Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4.2


*

Không biết liệu tiếng rên rỉ của Dazai Osamu có khiến sự tồn tại vô lý nào đó trở thành ảo giác hay không. Máy nhắc chữ khá thông minh nhanh chóng thay đổi các dòng chữ, cuối cùng dừng lại thành một hình ảnh rất hợp với tình hình.

"Vết thương của cậu lại nhiều thêm rồi." Oda Sakunosuke nhấp một ngụm rượu trong ly. Hắn không biết "lần nữa" này đến từ đâu. Mặc dù chứng nghiện tự sát của Dazai Osamu đã được tiết lộ trong mạch truyện của 《 DAZAI, CHUUYA MƯỜI LĂM TUỔI 》 trước đó, nhưng thủ lĩnh của Port Mafia mà họ quen thuộc hơn hẳn là một người sợ chết đến nỗi an ninh của văn phòng ông chủ vượt xa so với tất cả các thế hệ trước.

Dazai Osamu dừng một chút, cúi đầu nhìn cơ thể của mình, thật lâu sau mới thấp giọng nói: "Ồ, lại nhiều thêm thật nè."

"Làm sao mà chân cậu bị thương vậy?" Giọng điệu của Oda Sakunosuke vẫn đều đều từ đầu đến cuối, nhưng nó mang lại cho Dazai Osamu đang quá căng thẳng cảm thấy nhẹ nhõm.

Có vẻ như cho dù thần kinh anh bất kể có như thế nào thì Odasaku cũng sẽ đối mặt với anh với thái độ tự nhiên và hòa nhã như vậy, giống như "Odasaku" trong ký ức của anh là người sẽ không can thiệp quá nhiều vào anh.

Dazai Osamu đột nhiên cảm thấy chính mình có thể đọc những dòng sau đây một cách trôi chảy.

"Tôi bị ngã xuống cống trong khi vừa đi vừa đọc một quyển sách có tựa đề 'Làm thế nào để tránh những tai nạn bất ngờ'."

"Còn vết thương trên cánh tay thì sao?"

"Tôi đang phóng xe trên đèo thì rơi từ vách đá xuống."

"Và... Cái băng trên trán. Là sao...?"

"Tôi đang thử phương pháp tự tử mới này, đập đầu vào đậu phụ!"

"Cậu bị thương khi đập đầu vào đậu phụ ấy hả!?"



Tiếng cười thấp thấp phát ra từ trường quay.

Mặc dù chưa nhìn ra mối quan hệ giữa "Dazai Osamu" và "Oda Sakunosuke", nhưng cuộc đối thoại của hai người họ thực sự đầy hài hước vô lý.

Nhưng hai "diễn viên" trên phim trường biết rõ họ đang nghiêm túc như thế nào vào lúc này.

【 Để làm đậu phụ siêu siêu cứng, tôi đã bắt đầu nghiên cứu một phương pháp độc lạ.

Sử dụng muối để loại bỏ độ ẩm này, sau đó ép đá nặng này... Tôi tự làm hết mọi thứ trong căn bếp thuê luôn.

Nhờ vậy mà cuối cùng tôi đã làm được món đậu phụ đủ cứng có thể đóng đinh, và nhân tiện, tôi cũng trở thành chuyên gia nhỏ biết cách làm đậu phụ trong tổ chức.

"Đậu phụ đó ngon không?" Tôi hỏi. 】

Bên ngoài trường quay, Nakajima Atsushi và Akutagawa Gin nhìn nhau, nhớ tới tài nấu nướng có ảnh hưởng mạnh của thủ lĩnh không khỏi sợ hãi.



Oda Sakunosuke giống như một cái máy đọc sách tàn nhẫn, nhưng đọc đến đây, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Tuy rằng thực sự khá tiếc." Dazai nhíu mày, khuôn mặt Dazai trông rất chán chường:

"Tôi đã cắt nó thành từng miếng mỏng và chấm với nước tương, phát hiện nó rất ngon." 】

―― "Mùi vị lẫn độ cứng đều tăng 30%! Làm bộ để cấp dưới thử nếm hương vị, bọn họ đều mẻ cả răng!"

【 "Nó ngon lắm à..." Tôi thán phục. Dazai giống như mặc kệ cậu ta làm cái gì thì thành quả đều sẽ đến bất ngờ. 】

―― "Tốt hơn hết là anh nên cẩn thận khi ăn!"

【 "Lần sau để tôi thử xem sao." 】

―― "Đậu phụ siêu siêu cứng tôi muốn cho anh ăn thử đó, nó đã được cải tiến rồi."



Oda Sakunosuke im lặng một lúc, rồi quay lại nhìn về phía Dazai Osamu từ sau câu nói "đập đầu vào đậu phụ mà chết" chưa bao giờ lên tiếng, như thể hắn bị đặt vào hoàn cảnh trong chân không vậy.

Dazai Osamu quay mặt lại, nhưng không nhìn hắn. Thay vào đó là con ngươi có chút tan rã.

Anh thoạt nhìn trông giống một quý cô bị lột trần trước công chúng, cố gắng hết sức để duy trì phong thái tao nhã và điềm tĩnh, nhưng thực ra tinh thần của anh sắp suy sụp rồi.



Dazai Osamu cảm thấy chính mình nói "đậu phụ cứng" với Odasaku nghe không hiểu điều anh nói ở quán bar Lupin đã thất lễ, nhưng bây giờ Odasaku đã hiểu ra "đậu phụ cứng" là chuyện như thế nào, anh lại càng thất lễ hơn.

Thật ra anh chưa từng nghĩ đến việc để Odasaku biết chuyện này. Ở thế giới này, Odasaku có một công việc không cần giết chóc, không để mất bất kỳ một đứa trẻ nào, đã đạt giải "Tân tiểu thuyết gia", quả là một cuộc đời tươi sáng――

Vậy nên không cần giống như anh, đáng thương ôm chặt những ký ức không thuộc về chính mình không muốn buông.

Ngay cả trước khi chết, anh đã đến Lupin để gặp Odasaku lần cuối, cũng là đặc biệt khác thường tùy theo cảm hứng, chỉ là thỏa mãn nguyện vọng của chính mình.

Máy nghe nhạc trong bộ thu âm đã phát một giai điệu cổ du dương, hai người trong lòng biết rõ mà đối diện nhau, trong không khí cũng không có đối chọi gay gắt. Tương đối sắc sảo, nhưng không một ai có thể phủ nhận, đây là cuộc chiến không tiếng động cho đến khi một trong hai người ngã xuống.

*

"Anh Odasaku... Nãy giờ anh phải phàn nàn cậu ta mới phải." Sự xuất hiện của Sakaguchi Ango đã cứu vãn được bầu không khí căng thẳng trong phim trường, hắn đi xuống bậc thang, phản quang từ thấu kính làm người khác thấy không rõ đôi mắt của hắn.

Trên đầu hắn cũng có một dòng chữ:

【 SAKAGUCHI ANGO ― NHÂN VIÊN TÌNH BÁO ĐẶC BIỆT CỦA PORT MAFIA 】

"Ồ, người này của Port Mafia quả là tài sắc vẹn toàn." Ozaki Kouyou cười nói nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.

Miyazawa Kenji không có phản ứng: "Vậy là anh Sakaguchi cũng là người của Port Mafia sao?"

Ngược lại, Izumi Kyouka trạc tuổi cậu hiểu được: "Là gián điệp."



"Anh Odasaku, anh đã quá quen với Dazai rồi." Ngay khi những lời này được thốt ra, toàn bộ trường quay đều yên lặng, yên lặng đến như thể có một bóng ma đang lơ lửng trong không trung.

Bỏ qua những lập trường đối lập. Cho dù là mối quan hệ cứng rắn giữa Oda Sakunosuke và Dazai Osamu có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hay việc Sakaguchi Ango hắn đã quá quen với việc ngồi đối diện với trọng lực của Dazai Osamu trong 《 DAZAI, CHUUYA MƯỜI LĂM TUỔI 》vừa rồi, các đường nét của Sakaguchi Ango đã trở nên tinh tế nhiều hơn.

"Ango! Lâu rồi không gặp. Trông anh có tinh thần ra phết." Dazai Osamu buông ánh mắt của mình với Odasaku và quay lại nhìn người bạn thân nhất của mình, cũng là người mà anh sẽ không bao giờ tha thứ trong ký ức của mình.

Anh một tay chống trên mặt trên quầy pha chế, mái tóc hơi xoăn nhẹ bị ánh đèn phủ lên một tầng men gốm. Hơn nữa, đôi mắt màu diều không có điểm nổi bật trông giống như một con bướm lá khô¹ rơi trên cánh hoa lúc này nhẹ nhàng không kém.

¹ Bướm lá khô (danh pháp khoa học là Kallima Inachus) là loài bướm đặc trưng cho việc lẩn tránh kẻ thù bằng các hình thức ngụy trang.



"Có tinh thần ấy hả?" Sakaguchi Ango rất nhập tâm vào bộ phim khi diễn với sự tương tác, mối quan hệ và giao tiếp, gần như tràn đầy cảm xúc: "Tôi vừa trở về sau chuyến công tác đến Tokyo. Đi và về trong một ngày luôn đấy. Toàn thân tôi cảm thấy như tờ giấy báo cũ nhăn nhúm."

Dazai Osamu nhìn Sakaguchi Ango như vậy, khẽ cười.

"Đi như thế vui mà, tôi cũng muốn đi chơi như thế." Anh thản nhiên chất đống ba cái lon rỗng, rồi thản nhiên làm đổ chúng.

"Đi chơi ư? Dazai, không phải ai trong tổ chức cũng sống chỉ để giết thời gian như cậu đâu, Dazai. Đi công tác đương nhiên là vì công việc rồi."



Akutagawa Gin tỏ ra rất không hài lòng với những lời thoại của Sakaguchi Ango: "Làm sao anh ta có thể nói như vậy về anh Dazai! Trong bốn năm qua vì sự phát triển của Port Mafia mà anh Dazai đã hầu như không ngủ!"

Ozaki Kouyou không biết nghĩ đến cái gì đó, cô nàng nâng tay áo lên che miệng: "Suýt nữa thì tôi quên mất —— trước khi cậu ấy trở thành boss, Dazai rất thích lười biếng."

Nakajima Atsushi đeo lăng kính phát cuồng không chịu tin: "Vậy thì anh Dazai cũng chỉ là giết thời gian sau khi xong việc. Anh Dazai thông minh như vậy, có thể đã hoàn thành nhiệm vụ từ lâu rồi."

Nakahara Chuuya cũng buộc phải nhớ lại bốn năm trước, chế nhạo một tiếng: "Đúng vậy, nhiệm vụ của tên đó chính là đặt nhiệm vụ lên bàn tôi. Sau đó tự tử trước khi tôi phát hiện ra, làm cho bản thân thương tích đầy mình đến mức tôi không thể nhìn nổi được nữa khi tôi đánh tên đó."

Tình cờ nghe được bí mật mới của Port Mafia, Trụ sở Thám Tử Vũ Trang: "..."



"Để tôi nói cho anh biết." Dazai Osamu dùng ngón tay gõ nhẹ vào thành ly rượu: "Tất cả mọi thứ tồn tại trên thế gian này đều là công cụ để giết thời gian trước khi chết."

Anh quay lưng vào quầy pha chế, nhắm mắt lại. Trên nền của lối trang trí cũ, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú có vài phần ngây ngô ma mị làm anh trông giống như nhân vật Ukyou.

Asagiri Kafka: Vâng, người xé nát kịch bản nhà tôi lại bắt đầu nhảy kịch bản rồi đấy.

Lần đầu tiên gặp một người diễn không theo kịch bản như Dazai Osamu, nhưng Sakaguchi Ango và Oda Sakunosuke đã tiếp thu tốt đẹp. Hai người họ hoàn toàn không để ý tới Dazai Osamu như thể vị thủ lĩnh của Port Mafia này là một đứa trẻ giận dỗi trước mặt bạn bè của mình, bắt đầu dựa theo máy nhắc chữ để đóng vai của mình. Thoạt nhìn, ba người họ thực sự khá hài hòa.



Trước khi nói về công việc của "Odasaku", Dazai Osamu không nhìn vào máy nhắc chữ từ xa, cắt ngang một cách chính xác: "Nhân tiện, chúng ta chụp một bức ảnh đi."

Dazai Osamu là người đã chật vật kể từ khi bộ phim 《 THỜI KỲ ĐEN TỐI 》bắt đầu quay dường như cuối cùng cũng đã nhập vai Dazai Osamu, một điều hành viên mười tám tuổi mang theo tinh thần của thiếu niên tươi trẻ.

Anh kéo dài âm cuối như làm nũng: "Chụp ảnh, chụp ảnh ― làm kỉ niệm."

Oda Sakunosuke không cần nhìn máy nhắc chữ cũng biết: "Kỉ niệm chuyện gì?"

"Kỉ niệm việc chúng ta tụ tập ở đây ngày hôm nay, hoặc chúc mừng sự con đường sự nghiệp của Ango, Oda thành công trong việc viết tiểu thuyết", Dazai Osamu dường như đã nói điều gì đó rất thú vị, anh không thể nhịn được cười: "Cũng có thể chúc mừng những gì tôi sắp làm thành công... Ước gì... Bất cứ điều gì sẽ làm được."



Sakaguchi Ango nhìn chằm chằm vào vị thủ lĩnh của Port Mafia trước mắt. Hắn nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, rõ ràng đang ngồi ở một chỗ trước mắt có thể với tới, nhưng dường như bất cứ lúc nào anh cũng sẽ tùy thời cơ mọc cánh trở thành tiên, mờ mịt lại xa xôi.

Nhân viên tình báo đặc biệt của Port Mafia lờ mờ đoán được rằng mỗi lời thoại của Dazai Osamu đều ẩn chứa ý tứ sâu xa, và anh cũng phải dùng năng lực đọc hiểu thời sinh viên đại học để đối phó với vị thủ lĩnh trẻ khó hiểu này: "Thế theo nguyện vọng của ngài sếp lớn ban lãnh đạo."

"Chụp tôi cho ngầu vào đấy." Dazai Osamu nói khi anh đặt chân lên cái ghế và ngả ra sau.



Oda Sakunosuke lại nhìn thiếu niên tóc đen bên cạnh, loại này không giống nhau mà bổ sung sự quen thuộc làm cho hắn không nhịn được hỏi: "Cũng là con trai nhà quan, phải không?"

Hắn cho rằng chính mình căn bản không thể nhớ được cuộc trò chuyện khó hiểu khi họ gặp nhau. Nhưng trên thực tế, hắn thậm chí còn nhớ vẻ mặt khổ sở sắp phát khóc của vị thủ lĩnh Port Mafia.

Oda Sakunosuke suy nghĩ một lúc rồi nói với một giọng nhẹ nhàng hơn: "―― 'Cậu' đã hứa sẽ cho 'tôi' xem."

Dazai Osamu không nhìn hắn mà đối diện với Sakaguchi Ango và nói: "À, Sakaguchi, anh có thể đưa cái máy ảnh này cho thư ký Gin của tôi sau khi anh rời khỏi đây được không?"

Anh giải thích rất thành thật: "Có thể Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt của anh sẽ muốn nộp hồ sơ, nhưng nếu không muốn bức ảnh này, anh có thể cho tôi xin một bản được không? Tôi hứa với danh nghĩa là boss Port Mafia ― đây chính là tập hợp những bức ảnh của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt và Port Mafia, nó sẽ không được lưu truyền ra bên ngoài."



Sakaguchi Ango đẩy kính, giọng điệu của anh có vẻ rất kinh doanh, nhưng là nhân viên Tsujimura Mizuki sớm chiều hòa thuận với hắn, có thể nghe thấy rằng ông chủ của cô đang thận trọng như sợ làm phiền động vật nhỏ: "Vậy thì, Dazai, cậu có thể cho tôi biết tại sao không? Còn việc chụp bức ảnh này thì sao?"

Dazai Osamu sửng sốt trong giây lát, anh thoáng nhìn qua máy nhắc chữ, phát hiện trên đó trống rỗng.

Âm nhạc trong quán bar cùng với tiếng piano buồn, nhẹ nhàng vang lên những giai điệu chia tay.

Vị thủ lĩnh trẻ tuổi mỉm cười, nhìn về quá khứ giống như cảnh tượng được gửi về từ tương lai ngàn năm sau.

"Tôi không biết. Tôi chỉ cảm thấy, nếu bây giờ chúng ta không chụp, sẽ chẳng còn gì để làm bằng chứng về việc chúng ta đã từng ở quán bar này uống cùng nhau."

Giọng điệu của anh quá mức chắc chắn khiến nỗi buồn ngụ ý có sức nặng đáng kể, nó đè lên trái tim của khán giả bên ngoài phim trường và hai diễn viên còn lại.



Tanizaki Naomi không nhịn được nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy vị thủ lĩnh của Port Mafia cũng không phải là kẻ xấu... Có lẽ tương lai lại có thể hóa thù thành bạn không chừng?"

Tsujimura Mizuki nhìn thoáng qua trưởng ban Taneda Santouka, yên lặng nghĩ. Tuy rằng Canh ba tư tưởng đã trở thành tư tưởng thống trị của Port Mafia nhưng mọi người vẫn sẽ có cơ hội bảo vệ Yokohama trong tương lai ~



Dazai Osamu đứng dậy trước, vẫy tay và bước ra khỏi phim trường.

Phía sau anh là Sakaguchi Ango đứng trầm ngâm, biểu cảm tự nhiên của Oda Sakunosuke và một hàng chữ từ từ hiện ra từ máy nhắc chữ.

――

Bởi vì không lâu sau đó, một trong ba người đã phải nói lời chia tay với thế giới này mãi mãi.
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro