者: しゃちくいしゃ(shachikuisha): xã súc học giả 」. Cuối chương tớ sẽ nói thêm về nghĩa này.
Dazai Osamu không có một chút ngạc nhiên nào, tựa như là một cuộc hẹn sẵn tốt lành, giơ tay lên chào hỏi: "Ồ, Ango."
Anh rất bình tĩnh hỏi: "Đến tăng ca hả?"
Vẻ mặt Sakaguchi Ango nghiêm nghị, lơ đãng nhìn máy nhắc chữ: "Không, tôi tới đây để làm việc."
Dazai Osamu: "Phụt."
Sakaguchi Ango: "..."
Hắn biết sẽ có một ngày bản thân mình sớm hay muộn gì cũng chết. Không phải đột ngột chết khi phải thức đêm làm việc, mà chính là bị con thỏ nhỏ Dazai Osamu khiến hắn tức chết.
Sakaguchi Ango không biết bản thân cảm thấy thế nào khi đối diện với một Dazai Osamu tuổi vị thành niên ở thế giới khác, nhưng Dazai Osamu hai mươi hai tuổi ấy chắc chắn là bị đánh đồng với những đứa trẻ không hiểu chuyện hoặc là quỷ nhỏ.
Hắn nắm lấy cổ tay Dazai Osamu kéo đến trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi đọc lời kịch: "Người đã đưa Shibusawa Tatsuhiko tới Yokohama này là cậu, đúng không?"
Đôi mắt của Dazai Osamu lướt qua Sakaguchi Ango, nhìn về phía lính đặc công mặc áo đen cầm súng tiểu liên lờ mờ xuất hiện trong bóng đêm, giọng điệu nhẹ nhàng: "Vậy Ango định bắn tôi sao?"
Đôi mắt màu diều bị gió sương đêm thổi đến che phủ, trông yếu ớt đáng thương lại bất lực: "Ango, anh định đem tôi bắt đi nhốt lại hả?"
Sakaguchi Ango thật tội nghiệp: "..." Tôi chê bản thân sống lâu rồi ấy?
Hắn chịu đựng cơn tức giận ở trong lòng, trao con chip theo dõi nhịp tim trong tay, rất nhiều câu dặn dò muốn nói xoay quanh ở đầu lưỡi, cuối cùng chỉ nói ra một câu: "... Dazai, bảo vệ tốt bản thân."
Dazai Osamu sửng sốt một chút, khẽ mỉm cưỡi, rất nhanh vừa cúi đầu đồng thời lấy ra một trái táo đỏ có cắm dao găm từ trong ngực.
Anh rút con dao găm bằng bạc trên trái táo ra, đặt quả táo ở trong tay Sakaguchi Ango.
Khi bị làn sương trắng không rõ bao quanh, anh cẩn thận để lại một lời cảnh báo: "Mỗi ngày một quả táo, hói đầu sẽ tránh xa mình đó."
Sakaguchi Ango: "..."
Sương mù trắng tan biến, sâu trong con hẻm vang lên giọng nói kinh hoảng của Tsujimura Mizuki: "Đàn anh, đàn anh, sao anh lại nôn ra máu vậy?! Xin anh phấn chấn lên một chút!"
----
Góc tìm hiểu về những mặt tối của xã hội Nhật:
Ở mục ² tớ có nói đến 「 歌舞町头: Kabukicho 」. Đây là một trong những khu phố kinh doanh tình dục tưng bừng nhất ở Nhật, tọa lạc ở phía đông bắc ga Shinjiku, giữa khu trung tâm mua sắm và giải trí nhộn nhịp nhất của Tokyo.
Các cửa hàng kinh doanh sex và câu lạc bộ ở Kabukicho đặc biệt tập trung vào các khía cạnh mới mẻ của tình dục, đặc biệt là cosplay với các cô gái trong vai y tá, bác sĩ, bồi bàn... và nhiều "phong cách" khác.
Kabukicho có hơn 400 cửa hàng kinh doanh đồ chơi tình dục, 90 khách sạn, 300 câu lạc bộ và cả trăm nhà hàng, quán bar.
Kabukicho bắt đầu xuất hiện từ sau thế chiến thứ 2, sở dĩ nó có tên gọi như vậy bởi trước đây Nhật từng có ý định xây dựng một nhà hát ca vũ kịch Kabuki nhưng bất thành do một vài quán bar dần dần được dựng lên, thu hút những sĩ quan quân đội, sau đó là những gái mại dâm bất hợp pháp.
Khu phố này đã trở thành một trung tâm giải trí lớn và sầm uất, hay còn được gọi là thành phố "không ngủ" bởi ánh đèn neon luôn sáng rực từ các cửa hiệu, những tấm biển quảng cáo lớn.
Vào ban ngày thì khu phố tình dục Kabukicho cũng có vẻ bình dị như các khu phố khác, nhưng từ khoảng 6 giờ tối đến hết sáng ngày hôm sau thì thật sự khu phố này biến thành một "thiên đường nhộn nhịp".
Mặc dù mang tiếng xấu là khu phố đèn đỏ cho tới tận ngày nay nhưng Kabukicho vẫn có thể coi là khu vực tương đối an toàn. Tuy nhiên, du khách vẫn cần cảnh giác khi dạo chơi quanh khu vực khét tiếng này ở Tokyo.
(Nguồn: tsunagujapan.com và laodongnhatban.com)
.
Ở mục ⁴ tớ có nhắc đến 「 社畜学者: しゃちくいしゃ(shachikuisha): xã súc học giả 」thì theo như tớ tìm hiểu, ngoài cách gọi châm biếm là 「 社畜: xã súc 」 này ra thì nó còn được gọi là 「 サラリーマン: sarariiman 」. Từ gốc là từ 「 会社+家畜=社畜: かいしゃ+かちく=しゃちく」.
Nghĩa gốc của nó là một thuật ngữ xúc phạm để mô tả nhân viên văn phòng, dùng để chỉ những nhân viên làm việc ngoan ngoãn trong công ty và bị áp bức như động vật. Xã súc = gia súc hay nô lệ của công ty Nhật đầu thế kỷ 20.
Theo Baikebaidu thì nó còn một nghĩa nữa mà bây giờ cũng hay sử dụng. Nó dùng để chỉ những công việc chiếm phần lớn thời gian và có tính tự chủ. Thanh niên thiếu thốn tình dục và nền tảng kinh tế , tâm lý sẵn sàng giao tiếp xã hội và hành vi ứng xử xã hội trong lối sống một cách yếu kém thường bị giới trẻ coi là tự ti và phàn nàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro