Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

1. AllDazai, ChuuDa.
2. Trình tự đọc: Dazai 15 tuổi, Thời Kỳ Đen Tối, mạch truyện chính.
3. Cảnh bảo có sự tham gia của Asagiri Kafka, bạo lực hài hước, OOC.
~
~
~
――――


Vào lúc đầu đang bị ấn đè xuống, Dazai Osamu không lý do mà nhớ lại lần đầu tiên anh nhấn chìm mình trong nước.

Anh nhìn ngày càng gần, không có điểm sáng. Đôi mắt màu diều không phản chiếu ra bất kì ai, anh thất thần thầm nghĩ. Lúc ấy chính mình chìm trong nước để khó thở, nhìn thấy cũng là sự trong vắt như pha lê, phù sa nhơ bẩn và thối rữa dưới sóng nước lấp lánh.

Có lẽ là lúc này nên nhắm mắt, nhưng dường như không ai trong số bọn họ nhận ra đó là một nụ hôn.

Đây là Dazai Osamu tự dành cho mình một chút hơi thở nóng hổi duy nhất ―― xuyên qua hai cánh môi, giống như con bướm dừng lại ở trên nhụy hoa, nhẹ nhàng mà chạm vào tâm hồn chồng chất vết sẹo của kẻ kia.

Ngay lúc đó, không thể xem nhẹ từ đỉnh quả tim truyền đến sự tê ngứa đau đớn theo mạch máu dồn xuống tứ chi. Thủ lĩnh suýt chút nữa thì bật cười, mày đang làm gì vậy? Đừng quên là mày đã dạy dỗ Atsushi như thế nào ―― Đừng bao giờ thương hại bản thân.



Vậy nên, lúc Thám tử buông lỏng tay và quay mặt đi, Thủ lĩnh bắt kịp, hàm răng ngậm chặt đôi môi tái nhợt. Không có bất kì kỹ năng nào, chỉ là dựa vào một chút thù hận cùng tàn nhẫn không cam chịu yếu thế, đáng thương mà cắn xé kẻ kia.

Thám tử không có phản kháng, gã chỉ bình tĩnh liếc mắt nhìn một bản thân khác của chính mình một cái. Sau đó nhắm mắt lại, tùy ý để cho Thủ lĩnh trút giận trên người mình, thậm chí còn dùng tay xoa xoa lưng anh.

Mặc dù là lịch sử một mối tình vẫn còn là câu chuyện, Dazai Osamu của thế giới nguyên bản cũng có nhiều kinh nghiệm hơn, bởi vậy gã mới có thể dung nạp chính mình vào 'thế giới trong sách' giống như một đứa trẻ. Trên thực tế, Thủ lĩnh Dazai Osamu ở trước mặt gã quả thực giống như một đứa trẻ ―― anh có thể bày mưu lập kế chiến thắng vạn dặm, cũng có thể thao túng bài trí toàn bộ vận mệnh, nhưng khi đối mặt với Thám tử Dazai Osamu hai mươi hai tuổi, anh mãi mãi là một thiếu niên mười tám tuổi vô tình có được ký ức về 'thế giới bên ngoài cuốn sách'.



Kunikida Doppo ở bờ sông đối diện nhìn hai Dazai Osamu lần nữa không có hành động gì ngay lập tức cho rằng xảy ra chuyện gì đó, vội vàng nhảy xuống sông bơi qua. Bị tiếng nước bì bõm vang lên làm cho giật mình, hai Dazai Osamu tách ra ngay lập tức, những cảm xúc bộc lộ trước đó đều được thu lại không còn một chút gì.

Khi KunikidaDoppo lên bờ, ngay lập tức mặt đối mặt với hai Dazai Osamu giống hệt nhau. Người ngồi quỳ biểu hiện thờ ơ nhưng mắt đỏ hoe, người ngồi khoanh chân nói cười nhẹ nhàng đôi môi nhuốm máu. Cùng một vẻ ngoài nhợt nhạt tao nhã bởi vì lúc này so với thường ngày không giống nhau, lúc này lại ma mị mang theo vẻ đẹp lộng lẫy nhiều hơn một chút mê hoặc lòng người.

"Dazai――!" Kunikida Doppo nhìn vào hai gương mặt lẫn lộn về sự giống nhau giữa hai người và đồng thời nhìn chính mình, không biết như thế nào, sau đó âm thanh lại trở nên yếu dần: "... Cậu không sao chứ?"

Ý cười đó không rõ ràng, lặp lại một lần nữa: "Dazai?"

Giống như Nakajima Atsushi, Kunikida Doppo cũng lập tức nhận ra Dazai Osamu của thế giới mình. Mặc dù bọn họ suy diễn những vui buồn lẫn lộn của thế giới nguyên bản, mong đợi cuộc gặp gỡ kề vai sát cánh trong kịch bản. Nhưng hắn biết, hắn nhìn thấy, hắn muốn hiểu Dazai Osamu đó, từ trước đến nay chưa bao giờ thám tử bước vào hoàng hôn trở thành một người tốt ở thế giới song song. Thủ lĩnh vẫn luôn dốc hết sức mình khơi gợi bàn vận mệnh lại nhút nhát mềm yếu ở khắp mọi nơi.

Ở phương diện nào đó Kunikida Doppo bất ngờ chậm chạm một chút cũng không hề biết rằng không khí căng thẳng giữa hai Dazai Osamu đã dịu đi vì thái độ thẳng thắn của hắn. Hắn đưa tay ra định đỡ chàng trai trẻ tuổi bên cạnh, nhưng không ngờ lại bị tránh đi.



Thủ lĩnh Dazai Osamu không cần sự giúp đỡ của bất kì ai. Anh tự mình đứng dậy, tóc mái cùng áo khoác ngoài đều theo lá trên mặt sông bị gió thổi tới lay động.

Anh từ trên cao nhìn xuống chính bản thân mình của thế giới nguyên bản, linh hồn lang thang bối rối lắng xuống trong gió chiều ẩm ướt――

"À, đó là tên của tôi."

Ánh nắng chiều đem toàn bộ bầu trời nhuộm thành màu hồng tím rực rỡ. Những đám mây bông xù được phác thảo viền vàng, hoàng hôn đỏ cam trở thành phông nền không đáng kể phía sau anh. Lúc này, không có gì chói mắt hơn anh.

Anh lên tiếng, không rõ ràng như đang tự nói với chính mình, không dao động như thể đang giải thích sự thật, nói: "Tên tôi là Dazai, Dazai Osamu."

Không phải nhân vật bắt nguồn của thế giới nguyên bản, không phải ảo ảnh hư vô bị ký ức chi phối. Tôi cũng là Dazai Osamu. Dù hoàng hôn hay đêm tối cũng thế, đúng hay sai, thiện hay ác, trắng hay đen, lựa chọn khác nhau, tôi không thẹn với lương tâm.



Thám tử Dazai Osamu ngồi chớp mắt, đột nhiên cười ra tiếng.

Gã không cần ai giúp đỡ, mặc dù thắt lưng và xương cùng đang đau, nhưng khuôn mặt lại không đổi sắc đứng lên.

Không nói thêm lời nào, hai Dazai Osamu cách xa nhau với khoảng cách nhỏ, bước ra khỏi phim trường.

Những câu nói cùng một âm sắc đan xen nhau rồi cuối cùng bị thổi bay trong gió chiều. Nakajima Atsushi ở gần bọn họ nhất bằng thính giác tuyệt vời của hổ, mơ hồ nghe được đôi câu vài lời――

"Vậy thế nào mà anh vẫn chưa chết vậy?"

"... Nhanh nào."

*

Không nghi ngờ gì, sự góp mặt của Dazai Osamu trong cảnh hôn đầu tiên cho đến nay nhận được "sự chào đón nồng nhiệt" từ khán giả bên ngoài phim trường.

Vốn dĩ hai vị Dazai Osamu không thân thiết với nhau, nhưng khi trở lại trong trường quay, lập tức đã bị tách ra ―― giống như đề phòng hai con thỏ đều sẽ động dục quấn lấy nhau mọi lúc mọi nơi.

Thám tử Dazai Osamu đại khái hiểu rõ tâm tình chua xót của bọn họ ―― thậm chí có người còn không nhận ra được là mình đang ghen, nhưng Thủ lĩnh Dazai Osamu vẫn chưa thông suốt chỉ có thể cảm nhận được... Trừ mình ra, ai cũng đều có bệnh.



Đặc biệt là Nakahara Chuuya, nếu kẻ nào dám hôn Dazai Osamu ngay trước mặt hắn, kẻ đó nhất định sẽ bị trọng lực đè bẹp. Nhưng là ai tạo ra một Dazai Osamu khác? Hơn nữa, Thám tử Dazai Osamu của thế giới nguyên bản còn dám khiêu khích hắn qua đám đông, khẽ kéo băng vải trên cổ của mình, cười như không cười chỉ vào vết đỏ trên đó, làm khẩu hình: chó cắn.

Người con trai ngây thơ chưa bị bóc tem Nakahara Chuuya bằng thị lực cực tốt của mình thấy rõ dấu răng cùng vết bầm tím về sau biến đen, lương tâm cũng dâng lên làm hắn thiếu chút nữa buột miệng thốt lên câu "Xin lỗi", nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ thiếu đánh của Thám tử Dazai Osamu, hắn phản ứng lại.

Chẳng qua, hắn nhìn Thủ lĩnh Dazai Osamu bên cạnh, nghĩ đến hành vi bất chấp tất cả mà tìm đường chết của người kia, cũng như âm mưu và thủ đoạn mà anh không chia sẻ với hắn, bao gồm cả trong《 TUẦN NÀY CHUUYA KHÔNG THỪA NHẬN THẤT BẠI 》, việc này đã khơi dậy sự tò mò của mọi người và khiến Ozaki Kouyou dứt khoát gọi anh là chuyên gia... Người sử dụng trọng lực tạo ra các dấu vết do chính mình để lại trong thế giới nguyên bản khi học được cách để trừng phạt đối với Dazai Osamu.



Thám tử Dazai Osamu nhìn thấy điều gì đó trong nụ cười giống như đi săn từ Nakahara Chuuya, Thám tử không cẩn thận bẫy "chính mình" điềm nhiên quay mặt đi như không có việc gì, đúng lúc bắt gặp ánh mắt phẫn uất của Asagiri Kafka.

"Cậu là Thám tử Dazai nào vậy?" Asagiri Kafka có quá nhiều kiến thức về thế giới song song, trong đó có một nửa Dazai Osamu đều dựa vào tuyến thế giới trong kịch bản đào tẩu đến Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, "mang thai hay không mang thai?"

Dazai Osamu: "..."

Nhìn đến Chúa Sáng Thế tạo ra chính mình, Dazai Osamu cũng hừ cười một tiếng, hoàn toàn không xấu hổ vì đã xé nát kịch bản.

"Tất nhiên là thế giới nguyên bản rồi. Nhắc mới nhớ, chính nhờ tác giả ― anh Asagiri mà thế giới nguyên bản mới sụp đổ như thế này đấy ~"

Gã xoay người, đối mặt với sự tò mò của mọi người về tuyến giả định, không chừa một chút mặt mũi nào cho Asagiri Kafka: "Ồ thế giới đầu tiên, các người ở nơi này, còn phải nói là Asagiri vì chuyển hướng dừng kịch bản mà đã tạo ra sự 'cố gắng'."

Dazai Osamu hiền lành mỉm cười nói: "Thế giới nguyên bản chỗ tôi ở, mới là thế giới đầu tiên mà anh Asagiri vĩ đại dùng cho các thí nghiệm của mình."

"Anh ta đã nảy ra một ý tưởng cực kỳ có sáng tạo――"

Asagiri Kafka che mặt, giọng như muỗi kêu: "À, à, là tôi... Tìm người đến thế chỗ Dazai một tí ấy mà."

Oda Sakunosuke hiếm khi bắt được trọng điểm: "Thay thế? Không ai có thể thay thế được Dazai, đúng không?"

Edogawa Ranpo nhìn Asagiri Kafka và Thám tử Dazai Osamu ở phía đối diện, suy luận gần như toàn bộ chi tiết, không nhịn được nắm chặt các ngón tay của Thủ lĩnh Dazai Osamu ở bên cạnh.

Mori Ougai cười tủm tỉm, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn có lý trí và chắc chắn: "Không phải là không thể, cảm giác thuộc về Dazai không mạnh, cảm giác tồn tại của cậu ấy cũng rất thấp ở một vài phương diện nào đó ―― Nếu không phải trở thành boss, cho dù mất tích một khoảng thời gian, cậu ấy cũng được đồng nghiệp xem đó là điều bình thường."

Fukuzawa Yukichi nhìn Thám tử Dazai Osamu trước mặt, trầm giọng nói: "Rất rõ ràng, thí nghiệm thất bại."



Tòa nhà này chứa vô số bối cảnh, trường quay vô cùng kỳ diệu tùy theo ý mình mà điều chỉnh tuổi tác của diễn viên, chứng minh Asagiri Kafka có con át chủ bài để điều khiển thời gian và không gian. Chẳng qua nhìn bộ dáng hoảng sợ nói thỏ thẻ của anh ta, chứng minh rằng con át chủ bài này không nằm trong tầm kiểm soát của anh ta, thế nhưng nó có thể cho phép Mori Ougai tiến vào cùng với Thám tử Dazai Osamu đủ thấy Asagiri Kafka thật sự đã quen biết với người điều khiển năng lực.

Vậy thì, kết hợp với lời nói của Thám tử Dazai Osamu, lần đầu tiên "thí nghiệm" chắc hẳn đã mượn kích thước cao hơn của năng lực này.

"Mà, bởi vì nó có điểm giống dị năng lực hệ tâm linh. Nó có thể nhanh chóng tăng độ thiện cảm của mọi người, bao gồm thay đổi thiết lập, ký ức, còn có một chút đạo cụ nhỏ không thuộc về thế giới, đại khái chính là như vậy." Thám tử Dazai Osamu dùng ngón tay ấn môi dưới, nhìn thấy sắc mặt ở phía đối diện thay đổi, mới chậm rãi nói thêm: "Thế giới của các người không phải lo lắng chuyện này, bởi vì người từ bên ngoài đến đây căn bản là yếu ớt không chịu được... Hơn nữa, Mary Sue cũng khá là đáng yêu ~"

Nhìn Thám tử Dazai Osamu cười cười, Thủ lĩnh Dazai Osamu cảm thấy đổi từ "đáng yêu" thành "ngớ ngẩn" có lẽ càng phù hợp với định nghĩa trên từ điển hơn.



Asagiri Kafka sau khi nhìn thấy hàng vạn thế giới phức tạp, đưa ra một kết luận kỳ diệu ― Bất kể bạn là nam hay nữ, thẳng hay cong, cuối cùng có thể biến thành yêu Dazai. Sau đó, anh ta lại kết bạn với Cục trưởng Cục Khoái Xuyên mới được biết rằng nhân vật như Dazai Osamu, như vậy so với Mary Sue vẫn còn khẩn cầu, thì thường được gán cho cái nhãn là người chơi hệ thả thính bắt cá nhiều tay.

Và Dazai Osamu là một trường hợp đặc biệt trong hệ thống câu cá, gã là một hệ thống câu cá ngược. Tức là gã càng đứng xa, thậm chí là đẩy những người xung quanh xa gã một cách tuyệt tình, những con cá lại cam tâm tình nguyện bị gã thu hút đến u mê đầu óc, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, lần lượt nhảy vào cái ao của gã.


Vây nên, Asagiri đã nắm bắt được thời điểm Dazai Osamu trong thế giới nguyên bản bị Chó Săn đưa vào phòng giam, Cục Khoái Xuyên cử ra một vị viên chức huy chương vàng có mật danh "Mary Sue" đi vào 《 VĂN HÀO DÃ KHUYỂN 》, thay thế diễn suất của Dazai Osamu.

Giới tính của Mary Sue là nam, thẳng như ống thép, là một trong số những người hiếm có không muốn bước vào con đường tình yêu cùng khao khát mục tiêu kết nghĩa anh em với thành viên Khoái Xuyên. Bởi vì cậu ta thế chỗ Dazai Osamu, cục trưởng và Asagiri Kafka bảo đảm toàn nhân viên đều sẽ không làm gay.

Sự thật đúng là như vậy, Sue đã xuất hiện đúng thời điểm nguy nan nhất của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, còn ra tay cứu giúp hai người mặc đồ đen của Port Mafia bị kéo xuống nước. Chiến lược của riêng cậu ta cũng không thua kém gì Dazai Osamu khi cậu ta được hệ thống phụ trợ. Với sự tăng lên của độ thiện cảm, tất cả mọi người đều quên mất Dazai Osamu bị bắt, ngay cả Fyodor, kẻ vượt ngục cũng nảy sinh sự tò mò đối với cậu ta.



Dazai Osamu nghi ngờ sự xuất hiện đột ngột của nhận vật này, nhưng theo thông tin thu thập được thì gã phát hiện Mary Sue đối với mọi người là vô hại, cậu ta hoàn hảo lại đáng yêu. Tất cả mọi người đều thích cậu ta, chỉ có điều sự tồn tại của Dazai Osamu gã đã bị xóa bỏ, nhưng cùng so sánh với hòa bình ở Yokohama, như vậy thì nó bé nhỏ không đáng kể.

Vì vậy, Dazai Osamu vui vẻ tiếp nhận đối với toàn bộ sự thay đổi này. Thậm chí hoàn toàn không có cảm giác tồn tại giống như về sau đã trở nên trong suốt, gã được mệnh danh là người sử dụng dị năng lực mạnh nhất đã bước ra khỏi phòng giam một cách dễ dàng. Trong phút chốc ấy, quả thật gã đã suy nghĩ tặng hoa cho Mary Sue.



Tuy nhiên, Sue này thủ đoạn còn quá non nớt ―― sau này cậu ta lại cho Dazai Osamu, đó là nhiệm vụ thứ mười một cậu ta làm, nghiệp vụ còn không bằng ―― cậu ta sợ Dazai Osamu ra khỏi phòng giam sẽ làm hỏng tình hình. Cho nên sau khi Dazai Osamu lại một lần nữa vào làn nước, cậu ta đánh Dazai Osamu đến choáng váng đầu óc rồi mang đi nhốt lại.

Nhân viên Khoái Xuyên có trái tim yếu mềm này không có thói quen ngược đãi những kẻ bị bắt. Tuy rằng cậu ta cảnh giác khả năng gây rối cùng kĩ năng mở khóa của Dazai Osamu nhưng cậu ta cũng chỉ nhốt Dazai Osamu trong một tầng hầm chỉ có thể mở từ bên ngoài, đạo cụ nhỏ trên người đều bị tịch thu, ngay lập tức đổi quần áo thành một bộ kimono màu xám lông chuột mềm mại không có lấy một cái túi.

Tầng hầm không quá lớn, góc tường đóng hệ thống sản xuất xích sắt không có chốt khóa, đầu còn lại buộc vào cổ chân trên mắt cá của Dazai Osamu. Phạm vi hoạt động đảm bảo gã ta không thể đi đến cửa, nhưng lại có thể chạm vào được bánh quy cùng nước lọc.

Trên thực tế, mức độ yêu thích của mọi người vào thời điểm đó đã lên đến 90. Nếu nó đạt tới giá trị tối đa trong hai hoặc ba ngày với tốc độ trước đó, Mary Sue có thể sẽ hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi thế giới 《 VĂN DÃ 》, mà trước khi cậu ta rời đi cũng sẽ thả Dazai Osamu được thế chỗ ra.



Đối với Cục Khoái Xuyên mà nói, đây là một nhiệm vụ tầm thường. Không chỉ thỏa mãn cái mong muốn suy nghĩ nhiệt huyết của Asagiri Kafka mà còn thu hoạch số mệnh từ trên người nhân vật chính Dazai Osamu.

Mà Mary Sue cũng không nghĩ cái này có cái gì không đúng. Trong nhiệm vụ trước đó, các nhân vật chính mất đi số mệnh ngược lại sống càng thêm an ổn, không có nhiều sự gặp gỡ lạ lùng, cũng không có nhiều sự nguy hiểm, chỉ tiếp tục sống như những người bình thường.

Trên thế giới này, hầu hết mọi người đều là người bình thường.



Nhưng nhân vật chính Dazai Osamu thì khác. Cuộc gặp gỡ lạ lùng là do chính gã ta đưa ra, còn nguy hiểm là do gã ta tự tạo ra. Thứ duy nhất có thể gọi là vầng hào quang của nhân vật chính là "cơ thể bất tử" của gã ta.

Súng không bắn chết gã ta, nhấn chìm gã ta trong nước cũng không chết. Miễn là gã ta còn là nhân vật chính của thế giới này, nhất định gã ta phải hoàn thành câu chuyện còn sống của mình.

Số mệnh của gã ta đã mất, vầng hào quang của gã ta tan tành, và Dazai Osamu đã trả được món nợ mà gã ta đã thiếu trong suốt hai mươi hai năm.

Gãy xương, vết thương do súng đạn, mất máu, nghẹt thở, những yếu tố từng để lại nỗi đau nhưng không thể mang lại cái chết được tích tụ thành nút cổ chai, cuối cùng bùng phát trên người Dazai Osamu.



Không có vết thương nào mới trên người, nhưng Dazai Osamu đang yếu đi rất nhanh. Gã ta bắt đầu ho, cơn ho từ phổi lan tràn tới yết hầu, mỗi một tiếng ho đều khiến toàn thân gã ta run lên, xương cốt như thể đều nhô lên từ dưới làn da của gã ta.

Thật vất vả mò mẫm vặn nắp bình nước mà uống một ngụm, có mùi tanh khi nuốt ngụm nước đó, Dazai Osamu nghĩ, còn không bằng trực tiếp chết đi. Chính là gã ta không có sức lực, bình nước trong tay lăn xuống, cả người Dazai Osamu nóng ran ngã trên nền đất lạnh băng. Vài lần mơ mơ hồ hồ khôi phục ý thức, tất cả những gì gã thấy chỉ còn là bóng tối, không một tiếng động, tựa như một nấm mồ.

"Cả cuộc đời tôi, đầy rẫy những điều hổ thẹn."

Những nhánh hoa máu nở rộ trên bộ kimono màu xám lông chuột, gã ta cho rằng, đây là ngày tàn của Dazai Osamu.




















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro