Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5.2


*

Mori Ougai, vị thủ lĩnh đời trước của Port Mafia cùng Dazai Osamu, vị thủ lĩnh đang nắm chức vụ hiện tại một đứng một ngồi. Mắt tím cùng mắt màu diều nhìn nhau, cứ như hai chiếc xe va chạm trực diện trên con đường núi quanh co xuyên qua màn đêm lạnh như nước đá. Ánh đèn pha chiếu thẳng.

―― Không mang theo bất kì một tia cảm xúc, nhưng lại định đập nát cái kia.

Tưởng như Dazai Osamu đã chiếm thế áp đảo, nhưng sau lưng Oda Sakunosuke và khán giả bên ngoài, họ thấy cô bé tên Elise lặng lẽ xuất hiện như một bóng ma, giơ lên một ống kim tiêm cực lớn đâm về phía sau lưng Dazai Osamu mà.

Oda Sakunosuke không nghĩ ngợi chút nào nổ súng làm văng ống tiêm: "Dazai!"

Dazai Osamu theo bản năng quay đầu lại, trong giây lát không nói nên lời nhìn thấy cảnh này. Giơ tay lên một chút, dị năng lực hình người hóa thành mảnh nhỏ, tan biến trong không trung.



Không đợi những người khác còn đang kinh ngạc về cô bé là một thể dị năng lực. Mori Ougai vốn đang theo đúng kịch bản đột nhiên đứng dậy, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, xuống tay một cách thuần thục và chuẩn xác bịt kín mũi và miệng Dazai Osamu từ phía sau.

Dazai Osamu giơ tay bắt được bàn tay của Mori Ougai, trong cổ họng mơ hồ nuốt xuống vài chữ, thân thể quá mức yếu ngay lập tức không chịu được thuốc mê của người đàn ông mặc đồ đen, vài giây sau hoàn toàn mất đi ý thức.

Mặc dù Dazai Osamu mười tám tuổi và Mori Ougai có cùng chiều cao nhưng thể chất của cả hai vị thủ lĩnh hiển nhiên không thể so sánh được với nhau.

Mori Ougai từ phía sau đỡ lấy cơ thể đã mềm nhũn của Dazai Osamu, tựa hồ ra hiệu muốn bế Dazai Osamu theo chiều ngang của cơ thể anh, nhưng trong nháy mắt lại do dự khi nhìn vào máy quay, cuối cùng đặt Dazai Osamu xuống đất thành tư thế ngồi quỳ dựa vào mặt trước của bàn làm việc.



Sau mười giây khống chế kẻ làm loạn, vị thủ lĩnh đời trước của Port Mafia trở lại chỗ ngồi. Đầu tiên ông ta nở một nụ cười tà mị, hất lên mái tóc xoăn đen của kẻ làm loạn vừa rồi. Sau đó, ông ta thong dong vươn tay ra kéo đầu của vị thủ lĩnh hiện tại lại gần, để đầu của anh tựa vào đầu gối chính mình sẽ ấm và mềm hơn.

Cuối cùng, đôi mắt tím nhìn vào máy quay, nở một nụ cười khôi hài lại hàm chứa lạnh lùng: "Vẫn chưa tắt máy quay à? Đạo diễn Asagiri?"

*

Ngoại trừ Edogawa Ranpo và Asagiri Kafka, hiện tại mọi người đều đang trợn mắt há mồm cố chấp nhận hai sự thật là "Mori Ougai còn sống" và "Mori Ougai vẫn còn sống."

"Moru Ougai còn sống" ―― là Mori Ougai xuất hiện trên sân khấu trong 《 THỜI KỲ ĐEN TỐI 》là điều hiển nhiên, không giống với 《 DAZAI, CHUUYA MƯỜI LẮM TUỔI 》 chỉ sử dụng phép chiếu theo lời thoại của ký ức. Người này, ông ta sẽ thay đổi kịch bản!

Edogawa Ranpo chậm rãi bước vào phòng vị thủ lĩnh này, cúi xuống ịn vào má Dazai Osamu đang bất tỉnh.

Tư thế của Mori Ougai không thay đổi, cũng không cử động. Ông ta chỉ hơi hơi mỉm cười khi theo dõi mỗi một cử chỉ dù là nhỏ nhất vừa trẻ con vừa tò mò của cậu thám tử nhỏ được Sói Bạc nhận nuôi.

Tuy nhiên, Nakahara Chuuya lại là người thoát ra khỏi cái trạng thái mắt chữ A mồm chữ O kia, "chậc" một tiếng. Một cách cực kỳ thô lỗ, hắn dậm bước tới chỗ Dazai Oasamu, đẩy Edogawa Ranpo ra, chặn lại hành động đang làm loạn trên mặt Dazai Osamu của Edogawa Ranpo, khom lưng ôm lấy bế ngang Dazai Osamu. Tuy rằng hiện tại ở tuổi mười tám có sự chệnh lệch về chiều cao nhưng người của Dazai Osamu lại gầy nên đối với người mang trọng lực kia, chuyện này vẫn dễ dàng.

Vị thám tử lừng danh rất khó chịu vì bị đẩy ra, nhưng chính vì Dazai Osamu hiện tại không phải là người của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang nên hắn không có tư cách để lấy lại người ngay lập tức thay đổi phương thức công kích của mình: "Này để tôi nói cho nhé, không ai trong số các người phát hiện ra ông chú già này là người thật đóng vai cả ― là tôi và Dazai đều phát hiện ra."

Taneda Santouka nói: "Là vì 'kịch bản' hoàn toàn khác với sự phát triển của thế giới chúng ta đang sống à, hay là do Dazai không thể chiếu khu rừng trong ký ức của cậu ấy, khu rừng trong ký ức của Mori Ougai?"

Nakahara Chuuya sửng sốt một chút: "Hả? Ký ức? Tên này thực sự có ký ức của 《 THỜI KỲ ĐEN TỐI 》 à?!"

Vì đi công tác xa nên người cán bộ có mái tóc màu cam đã bỏ sót thông tin quan trọng rằng "Dazai Osamu đã sử dụng 'The Book' để có được ký ức vị trí của thế giới nguyên bản, từ đó thao túng phương hướng của thế giới này." Vừa rồi Nakahara Chuuya hắn còn đang thắc mắc làm sao mà Dazai Osamu lại biết Oda Sakunosuke bốn năm trước, hiện tại mới hiểu thứ mà hắn biết từ đầu đến cuối chính là "Oda Sakunosuke" trong "kịch bản".



Thật đáng buồn, Dazai Osamu, nhưng vì lý do đáng buồn này mà chính mình đã bị bỏ lại phía sau... Nakahara Chuuya nắm lấy tay vị thủ lĩnh này mà siết chặt, sức lực lớn đến nỗi Dazai Osamu trong hôn mê cũng thấy đau ―― anh từ trước đến nay đều rất sợ đau, nhưng lại theo thói quen trốn vào trong vòng tay chính bản thân lại quen thuộc. Mái tóc xoăn mềm mại cọ vào quai hàm của Nakahara Chuuya, hành động đầy tin tưởng và gần gũi này lập tức khiến tâm trạng của hắn dịu đi.

Khác với vị phó thủ lĩnh của Port Mafia đầy suy nghĩ kiểu như: "Tên này nhẹ quá", "Dazai mười tám tuổi sao mềm thế?", "Sao tên này lại thơm thế?", một vị cán bộ khác vẫn nhớ như in sự kiện trọng đại "người đời trước sống lại."

"Ngài Ougai, ngài..."



Mọi người có mặt đều nhìn Mori Ougai, trong lòng tràn đầy thắc mắc ―― người này còn sống không, hay đã chết rồi? Nếu ông ta không chết, tại sao bây giờ ông ta mới đến trường quay?

Fukuzawa Yukichi im lặng không nói gì. Sau khi xem 《 DAZAI, CHUUYA MƯỜI LĂM TUỔI 》, thật khó có thể tưởng tượng rằng một Dazai Osamu lười biếng, thông minh và quá cẩn thận như vậy lại vì vị trí này mà độc ác giết chết thầy mình. Cho nên hiện tại ông ta không ngạc nhiên khi người lớp dưới và bạn học cùng một thầy còn sống đứng ở đây, ngược lại, có một cảm giác rằng một loại bụi đã lắng xuống.

Quả nhiên, ánh mắt của Mori Ougai lướt qua khuôn mặt của những cấp dưới quen thuộc của mình, cuối cùng dừng lại trên người "Bạch Tử Thần". Ánh mắt hoàn toàn lý tính và kiên quyết như vậy khiến Nakajima Atsushi theo bản năng run rẩy, giống như ông ta đang che đậy điều gì đó. Những điều mà cậu không muốn nghe sắp bị xuyên thủng.

"... Đây là điều Dazai cầu xin cuối cùng. Hãy để người đã giả chết và ẩn mình trong thế giới này là tôi điều hành trại trẻ mồ côi nơi cậu từng ở, cùng với việc chăm sóc cậu khi còn nhỏ ở đây một lần nữa." Mori Ougai nhẹ nhàng bâng quơ đã tiết lộ bí mật đủ sức gây chấn động thế giới ở Yokohama: "Bốn năm trước, cậu ấy đã cứu mạng tôi, và tôi nợ cậu ấy một ân tình. Tôi không thể từ chối cậu ấy."

Ozaki Kouyou muốn hỏi tại sao lại có tin đồn "Dazai ám sát người đứng đầu đời trước của cấp trên". Cô mờ mịt nhìn xung quanh một vòng, lại phát hiện căn bản chính mình không tìm thấy người có thể dò hỏi.

Người đứng đầu trong số trăm người Hirotsu Ryuurou cũng tin vào tin đồn này. Cúi đầu thật sâu, không biết mình phải đối mặt với vị thủ lĩnh nào.



Mà Nakajima Atsushi, cái gì cậu cũng đều không nghe thấy.

Cậu dường như trở lại ở sân thượng của Port Mafia. Dazai Osamu đứng trên rìa tầng thượng, trong cơn gió mạnh ngả người về phía sau.

Nakajima Atsushi không bao giờ muốn đối mặt với điều đó, và sự thật rằng cậu đã vô thức ép mình phải lờ đi sự thật bị Mori Ougai xuất hiện đào lại――

Anh Dazai của cậu, nhảy xuống ngay trước mắt cậu.

*

Thiếu niên tóc trắng nắm lấy cái vòng cổ đã bị gãy, đôi mắt nhìn chằm chằm vị thủ lĩnh hôn mê như một người đã chết. Trên cổ hiện ra những đường gân xanh cùng vằn hổ, toàn thân cơ bắp đều nổi lên. Cậu hất tung bông hoa trong gương đang chắn ngang mình, lao đến nơi mà cậu muốn vươn tới nhất ― gần, thật gần, bàn tay nhợt nhạt đang được quấn băng vải.

Nhưng một giây trước khi chạm vào Dazai Osamu, cậu đã bị trọng lực màu đỏ giật ngược lại.

"Này nhóc, bình tĩnh lại cho tôi." Nakahara Chuuya bởi vì đã biết cái sự kiên trì nguyện vọng chết đi của Dazai Osamu từ lâu nên hắn ít bị ảnh hưởng hơn so với Nakajima Atsushi đã chứng kiến cảnh nhảy từ tòa nhà xuống của Dazai Osamu. Hắn nhìn con hổ này dường như đã mất đi ý thức của con người, vội vã chạy tới. Không chút do dự đánh cậu bay ra ngoài bằng trọng lực.

Cậu bất tỉnh do va chạm, lại tỉnh lại vì cơn đau dữ dội khi va vào tường, rồi lại bất tỉnh vì cơn đau này, sau đó lần thứ hai tỉnh lại.

Từ vòng cổ phóng ra luồng điện không liên tục, chỉ thấy không quá rõ ràng con hổ kia đã trở lại hình dáng con người. Sau nhiều lần thay đổi, cuối cùng cậu cũng ổn định trở thành bộ dạng thân người, còn tứ chi lại là hổ, nhìn người gần kề nhưng lại không thể chạm tới. Giống như kẻ kiệt sức đang ở trên sân thượng không kịp nắm được khăn quàng cổ đỏ của vị thủ lĩnh ― mãnh thú dưới trăng gầm thét tiếng người:

"A a a a anh Dazai!"

Âm thanh tuyệt vọng từ linh hồn của Nakajima Atsushi đã làm rung chuyển cả bầu không khí.

Nỗi đau mất mát khiến Nakahara Chuuya dừng lại một giây. Nếu ai đó có thể hiểu rằng Nakajima Atsushi không muốn làm mất tâm trạng của Dazai Osamu thì hắn là người duy nhất.

Ngay tại khoảng trống của một giây này, người sử dụng dị năng lực nửa người nửa hổ, bằng tứ chi đang hóa thành hổ vọt tới trước mặt Nakahara Chuuya. Hắn ngay lập tức nhấc chân dẫm lên bả vai của đội trưởng đội Đột kích, ngăn không cho cậu làm Dazai Osamu bị thương――

Cánh tay Dazai Osamu rũ xuống dừng ở trên đỉnh đầu Nakajima Atsushi, giống như một cái trấn an nhẹ nhàng.

Ánh sáng trắng bạc khắc các ký tự sáng lên dọc theo đầu ngón tay, Nakajima Atsushi trở lại hình dáng con người của mình.

Tuy nhiên, Nakahara Chuuya vẫn còn nghi ngờ rằng cậu nhóc người hổ này vẫn chưa tỉnh lại. Bởi vì cậu trai này quỳ trên mặt đất, nước mắt còn lăn dài trên khuôn mặt, tựa như tín vật đã chìm xuống vực sâu, cung kính nắm lấy bàn tay của những vị thần hạ phàm để cầu cứu lấy thân mình...



Trong trường quay nhất thời không một tiếng động, tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai con người đang nắm lấy tay nhau.

Đó là một loại cảm xúc mà họ không thể hiểu được, nhưng dù chỉ nhìn vào điều đó thôi cũng khiến trái tim họ tràn đầy cảm xúc.

Akutagawa Ryuunosuke đã đánh bại Nakajima Atsushi, nhưng lúc này cậu lại cảm thấy Nakajima Atsushi tốt hơn mình.

Dù cậu vẫn có tấm lòng nhưng không biết nên làm thế nào để trở thành một con chó ngoan, vẫn cứ sủa và chạy; còn Nakajima Atsushi đã tìm thấy vị thần của mình, phương hướng của mình và nhà của mình.

Sau một lúc lâu, Kunikida Doppo mới thở dài một hơi: "Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra...?"

Akutagawa Ryuunosuke bối rối nhìn vào khung cảnh đó, theo bản năng mà trả lời: "À, người mặc đồ đen này đã nhảy xuống từ tầng thượng của Port Mafia."

Hoàn toàn im lặng.

Mặt đất khẽ rung chuyển khiến cho đồ đạc lung lay theo. Những đồ đạc được bày biện chắc chắn như thảm, tường, đèn chùm, mặt bàn lặng lẽ nứt toạc. Mà ngọn nguồn lại chính là từ người mang trọng lực được ánh sáng màu đỏ rực rỡ bao bọc.

Tất cả những người sử dụng dị năng lực đang chạy trốn trong bối rối, vật lộn trước những vũ khí sắc bén đang lơ lửng trên không. Chỉ có người phát ra ánh sáng trắng bạc kia là Dazai Osamu vẫn ngủ yên ổn ở đó mà không phải chịu bất kỳ sự quấy nhiễu hay mối đe dọa nào.

Nhưng ai cũng biết rằng, sau khi Nakahara Chuuya mất kiểm soát với sức mạnh của 'Arahabaki', người đầu tiên xé xác hắn chính là Dazai Osamu.



Nhìn thấy toàn bộ trường quay sắp bị phá nát, Asagiri Kafka cao giọng hô trong khi né đống đổ nát đang rơi ở trên đầu xuống: "Từ từ! Tôi cứu cậu ấy từ giữa không trung, Dazai vẫn còn sống!"

Trọng lực ngừng lại.

Dưới con mắt của tất cả các ông chủ, Asagiri Kafka nuốt nước bọt, nói một cách yếu ớt: "Người đầu tiên trả lời câu hỏi của tôi là Dazai."

― "Cậu có thích Dazai Osamu không?"

― ", tôi là Dazai Osamu mà."

― "Cậu có thích Dazai Osamu không?"

― "Tôi là Dazai Osamu, vậy anh nghĩ sao?"



Mori Ougai chải mái tóc ra đến sau đầu: "Tôi là người duy nhất ở đây trả lời "thích", đúng không? Tôi đã nghĩ đó chỉ là một trò đùa, nhưng nghĩ đến tôi có liên quan đến Dazai, tôi không thể làm như không thấy. Vậy nên ngay lập tức tôi chạy tới Port Mafia, phát hiện ra được chiếc áo khoác đen và chiếc khăn quàng cổ đỏ trên mặt đất."

Ông ta cười tủm tỉm nói: "Có lẽ dòng chảy thời gian và không gian khác nhau. Các cậu đều ở chỗ này diễn xong một bộ phim. Không ai trong thế giới của chúng tôi phát hiện ra các cậu đều mất tích cả."

"Mori, vậy bằng cách nào mà anh lại đến được đây?" Taneda Santouka hỏi.

Nếu hãng phim có thể tùy ý đến rồi lại đi thì họ sẽ không ở lại làm diễn viên.

"Một mẹo nhỏ." Mori Ougai nở nụ cười khổ: "Chỉ cần tôi để cho Asagiri hoặc sức mạnh có thể xuyên không gian hiểu rằng tôi "không thích" Dazai, ngay lập tức anh có thể đi vào đó và đến được đây."

Asagiri Kafka gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, hơn nữa 《 THỜI KỲ ĐEN TỐI 》 thực sự thiếu diễn viên, vậy nên tôi đã tìm anh Mori ở lại để cứu cảnh quay."

Anh ta có chút đau khổ: "Mimic đều đã chết hết, ai trong các người có ký ức rõ ràng về Guild hơn?"

Fukuzawa Yukichi nhìn thẳng vào mắt Mori Ougai, nghiêm nghị nói: "Bác sĩ, anh không cần phải tiến vào đây ―― hoặc nói cách khác, anh chủ động tiến vào là có mục đích gì?"

"Rõ ràng vậy mà." Mori Ougai nói với một giọng điệu có chút u ám: "Trước mắt tôi có một thiếu niên một lòng muốn tìm đến cái chết. Có một lần tôi muốn cứu cậu ấy, nhưng tôi không thể làm gì được――"

Đôi mắt màu tím giống của ác ma mà quỷ dị dường như có thể hiểu được ý nghĩ thật sự trong lòng của mọi người, thủ lĩnh trước của Port Mafia nhếch môi cười.

"Các người sẽ giúp tôi mà, đúng không?"















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro