Chương 5
1. AllDazai, ChuuDa.
2. Trình tự đọc: Dazai 15 tuổi, Thời Kỳ Đen Tối, mạch truyện chính.
3. Cảnh báo: có sự tham gia của Asagiri Kafka, bạo lực hài hước, OOC.
~
~
~
――――
Sau khi Dazai Osamu một mình rời khỏi sân khấu thì ngay lập tức đi thẳng đến khu nghỉ ngơi của Port Mafia tìm Akutagawa Gin. Tuy rằng những người khác không thể nghe thấy anh đang nói gì nhưng khi vừa liên lạc với anh, còn tưởng rằng anh đang nói về cách tiếp quản việc bảo quản bức ảnh đó như thế nào.
Cô thư ký mặc vest đen mặt không chút cảm xúc, giọng nói yếu ớt run rẩy: "Anh Dazai, em tưởng anh..."
"Con người luôn thay đổi mà." Dazai Osamu dừng lại, quay lưng về phía cô, bàn tay đặt ở phần eo khoa tay múa chân một chút: "Gin cũng đã lớn thành một cô gái duyên dáng đáng yêu... Vẫn còn nhớ khi anh vừa mang em về, em cao tầm này nhỉ."
Anh chuẩn bị rời đi, giống như cánh chim bay lượn thoảng qua trong gió. Không chút lưu luyến nào mà liền phải thoát khỏi tổ chức lớn mạnh mà anh đã một tay thành lập.
"Tên đó có phải là Oda không?" Khuôn mặt của Nakahara Chuuya bị khuất trong bóng tối nên không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Dazai Osamu không quay đầu lại, giọng điệu nhẹ nhàng: "Port Mafia có ba quy tắc. Quy tắc đầu tiên, tuyệt đối phải tuân theo lệnh của boss."
Nakahara Chuuya ngẩng đầu lên, dùng một thái độ hoàn toàn khác, giọng điệu trở nên thô lỗ gằn từng chữ một: "À, đương nhiên tôi vẫn nhớ rõ, và quy tắc thứ hai, không, phản bội, tổ chức."
Dazai Osamu đứng tại chỗ vài giây, giống như chưa từng nghe thấy mà đi về phía ghế đạo diễn.
*
Cuộc đấu đá nội bộ của Port Mafia ở bên ngoài trường quay cũng không làm ảnh hưởng đến tiến độ quay bối cảnh trên phim trường.
Oda Sakunosuke nhận được cuộc gọi trong lúc đang pha cà phê ở nơi có vẻ giống như ở nhà trong cơ sở mới của hắn.
Ở đầu bên kia điện thoại, một giọng nữ xa lạ nói hắn bằng giọng điệu lạnh băng: "Oda Sakunosuke, boss đang tìm anh."
Oda Sakunosuke dựa theo thói quen của chính mình, cạo râu, mặc quần tây, sau đó đeo dây da qua hai vai. Đựng trong bao da được treo ở vị trí ngay dưới nách hai bên trái và phải là khẩu súng lục 9 mili quen thuộc của hắn. Chuẩn bị xong xuôi, hắn mặc áo khoác và bước ra khỏi nhà.
【 Tôi phóng xe hết tốc lực tới trụ sở. Tôi thậm chí không thể nhớ chính xác mình đến đó bằng cách nào. Tôi mơ hồ cảm thấy mình dường như đã chạy ngược chiều trên đường cao tốc hai, ba lần.
Dù sao thì tôi cũng đã đến trụ sở một cách an toàn, tôi xuống xe và hướng tòa nhà mà đi tới. Sau khi tôi chào các đồng nghiệp đang đứng gác, tôi bước vào trong thang máy và đi thẳng đến tầng cao nhất. Dù là tòa nhà theo phong cách khách sạn Châu Âu sang trọng hay là thang máy êm ru, mọi thứ đều sáng bóng không tì vết, thậm chí cả dấu vân tay đều không nhìn thấy.
Trụ sở chính của Mafia nằm ở giữa trung tâm thành phố Yokohama. Có bốn trụ sở khác có cùng quy mô gần đó. Từ những ô cửa kính nhìn ra khung cảnh thành phố, những toà nhà chọc trời khác đang dần dần ít đi cho đến khi chúng biến mất khỏi tầm mắt tôi. Nhưng thang máy vẫn chưa dừng lại.
Trong khi quan sát những toà nhà phía dưới trong ánh nắng ban mai, tôi tự hỏi lí do boss triệu tập mình.
Nghĩ kĩ lại thì, nếu chỉ là xử phạt một thành viên hạ cấp, hẳn là không cần thiết triệu tập tôi lên một cái văn phòng cao cấp nhất náy. Nếu ông ta muốn làm cấp dưới im miệng vĩnh viễn, họ thường được gọi đến một bãi phế thải và chặt thành từng khúc, sau đó giao cho nhân viên phụ trách giải quyết là xong. Việc này không tốn nhiều chi phí cũng như công sức. Huống chi, boss cũng là người chú trọng tính hợp lý nhất trong số các boss trước đây của Port Mafia, cho nên, việc thích cái này là tùy thuộc vào ông ta.
Nhưng nếu không phải như vậy, tại sao boss lại cho gọi tôi, một tên cấp thấp nhất chuyên đi chạy việc? 】
Nhìn thấy Oda Sakunosuke bước ra khỏi cửa thang máy. Tự hỏi liệu tấm thảm lông dài đã hấp thụ hết âm thanh chưa, và hành lang không có nguồn sáng bị một sự im lặng đáng sợ bao phủ.
Sau khi hắn nói tên mình cho tay lính gác mặc đồ đen đứng ngoài văn phòng, anh ta ra hiệu cho Oda Sakunosuke bước vào mà không nói một lời.
Là người của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang lần đầu tiên đến Port Mafia, hắn đã trực tiếp vào văn phòng của thủ lĩnh, nhưng Oda Sakunosuke lại rất thờ ơ. Hắn thậm chí còn có thể đọc những dòng trên máy nhắc chữ từ xa một cách rất bình thản: "Boss, Oda đây ạ, tôi đến báo cáo――"
... Ây, nó có vẻ hơi khác một chút so với [ giọng nói như thể gọi một vị thần trong nhà thờ ] trong kịch bản.
Nhưng ngay sau đó, từ bên trong truyền ra những lời nói mờ ám.
Chiếu theo trí nhớ 《 DAZAI, CHUUYA MƯỜI LẮM TUỔI 》 trước đó, thủ lĩnh của Port Mafia và ý kiến của mọi người về vị thủ lĩnh này ― Mori Ougai ngoại trừ "bề ngoài là bác sĩ nghèo túng, bên trong lại là nhà tư bản hiểm độc", "bắt cóc và áp bức lao động trẻ em" cùng với "cắt cổ ông chủ cũ, trời cho đầu thai", thật khó để có thể nghĩ rằng ông ta sẽ có thể lại một lần nữa sẽ phá điểm mấu chốt.
Cho đến khi Oda Sakunosuke lần đầu tiên xuất hiện trong 《 THỜI KỲ ĐEN TỐI 》, "Tôi không nhìn thấy ai, chỉ nghe thấy tiếng của bọn họ."
"Đi mà, Elise, em thử chiếc váy này đi? Chỉ một lát, một lát thôi! Hãy mặc nó một giây thôi cũng được!"
Bên ngoài: "..."
Tanizaki Junichirou thắc mắc: "Elise? Chẳng lẽ đó là người yêu của người đàn ông mặc đồ đen đang ở trong phim trường kia hả?"
Vẻ mặt của Tsujimura Mizaki trịnh trọng: "Bị ép buộc sao?"
Còn Port Mafia... Ngoại trừ Nakajima Atsushi cùng Izumi Kyouka, về sau, cả hai vị cán bộ đứng đầu trăm người đều giơ tay che mặt.
Oda Sakunosuke đứng đợi ba giây, quyết tâm làm theo kịch bản trước, vờ như chưa nghe thấy gì, lặp lại: "Boss, Oda đây ạ, tôi đến báo cáo."
"Ấy, ơ kìa, đừng vứt chúng xuống sàn mà, chiếc váy đó đắt tiền lắm đấy――"
Không khí bên ngoài đã rất nghiêm trọng rồi, ngoại trừ biểu hiện nôn mửa của Yosano Akiko ra thì các cô gái còn lại đều đã sẵn sàng gọi cảnh sát.
Oda Sakunosuke đứng trước cửa, tai vừa giật giật, mơ hồ nghe thấu được bên trong là âm thanh của phụ nữ. Không, là một bé gái.
Người cha chính trực đã nhận nuôi vài đứa trẻ không quan tâm, thẳng tay đẩy cánh cửa đôi kiểu Pháp: "Xin thứ lỗi."
Với góc nhìn của Oda Sakunosuke, máy quay quay chậm cùng màn ảnh mở ra khung cảnh căn phòng của thủ lĩnh――
Chỉ thấy trong căn phòng có hai con người đang chơi trò rượt đuổi quanh phòng. Một là ông chú trung niên mặc áo trắng toát và một cô bé chưa đến mười tuổi. Cô bé đang bán khoả thân, trong khi ông chú trung niên kia chính là thủ lĩnh của Port Mafia.
"Ứ, em không chịu đâu!"
"Nào, làm ơn đi mà Elise, thử mặc nó đi, được không!? Tôi đã chọn chiếc váy này đặc biệt kĩ lưỡng đó. Nhìn những đám bèo nhún màu đỏ thắm giống như những đoá hoa này nè, em mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp!"
"Không phải em ghét váy áo đẹp, em ghét cái kiểu tuyệt vọng của Rintarou cơ."
"Không phải tôi vẫn luôn luôn như vậy sao? Nhìn xem, tôi bắt được em rồi này――!"
Ánh mắt mọi người đều bao hàm ý khiển trách nhìn về phía khu nghỉ ngơi của Port Mafia. Biểu cảm của Akutagawa Gin cùng Izumi Kyouka vẫn còn ổn, vẻ mặt của Nakajima Atsushi như bị sét đánh, Hirotsu Ryuurou giả vờ đang nhìn màn ảnh, Ozaki Kouyou đột nhiên có hứng thú ngắm nghía bộ móng của chính mình đã làm cách đây một tuần trước, và Nakahara Chuuya cũng rống lên một cách xấu hổ và cáu kỉnh: "Nhìn chúng tôi làm gì? Muốn choảng nhau với trọng lực à?"
Kunikida Doppo đạo đức cao cả đã kìm nén xúc động không được mà rút súng ra: "Đây là phạm tội, Chủ tịch, chúng ta không thể ngồi yên nhìn được."
Fukuzawa Yukichi biết rõ đức tính "cuồng con gái" của Mori Ougai: "..."
Miyazawa Kenji chợt nhận ra: "Đây có phải là "trâu già gặm cỏ non" không ạ?"
Tsujimura Mizuki hiện bây giờ đang nhìn kẻ bị đồn là "giết thủ lĩnh đời trước" Dazai Osamu, cô đã không còn sợ hãi như lúc đầu nữa. Thậm chí cô còn muốn Bộ Nội Vụ gửi cho cô một cờ hiệu có bốn từ to: "Thay Trời Hành Đạo".
Mà Edogawa Ranpo lại không nói gì, hắn mở mắt ra và nhìn vào khung cảnh trong phim trường. Đột nhiên tâm tình rất tốt, từ trong túi lấy ra một viên daifuku đưa lên miệng mà ăn.
"Boss――"
Sau khi nghe thấy giọng nói của Oda Sakunosuke, hai người họ đồng loạt nhìn sang phía hắn, trên khuôn mặt của cả hai vẫn giữ nguyên nụ cười. Trên khuôn mặt kia, Mori Ougai vẫn mỉm cười không chút dao động nào.
"Tôi đến đây nhận mệnh lệnh theo lời triệu tập của ngài. Ngài có mệnh lệnh gì cho tôi ạ?"
Mori Ougai vẫn tiếp tục nhìn Oda Sakunosuke chăm chú, nụ cười của vị thủ lĩnh vẫn nở trên môi. Mang theo một câu hỏi mơ hồ với một chút ẩn ý chỉ có chính Oda Sakunosuke hắn mới biết được ác ý trong đó.
"À, việc đó..."
Ánh nhìn của vị thủ lĩnh Port Mafia chuyển từ bàn sang đèn chùm trên trần nhà, bức tranh, giá nến, và lại trở lại với cô bé đứng cạnh ông ta và hỏi: "Việc gì ấy nhỉ?"
"Em không biết."
Cô bé tên Elise lườm Mori Ougai như đang nhìn bãi nôn bên đường, mở cánh cửa phòng kế bên và ra ngoài.
Sau khi nhìn Elise rời đi, Oda Sakunosuke thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù rất xin lỗi đạo diễn Asagiri Kafka nhưng hắn không thể đảm bảo được rằng khi hắn nhìn thấy một cảnh tượng như ông chủ cởi đồ cho cô bé, liệu hắn có giống như người mang trọng lực của Port Mafia tung những cú đấm vào những ký ức này hay không.
Không biết rằng mình đã tránh được một kiếp nạn, đôi mắt của Mori Ougai nhìn quanh một lượt, đi tới phía sau bàn làm việc ở chính giữa phòng và nhấn một cái nút. Cửa kính trong suốt có thể nhìn ra toàn cảnh đường phố, sau khi được thay thế bởi những tấm chắn màu xám đen, cả căn phòng lập tức tối đi hẳn.
Vị thủ lĩnh mặc dù ở tuổi trung niên nhưng vẫn anh tuấn khom lưng ngồi xuống ghế bọc da màu đen, ngay lập tức có hai gã vệ sĩ bước vào phòng, không một tiếng động mà đứng ra phía sau lưng thủ lĩnh. Ánh sáng của ngọn đèn trên bàn làm việc làm bằng gỗ cây gụ phản chiếu khuôn mặt của Mori Ougai. Ông ta nheo đôi mắt, lông mày hơi nhíu lại, khuỷu tay chống trên bàn, mười ngón tay đan vào nhau để trước mặt.
Cho đến giờ phút này, khán giả bên ngoài mới cảm nhận được sâu sắc khí chất mạnh mẽ của "thủ lĩnh Port Mafia".
【 "Giờ thì――"
"Vâng."
"Oda, lần này tôi không gọi cậu đến đây vì bất cứ việc gì khác." Trong căn phòng thiếu ánh sáng, thủ lĩnh hướng tầm mắt sắc như dao về phía tôi.
"Vâng."
"... Oda." Thủ lĩnh ngưng lại một chút, tiếp tục nói, "Cậu đã bao giờ được nói là phải 'chế giễu ai đó nhiều hơn' chưa?"
Sao thủ lĩnh lại biết về chuyện này nhỉ? "Điều này xảy ra khá thường xuyên ạ."
Tôi nhìn hai gã vệ sĩ phía đằng sau thủ lĩnh, ánh mắt tìm kiếm một câu trả lời. Đồng nghiệp của tôi vẫn đứng đó với vẻ mặt vô cảm đã nhìn thấy ánh mắt của tôi, họ nhìn sang chỗ khác.
"Tóm lại, cậu vừa vào đây và chưa thấy gì cả. Rõ chưa?"
"Rõ." Tôi gật đầu. Tôi xác nhận mình vừa vào đây, và chưa thấy gì.
"Tôi vừa vào đây và tôi chưa thấy gì cả. Nhưng ngài đã dừng lại để dành thời gian cho tôi trong khi ngài đang vội vàng mặc đồ cho một bé gái. Tôi thực sự rất biết ơn boss. Xin hỏi ngài tìm tôi có việc gì cần sai bảo ạ?"
"Nhớ rõ trước đây Dazai đã từng nói với tôi rằng: 'Odasaku là một con người hay nói thẳng ra suy nghĩ của mình. Mặc dù khá vất vả để quen với anh ta, nhưng một khi đã quen rồi thì sẽ như cảm nhận được tất cả các loại phương pháp chữa lành ấy'... Giờ tôi hiểu ý nghĩa của câu nói đó một chút rồi."
Đây là lần đầu tiên tôi nghe đánh giá về chuyện đó đấy. Nhưng mà, đó là từ Dazai nên 80% đó chỉ là nói nhảm nhí gì rồi. Làm sao một tên đực rựa đã ngoài hai mươi như tôi lại có khả năng xoa dịu cho mọi người được.
Thủ lĩnh hắng giọng như muốn quét sạch cái bầu không khí vừa rồi, nói: "Vậy thì lý do tôi triệu tập cậu đến đây là――"
Thủ lĩnh cầm lấy hộp xì gà màu bạc được đặt trên bàn, ngắm nghía hồi lâu rồi rút ra một điếu nhưng không châm lửa mà chỉ cầm trên tay để vân vê. Sau đó, ông ta trầm giọng nói:
"Tôi muốn cậu tìm một người." 】
Giọng nói trầm thấp của Mori Ougai dường như là một lời mời từ nơi sâu nhất trong trung tâm dung nham của địa ngục truyền đến: "Tôi muốn hỏi cậu..."
Trước khi ông ta nói xong, cánh cửa nặng nề được chạm khắc kiểu Pháp đã bị đẩy ra cùng với một tiếng "phanh". Trước mặt đám vệ sĩ là một cậu con trai mặc áo khoác đen cùng hai vệ sĩ cao khỏe hơn cậu ta rất nhiều, trên tay họ cầm một cây súng. Giọng nói của Dazai Osamu không pha chút cảm xúc giống như tuyết trong veo, cất tiếng: "Ra ngoài."
Đây là lần đầu tiên Dazai Osamu thể hiện sự uy nghiêm đáng sợ của mình khi làm chủ màn đêm trong trường quay. Cho dù anh vẫn còn hơi trẻ con ở độ tuổi mười tám nhưng cũng đủ để khiến người khác phải kính sợ.
Hai gã vệ sĩ bị giọng điệu của vị điều hành viên trẻ tuổi nhất trong lịch sử Mafia áp chế, bất giác lùi ra sau một bước.
Dazai Osamu không chút do dự, không nhìn Oda Sakunosuke mà sải bước hướng về phía Mori Ougai đang ngồi sau bàn làm việc. Vừa đi, anh vừa rút khẩu súng lục từ một bên áo ra cầm trên tay. Sau vài giây, anh mở chốt và khi anh bước trên thảm, gót giày da không phát ra tiếng động cũng là lúc khẩu súng nhắm vào vị cựu lãnh đạo với mái tóc đen và đôi mắt màu tím.
Asagiri Kafka: Không, không thể nào. Dazai lại ở đây xé kịch bản?
Trụ sở Thám Tử Vũ Trang: Ở hàng ghế đầu, dimsum, daifuku, pozi soda,... Tiết mục biểu diễn truyền thống của Port Mafia lại bắt đầu.
Port Mafia: Tin đồn boss ám sát ông chủ cũ cuối cùng đã được xác nhận?!
Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt: Xé đi, xé đi, xé thêm một chút nữa ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro