Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6.2


*

Về phía Port Mafia, vị thủ lĩnh đời trước từ mafia trở thành một nhà giáo dục, sờ cằm tự nói với chính mình: "Trước đây mình cũng từng khuyến khích đào tạo Dazai, nhưng có phải vì lời khen không đủ thẳng thắn?"

Elise khinh thường nói: "Rintarou đại ngốc! Không phải tùy tiện có một người khen Osamu, cậu ấy cũng sẽ hòa hợp như thế này à?"

Ánh mắt Mori Ougai dừng lại trên dị năng lực hình người, suy tư: "Elise, tôi thấy hiểu biết của tôi về Dazai quả thật có rất nhiều thiếu sót ― em cho rằng em trai của em sẽ thích bánh kem và váy nhỏ sao?"

Ozaki Kouyou im lặng ngồi xa một chút, cô cảm thấy rằng ngay cả khi Ougai hoàng thượng vẫn còn sống, hiện tại đầu óc của ông ta cũng rất không thích hợp để làm thủ lĩnh.



Mặc dù Dazai Osamu vô tình cúp điện thoại nhưng vào lúc Oda Sakunosuke gặp đội bắn tỉa ngay trong con hẻm nhỏ, anh đã đúng lúc chạy tới.

"Odasaku! Nằm xuống!"

Hắn nhanh chóng hạ thấp người và ném cả người mình xuống mặt đất. Sau đó, luồng chớp ánh sáng và âm thanh của tiếng nổ vang lên lấp đầy con hẻm nhỏ.

Luồng chớp ánh sáng, tiếng nổ, tiếng kim loại va vào nhau, tiếng đất và tiếng tường nứt vỡ. Những viên đạn 9 mili bay qua đầu hắn giống như cơn mưa xối xả rơi xuống theo phương ngang.

Sau đó, bốn người đàn ông mặc toàn đồ đen với khẩu súng máy bên hông lao ra từ con hẻm nhỏ, họ là người của Port Mafia.

Trong một con hẻm nhỏ không có chỗ trú, dưới sức mạnh gây sát thương dữ dội của súng máy. Cho dù là chiến sĩ giỏi đến đâu cũng không có đường né. Giữa làn mưa đạn, hai người đàn ông rách rưới gào thét thảm thiết.



Phía sau đội nhỏ của Port Mafia, Dazai Osamu được bảo vệ xung quanh như một ông hoàng. Anh ung dung bước tới, khuôn mặt vừa xuất hiện trong chốc lát đã biến mất, biểu cảm buồn bực xấu hổ thoạt nhìn trông phù hợp với tuổi của anh hơn.

Anh không có một chút cảm xúc dao động nào khi bao quanh hai người đàn ông khi nãy bị bắn toàn máu là máu, máu bắn tung tóe và những vỏ đạn lộn xộn dưới chân, cứ như vậy mà bước từng bước một tới trước mặt Oda Sakunosuke.



Dazai Osamu chỉ đứng ở đó, ánh mắt không có bất kỳ cái gì được đặt vào đó, nhẹ nhàng dừng ở trên người của Oda Sakunosuke.

Qua vài giây ―― cựu sát thủ với năm giác quan nhạy bén không chắc rằng bản thân có nghe thấy được âm thanh hít thở sâu hay không, Dazai Osamu vươn tay về phía Oda Sakunosuke.



Bàn tay rất nhợt nhạt và mảnh khảnh. Lòng bàn tay và cổ tay được quấn băng càng tăng thêm phần gầy yếu. Không hiểu vì sao, Oda Sakunosuke lại nhớ tới một đóa hoa trắng nhỏ bé vô danh mà hắn từng thấy, cũng giống như thế này, mang theo vài phần cam chịu, cánh hoa mỏng manh nở ra run rẩy, có thể héo tàn bất cứ lúc nào.

Bởi vì liên tưởng này, Oda Sakunosuke đã chậm nửa giây, ngay cả khi Asagiri Kafka có tầm nhìn ổn định phía sau màn hình máy quay cũng sẽ không nhận thấy điều đó, nhưng Dazai Osamu lại như bị thứ gì đó nóng làm cho bị bỏng liền rụt tay lại.

―― Oda Sakunosuke mắt nhanh tay lẹ liền vươn tay ra bắt được anh.



Lực làm cho hai bên bị chao đảo, nhưng dù sao thì Oda Sakunosuke cũng đã đứng dậy. Hắn không biết tại sao bàn tay của Dazai Osamu đang được nắm trong tay mình lại hơi run lên, hắn nghĩ nghĩ, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh. Giống như khi hắn trò chuyện với Katsumu và Yu cùng những người khác, có sức trấn an và xoa dịu: "Dazai."

Oda Sakunosuke ngay lập tức nghĩ về điều đó khi họ gặp nhau ở quán bar Lupin hồi trước, hắn đã từng chĩa súng vào Dazai Osamu, vào cái biểu cảm của thiếu niên ―― anh nhìn khẩu súng lục như thể anh đang chịu đựng một điều gì đó.

Ngay cả vị thủ lĩnh cai quản bóng đêm của Port Mafia cũng đưa ra yêu cầu với một thám tử hạng ba như hắn: "Ít nhất anh cũng có thể chịu đựng và đừng nổ súng trong quán này có được không?"



Có lẽ là sợ súng, có lẽ là sợ máu ―― hai điểm yếu này cùng vị thủ lĩnh Port Mafia không liên quan đến nhau. Sau khi xem 《 DAZAI, CHUUYA MƯỜI LĂM TUỔI 》, trong tiềm thức Oda Sakunosuke luôn xem Dazai Osamu như một đứa trẻ, không hề có một chút áp lực nào đã đưa ra kết luận.

Vậy nên người đàn ông có mái tóc đỏ điềm tĩnh cất súng trở lại vào trong bao da, đồng thời đưa tay lên che đôi mắt của thiếu niên cao đến nửa đầu hắn, Oda Sakunosuke không khéo léo như những người khác, hắn chỉ có thể vụng về dỗ dành đứa trẻ trước mặt: "Dazai, đừng sợ."

Oda Sakunosuke rất cẩn thận kiểm soát sức lực của chính mình khi đang che đôi mắt của Dazai Osamu. Suy cho cùng, việc che đi cái việc quan sát của vị thủ lĩnh này có thể là bởi vì mắt của người này rất không kiên cường... Nhưng, do hắn đổ mồ hôi sao? Hắn tự hỏi, tại sao lòng bàn tay của hắn lại hơi ướt?



Ngay sau đó, Dazai Osamu thoát khỏi bàn tay đang che mắt mình của Oda Sakunosuke, vẻ mặt vẫn như thường, trên mặt không có vệt nước nào khả nghi, chỉ hơi cười: "Cảm ơn."

"Không, cũng nhờ cậu cả. Nếu cậu không đến cứu tôi, thì chắc bây giờ tôi tiêu rồi." Oda Sakunosuke tiếp lời mà không có bất cứ sự cản trở nào.

Dazai Osamu đột nhiên lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe thấy một câu nói như vậy, ngay sau đó trong mắt thoáng qua một ý cười.

Anh nhìn vào máy nhắc chữ và nói: "Oda Sakunosuke, một thành viên kì lạ của Port Mafia luôn tuân thủ nghiêm ngặt với nguyên tắc: Tuyệt đối không giết người dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa――"

Dazai Osamu lắc đầu với một biểu hiện thực sự không thể giúp. "Vì cái nguyên tắc phiền phức đó nên tổ chức mới sử dụng anh như một thằng chạy việc, Odasaku. Rõ ràng anh có tiềm năng như vậy――"



Akutagawa Ryuunosuke cuối cùng cũng chờ được mà liền tới chứng minh: "Tôi biết anh Odasaku làm cấp thấp ở Port Mafia là có nguyên nhân."

"Nếu đã là cấp thấp nhất thì đối với cán bộ, cậu ta nên có mấy phần kính trọng." Ozaki Kouyou ánh mắt lạnh lùng, mang theo nụ cười lộ ra vẻ kiêu ngạo: "Tùy tiện dùng một chiếc điện thoại là có thể gọi điện cho cán bộ chặn đường, giống như yêu cầu chủ tịch dắt chó đi dạo cho cậu ta vậy."

Sakaguchi Ango nhìn màn hình, giọng điệu không thể giải thích được: "Tôi nhớ Oda trong hồ sơ lưu trữ là một kẻ giết người... Anh ta là mafia mà lại không giết người dù không ở Trụ sở Thám Tử Vũ Trang sao?"

Yosano Akiko "chậc" một tiếng: "Bất kể vị trí trước đây của anh ta là gì, hiện tại Oda chính là một người tốt bình thường."

Những ngón tay của Izumi Kyouka ẩn trong tay áo kimono khẽ nhúc nhích.

Tanijaki Junichirou thở dài: "Quả nhiên là anh Oda. Cho dù là ở thế giới nào, anh ta vẫn đều kiên định với nguyên tắc này."

Mori Ougai bật cười: "Có súng trong tay, nhất định sẽ có người chết... Chỉ là cái lợi thế khiến cậu ta sẵn sàng bắn vẫn còn chưa đủ nhiều mà thôi."

*

Dazai Osamu trước ống kính đang biểu diễn kỹ thuật mở khóa khéo léo.

Anh nhặt một chiếc ghim văn phòng từ dưới chân, sau đó dùng ngón tay bẻ cong đầu ghim một chút và cắm vào lỗ khóa của két sắt. Trong vòng chưa đầy một giây, chiếc két đã phát ra một tiếng "tách", khóa được mở.

Bên trong két sắt là một khẩu súng lục cũ màu xám.



"Sao lại thế?" Oda Sakunosuke thành thật tiếp tục cốt truyện. "Dazai, cậu vừa nói khẩu súng này giống như một thứ "biểu tượng" để những kẻ đó cho biết danh tính của chính mình. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

【 Dazai không đáp lời tôi ngay mà chỉ nheo mắt lại, thẳng tắp nhìn chăm chăm vào một khoảng không.

"Chỉ điều đó thôi thì chưa thể nói được điều gì." Dazai nói một cách thận trọng, "Có thể Ango đã cướp được khẩu súng này từ bọn chúng. Hoặc bọn kia đã cố tình đặt nó trong căn phòng đấy nhằm giả tạo chứng cứ hãm hại Ango. Hoặc cũng có thể đây không hẳn là một khẩu súng, mà là một ám hiệu. Cũng có thể――"

"Được rồi, tôi hiểu mà, cậu nói đúng." Tôi ngắt lời Dazai, "Cho đến bây giờ, chúng ta không có đủ thông tin. Tôi sẽ tiếp tục điều tra về khẩu súng này. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu."

"Odasaku――"

Dazai định nói gì đó, nhưng tôi lại cắt lời cậu ta.

"Cảm ơn vì đã cứu tôi, tôi muốn tự mình điều tra thêm về vấn đề này. Nếu tìm ra bất cứ điều gì, tôi sẽ cho cậu biết."

Dazai chỉ im lặng nhìn tôi. Cái nhìn đó có vẻ hơi bất mãn.

Tôi đánh mắt sang hướng khác. Nếu tiếp tục đào sâu hơn về vấn đề này, sớm muộn gì toàn bộ cơ thể tôi cũng sẽ bị nhấn chìm vào trong bóng tối ―― Tôi có một linh cảm đáng sợ như vậy.

"Nếu đúng như vậy, để tôi kể cho anh điều này mà tôi phát hiện ra." Biểu cảm của Dazai trở nên nghiêm túc, "Khi chúng ta cùng uống rượu tại quán bar tối qua, Ango nói rằng anh ta vừa trở về sau khi kết thúc một thỏa thuận, phải không?

"Phải."

"Khả năng đó là nói dối đấy." 】



Người xem bên ngoài vốn dĩ cho rằng Sakaguchi Ango là một gián điệp do Phòng Tình Báo Đặc Biệt của Port Mafia cài vào. Nhưng những dòng chữ trên máy nhắc chữ và chứng cứ được đưa ra dường như cho thấy Sakaguchi Ango có mối quan hệ thân thiết với tổ chức Mimic.

Rõ ràng chỉ là đang diễn, nhưng Sakaguchi Ango nhìn lời thoại của "Dazai", và "Odasaku" đang thẳng thừng bào chữa cho "Ango", hắn thậm chí còn không tin vào bản thân mình. Vốn luôn có thể phân biệt rõ đâu là kịch bản đâu là thực tế, cuối cùng trong tâm cũng rối tung lên.

―― Sẽ tồn tại sao, quý giá như thế này, một tình bạn vô lý như vậy?

Bạn có thể tùy tiện dùng điện thoại gọi cán bộ ra chặn đường, và bạn có thể minh oan cho người đó bằng những chứng cứ vô cùng chắc chắn... Loại hành vi này gần như có thể được gọi là "yếu đuối" và "mê muội" khi đặt ở trên người khác. Đặt điều đó vào Dazai Osamu, người được ví như là hoàng đế của bóng đêm, tàn nhẫn và máu lạnh, nó cực kỳ gây sốc.

Không, đó không phải là thủ lĩnh Dazai Osamu, mà là cán bộ Dazai Osamu trong kịch bản.



Sakaguchi Ango đẩy kính, hắn làm cho chính mình bình tĩnh lại, không cần đem sự đồng cảm với những nhân vật trong kịch bản với con người thật... Chính hắn đột nhiên nghĩ tới Dazai Osamu đã nói khi xin chụp ảnh chung ở quán bar Lupin.

"... Chúc mừng sự con đường sự nghiệp của Ango, Oda thành công trong việc viết tiểu thuyết, cũng có thể chúc mừng những gì tôi sắp làm thành công... Bất cứ điều gì."

Sự nghiệp của hắn có liên quan gì đến Dazai Osamu nhỉ? Hắn không thể kiểm soát suy nghĩ của mình, và đơn xin việc trống không không có bất kỳ thông tin nào hiện lên trong đầu hắn. Hắn cũng nhớ lại rằng khi hắn đang đàm phán với Port Mafia trong bộ phận đặc biệt, dưới áp lực của Dazai Osamu, hắn đã giành được một chiến thắng không đáng kể. Vì vậy, đó là thành tựu cho sự thăng tiến của bản thân.

Vị thủ lĩnh kia nhẹ nhàng bâng quơ nhận được 'Giấy phép kinh doanh siêu năng lực' vui vẻ đi ngang qua hắn, trước khi rời khỏi sân khấu, dường như nói một câu "Trả lại cho anh". Lời nói không có lý do này khiến Ango cảnh giác trong nhiều ngày.

Bây giờ kết hợp với cốt truyện của 《 THỜI KỲ ĐEN TỐI 》, Sakuguchi Ango phản ứng lại với nhận thức muộn màng, Dazai Osamu đã sử dụng "nhà tiên tri" của anh để từ chối nhiệm vụ bí mật của mình, sau đó bằng một cách khác "trả lại" số công lao tương tự cho người bạn tâm giao của anh.



Dazai Osamu trong phim trường không nói tiếng nào, anh nhìn chăm chăm vào khẩu súng lục kiểu cũ trước mặt như thể đang nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó khó có thể hiểu được.

Oda Sakunosuke cho rằng anh không dám đụng vào, đang muốn đóng lại thì đã bị Dazai Osamu làm cho ngưng lại hành động này.

Anh trực tiếp cầm lên khẩu súng lục thuộc về "Sakaguchi Ango", quay người bắn vào tên bắn tỉa còn chưa kịp đứng dậy.

Dazai Osamu hiếm khi sử dụng súng ống, đây gần như là lần đầu tiên anh sử dụng súng trong những năm gần đây, nhưng anh chính xác mà không bắn trượt.

Đùng! Đùng! Một phát ngay giữa trán, một phát xuyên tim.

Gương mặt thanh tú như con rối của vị thủ lĩnh mười tám tuổi không tránh khỏi việc bị máu của kẻ thù bắn dính lên tung tóe, anh bắn một phát vào cái xác như bị thác nước đổ xuống đang co rúm lại như giẻ rách. Dazai vừa được khen ngợi, giọng nói khàn khàn không thuộc về thế giới của con người.

"Ha ha thật là xa xỉ..."



Lần này, Nakahara Chuuya còn không bắn súng, chỉ có Oda Sakaguchi đang im lặng quan sát anh.

Cho đến khi viên đạn được bắn ra, Dazai Osamu mới lộ ra vẻ nhẹ nhõm, quay mặt sang một bên, băng gạc bịt mắt thấm đẫm máu, bóng tối toát ra từ cả người đủ để nhấn chìm mọi người.

"Này Odasaku, anh thấy đấy  Tôi không sợ súng hay máu."



"Nghe nói đời trước chắc cũng chết như vậy." Dazai Osamu cười, ánh mắt dường như có thể xuyên qua ống kính máy quay. "Ông Mori, đừng động tay vào, để tôi làm cho!"

Đôi mắt anh nhìn về hướng Oda Sakunosuke, còn khuôn mặt anh dường như vẫn nhìn về những khẩu súng của chính mình: "Tôi là Port Mafia, một sự tồn tại ngưng tụ tất cả bóng tối, bạo lực và vô lý. Odasaku, các người nên sợ tôi."



Hầu hết khán giả bên ngoài đều tỏ ra bối rối trước việc Dazai Osamu đột ngột xé kịch bản và đột ngột thay đổi sắc mặt.

Khi Oda Sakunosuke lạnh nhạt với anh, trạng thái tinh thần anh lung lay sắp đổ. Nhưng khi Oda Sakunosuke thân thiện hơn một chút, anh sụp đổ hoàn toàn.

Kunikida Doppo lúc này không biết tại sao bản thân lại tức giận và lo lắng, hắn nắm chặt Lý Tưởng trong tay, nghiến răng nghiến lợi: "Tại sao lại kêu chúng tôi phải sợ cậu? Tại sao cậu luôn có vẻ mặt như vậy, dứt khoát từ chối lòng tốt của người khác?"

Vẻ mặt lạnh lùng, biểu cảm xa cách lại một lần nữa xuất hiện trên gương mặt của Dazai Osamu, Kunikida Doppo chỉ vào màn hình lớn tiếng nói: "Chính là như vậy! Lúc nào cũng là như vậy! Giống như ai cũng đang mắc nợ cậu ta!"



Rõ ràng, Kunikida Doppo suy sụp thầm nghĩ, chính cậu đã tự tiện thay đổi vận mệnh của chúng tôi.

Hắn nghĩ đến kịch bản chính mình nhận được, có chút sững sờ. Tuy rằng Oda Sakunosuke cũng rất giỏi, nhưng là lần đầu tiên gặp mặt ở kỳ sát hạch đầu vào, một cộng sự rắc rối ngay lập tức có khả năng hợp tác ăn ý với 'tôi', cậu muốn trả lại cho tôi bằng cách nào?



Dazai Osamu đánh rơi khẩu súng, giống như đột nhiên anh đã mất đi hứng thú với khẩu súng và Oda Sakunosuke.

Anh lảo đảo đi về hướng khác, và mỗi bước đi của anh, Oda Sakunosuke cảm thấy như có một cái hố sâu không thấy đáy sắp mở ra trên mặt đất và nuốt trọn anh, đưa anh rơi xuống nơi hoàn toàn không có thật.



Không sai, anh không sợ súng, cũng không sợ máu. Nhưng Oda Sakunosuke thầm nghĩ, hắn như cũ vẫn cảm thấy――

Dazai Osamu là người có đầu óc quá mức khôn khéo,

Có được một cuộc gặp gỡ bất ngờ,

Bởi vì cô đơn,

Ở trong một thế giới lâu hơn những gì người khác đã nhìn thấy,

Trong không gian hoàn toàn không có thật,

Một đứa trẻ thậm chí không thể khóc.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro