Chương 3.2
*
Dưới ống kính đang tiếp tục bấm máy, Randou chăm chú hoàn thành những câu thoại dài của mình.
Theo mô tả của anh ta, khán giả bên ngoài rốt cuộc cũng đã hoàn toàn biết được thông tin về 'Arahabaki' đã bị bỏ sót vì "diễn viên" đã nhảy kịch bản.
Kunikida Doppo đẩy kính lên, nghi ngờ nói: "Nhưng chúng tôi chưa nghe tin tức nào về 'Arahabaki' cả. Này có phải là Randou đang nói dối không, hay là..."
Oda Sakunosuke nghiêm túc suy nghĩ về điều đó: "Hình như là gia đình của các vị thần trong truyền thuyết... Hình như tôi đã nhìn thấy nó khi tôi kể chuyện cho bọn nhỏ."
Tanizaki Junichirou ôm lấy đứa em gái đang sợ hãi của mình và thì thầm: "Anh Randou đã mô tả chi tiết như vậy, ít nhất anh ta tin rằng anh ta đã thực sự thấy 'Arahabaki'..."
Taneda Santouka và Sakaguchi Ango trao đổi ánh mắt ―― có vẻ như chuyến đi này rất đáng giá. Khi tất cả các "kịch bản" được hoàn thành, cơ sở dữ liệu tình báo của Phòng Tình Báo Đặc Biệt sẽ được bổ sung.
Randou trong phòng chiếu ký ức tiếp tục: "Xin lỗi... Hai cậu muốn chứng minh rằng sự sống lại của đời trước không phải do sức mạnh của 'Arahabaki' mà là một trò lừa bịp do kẻ thù làm... Thế nhưng, nếu các cậu báo cáo những chuyện tôi vừa nói, nếu các cậu đưa nó cho boss... Nó sẽ làm cho ngài ấy cảm thấy rằng một vị thần như 'Arahabaki' là có thật. Mọi điều tra của các cậu có thể cũng trở nên vô nghĩa..."
Cả Dazai Osamu và Nakahara Chuuya đều nhất thời chìm vào im lặng.
"Không. Những gì anh nói rất thú vị." Một lúc sau, Dazai Osamu cười nói: "Mặc dù tôi vẫn muốn tiếp tục chơi, nhưng Chuuya đã là chó của tôi rồi."
Nakahara Chuuya nghe ra giọng điệu muốn gây sự của Dazai Osamu, muốn ngăn cản anh: "Này――"
Dazai Osamu không nhìn Nakahara Chuuya, anh đứng trước mặt Randou, ánh mắt lạnh lùng lại hài hước: "Anh là thủ phạm, Randou."
Im lặng.
Không chỉ là sự im lặng, mà là tất cả mọi thanh âm đều thoát ra ngoài im lặng.
Trong toàn bộ trường quay chỉ còn lại giọng của Dazai Osamu: "Anh đã mạo danh ông chủ cũ của mình và lan truyền tin đồn 'Arahabak' ở khắp nơi... Anh còn điều gì muốn nói không?"
Asagiri Kafka: Tôi thực sự rất ngu ngốc. Thực sự tôi chỉ biết là Chuuya sẽ sửa kịch bản, nhưng không ngờ tới kẻ giết người nhà tôi lại đang xé tan kịch bản. QAQ
Khán giả bên ngoài: Tôi có cảm giác như đang học toán vậy. Cúi đầu nhặt bút, ngẩng đầu ngay lập tức không theo kịp. _ (:з" ∠) _
May mắn thay, Randou nhanh chóng tìm được vai diễn của mình dựa theo lời thoại, gãi đầu tỏ vẻ bối rối.
"Hả...? À... Ừm... Tôi xin lỗi, nhưng mà trong tình huống này, tôi nên phản ứng như thế nào? ...Tôi không biết nữa, vì đây là lần đầu tiên tội bị gọi là phạm nhân."
Dazai Osamu mỉm cười, tất nhiên Randou là một người sử dụng năng lực mạnh mẽ ở cấp độ bán cán bộ. Chính thủ lĩnh Port Mafia và là người có dị năng lực tối cao sẽ không gặp bất lợi: "Anh đã phạm một sai lầm. Đó là một sai lầm rất cơ bản. Nếu tôi nói cho anh nghe nhất định anh sẽ hối hận."
"Ý của cậu là có lỗi?"
Edogawa Ranpo bên ngoài phim trường và Dazai Osamu bên trong phim trường đồng thanh nói: "Đó là biển."
Dazai Osamu phớt lờ ánh mắt hoang mang của Randou và trực tiếp ra lệnh: "Được rồi Chuuya, chúng ta hãy tiếp tục đánh nhanh thắng nhanh đi."
Nakahara Chuuya đã không lên tiếng kể từ khi anh xé kịch bản, bây giờ hắn chỉ cúi đầu và nói: "Muốn dùng trực tiếp cái kia à?"
Dazai Osamu lắc đầu, đang định nói thì không gian bị cắt đứt.
Những tia sáng màu bạc loang loáng cắt đôi nơi phía gần cổ của Dazai Osamu đã dừng lại. Đầu lưỡi hái câu lấy quần áo của anh, làn da và một phần thịt bị rạch, những giọt máu đỏ phun ra.
"Dazai!"
"Anh Dazai!"
Có nhiều tiếng hô lo lắng cùng lúc trong trường quay, còn có cả những cái nắm chặt nắm tay âm thầm của nhiều kẻ thù không đội trời chung.
Dazai Osamu hoàn toàn không biết rằng có nhiều người đang lo lắng về vết thương của anh. Anh trực tiếp dẫm lên lưỡi liềm của người tiền nhiệm tấn công về phía Randou, nhưng anh lại bị Không Gian Con cô lập cùng ông chủ cũ, căn bản không thể tiếp xúc được với Randou và Nakahara Chuuya.
"À, kể cả khi họ không làm theo kịch bản thì những diễn viên "cố định" này cũng sẽ nắm giữ thông tin ban đầu trong trí nhớ của họ..." Dazai Osamu nắm lấy mặt trước của vạt áo đã nhuộm đỏ từ vết thương trên người. Anh vẫn luôn cố ý cắt ngang cuộc trò chuyện của Randou và ông Mori cùng Nakahara Chuuya, chặn lại mọi lời thoại trong kịch bản sẽ tiết lộ khả năng của anh. Tuy nhiên, Randou vốn chỉ là phép chiếu ký ức mà được phóng ra vẫn được sử dụng một cách chính xác. Đối phó với Randou, Dazai Osamu theo cách anh hay sử dụng 'Nhân Gian Thất Cách' để đối phó với anh ta.
Anh nhảy lên để tránh né lưỡi hái đang quét ngang qua của thần chết. Chẳng qua qua mấy lần tránh né, ngay lập tức tốc độ tránh né rõ ràng chuyển chậm.
Vết thương của Dazai Osamu trông rất nghiêm trọng. Trước ngực, từ trung tâm bị lưỡi hái cắt một đường tạo thành vết rạch. Vết rạch bị tách ra kéo dài đến tận cánh tay, quần áo xung quanh viết thương đã loang lổ vết máu. Đây là một chấn thương nguy hiểm đến tính mạnh nếu không được xử lý kịp thời.
Nakajima Atsushi đã không kiểm soát được bản thân biến thành hổ, bị Ozaki Kouyou cùng Izumi Kyouka áp chế, ngăn không cho cậu lao vào phim trường.
"Anh Asagiri! Tại sao anh Dazai lại bị thương khi đang quay phim vậy hả?" Đôi mắt màu tím vàng của thiếu niên gần như biến thành một đường mỏng, là dấu hiệu báo trước cho cuộc tấn công sắp xảy ra của hổ.
Ngay cả vẻ mặt của Akutagawa Ryuunosuke cũng nghiêm túc: "Bản thân là đạo diễn lại không thể đảm bảo an toàn cơ bản cho diễn viên à?"
Asagiri Kafka cũng sửng sốt, tuy là đạo diễn kiêm nguyên tác, nhưng hiện tại kịch bản đã bị những "diễn viên tên tuổi" này sửa đến mức hoàn toàn thay đổi.
Anh ta thậm chí không thể dừng lại ngay bây giờ, bởi vì nhân vật được chiếu theo ký ức hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm của soát của anh ta.
Dazai Osamu trong phim trường đang phải vật lộn để chống chọi với những cuộc tấn công của ông chủ cũ ― vị thủ lĩnh hai mươi hai tuổi tinh thần và sức lực không còn dư thừa như ngày xưa, cơ thể như một khúc gỗ mục nát bị mối mọt ăn hết. Mặc dù bề ngoài vẫn còn một lớp rêu đầy sức sống bao phủ, vẻ bề ngoài ấy vẫn còn tồn tại, nhưng anh không thể chịu được bão táp xâm nhập.
Anh lấy ra một chút sức lực nhìn vào vị cán bộ tóc cam bên cạnh: "Chuuya, đừng..."
Muộn rồi.
Khi máu thịt của anh bị lưỡi liềm rơi xuống chém trước mặt Nakahara Chuuya, 'Ô Trọc' đã không được sử dụng bốn năm nay đã gây ra một cuộc bạo loạn.
Những người bên ngoài phim trường, bao gồm cả Port Mafia chưa bao giờ nhìn thấy hình dáng Ô Trọc của Nakahara Chuuya.
Chỉ thấy cơ thể người mang trọng lực cúi xuống. Vải của hai cánh tay bị xé nát thành nhiều mảnh, những đường hoa văn màu đỏ và đen không rõ đang lan ra từ đầu ngón tay, dường như không có lấy làn da sạch sẽ trên khuôn mặt của hắn, và hắn không thể phân biệt được đó là máu của Dazai Osamu hay sức mạnh của chính mình. Thậm chí, con ngươi màu xanh lam thu nhỏ lại cho đến khi nó biến mất, chỉ còn lại một màu trắng trống rỗng như dã thú.
Sức mạnh bạo lực gần như có thể xé nát Không Gian Con thành từng mảnh, nhưng Randou chỉ nhìn chằm chằm vào Nakahara Chuuya đang hoàn toàn chạy trốn bên dưới: "Thì ra là vậy, sức mạnh quen thuộc này――"
"Tính cách không thành vấn đề. Ý chí hay suy nghĩ không thành vấn đề." Randou như đang tự nói với chính mình. "Đó là sự hủy diệt rất lớn. Là thiêu hủy mặt đất, nhuộm đẫm bầu trời. Nó là sự tồn tại của một giả thuyết đi ngược lại với tự nhiên làm chấn động bầu khí quyển. Nó là một cái gì đó vượt quá sự hiểu biết, không thể lý giải được."
Bên ngoài lặng ngắt như tờ, bởi vì ngay cả Miyazawa Kenji ngây thơ nhất cũng hiểu được.
Con quái vật đó đã mở đường từ rất lâu trước đó, hay còn gọi nó là 'Vị Thần Hủy Diệt' ― Arahabaki, hay nói cách khác, nó chính là người mang trọng lực Nakahara Chuuya của Port Mafia.
Mặt mày Dazai Osamu u ám. Lý do anh xé kịch bản là vì không muốn lý lịch của Nakahara Chuuya bị bại lộ. Ngay cả khi anh muốn bảo vệ Odasaku, anh cũng sẽ không bao giờ lựa chọn dùng bí mật này như một sự kiểm tra và cân nhắc kỹ Nakahara Chuuya.
Bất kể là chính phủ lập hồ sơ chính xác hay thay đổi quan điểm, một cái Nakahara Chuuya cũng không cần.
Huống chi, một sức mạnh to lớn mạnh mẽ, đáng sợ và thậm chí trong tiềm thức hoàn toàn căn bản không thể lợi dụng hoặc giám sát. Bởi vì sau khi rời khỏi đây, cùng với chủ nhân của 'Nhân Gian Thất Cách' biến mất, 'Ô Trọc' cũng sẽ không xuất hiện trở lại trên thế giới.
Sử dụng trọng lực theo phương ngang để tăng tốc bản thân một lần nữa, Nakahara Chuuya lao nhanh về phía Randou như một quả đạn pháo sống. Không có bức tường nào có thể ngăn Nakahara Chuuya bay lượn tự hóa thành sát khí.
Randou đã quá muộn để tạo nên một bức tường sóng không gian. Nhìn Nakahara Chuuya đã hoàn toàn mất ý thức, anh ta nhúc nhích ngón tay, đem Không Gian Con cùng với Dazai Osamu đến chặn trước mặt mình.
Nakahara Chuuya đã phá hủy rất nhiều khối Không Gian Con trên đường đi và không mất một giây để đánh nát khối Không Gian Con đang nhốt Dazai Osamu trong đó. Ngay cả khi Randou nghĩ rằng Dazai Osamu sẽ bị cỗ trọng lực này cắt thành hai phần thì Nakahara Chuuya vươn tay ra, sử dụng sức mạnh chiến đấu hoàn toàn không tương xứng với cuộc chiến ôm lấy Dazai Osamu.
Tóc đen và tóc cam đan hòa vào nhau, trán chạm trán, ánh sáng trắng bạc như bó hoa sáng lên, quấn lấy hai thiếu niên.
―― "Nhân Gian Thất Cách."
Khôi phục ý thức, Nakahara Chuuya cũng không bởi vì kiệt sức mà ngã xuống. Hắn tay này ôm Dazai Osamu, tay kia cầm lấy lưỡi hái mà người tiền nhiệm chém. Trở tay một cách khôn khéo, hắn giành lấy lưỡi hái và đâm xuyên qua ngực Randou thật sâu, máu tươi phun trào.
Xung quanh chỉ còn là gạch ngói cùng đá. Mất sức, từng người một ngã xuống đất.
"Này là, làm sao... Đáng sợ quá, bọn trẻ..."
Máu xâm nhập vào khí quản tràn ra khỏi miệng Randou. Vũng máu ở dưới mặt đất, nó nhỏ giọt vào đó, trộn lẫn lại với nhau tạo ra một âm thanh ướt át.
Thật rõ ràng ―― một vết thương chí mạng.
Nhưng Nakahara Chuuya vẫn chưa hài lòng, hắn buông Dazai Osamu ra, rồi dùng trọng lực đập nát Randou đang hấp hối hết lần này đến lần khác.
Không ai quan tâm đến những dòng chữ lơ lửng trên không, bởi vì Randou là người đã chết, tự nhiên sẽ không thể nói ra lời cuối cùng của mình.
Tình cảm của Nakahara Chuuya và Randou rất phức tạp. Không chỉ liên quan đến xuất thân mà còn là một nửa đường dẫn đến việc gia nhập mafia, lời nói hấp hối của anh ta cũng rất đáng để nể phục. Cho đến nay thì hắn vẫn ngả mũ bái phục kế thừa từ anh ta ―― Tuy nhiên, Randou trước mặt hắn chỉ là hình chiếu ký ức, làm sao có thể dám làm tổn thương Dazai Osamu trước mặt hắn!
Dazai Osamu chậm rãi đi đến bên cạnh Nakahara Chuuya nhưng vẫn không ngăn được hắn hành hạ cái xác.
Nhưng thật ra, Nakahara Chuuya khàn giọng nói: "Lãng phí dị năng lực trên một cái xác... Có phải tôi đã điên rồi không?"
"Ừa, Chuuya nói đúng rồi. Đúng là cách cậu thường nghĩ."
Dazai Osamu đứng từ xa quay lại, ánh mắt vô định nhìn qua ống kính của máy quay, như thể anh đã nhìn thấy bối cảnh "phổ biến" ở bên ngoài phim trường của một nhóm người, họ ngạc nhiên biết bao trước cảnh tượng này, anh loạng choạng bước về phía máy quay.
"Ha ha. Đây là câu thoại của tôi nè... Nó có bình thường không? Ha ha ha ha."
Dazai Osamu khô khan cười một tiếng, lại bị đầu thu âm trên đỉnh đầu thu vào.
Nakahara Chuuya lại đột nhiên bắt lấy cổ tay của anh: "Đừng lộn xộn, tôi đưa cậu đi gặp bác sĩ."
Dazai Osamu quay người lại nhìn Nakahara Chuuya, tựa hồ có chút tò mò: "Làm sao mà cậu còn có thể đứng được vậy Chuuya?"
Vốn dĩ chính là cơ thể của Nakahara Chuuya như nỏ mạnh hết đà rồi, hiện tại rốt cuộc chịu đựng không nổi mà ngã về phía trước, được Dazai Osamu ở đối diện đón lấy. Nhưng bởi vì sức lực không đủ, anh đành phải điều chỉnh tư thế, dùng sức ngồi quỳ trên đất, để hắn gối đầu trên đùi mình.
"Đi bác sĩ đi, tên boss khốn kiếp." Chuuya khó khăn phun ra mấy chữ.
Dazai Osamu thở dài, vươn ngón tay chạm vào giọt máu trên mặt Nakahara Chuuya, sau đó đưa tới bên miệng hắn: "Cậu nếm thử xem?"
Nakahara Chuuya cũng vô thức liếm một chút, hương vị của đường glucose.
"Ha ha là đạo cụ đó, bảy năm trước tôi đã bị chém một nhát rồi, đương nhiên lần này phải chuẩn bị gói máu nhân tạo chứ ~" Dazai Osamu cười cười xoa quả đầu màu cam trên đùi: "Chó ngoan, ngoan ngoan, ổn rồi――"
"Đừng có sờ đầu tôi."
Dazai Osamu ỷ vào chuyện Nakahara Chuuya hiện tại không động đậy được, dùng sức để làm rối tóc của hắn, đột nhiên anh kêu lên: "A, chúng ta đã không thể để cho anh Randou nói những lời nói cuối cùng của mình ―― Mạch truyện nhảy như này không phải là không thân thiện với khá giả sao?"
Asagiri Kafka: Đối với đạo diễn nó cũng không thân thiện, thân mến.
"Vậy để tôi làm nó cho." Dazai Osamu nở nụ cười rất nhẹ, nhưng mắt anh hướng lên trên, nhìn vào máy nhắc chữ trong không khí còn sót lại vài chữ: "Chuuya, chỉ một điều thôi Chuuya ―― hãy sống."
Nakahara Chuuya không biết có phải chính cảnh tượng quen thuộc đã khiến vết thương cũ của hắn đau nhức hay không. Lúc này hắn cảm thấy xương sườn đâm vào tim, đau đến mức hắn cơ hồ nói không lên lời.
"Đây là lời nói cuối cùng của cậu à?"
Dazai Osamu nhắm mắt lại, gốc lông mi có chút ẩm ướt, nhưng khi mở mắt ra thì không để lộ ra thứ gì.
"Không, phía sau mới là lời tôi muốn nói――"
"Thế giới này đã có rất nhiều người, nhưng Nakahara Chuuya chỉ có một." Dazai Osamu nhìn hoàng hôn buông xuống phía dưới đường chân trời đằng xa, nhẹ nhàng nói: "Tôi thích Chuuya nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro