Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

1. AllDazai, ChuuDa.
2. Trình tự đọc: Dazai 15 tuổi, Thời Kỳ Đen Tối, mạch truyện chính.
3. Cảnh báo: có sự tham gia của Asagiri Kafka, bạo lực hài hước, OOC.
~
~
~

――――


Kosuke, Katsumi, Yu, Shinju và Sakura.

Chúng là những đứa trẻ mồ côi trong cuộc 'Long Đầu Kháng Tranh' sáu năm trước, và chúng là năm đứa trẻ đầu tiên mà Oda Sakunosuke nhận nuôi.

Sau khi xác nhận những tên cướp nhỏ tấn công mình trước mặt không phải là người thật mà chỉ là những hình ảnh được chiếu từ ký ức của chính mình, Oda Sakunosuke trong tiềm thức thở phào nhẹ nhõm.

Khi xem 《 DAZAI, CHUUYA MƯỜI LĂM TUỔI 》, trong đó đời trước của Port Mafia đã dùng lưỡi hái giết Dazai Osamu. Dĩ nhiên, Oda Sakunosuke sẽ không ngây thơ nghĩ rằng đạo diễn có thể bảo vệ được sự an toàn của riêng từng diễn viên. Ngay cả khi hắn nắm được kịch bản và dự đoán trước được rằng bọn trẻ sẽ gặp nguy hiểm, hắn cũng không có gì đảm bảo rằng chúng sẽ được bảo vệ toàn diện khi tình hình hiện tại như giọt nước tràn ly.





Tuy rằng năm đứa trẻ này chỉ là từ mạch truyện lấy ra dựa theo ký ức của hắn, nhưng Oda Sakunosuke vẫn nói chuyện một cách nghiêm túc với những đứa trẻ này trong một lúc lâu trước khi rời khỏi tầng hai.

Trở lại tầng một, hắn nghe thấy giọng nói của vị khách mới.

Đó là Dazai Osamu.



Ngoài ra, đối với đội ngũ ưa thích việc khai thác sơ hở của kịch bản, Edogawa Ranpo nhấn mạnh rằng Dazai Osamu phải hoàn thành cảnh quay một cách trung thực  lý do là tại vì đây là cảnh quay duy nhất trong 《 THỜI KỲ ĐEN TỐI 》 mà Dazai Osamu khi đang ăn được miêu tả rõ nét. Vậy nên, thức ăn ở nơi này dùng làm đạo cụ vẫn có thể ăn được.

Dazai Oamu cảm thấy lý do của vị thám tử này vô cùng gượng ép, nhưng đôi mắt đang híp lại của hắn khiến anh không thể thấy rõ ánh mắt kia. Cảnh diễn này có thể nói là không có thông tin gì quan trọng, Dazai Osamu nhớ lại một chút, nhiều nhất là mở đường cho sự xuất hiện của Akutagawa Ryuunosuke.



Cũng giống như đến Tứ Xuyên ăn những món cay nhẹ của món lẩu, Dazai Osamu khiêm tốn gọi món cà ri không cay cho cái dạ dày yếu ớt của mình.

Nhìn thấy Oda Sakunosuke đi xuống lầu, chủ nhà hàng cơm phương Tây chào hỏi: "Oda à, bọn trẻ vẫn khuôn phép như cũ chứ?"

Lúc nãy Oda Sakunosuke được dịch chuyển trực tiếp đến tầng hai. Hiện tại mới thấy chủ nhà hàng được chiếu từ ký ức của mình.

Ông chủ gần năm mươi tuổi, bụng bia nhô cao đến mức khi đứng mà nhìn xuống cũng không thấy rõ ngón chân. Đỉnh đầu lưa thưa một vài sợi tóc, khóe mắt khi cười có đầy nếp nhăn. Chiếc tạp dề màu vàng mà ông chủ vẫn luôn mặc gần như trở thành một bộ phận của cơ thể, khiến mọi người không khỏi thắc mắc liệu có phải ông ấy vốn được sinh ra như thế.

Ông chủ nhanh chóng mang ra một phần cơm cà ri dường như được lấy ra từ dung nham của địa ngục, đặt nó bên cạnh Dazai Osamu, Oda Sakunosuke cũng không có nghi ngờ gì, như thể cảnh Dazai Osamu trước đây phun ra những lời nói vô nghĩa là chuyện thường tình, hắn tự nhiên ngồi bên cạnh anh.



Cơm cà ri của nhà hàng này rất đơn giản. Nguyên liệu hầu như chỉ có rau củ hầm, gân bò xào tỏi và một chút nước dùng nhạt. Các nguyên liệu này được ninh nhừ với nước sốt vừa miệng rồi múc ra đĩa ăn với cơm. Sau đó ăn kèm với trứng gà và nước sốt.

Oda Sakunosuke múc một miếng to cho vào miệng nhai, hương vị này... Giống hệt như những gì hắn đã ăn ở nhà hàng phương Tây đối diện Trụ sở Thám Tử Vũ Trang.



Akutagawa Ryuunosuke nhìn theo ánh mắt của Oda Sakunosuke thấy được cảnh tượng của lầu một. Nhìn thấy người chú quen thuộc cùng vị thủ lĩnh Port Mafia đối mặt với nhau, cậu không nhịn được mà hô: "Tại sao người mặc đồ đen lại ở đây?"

Tại sao anh lại biết về căn cứ bí mật của Oda? Mục đích của anh khi gặp những đứa trẻ này là gì? Mọi người đều có thể nghe thấy những lời còn dang dở của Akutagawa Ryuunosuke.

Hirotsu Ryuurou nhàn nhạt nói: "Đây vốn là địa điểm do Port Mafia kiểm soát."



Akutagawa Ryuunosuke bình tĩnh lại, quan sát kỹ lưỡng mặt tiền của nhà hàng nhỏ. Cuối cùng nhận ra sự khác biệt giữa thế giới hiện tại và bối cảnh.

Ông chủ quen thuộc, món cà ri quen thuộc.

Vị trí nhà hàng an toàn hơn, tầng hai rộng rãi hơn.

Họ đều biết rằng, Dazai Osamu đã sửa đổi vận mệnh của tất cả mọi người ở đây dựa vào ký ức của thế giới nguyên bản.

Nhưng bọn họ không biết anh vì cái gì. Có lẽ là hứng khởi trong chốc lát, có lẽ là vì điều tốt đẹp nhất của thế giới. Có lẽ như chính anh nói, thế giới này là một kết thúc viên mãn.



Tuy nhiên, nhà hàng nhỏ không dễ thấy này trước mắt mọi người cùng người chú không liên quan gì đến anh, cuối cùng cũng để cho bọn họ nhìn thoáng qua một chút manh mối.

Vị thần ngửa bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa¹, khi thay đổi quỹ đạo của toàn bộ thế giới, chỉ bằng hai ngón tay đã chuyển nhà hàng Tây này vốn dĩ nằm trong khu Port Mafia sang đối diện với Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, chỉ vì người chủ nhà hàng đáng ra phải chết lại rất giỏi món cà ri cay mà Oda Sakunosuke rất thích ăn.

¹ Là thành ngữ 翻手为云,覆手为雨 - Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ 」: nghĩa là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, xảo trá.

*

【 Sau khi ăn xong, tôi vừa uống cà phê vừa cảm nhận được một niềm hạnh phúc giản đơn đang trôi qua hiện tại, tôi hỏi:

"Cho tôi hỏi một điều cơ bản nhất." Tôi lên tiếng. "Các tổ chức tội phạm mang siêu năng lực như Mimic, chẳng lẽ chính phủ lại không can thiệp và đem nó ra ngoài vòng pháp luật sao?"

"Ý anh là Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt của Bộ Nội Vụ ấy hả?" Dazai nghiêng đầu. "Vấn đề cái cục đó là một tổ chức bí mật rất hiếm khi lộ mặt ra ngoài. Và nếu chúng ta muốn nói, Port Mafia của chúng ta cũng là một tổ chức tội phạm siêu nguy hiểm. Cho nên đối với chúng, tình huống mà hai tổ chức tà ác Port Mafia và Mimic chém giết lẫn nhau đơn giản là điều khó tin. Loại cảm giác này, các người cứ việc đi hưởng cái nỗi đau ấy đi ~" 】



Hai diễn viên trước máy quay lần lượt đọc lời thoại của mình. Khán giả phía sau máy quay đã chuyển sự chú ý của họ sang ba vị quan chức chính phủ.

Taneda Santouka không thay đổi sắc mặt nói: "Mặc dù Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt là một cơ quan chính phủ với những người sử dụng dị năng lực rất mạnh, nhưng do ít số lượng nhân viên ưu tú ―― Nếu quyết định đối đầu cùng tổ chức lớn như Port Mafia, sẽ rất khó để giành chiến thắng mà không phải trả bất kỳ thương vong nào, và Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt chắc chắn sẽ chịu thiệt hại."

Tsujimura Mizuki cũng giải thích thêm: "Tất nhiên, nếu những tổn thất mà người dân phải gánh chịu là quá lớn thì chúng tôi sẽ có hành động."

Mori Ougai ngoài ý muốn không quá ngạc nhiên với giọng nói quyền lực của bọn họ. Kịch bản của ông ta đã bị Dazai Osamu xé từ lâu, nhưng cũng không ngăn được ông ta suy đoán từ mấy câu này, bản thân khéo léo lợi dụng nhược điểm, dùng sức để thu lợi.



Về phần Sakaguchi Ango, hắn chỉ nhìn chăm chú vào màn hình với độ cong của khóe miệng gần như cứng nhắc. Nhìn hai người bạn thân của mình vì "chính mình" mà đang loay hoay tìm cớ để bào chữa, nghĩ ra hết thuyết âm mưu này đến thuyết âm mưu khác với cơ hội gần như bằng không.

Rõ ràng đó chỉ là một mối quan hệ uống một ly rượu không quấy rầy nhau, nhưng mà lại phải trả một cái giá đó là sự tín nhiệm không nên tồn tại ở mafia.

Lập trường khác nhau, không tự làm chủ bản thân.

Dazai Osamu hiểu được sự mong manh của tình bạn này nên dưới sự lãnh đạo của anh, các phe tội phạm không quen biết lẫn nhau.

Bộ phim nếu không có phần mở đầu thì sẽ không có kết cục đau đớn. Tất cả tình cảm, sự tin tưởng, sự phản bội, và tổn thương đều không thể ngờ tới.

"Ít nhất, ít nhất hãy cho tôi, Sakaguchi Ango một cơ hội để kết bạn..."



Trong khu vực nghỉ ngơi của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, Akutagawa Ryuunosuke mặc một thứ giống váy đen nhỏ (?), biến mất tại chỗ.

*

Dazai Osamu bước xuống dọc theo cầu thang.

Đó là một cái cầu thang dẫn đến một căn hầm mờ tối.

Dưới tầng hầm, những làn sương trắng đục lặng lẽ len lỏi thấm lên khe hở trên những bức tường đá khiến tầng hầm như mờ ảo trên mặt hồ. Những bức tường đá phủ lớp ẩm ướt có màu sắc ảm đảm, phản chiếu trong không gian tối tăm là vô số tiếng gào thét thảm thiết tuyệt vọng.

Nơi này là hầm giam của Port Mafia. Đã có rất nhiều kẻ bị đưa đến đây, nhưng hiếm có ai sống sót ra về.



Nhìn những vết máu lấm lem đã khô cứng lại tạo thành những vết bẩn và những dụng cụ tra tấn phô bày những vết tích do súng đạn gây ra, Tanizki Naomi không khỏi rùng mình và nép gần hơn một chút vào vòng tay của anh trai mình.

Thật sự khó có thể tưởng tượng được rằng một nơi bẩn thỉu, đẫm máu, tăm tối và tàn nhẫn như vậy lại được Ozaki Kouyou trong bộ kimono màu hồng rực rỡ như ánh hoàng hôn phía chân trời điều khiển. Đó là sân khấu và cũng là ngai vàng của cô.



Từng nhìn thấy các quan chức cấp cao của Port Mafia, cậu bé ngây thơ Miyazawa Kenji cuối cùng cũng hiểu ra rằng thành phố này thật sự không thể để vẻ bề ngoài của nó đánh lừa.

Người chú suy đồi của trại trẻ mồ côi là đời trước của Port Mafia, người đẹp kimono lộng lẫy và khả ái là một chuyên gia tra tấn, một quý ông tao nhã trong dáng vẻ của người có học thức và khiêm tốn là người đầu tiên bắt đầu cuộc chiến, thiếu nữ tóc dài lạnh lùng và tinh tế là người rút dao nhanh hơn một cái chớp mắt, Bạch Tử Thần là một con hổ nhỏ đã cai sữa, (người mang trọng lực là một Arahabaki cao 160 centimet).

Và con mèo thanh tú ấy, nhẹ hơn gió, mỏng hơn hoa, trong hơn tuyết, lạnh hơn mặt trăng, chính là vị thủ lĩnh vĩ đại nhất trong lịch sử Port Mafia.



Không nói không rằng, Dazai Osamu băng qua căn hầm, hướng tới một phòng giam đặc biệt nằm ở phía cuối.

Tổng cộng có ba xác chết nằm giữa phòng giam. Họ chết chưa được bao lâu, dựa trên việc máu vẫn loang ra chảy trên sàn. Chúng giống như đã nhiều lần cố gắng tìm cách để rời khỏi căn phòng tối tăm và ngột ngạt này sau khi mất đi chủ nhân của nó trong vô vọng.

Những kẻ đã chết là lính Mimic.

Mặc dù Dazai Osamu không ra lệnh, nhưng nội dung vở kịch bị đẩy mạnh, chúng bị thuộc hạ của anh dùng khí gây mê trong sòng bạc làm cho bất tỉnh, và bị đưa đến đây để thẩm vấn.



Lần đầu tiên đối diện với máy quay, Akutagawa Ryuunosuke diễn chung với người mặc đồ đen đang rất lo lắng.

Dazai Osamu chỉ liếc nhìn cậu một cái, cậu ngay lập tức không tự chủ được mà bị thu hút vào ánh mắt lạnh lùng vào bốn năm trước.

Một gốc cây trong rừng, một chiếc áo khoác ngoài màu đen đang bao bọc xung quanh một thân hình mảnh khảnh. Dazai Osamu mang theo ánh trăng, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối không thể nhìn rõ. Nhưng ánh mắt lạnh giá đó như xuyên qua lồng ngực Akutagawa Ryuunosuke nhìn thấu tâm tư cậu.

Sau khi thấy Dazai Osamu hòa hợp với những người khác, Akutagawa Ryuunosuke cuối cùng cũng xác định rằng thái độ của anh đối với chính mình thật sự đặc biệt.

Đặc biệt lạnh lùng.

Nhưng trong kịch bản, anh là thầy của mình.



"Tôi muốn nghe một lời giải thích." Dazai Osamu nói.

Akutagawa Ryuunosuke mang theo một trăm không phục cùng hai trăm ấm ức. Nếu là cậu, cậu nhất định sẽ không chọn người mặc đồ đen này làm người dạy dỗ của mình. Một người tà ác, tàn khốc, lạnh lùng, làm sao có thể so sánh được với đàn anh Oda?

"Tôi xử tên này." Akutagawa Ryuunosuke trừng lớn mắt nhìn Dazai Osamu: "Có vấn đề gì sao?"

"Ra thế. Không, chẳng vấn đề gì cả." Dazai Osamu thản nhiên liếc nhìn cậu một cái, để mặc cho cảm xúc âm ỉ bấy lâu nay của Akutagawa Ryuunosuke ập đến: "Nói cách khác, Akutagawa, cậu đã đánh bại những tên lính không chịu khuất phục này và bảo vệ đồng đội của mình. Ồ? Quả là rất tuyệt ~"

Dazai Osamu chậm rãi đi về phía Akutagawa Ryuunosuke, cảm giác thật sự bị áp bức theo từng bước chân của anh đã giẫm lên trái tim của cậu.



【 Nếu không nhờ năng lực của cậu, tôi e rằng mình sẽ không thể giết được kẻ thù mạnh như này chỉ trong một đòn. Quả nhiên là thuộc cấp của tôi ― nhờ ơn phước của cậu, cả ba tên lính mà tôi bắt được, những kẻ tôi khổ công đặt bẫy chỉ để giữ mạng cho chúng, giờ đều chết cả rồi. Giờ chúng ta không còn manh mối nào nữa. Nếu chỉ một tên trong số chúng còn sống, thì kể cả căn cứ của địch, động cơ, rồi mục tiêu kế tiếp, tên tuổi và gốc gác của kẻ cầm đầu hay thậm chí là cả năng lực của hắn nữa. Chúng ta đã có thể có được tất cả những thông tin quan trọng đấy. Cậu quả thật đã làm một việc quá tuyệt vời mà――" 】



Nhưng Dazai Osamu không nhìn vào máy nhắc chữ, dường như anh đã quan sát Akutagawa Ryuunosuke thật kỹ: "Tôi vẫn nói như vậy ― Nếu dùng bạo lực là do ý muốn của một người, thì dù có tàn nhẫn đến đâu, đó cũng chỉ là phía con người mà thôi. Nhưng nếu nó là do các biến đổi của hoàn cảnh mà ngu xuẩn làm người khác bị thương... Trong trường hợp đó, đó chỉ là sự điên cuồng của một con thú có hại."

Akutagawa Ryuunosuke siết chặt nắm tay trong chốc lát, sau lưng là 'La Sinh Môn' đang chuẩn bị tư thế để tấn công.

Đêm hôm đó, anh đã đánh ngã cậu bằng những lời lẽ kiêu ngạo, sau đó cướp đi em gái cậu!

Cậu thốt lên gần như không cần suy nghĩ: "Chỉ có Akutagawa này là kẻ có thể giết người mới chọn một người như anh làm thầy. Dưới đây, tiếp theo là Trụ Sở Thám Tử. Công việc của Trụ Sở Thám Tử không bao gồm việc giúp đỡ một kẻ muốn chết."



Dazai Osamu sững sờ một lúc, dường như đây là lần đầu tiên Akutagawa Ryuunosuke làm anh ngạc nhiên.

"Người như tôi... Đúng vậy, cậu đã cứu một mạng người." Giọng anh gần như không thể nghe thấy: "Akutagawa có vẻ như đã gặp được một đàn anh tốt."

Anh cúi đầu có vẻ như đang suy nghĩ về điều gì đó. Nhưng sau vài giây, không có bất kỳ dấu hiệu nào, anh giương khẩu súng lục tự động được rút ra từ cổ tay áo, sau đó chĩa họng súng về phía Akutagawa Ryuunosuke và bóp cò.

Động tác của Dazai Osamu quá nhanh, hoặc là nói căn bản họ không chú ý từ khi nào anh lại có được khẩu súng.

Akutagawa Gin lặng lẽ nắm chặt góc áo nhìn chằm chằm vào màn hình. Mặc kệ phía trước như thế nào, đối mặt với sự sống chết, cô vẫn lo lắng cho anh trai mình như trước kia... Nhưng cô cũng tin tưởng vào đàn anh Dazai.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro