Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9.2


*

"Tiếc là, tôi còn tưởng rằng Sue có thể mang đến cho tôi cái chết tôi đã mong chờ từ lâu, nhưng tôi gấp đến mức không thể chờ được nữa mà muốn thưởng thức phong cảnh của sông Sanzu ~" Thám tử Dazai Osamu giả vờ thẹn thùng che mặt: "Kết quả vừa mở mắt ra ngay lập tức được thấy con sên màu đỏ, mắc ói quá."

Nếu trước khi không vào trường quay, mọi người có thể sẽ nghe không hiểu. Nhưng hiện tại tất cả mọi người ở đây đều có phản ứng, hẳn là chỉ hình dạng Ô Trọc của Nakahara Chuuya.

Thám tử Dazai Osamu không nói rõ, nhưng lại có thể khiến người sử dụng trọng lực hung bạo thì có thể thấy được ngay lúc đó tình hình Dazai Osamu nguy cấp đến mức nào. Nhưng gã như cũ dửng dưng mà cười: "Sau đó Mary Sue lại đổi thân phận tới hai lần, cậu ta muốn thế chỗ Atsushi và Akutagawa, nhưng đều bị Dazai đáng tin cậy được những đồng nghiệp của anh ta và mọi người tôn thờ tin cậy giải quyết nha ~"

"Cậu có thể liên lạc với Asagiri cũng vì Mary Sue này?" Yosano Akiko cảm thấy mình đã nghe hiểu rồi.

"À, gần giống như vậy, kể cả khi ký ức của Mary Sue bị xóa thì cậu ta vẫn luôn muốn đền bù cho tôi." Thám tử Dazai Osamu cười.

Giống như Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, Port Mafia cùng Fyodor cả hai đều giống nhau. Ký ức bọn họ khi bị tấn công đã bị xóa sạch, nhưng tình cảm của bọn họ vẫn còn. Trông bọn họ vẫn như trước kia, nhưng họ lại vô thức nhìn chằm chằm vào Dazai Osamu, không thể chịu được việc anh biến mất ngay trước mắt mình... Sau vài lần kiềm chế lại việc bị kích động, hiện tại đã trở thành hướng đi allDazai của thế giới nguyên bản.



Những người khác chấp nhận đáp án này, nhưng Thủ lĩnh Dazai Osamu lại không bị lừa.

Dazai Osamu nhìn mồm mép láu lỉnh ấy, thật ra gã ta không thích nói dối. Phần lớn những gì gã ta nói đều là sự thật, chẳng qua chỉ là hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Mary Sue đền bù cho gã là thật, nhưng gã không nhất thiết phải dùng đến phương pháp của Cục Khoái Xuyên để đi đến đây.

Thủ lĩnh quay người, từ túi bên trong áo khoác rút ra "vũ khí bí mật" đang mang theo trong người, thấy rõ mặt sau tấm bìa màu trắng đỏ, Dazai Osamu sửng sốt. Rõ ràng là anh đã nắm cơ hội để đổi nó trở lại khi anh ở trong trận chiến trước đó, hóa ra lại bị Thám tử Dazai Osamu đánh tráo?

Trước khi mở cuốn 《 HƯỚNG DẪN HOÀN CHỈNH VỀ TỰ SÁT 》, con ngươi của Thủ lĩnh co lại vì kinh ngạc trước kích thước và trọng lượng quen thuộc.

Anh cố gắng hết mức để không thu hút sự chú ý của Thám tử, chỉ thấy vị Dazai Osamu kia giống như vẫn luôn đang đợi anh quay lại, quơ qua quơ lại cuốn 《 TUẦN NÀY CHUUYA KHÔNG THỪA NHẬN THẤT BẠI 》 trong tay mình.

Bìa hoàn toàn khác nhau, nhưng hoàn toàn giống nhau về kích thước và trọng lượng.

Trái tim Dazai Osamu chùng xuống.

Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi của thế giới nguyên bản.



Mặc dù cảnh trước đó đã bị Thám tử Dazai Osamu làm lộn xộn nhưng cắt đi vẫn có thể sử dụng được, xem như là một cảnh phụ.

Cho dù nguyên mẫu ngồi ở phía sau máy quay, Dazai Osamu cực kỳ ung dung bình tĩnh quay những cảnh tiếp theo. Mặc dù là kịch bản của Thám tử Dazai Osamu, anh vẫn diễn thành dáng vẻ của chính mình, không muốn kiềm chế.



【 Dazai Osamu thản nhiên nhìn xung quanh, mắt anh chậm rãi di chuyển lên trần nhà, trước mắt đột nhiên sáng lên.

"Chỗ này thế mà lại có xà nhà ngang tốt như thế."

Kunikida Doppo đang ngồi bên cạnh cầm bút viết vào cuốn sổ, kiềm chế tức giận: "Đừng nghĩ đến việc treo cổ tự tử trong quán trà nơi cậu đang ăn cơm."

Dazai Osamu chớp chớp mắt trông rất vô tội: "Không phải, là phương pháp treo cổ giữ sức khỏe đó."

"Đó là gì vậy?"

"Hể? Kunikida, cậu không biết sao?" Giọng điệu của Dazai Osamu khoa trương thốt lên: "Rất tốt cho việc chuột rút vai đó!"

Kunikida Doppo ngập ngừng: "Hả? Có loại phương pháp giữ sức khỏe đó hả?"

Dazai Osamu cực kỳ thành khẩn, thúc giục nói: "Nhanh, mau viết ra đi."

Nakajima Atsushi không nói nên lời nhìn Kunikida Doppo đang nhẩm nhẩm ghi lại trong "Lý Tưởng": "Phương pháp... treo cổ... giữ sức khỏe..."

Dazai Osamu quay mặt sang một bên, lắng nghe âm thanh sột soạt của đầu bút cọ vào trang giấy, chớp lấy cơ hội ngắt lời đúng lúc: "Chém đó."

Rắc một tiếng, bút máy bị gãy. 】



Vẻ mặt Dazai Osamu thờ ơ, nhìn Nakajima Atsushi và Kunikida Doppo trong miệng đang có Chazuke. Lần lượt diễn vai đối lập nhau, sau đó mới nói: "Thì ra Kunikida muốn có một cộng sự như vậy."

Dazai Osamu thực sự không biết Kunikida Doppo của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang nào có đam mê chịu khổ, hắn chờ mong anh gia nhập Trụ sở Thám Tử Vũ Trang chỉ để chính mình tức điên thôi ư?

Đôi mắt màu diều ánh vàng dưới ánh đèn trần của quán trà, lướt nhẹ rồi dừng lại trên những ngón tay của Kunikida Doppo: "Chẳng qua, ngón tay của Kunikida thật sự rất đẹp, chúng dài và thẳng, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh không thể xem thường. Mỗi ngày bẻ gãy một cây bút máy, có lẽ đây có thể là một phần của việc rèn luyện đó."

Tai của Kunikida Doppo đều đỏ bừng dưới ánh mắt và giọng nói mềm mại nhẹ nhàng như vậy, như thể hắn vừa bị rót cho một ly loại rượu mạnh, chẳng qua nó biến thành ― có lẽ là Ecstasy². Hắn lắp bắp: "Thật không?"

² Ecstasy/MDMA (dạng viên/dạng bột), tiếng Trung là 迷魂药 - mê hồn dược. Nó là một loại thuốc lắc được sử dụng rộng rãi trong cộng đồng người đồng tính nam, mục đích để quan hệ tình dục. Ecstasy ít gây hại hơn nhiều các loại ma túy khác. Ecstasy khiến người dùng cảm thấy và trải nghiệm những cảm xúc đam mê, yêu đương và phấn khích mãnh liệt hơn. Nó khiến các giác quan nhạy cảm hơn, đặc biệt với xúc giác, âm thanh và màu sắc.

Dazai Osamu hơi mỉm cười, nghiêm chỉnh mà vô tội: "Cậu không tin tôi hả?"

Kunikida Doppo vội vàng lật một trang giấy trắng: "Một phần của việc rèn luyện..."

Khi hắn đang viết, Dazai Osamu ngồi bên cạnh đột nhiên sát lại gần, thì thầm vào tai hắn: "Chém nữa đó."

Kunikida Doppo: "..."

Cây bút lại bị gãy làm đôi, đầu bút suýt chút nữa nện thẳng vào Nakajima Astushi ở phía đối diện.

Chẳng qua, trong mạch truyện, Dazai Osamu này khác với cộng sự đã gắn bó với hắn trong hai năm qua, đánh không được mà mắng cũng chẳng xong. Kunikida Doppo nhìn Dazai Osamu ở khoảng cách đặc biệt gần hắn, gần như có thể nhìn thấy từng sợi lông mi khẽ rung của Dazai Osamu.

Dazai Osamu có chút khó hiểu khi nghe thấy nhịp tim đang đập nhanh của chàng trai trẻ tuổi tóc vàng. Không thể nào, anh không thể chọc giận nhân viên quan trọng của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang lên cơn đau tim đấy chứ? Ơ vậy thì Port Mafia cùng với Trụ sở Thám Tử Vũ Trang lúc đó sẽ tuyên chiến hả?



Dazai Osamu đứng sau máy quay cũng thắc mắc: "Sao mặt Kunikida lại càng đỏ hơn thế, cậu ta dễ nổi nóng như vậy hả?" Hay là Kunikida của tôi có khả năng chịu áp lực mạnh hơn một chút, tôi giận cậu ta hai năm và cậu ta vẫn còn khỏe mạnh nhỉ ~

Mori Ougai ở bên cạnh không nói nên lời, vốn tưởng rằng Dazai Osamu "thân kinh bách chiến³", kết quả xem như vậy cho dù bị đè ở trên giường cũng không biết là đã sai một bước nào.

³ 身经百战 - thân kinh bách chiến 」: thân trải qua trăm trận đánh. Ở đây nói Dazai có kinh nghiệm nhiều từ những việc trước kia anh ta đã làm khi anh ta còn ở Port Mafia.

Nakahara Chuuya nhìn Dazai Osamu lung tung vẫn chưa biết gì trong phim trường, hừ cười một tiếng. Tốt lắm, Dazai Osamu, chính xác có cậu đấy.

Đôi mắt màu xanh lá cây của Edogawa Ranpo có vài phần sâu thẳm. Sắc mặt hắn vẫn như thường, tiện tay phủi hết vụn bánh quy "không cẩn thận" bị bóp nát.



Nakajima Atsushi tuổi còn trẻ, đúng là cậu đã đến tuổi để thể hiện sự đào hoa của mình trước đối tượng là bạn đời, do đó lại nối tiếp 【 Atsushi nghe tin "hổ ăn thịt" sợ hãi chạy trốn bị Kunikida chế ngự trên mặt đất 】đơn phương đánh úp, biến thành bộ phim đánh võ ngươi tiến ta lùi.

Cả hai đều không sử dụng dị năng lực, chỉ dùng bản lĩnh võ thuật. Thể thuật của Kunikida Doppo dưới sự dạy dỗ của Fukuzawa Yukichi càng thêm tuyệt vời hơn, nhưng Nakajima Atsushi lại có sự nhanh nhẹn và sức bền của mãnh thú, vậy nên trong chốc lát khó phân biệt được cao thấp.

Dazai Osamu đang ngồi bên cạnh, cả hai đều không muốn mất mặt trước người yêu/người bạn đời mà mình thầm thương, cho nên cả hai ai cũng đều không muốn thừa nhận thất bại, xen lẫn với những lời nói linh tinh là "Anh Dazai sẽ không đến Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, anh không cần hi vọng hão huyền", hay "Dựa vào khả năng của cậu chỉ có như vậy thì làm sao có thể bảo vệ tốt Dazai?" cuối cùng lại nổi giận.

Ánh sáng xanh xuất hiện, Nakajima Atsushi biến thành Mãnh Thú Dưới Trăng, bắt đầu hiện ra vuốt sắc nhọn có thể cắt đứt đầu người hướng Kunikida Doppo lao tới.

"Lợi hại đấy. Nhưng cậu không không thể giết được tôi." Vẻ mặt của Kunikida Doppo không đổi tránh né vuốt hổ, kẹp trang giấy đã viết "Súng bắn dây" ― "Độc Bộ Ngâm Khách"!

Dazai Osamu trợn mắt há hốc mồm.

Anh suýt chút nữa đã quên, Nakajima Atsushi thay đổi trang phục mất đi vòng cổ, rất dễ dàng biến thành hổ bởi vì mất kiểm soát cảm xúc.

Nhìn thấy xà ngang bị con hổ đánh gãy, sàn nhà phủ đầy những mảnh sứ từ tô đựng cơm chan trà trống không, Dazai Osamu thở dài một hơi.

Anh chọn đường tắt đến gần Kunikida Doppo từ phía sau lưng hắn, một tay đè hắn đang muốn ném đạn sáng, đầu ngón tay của tay còn lại ngưng tụ ánh sáng của dị năng lực.

Con hổ gầm lên, từ trên không nhảy xuống lao về phía Dazai Osamu.



Ngay khi Dazai Osamu sắp vô hiệu hóa khả năng của Nakajima Atsushi, con hổ trắng tuyệt đẹp ngoan ngoãn quỳ sát bên chân Dazai Osamu. Giống như một con mèo nhà hiền hòa, đối với Dazai con hổ lại nằm ngửa lật cái bụng mềm mại trắng như tuyết của mình.

Dazai Osamu: "..."

Dazai Osamu dùng bàn tay vỗ một phát vào mô hình mang từ "Vua", cực kỳ thô bạo biến con hổ trở về hình người.

Kinikida Doppo: "..." Tiếc quá, sao cậu không đập vào đầu con hổ ấy?

Khán giả bên ngoài: "..." Ây da, thủ lĩnh Port Mafia thẹn quá hóa giận hả?

Mà Asagiri Kafka, anh ta chịu thua rồi.



Tiếng bước chân đến từ bên ngoài phim trường và bối cảnh ngoại truyện gần như đã bị phá hủy.

"Gì đây, không có ai bị thương à, chán vậy chời?" Người phụ nữ đi giày cao gót đứng yên, bên cạnh còn có thêm một dòng giới thiệu.

【 YOSANO AKIKO ― TÊN NĂNG LỰC 'THỈNH QUÂN VẬT TỬ' 】

Cô nhìn về phía người thanh niên mặc áo khoác màu cát, lại thu hồi ánh mắt: "Ý tôi là, không ai bị thương, cũng không tệ lắm."



Mà Edogawa Ranpo quang minh chính đại trực tiếp đi đến trước mặt Dazai Osamu. Bởi vì vấn đề về chiều cao nên hắn cần phải kéo chiếc nơ của Dazai Osamu, sau khi chờ Dazai Osamu bất đắc dĩ khom lưng, hài lòng xoa xoa mái tóc xoăn đen: "Càng ngày càng giỏi nhỉ, Dazai."

【 EDOGAWA RANPO ― TÊN NĂNG LỰC 'SIÊU SUY LUẬN' 】

Hắn cười tủm tỉm, có ý gì đó: "Chẳng qua, so với tôi, cậu còn kém xa lắm."



"Nhưng phải làm gì với nhóc này đây?" Có thể thiếu niên tóc vàng là người tốt bụng duy nhất còn nhớ rõ Atsushi.

【 MIYAZAWA KENJI ― TÊN NĂNG LỰC 'VÔ ÚY CỤ VŨ' 】

"Chính cậu ta cũng không biết gì về chuyện này mà." Miyazawa Kenji lại nghiêng người về phía Dazai Osamu, ánh mắt đầy tò mà và gần gũi như một con thú nhỏ.



"À, ừ, làm gì đây, Dazai?" Kunikida Doppo nhìn về phía chàng trai trẻ tuổi, tự nhiên hỏi ý kiến của anh.

【 KUNIKIDA DOPPO ― TÊN NĂNG LỰC 'ĐỘC BỘ NGÂM KHÁCH' 】

Hắn nhìn Dazai Osamu dùng tay được che bằng ống tay áo bắt đầu véo đệm thịt của con hổ trắng một cách thích thú, giọng điệu nghiêm túc có chút thương xót: "Nói như thế nào thì cậu ta cũng là mãnh thú bị chỉ định là tai họa cho khu vực." Tại sao chúng ta không giao cậu ta cho Quân cảnh Quốc gia ha?



"À." Dazai Osamu nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ điều gì, lại nhanh chóng mở mắt: "Thật ra tôi đã quyết định rồi."

【 DAZAI OSAMU ― TÊN NĂNG LỰC 'NHÂN GIAN THẤT CÁCH' 】

Anh đứng dậy: "Cho cậu ta gia nhập Trụ sở Thám Tử Vũ Trang đi."

Kế hoạch của Dazai Osamu dành cho Nakajima Atsushi đã được nói từ lâu ở trên sân thượng: "Hãy ra thế giới để sống đi, tôi đã tìm thấy người chăm sóc tốt cho cậu rồi, đi đến thế giới tươi sáng cùng với Kyouka."

Hiện tại, với tư cách là thầy của đứa trẻ này, với tư cách không phù hợp làm chủ nhân con hổ, trước tiên là thẳng thắn nộp đơn.



Khuôn mặt Yosano Akiko suy sụp: "Gì đây!" Đứa nhỏ này chỉ nghe lời cậu thôi, cậu không đến, ai có thể khống chế được cậu ta.

Edogawa Ranpo "hừ" một tiếng: "Dazai đúng là đồ cực kỳ ngu ngốc!" Nếu cậu cũng biết ngay thẳng thì càng tốt hơn, cậu ném học sinh cho từng người một, vậy tại sao cậu không tự mình đến?

Kunikida Doppo đương nhiên hiểu rõ ám hiệu của Dazai Osamu, anh thực sự muốn giao phó 'Bạch Tử Thần' cho Trụ sở Thám Tử Vũ Trang.



Nakajima Atsushi vừa mới tỉnh. Nếu lúc đầu cậu còn đang khó hiểu với "người chăm sóc cậu" và "thế giới tươi sáng" trong lời nói của anh Dazai thì giờ cậu đã hiểu ra rồi.

Người đã chăm sóc cậu từ trước ngay ở trại trẻ mồ côi chờ cậu là đời trước của Port Mafia ― Mori Ougai.

Thế giới tươi sáng là Trụ sở Thám Tử Vũ Trang mà Nakajima Astushi được anh Dazai đưa vào ở thế giới nguyên bản.

Đối lập với chính mình trong kịch bản, cậu chưa bao giờ cảm thấy việc anh Dazai đưa cậu đến Port Mafia là sai lầm. Thậm chí cậu còn rất biết ơn vì anh Dazai đã chọn mình trong số hai học sinh sau khi có ký ức về thế giới song song.

Trong bốn năm qua, cậu đã giết rất nhiều người, móng vuốt hổ đã nhuốm đầy máu nhưng cậu cảm thấy mình không có điều gì khác một Nakajima Atsushi khác ―― bọn họ đều do anh Dazai lựa chọn, giữ cậu lại bên người.

"Sao ạ, thưa anh Dazai, em..."

【 NAKAJIMA ATSUSHI ― TÊN NĂNG LỰC 'MÃNH THÚ DƯỚI TRĂNG' 】

Nakajima Atsushi vươn tay túm lấy Dazai Osamu, chạm vào da thịt, tay phải vẫn còn vuốt hổ ngay lập tức bị vô hiệu hóa.



Dazai Osamu nhấc cậu lên bằng tay phải, đẩy cậu tới trước mặt các thành viên của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang: "Từ giờ trở đi, cậu ta sẽ là cộng sự của các người."

Nhưng Nakajima Atsushi không muốn đến đó. Giống như một con mèo lớn quấn người, cẩn thận không để những móng vuốt cào trúng chủ nhân, cố gắng quấn lấy đai lưng và cánh tay, không chịu rời đi.

Dazai Osamu đột nhiên quát: "Nakajima Atsushi."

Dazai Osamu chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy gọi đầy đủ tên của cậu, Nakajima Atsushi giật mình một cái, đứng rất nghiêm: "Anh Dazai."

"Từ ngày hôm nay, cậu sẽ là một thành viên của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang."

Dazai Osamu lại cười, vẻ lạnh nhạt và dịu dàng đặc biệt của thủ lĩnh: "Chúc cậu mãi mãi may mắn."












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro