Chương 8.2
Lưu ý: Từ chương này trở về sau có sự xuất hiện của Dazai Osamu từ thế giới chủ nên cách xưng hô sẽ như sau:
Thủ lĩnh Dazai Osamu hiện tại đang ở trong mạch truyện, xưng hô "tôi-anh" với Thám Tử Vũ Trang Dazai vì tác giả ghi thế. Tớ vẫn sẽ giữ nguyên cách gọi Dazai này là anh.
Thám Tử Vũ Trang Dazai Osamu từ thế giới chủ xuất hiện ở đây, xưng hô "tôi ― cậu" với Thủ lĩnh Dazai. Tớ sẽ gọi Dazai này là gã.
*
【 "Tôi thường xuyên thấy gương mặt của cậu ở trên các báo cáo, cậu là người được nằm trong danh sách những người cần chú ý nhiều hơn ―― làm thế nào mà cậu lại đến được đây?"
"Thông tin thì chỉ cần điều tra một chút là có thể rõ ràng."
"Tôi nghe đồn là cậu đã lặn tăm mất một thời gian... Có chuyện gì à?"
"Tôi đang kiếm việc mới. Ông có đề xuất nào tốt không?"
Taneda Santouka ngạc nhiên nhìn Dazai Osamu.
Dazai Osamu chỉ khẽ mỉm cười.
"Quá đột ngột khiến người ta không thể tin được. Tôi có rất nhiều câu muốn hỏi cậu, nhưng..." Taneda Santouka dùng ngón tay gãi gãi mặt. 】
Taneda Santouka từ sau khi tiến vào phim trường vẫn luôn chú ý đến Dazai Osamu. Những tài năng như vậy có thể đóng vai trò trụ cột, mà thái độ của anh là sự xa cách không hề che giấu đối với Port Mafia. Điều này khiến Cục trưởng Taneda nổi lên ý nghĩ đến việc dùng anh để gây cản trở cho Port Mafia.
"Cậu có muốn gia nhập Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt không? Nếu muốn...."
Lời kịch này, nó chứa sự thành tâm.
Lời của Taneda Santouka còn chưa dứt, Tsujimura Mizuki ở bên ngoài phun hết ngụm trà vừa mới uống.
Ngay cả Sakaguchi Ango vừa rồi còn nói muốn trở thành bạn bè cũng bắt đầu run nhè nhẹ.
Dazai Osamu dường như cảm nhận được điều gì đó, mắt anh đuổi theo máy quay, như thể anh có thể nhìn thấu được biểu tình của Sakaguchi Ango ở bên ngoài.
"Tôi phải từ chối lời đề nghị đó thôi." Dazai Osamu cười. "Tôi nghe nói tài năng trẻ Ango của công ty ông đã dành ra hơn sáu ngày để làm việc. Tôi sợ rằng anh ta sẽ đột ngột qua đời nếu tôi tới đó ~"
Taneda Santouka có chút buồn.
"Vậy cậu muốn đến đâu để làm việc?" Taneda Santouka không quan tâm tới máy nhắc chữ đang chậm rì rì mà một hỏi một trả lời, trực tiếp giới thiệu tổ chức của người bạn cũ: "Còn Trụ sở Thám Tử Vũ Trang thì thế nào?"
Ở bên ngoài, địa điểm khu vực nghỉ ngơi của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngồi thẳng lưng nhìn Dazai Osamu trước màn hình.
Dazai Osamu của thế giới này, Dazai Osamu của họ muốn thay đổi số phận của tất cả mọi người, cho nên anh ta đã chọn ở lại Port Mafia. Vậy nên, sau khi kết thúc tất cả, anh ta sẽ quay trở lại Trụ sở Thám Tử Vũ Trang ư?
Nakahara Chuuya cực kỳ khinh thường giễu cợt khi đối diện với sự chờ mong của các thành viên từ Trụ sở Thám Tử Vũ Trang.
Edogawa Ranpo đã đoán được câu trả lời của Dazai Osamu, tinh thần bình thường không bị gì chống cằm đến ngẩn người.
"Đúng vậy, chủ tịch Fukuzawa Yukichi là một người rất chính trực, Kunikida có vẻ giỏi chịu được áp lực." Dazai Osamu đặt ngón tay trên môi, có vẻ như đang suy nghĩ thực sự nghiêm túc: "Anh Ranpo sẽ có rất nhiều đề tài chung với tôi, hơn nữa, khi tôi đến đó còn có thể là đồng nghiệp của Odasaku――"
Dazai Osamu nhắm mắt lại, dường như anh đang suy nghĩ về điều gì đó quan trọng.
"Ây, có lẽ cứu người quả nhiên tốt hơn." Dazai Osamu gật đầu, sau đó anh mở mắt ra như thể anh đã quyết và cố gắng thực hiện bằng được điều anh đã xác định: "Nhưng nó không thích hợp với tôi. Tôi vẫn muốn đến một nơi mà tôi không cần phải làm việc."
Khu vực nghỉ ngơi của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang yên tĩnh không có một tiếng động.
Ngay cả khi họ còn nghĩ rằng trong tương lai họ có thể "đi đúng hướng", nhưng Dazai Osamu lại một lần nữa đẩy bọn họ ra xa, một lần nữa nhắc nhở bọn họ một sự thật――
Dazai Osamu đã đưa cho Oda Sakunosuke "quỹ đạo đời người" của chính mình. Có lẽ theo ý kiến riêng của anh, "con đường cứu người" này vốn dĩ thuộc về Oda Sakunosuke.
Nhưng đối với Kunikida Doppo và Edogawa Ranpo, Dazai Osamu chính là người đã từ bỏ bọn họ, từ bỏ Trụ sở Thám Tử Vũ Trang.
Sau một lúc lâu, Miyazawa Kenji bối rối hỏi: "Anh Dazai... Anh ấy muốn nghỉ việc để đi viện dưỡng lão¹ sao?"
Đời trước của Port Mafia sau khi từ chức đến trại trẻ mồ côi lộ ra sự lúng túng lại không mất lịch sự mà cười mỉm một cái.
¹「 养老院 - viện dưỡng lão 」. Có nghĩa là, nhiều bạn trẻ hiện nay cảm thấy chưa tìm được bạn đời / chưa lập gia đình, không có bạn đời thì sẽ không có con cái để chu cấp cho người già, vì vậy họ cần chuẩn bị cho cuộc sống trong một viện dưỡng lão trong tương lai. Ý của Kenji là thắc mắc ả Osamu cứ sống như vậy không cần có vợ con hay gì.
*
Đối với cậu bé Nakajima Atsushi vẫn còn chưa thể thoát khỏi "lời nguyền" như một chiếc đồng hồ đeo tay với vòng lặp thời gian này, cậu lại một lần nữa gặp lại vị viện trưởng ―― chưa bị chính cậu giết chết. Vị viện trưởng ấy, cao lớn nghiêm khắc hơn rất nhiều so với tuổi thơ của cậu, đó cũng không phải là một điều vui vẻ gì.
Quyền lực được thiết lập dựa trên bạo lực, khống chế cưỡng ép dựa trên sự khủng bố. Đây chính là lý tưởng về sự thống trị thế giới của Port Mafia ở Yokohama, và thật ngạc nhiên khi quy tắc tương tự này lại áp dụng cho trại trẻ mồ côi nơi cậu lớn lên.
Bạt tai, mắng chửi, giam lỏng, đó là những hành động tàn bạo nhất của người lớn đối với một đứa trẻ không hề có sức phản kháng. Nhưng mà――
"Tôi không muốn tiến xa hơn nữa. Tôi chỉ muốn quay ngược thời gian. Quay lại ngày đó, trở lại phòng của viện trưởng. Sau đó viết lại tất cả. Đúng lúc đó, viện trưởng đã tặng cho tôi một món quà――"
Đây là những gì mà Nakajima Atsushi đã nói với con hổ bên trong cậu.
Vốn dĩ cậu đã phải sẵn sàng tự nguyện cho việc mình bị giam cầm trong cơn ác mộng này ― máu tươi tuôn ra không ngừng. Trong căn hầm cậu bị đánh đập đến mức hàm răng rụng mất vài cái, từng mảng móng tay bị bong ra do giãy dụa quá mạnh và nó vẫn còn bị ghim ở vị trí ban đầu trên bức tường trong phòng xử phạt. Cậu thật sự đói đến không chịu nổi mà lẻn vào kho lương thực, nhưng cậu lại không dám ra khỏi kho lương thực vì phải nhận hình phạt ngay sau đó...
Vốn dĩ cậu phải uống rượu để giải khát về những ký ức đáng sợ đó của mình, mãi đến khi Mori Ougai mang theo điều cầu xin của Dazai Osamu để chỉ bảo cậu tìm lại chính mình.
Nhưng những chuyện đến tiếp sau đó, đột ngột kết thúc trong khoảnh khắc Dazai Osamu rơi xuống.
Chưa bao giờ cần, thậm chí chưa bao giờ cần.
Cái chết của vị viện trưởng đã trói buộc đôi chân cậu ở quá khứ, thế nhưng Dazai Osamu tự tử lại ép cậu phải nhìn thẳng vào tương lai.
Trong bối cảnh mới được chuyển mạch, Nakajima Atsushi thất tha thất thểu đang đi dọc theo bờ sông.
Trên đê của bờ sông ở phía xa, một chiếc mô tô phóng qua trước, sau đó là cảnh sát quân sự đang luyện tập chạy qua.
Nakajima Atsushi không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ thu mình trên bờ, giống như một con hổ sắp chết, nó bảo tồn chút sức lực cuối cùng để đi săn giết con mồi. Cậu hết sức chăm chú nhìn nước sông bị hoàng hôn mạ lên một lớp ánh đỏ.
―― Chán nản ư, hổ, hãy tiến lên phía trước với sự chán nản này thôi.
Mày không thể quay lại quá khứ, nhưng đàn anh Dazai đang đợi mày đi cứu anh ấy trong tương lai.
Không biết đã qua bao lâu, trôi dạt trên mặt sông là một cặp chân dài ―― xuất hiện trong tư thế lộn ngược.
Nakajima Atsushi không kịp nghĩ nhiều, cậu lao xuống bơi ra giữa sông, nắm được dây thắt lưng áo màu cát đang dập dờn trôi theo dòng sông.
Bắt được anh rồi, anh Dazai.
Lần này em bắt được anh rồi. Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không cho phép anh có cơ hội rời khỏi em!
Không dễ dàng gì vác được chàng trai trẻ tuổi có dáng người cao gầy bò lên bờ sông. Nakajima Atsushi không quan tâm đến việc cả người đang ướt đẫm, đầu tiên là đến nhìn một chút đàn anh Dazai vừa mới được mình cứu.
Dù đã nghe nói trước khi trở thành thủ lĩnh, đàn anh Dazai là người cuồng tự tử, cho nên mỗi con sông ở Yokohama đều trong xanh và sạch sẽ dưới sự quản lý của Port Mafia, thỏa mãn tiêu chuẩn "thú vui nho nhỏ" của cán bộ.
Nhưng đàn anh Dazai đã bốn năm chìm ngập vào làn nước, ai biết được sẽ có chuyện gì thực sự xảy ra hay không?
Chỉ thấy Dazai Osamu đang nằm bên cạnh cậu, chiếc áo khoác màu cát ướt đẫm dính trên người anh làm lộ ra vòng eo mảnh khảnh. Mái tóc xoăn đen như rong biển che khuất khuôn mặt thanh tú mềm mại, biểu cảm không có một chút gì là khó hít thở, thậm chí anh còn có chút vui vẻ chấp nhận sự bình yên do tử thần mang lại.
―― Biểu cảm đó giống hệt như khi anh từ trên sân thượng của Port Mafia nhảy xuống.
Cán bộ Chuuya đã nhiều lần nói với cậu rằng cho dù có sụp đổ cũng không được làm đàn anh Dazai sợ. Nhưng cậu không kiểm soát được bản thân. Đó là đàn anh Dazai, rốt cuộc cậu nên làm thế nào mới có thể làm đàn anh Dazai hiểu rằng, anh đã để lại cho cậu và Izumi Kyouka một sự trói buộc, bỏ cậu như người ba trước đã làm, để lại cậu làm việc tại Trụ sở Thám Tử Vũ Trang ở tương lai ―― nhưng cậu chỉ muốn giữ lại đàn anh Dazai thôi!
Nakajima Atsushi ôm eo Dazai Osamu với sức mạnh gần như có thể bẻ gãy nó, cậu nghe thấy được một tiếng hít thở nhỏ từ trên đỉnh đầu: "Đau đau, Atsushi đang muốn 'cắt ngang' tôi đấy hở? Ghê gớm thật mà. Tôi thấy cậu vừa mới đây muốn "giết chết thầy" đó ― nhưng mà xin lỗi nhé, tôi không có thích chết trên tay đàn ông nha."
Giọng nói không khác biệt, nhưng ngữ điệu hơi hướng không có quy tắc nào cả.
Nakajima Atsushi gần như ngay lập tức thả ra và nhảy sang một bên: "Anh không phải là anh Dazai! Anh là ai?"
Dazai Osamu bị chất vấn không một chút hoang mang ngồi dậy, lướt qua Nakajima Atsushi, nhìn về phía xa với vẻ thất vọng hiện rõ trên gương mặt. "Ồ, cậu vẫn chưa chết nhỉ."
Nakajima Atsushi nhìn theo ánh mắt của anh và thấy Dazai Osamu đang chậm rãi dạo bước dọc theo bờ sông.
Tuy rằng quần áo mặc giống nhau, nhưng Nakajima Atsushi nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra con người lạnh lùng và nhợt nhạt hơn kia mới chính là đàn anh Dazai của mình.
Thủ lĩnh Dazai Osamu đến gần, chậm rãi nói: "Người lái mô tô, cảnh sát quân sự, đây đều là những chuyện mà Atsushi chưa từng trải qua. Vậy ký ức của những nhân vật được chiếu này là của ai?"
Ánh mắt anh không có một chút cảm tình dành cho kẻ đối diện có cùng khuôn mặt với chính mình chậm rãi đứng dậy, đôi môi nhợt nhạt của anh nhẹ nhàng bật ra một câu trả lời chắc chắn: "Vậy thì chỉ có anh thôi ― Dazai Osamu đến từ thế giới nguyên bản."
Kể từ khi hai Dazai Osamu cùng trong một khung hình, khán giả bên ngoài bắt đầu giống như Nakajima Atsushi cũng mất đi ngôn ngữ.
Thế giới nguyên bản, thế giới song song, kịch bản gốc. Kể từ khi họ đến trường quay này, những khái niệm mà họ chưa từng suy xét qua bắt đầu xuất hiện thường xuyên, và bọn họ theo cách suy diễn logic về 《 THỜI KỲ ĐEN TỐI 》 không rõ nhưng cũng tiếp nhận lý thuyết về không gian và thời gian song song-――
Nhưng khi bọn họ đang bàn luận liên tục về thế giới mà sau khi Dazai Osamu thực sự xuất hiện, nó vẫn khiến bọn họ kinh ngạc.
Thật không nghĩ tới, một màn trình diễn liền khiến bọn họ chấn động hơn.
Hai vị Dazai Osamu, đánh nhau rồi.
Chỉ có thể nói, Dazai Osamu sẽ luôn biết được điểm yếu của Dazai Osamu nằm ở đâu, sau đó chính xác đạp một phát.
Sau khi danh tính của mình bị nói ra, vị Thám Tử Vũ Trang Dazai Osamu không tiếp lời, nhìn xung quanh rồi hỏi một câu: "Odasaku đâu?"
Thủ lĩnh Dazai Osamu lập tức cảm nhận được sự phẫn nộ xen lẫn sợ hãi ― anh không có Oda của riêng mình, ngay lập tức muốn tới cướp của tôi sao? Nhưng Odasaku ― và những người ngoài kia cũng thích tên Dazai Osamu hoạt bát kia có phải không?
Dazai Osamu cả người quần áo khô ráo đi tới trước mặt Dazai Osamu cả người quần áo ướt đẫm. Bọn họ không chỉ có cùng chiều cao mà còn giống nhau cả về vẻ mặt và dáng người, còn có đôi mắt màu cánh diều đang nhìn kẻ đối diện ―― tàn nhẫn, chán ghét và sát ý, nhìn kẻ có cùng vẻ mặt và dáng người với chính mình ―― đó là bản thân kia.
"Ngay cả Odasaku cậu cũng không thể cứu được, đồ vô dụng."
"Xem ký ức của tôi có hài lòng không? Kẻ xem trộm."
Một trong hai người họ mặt không có chút cảm xúc, người còn lại nhìn chằm chằm vào người kia mỉm cười, nhưng động tác lại giống nhau. Cả hai đều đồng thời nâng tay phải lên, nhanh như chớp rút khẩu súng lục đã được chuẩn bị từ trước ―― cũng không biết bằng cách nào từ đâu mà có được súng. Trong khi một người với bộ dáng vừa ra khỏi làn nước, một người với bộ dáng vừa tới từ chỗ khác ―― tay trái của cả hai đều nắm chặt lấy cổ tay cầm súng của nhau mà vặn. Mỗi người một tay cầm súng chĩa vào nhau, một tay tay túm lấy cổ tay của kẻ đối diện mình giữ trong một giây rồi lại dùng bàn tay bóp mạnh cổ tay nhau đến phát đau. Thời điểm trở tay ngăn chặn kẻ đối diện, các ngón tay di chuyển, băng đạn của súng lục tự động bị tháo gỡ.
Tạm dừng một chút, hai người lấy băng đạn của nhau lắp vào trong khẩu súng lục của chính mình rồi bóp cò. Thừa dịp lúc kẻ đối diện mình đang né tránh, cả hai đều gập đầu gối, sau đó nâng đầu gối lên thụi vào phần bụng của kẻ đối diện. Vì cả hai đều hành động cùng lúc nên sau khi đầu gối của mình bị kẻ kia chặn lại, bàn tay không cầm súng trực tiếp chạm vào bên eo của nhau mà mò mẫm ―― chỗ đó là túi áo ẩn bên trong áo của Dazai Osamu, trang phục chứa vũ khí bí mật――
Tay trái của Thủ lĩnh Dazai Osamu cầm cuốn 《 HƯỚNG DẪN HOÀN CHỈNH VỀ TỰ SÁT 》của Thám Tử Vũ Trang Dazai Osamu, trong khi Thám Tử Vũ Trang Dazai Osamu trên tay lại xuất hiện một cuốn 《 TUẦN NÀY CHUUYA KHÔNG THỪA NHẬN THẤT BẠI 》 của Thủ lĩnh Dazai Osamu.
Camera ở phía trên cao quay cận cảnh hai cuốn sách.
Nakahara Chuuya: "..."
Người sử dụng trọng lực nhìn ngày xuất bản cuốn sách ở trên máy quay, hắn nở một nụ cười giận dữ.
Tốt lắm, Dazai Osamu, mẹ nó cậu cũng sẽ phải nhảy lầu, vậy mà cậu còn không quên xuất bản một cuốn sách mới.
《 TUẦN NÀY CHUUYA KHÔNG THỪA NHẬN THẤT BẠI 》 được xuất bản cũng chính là ngày đầu tiên Dazai Osamu và Nakahara Chuuya gặp mặt nhau. Khi đó Nakahara Chuuya chưa gia nhập vào Port Mafia, hắn chỉ lấy danh nghĩa mình và Dazai Osamu hợp tác để điều tra 'Arahabaki'. Sau đó, khi hắn bị Shirase dùng dao đâm một nhát và nằm viện vài ngày, lúc đó hắn mới chính thức gia nhập Port Mafia và nhận được chào đón nồng nhiệt chưa từng có.
Lúc đó, trên là Ozaki Kouyou, dưới là cô nhân viên quét dọn, mỗi người đều nở nụ cười vừa rất quen thuộc lại yêu thương đối với hắn.
Hắn phát hiện vụ 'Long Đầu Kháng Tranh' đã xảy ra khi hắn mười sáu tuổi, khi đó hắn muốn đánh chết Dazai Osamu, nhưng Dazai Osamu trước một bước đã tự mình vào phòng điều trị tích cực. Sau khi xuất viện, Mori Ougai đặc biệt chuẩn bị một bàn trà chiều, giống như một người cha hiểu vấn đề, nhưng lại không chịu được sự bất công trước việc tàn sát của chính mình, ông ta đã yêu cầu Dazai Osamu mang một tách trà đến cho Nakahara Chuuya, ngừng xuất bản cuốn sách văn học châm biếm đầy lịch sử đen tối.
Sau đó, Dazai Osamu trở thành thủ lĩnh, cả năm không có nghỉ ngơi, ngủ cũng đều không có. Mặc dù hắn và Dazai Osamu bốn năm cùng nhau trong căn phòng tăm tối và buồn tẻ cả ngày, nhưng ký ức về Dazai Osamu của Nakahara Chuuya dường như nó ở lại, mang theo những viên kẹo màu sắc tuổi trẻ trong quá khứ.
Hắn luôn cảm thấy, vị thủ lĩnh nhợt nhạt cùng chiếc khăn quàng đỏ đó, nô lệ của tổ chức ― người luôn nhấn mạnh về những mệnh lệnh của cấp trên và dưới, con rối gỗ không có suy nghĩ của riêng mình, không phải là Dazai Osamu của hắn.
Thế nhưng khi nhìn thấy cuốn sách《 TUẦN NÀY CHUUYA KHÔNG THỪA NHẬN THẤT BẠI 》 này, nhưng khi thấy cuốn sách này dường như được đăng nhiều kỳ liên tục một cách bí mật, hắn chợt nghĩ rằng, Dazai Osamu thực sự không thay đổi.
Người mang trên lưng sự thật của thế giới, người thao túng và thay đổi vận mệnh của tất cả mọi người, kẻ đứng đầu phản bội tất cả mọi thứ trong quá khứ và gạt những trói buộc của tương lai sang một bên. Sau khi lột bỏ lớp áo đen xỉn màu và chiếc khăn quàng đỏ ngột ngạt quấn quanh cổ, bên trong vẫn luôn là Dazai của hắn.
Sự mềm lòng của Nakahara Chuuya không làm ảnh hưởng gì đến trận chiến giữa hai vị Dazai Osamu. Kunikida Doppo đang ở bên kia sông chờ lên sân khấu và Nakajima Atsushi ở bên cạnh căn bản là không thể chen vào "trận quyết đấu của Dazai Osamu", chỉ có thể trơ mắt nhìn hai con mèo có sức chiến đấu cộng lại không bằng một con ngỗng đang lăn lộn trên mặt đất.
Thủ lĩnh Dazai Osamu thiếu vận động nên ốm yếu, Thám Tử Vũ Trang Dazai Osamu bị đau lưng vào mỗi đêm mùa xuân, gã bắt đầu dựa vào việc tay nhanh chân dài vùng lên đánh trả vẫn còn ra dáng⁴.
⁴ 「 有模有样 - hữu mô hữu dạng 」là thành ngữ Trung Quốc, là hình dung việc làm hay mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó; có thể nói là "ra dáng". Ở đây đại ý là Dazai vẫn nhanh nhẹn như xưa.
Đến bây giờ, bên ngoài đã không còn căng thẳng. Thậm chí Fukuzawa Yukichi còn lấy ra một cuộn len từ trong tay áo của mình, lên kế hoạch dùng đồ chơi dành cho mèo để phân tán lực chú ý của cả hai.
Cuối cùng, Thủ lĩnh Dazai Osamu ở thế mạnh hơn đã áp đảo người kia, bởi vì anh thấy lưng của Thám Tử Vũ Trang Dazai Osamu lưng không tốt, trên người không biết bị ai đánh, chạm vào đâu cũng đều đau. Mà Dazai Osamu là sinh vật yếu ớt, sợ nhất là bị đau. Cho nên, người được xác nhận vì điểm yếu của mình là Thám Tử Vũ Trang Dazai Osamu không có sức phản kháng bị Thủ lĩnh Dazai Osamu ấn ở dưới thân.
"Rốt cuộc anh đang làm gì ở đây?" Dazai Osamu cả người quần áo khô ráo thấp giọng hỏi.
Dazai Osamu cả người quần áo ướt đẫm nằm trên mặt đất: "Hướng dẫn địa điểm――"
"Lừa tôi đấy à?" Thủ lĩnh khẽ cười mốt tiếng, ngón tay thon dài nhanh nhẹn tìm xương cùng⁵ của kẻ đối diện, dùng sức ấn xuống: "Anh sẽ không nghĩ rằng sau khi trở thành thủ lĩnh, những phương pháp tra tấn tôi đều quên hết, đúng chứ?"
⁵ 「 尾骨 - xương cùng 」: là cấu trúc nằm ở phía cuối cột sống, bên dưới đốt sống thắt lưng thứ năm (L5).
Vị Thám tử đau đến mức trào ra nước mắt. Thực ra là gã đã tự động tìm đến Asagiri Kafka, bởi vì gã thật sự không chịu đựng được nữa, khổ sở nhốt chính mình vào phòng giam. Kết quả là gã đã đền tội từ lâu, trong phòng giam không làm gì lại bị ngủ với Thiên Nhân Ngũ Suy!
Cũng có thể đồng ý Edogawa Ranpo muốn lấy viên bi⁶ cố nhét vào trong đó, ngay cả con sên Chuuya việc ấy ấy chỉ có thể đóng cọc ở giữa cũng sẽ làm được. Gã nhiều nhất cũng chỉ có thể tiếp nhận Nakajima Atsushi và Akutagawa Ryuunosuke đến cùng một lúc, năm người thật sự là không được. Nếu gã có tội, xin hãy để luật pháp tới trừng phạt gã, huhu.
⁶ 「 弹珠 - đạn châu hoặc viên bi 」. Tớ search nó ra viên bi dùng để chơi bắn bi. Đại khái hiểu lệch sang tí là trứng rung hoặc cái cây sẽtoy dài mà có nhiều viên tròn tròn trên cùng một cây í. ((=
Đôi mắt màu diều của Dazai Osamu đẫm nước mắt, ngay cả anh chàng mù Jouno Saigiku cũng sẽ mềm lòng với vẻ ngoài đáng thương và đáng yêu ấy. Nhưng với một ý chí sắt đá, gã chính là đối mặt với một bản thân khác của chính mình.
"Dazai Osamu, tôi thật ganh tị với cậu."
"À, là ganh tị khi tôi có Odasaku ở đây sao?"
Huh, ganh tị với cậu hiện tại vẫn còn là một người con trai ngây thơ chưa bị bóc tem.
Thám tử nước mắt lưng tròng nhìn khuôn mặt quen thuộc phía trên, đột nhiên trong lòng nở nụ cười ngọt ngào nhưng xấu xa.
"A, thật ra ở nơi này chưa có ai chạm vào..." Gã nhẹ giọng nói.
Thủ lĩnh không nghe rõ, đang định cúi đầu xuống để nghe thì phía sau đầu đã bị gã dùng tay ấn xuống, đụng phải một nụ hôn ấm áp mềm mại mang theo màu máu ẩm ướt.
————
Pong: Mấy đoạn cuối đại khái là Dazai Osamu ở thế giới nguyên bản đã bị đụ rồi, là bị trừng phạt, là 5P. Ranpo nhét bi, Chuuya chắc là đụ miệng trên của Dazai, Akutagawa và Atsushi mỗi người dùng concu của mình nhét cùng lúc vào miệng nhỏ phía dưới của Dazai. Còn Fyodor là làm riêng trước đó nên không tính là 6P, theo tui hiểu là vậy kekeke. („ಡ ▽ ಡ„) Mà nếu khum đúng khi đọc bản convert thì nhắc tui để tớ sửa lại nhe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro