Chương 2.2
*
Bác sĩ duy nhất có mặt là Yosano Akiko của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang. Không chút do dự, Nakahara Chuuya ôm thẳng Dazai Osamu đến khu vực nghỉ ngơi của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang.
"Bác sĩ của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, xin hãy xem xét vết thương cho tên này. Tôi, Nakahara Chuuya nợ cô một ân tình."
Yosano Akiko nhìn thoáng qua Chủ tịch. Tuy rằng Port Mafia và Trụ sở Thám Tử Vũ Trang là đối lập nhau, nhưng hiện tại Nakahara Chuuya đang tìm kiếm phương pháp chữa trị dưới danh nghĩa của mình, và họ cũng sẵn lòng dốc sức làm tốt.
Hơn nữa, theo lời của Edogawa Ranpo tiết lộ rằng, thủ lĩnh Dazai Osamu của Port Mafia. Lẽ ra ban đầu phải là thành viên của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang bọn họ.
Dazai Osamu bắt đầu giả vờ ngủ khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Kết quả là Akutagawa Ryuunosuke không còn chỗ để diễn, chưa kể Akutagawa Gin cũng đến giúp Yosano Akiko. Cậu ta chỉ có thể nhìn người em gái của mình đã lâu không gặp, làm sao mà cậu ta nhớ lại để tìm cách giải quyết mối thù với Dazai Osamu.
Nakahara Chuuya khoanh tay đứng ở một bên, tư thế này rất khôn khéo. Bất kể ai tấn công Dazai Osamu lúc này từ góc độ nào cũng sẽ bị chặn lại kịp thời.
Nhìn thấy hai cô gái cởi áo khoác cùng áo sơ mi của đứa trẻ Dazai Osamu, tháo bỏ lớp băng vải trên bả vai anh, hơi lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ cùng bờ vai trắng nõn mang theo vết thương. Nói ra nghe hơi kỳ lạ, Dazai Osamu lớn lên đẹp trai rõ như ban ngày, nhưng chưa từng nghĩ tới, khi anh lộ ra bộ dạng suy yếu sẽ đẹp nao lòng đến như thế.
Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều không tự chủ được vô tình bị thu hút bởi vẻ đẹp này. Nhìn thấy nước da trắng ngần với những vết bần tím đậm màu, mái tóc xoăn đen đang đặt trên cánh tay ôm gối của anh, đôi môi tái nhợt dính máu nhìn thấy càng thêm đẹp. Bọn họ đột nhiên hiểu được vì sao Port Mafia lại muốn bảo vệ vị thủ lĩnh này kín đến mức không kẽ hở, bởi vì thủ lĩnh bên trong giống như một đóa hoa quý không gì sánh được, không thể phá vỡ.
Nếu không phải vừa rồi hiểu biết đầy đủ về mối quan hệ phức tạp giữa cấp dưới dành cho Dazai Osamu, cũng tin tưởng vào bộ óc và thủ đoạn không ai sánh bằng của Dazai Osamu, một số người sẽ nghĩ rằng căn phòng của thủ lĩnh là một cái lồng chim hoàng yến được tất cả những người mặc đồ đen ở Port Mafia xây lên dành cho Dazai Osamu.
Nakahara Chuuya cũng rất mất kiên nhẫn với những ánh mắt này, thật vất vả mới bình tĩnh lại được bây giờ lại trở nên bồn chồn. Nhưng vào lúc này, Asagiri Kafka lắp bắp đi tới: "Chuuya, vừa rồi cậu đánh cấp trên trước như vậy, về sau diễn như thế nào đây..."
Nakahara Chuuya cũng quay đầu lại, mặt không chút cảm xúc: "Anh có chắc là muốn nói với tôi vào lúc này không?"
Asagiri Kafka bắt gặp cơn bão đang dần đọng lại trong đôi mắt xanh lam thì vô thức nắm lấy cánh tay đang rũ xuống của Dazai Osamu. Kết quả không cẩn thận kéo rách băng vải của anh. Vào thời điểm đó, lần đầu tiên trong đời Asagiri Kafka thu hoạch được khoảnh khắc nổi bật ―― toàn bộ những kẻ có tên tuổi ở Yokohama đều đang nhìn anh ta.
Edogawa Ranpo không kiên nhẫn nhắc nhở: "Buông tay."
Asagiri Kafka vội vàng lùi về phía sau, yếu ớt đáng thương mà bất lực: "Hic, thật sự xin lỗi vì đã làm phiền."
Tuyệt vời, tôi chính là bố của mấy người đấy. Thế giới này thực sự không thể tin được, những thằng con trai nói chuyện với bố như thế này đây. QAQ
Dazai Osamu giả bộ đang ngủ thật sự muốn chạy trốn cùng Asagiri Kafka. Này này, phía trên có gì hay ho lắm à, sao các người đều đang nhìn vậy?
Biểu hiện của Tsujimura Mizuki, hiện tại cô tin tất cả những gì mà Asagiri Kafka nói trước đây rằng mọi người đều yêu Dazai Osamu của thế giới. Phải biết rằng tất cả mọi người có mặt ở đây đều được chọn đến trường quay vì họ trả lời "tôi không thích", nhưng rồi sao? Nhưng không ai có thể tránh khỏi được ánh mắt của mình đang đổ đổ dồn vào Dazai Osamu.
"Đàn anh, em muốn xin vào làm gián điệp ở Port Mafia." Cô thì thầm với cấp trên Sakaguchi Ango.
Sakaguchi Ango đẩy đẩy mắt kính, lạnh lùng từ chối: "Không, cô đừng có nghĩ tới việc đấy."
Rốt cuộc, cả đơn xin gia nhập của hắn nộp trước đây đều bị từ chối. Sakaguchi Ango nhớ khi hắn cố sử dụng 'Trụy Lạc Luận' để đọc kí ức của lá đơn, nhưng lại bất ngờ phát hiện nó sạch sẽ không có bất kỳ thông tin nào. Lúc ấy hắn còn nghi ngờ rằng, cho dù là bị nhân viên phụ trách phân chia chọn lựa đơn xin phép trực tiếp trả lại, chỉ cần hắn chạm vào tờ giấy, chắc hẳn sẽ có một số thông tin về nhân viên phụ trách này.
Hiện tại khi đã biết về dị năng lực của thủ lĩnh Port Mafia, Sakaguchi Ango đột nhiên có một phỏng đoán vô lý đến đáng sợ――
Lúc đầu, đơn xin gia nhập của hắn là do chính tay Dazai Osamu chọn ra và sau đó gửi trở về.
*
Trong cảnh tiếp theo, bối cảnh chuyển sang căn phòng ông chủ Port Mafia.
Lần này, ngoài Mori Ougai đã được lấy ra từ ký ức của Dazai Osamu, còn có Randou được lấy ra từ ký ức của Nakahara Chuuya.
"Chào mừng đến với Port Mafia, Nakahara Chuuya."
Đối mặt với Mori Ougai, Nakahara Chuuya đứng ở đó, chỉ với hai tay bị còng, cổ tay bị trói bằng dây da và chân bị những chiếc khóa lớn dùng để kéo tàu quấn quanh. Vô số khối lập phương màu đỏ hiện ra bao quanh cơ thể hắn.
Không cần phối hợp diễn cùng Dazai Osamu, Nakahara Chuuya vẫn chuyên tâm.
Hắn thành thật đọc theo máy nhắc chữ từ xa: "Tôi rất vinh dự khi được mời tới đây."
"Tôi nghe nói cậu đã trình diễn khá tốt với nhóm tôi ngày hôm qua nhỉ." Mori Ougai bên kia bàn làm việc cười nói: "Cậu cùng cấp dưới của tôi vẫn có thể làm tốt. Thật xứng đáng là thủ lĩnh của 'The Sheep'."
"Dù vậy, tôi vẫn bị người khác cản đường, và mọi nỗ lực của tôi đều vô ích. Thật đáng tiếc." Cùng lúc ấy có quả cầu màu đen nổ mạnh ―― ngọn lửa màu đen, có liên quan đến 『 Arahabaki 』.
Ngay sau đó, cánh cửa ở lối vào mở ra, Dazai lại lần nữa xuất hiện trong phim trường.
【 "Chào buổi sáng ― tôi làm phiền đây... Ô hô."
Bóng dáng xuất hiện ngoài cửa là Dazai Osamu.
"Ừ, Dazai, tôi đã đợi cậu rất lâu rồi."
"A! Mày là thằng nhóc thích tự tử ngày hôm qua mà!" Nakahara Chuuya nhảy dựng lên, "Tên khốn, hôm qua mày thật sự dám!"
"Ừ, ừ, hôm nay cậu cũng rất sung sức. Tôi bị thương khá nặng ở đây, như cậu có thể thấy. Sức sống đó là do đang trong thời kỳ trưởng thành hả? Hay các chất dinh dưỡng dành cho não và chiều cao đều đã đi nuôi hết cơ bắp rồi nhỉ?"
Dazai Osamu quấn băng vải trên đầu, cổ tay trái được bó bột bằng thạch cao.
"Ngừng ngay việc nhắc đến chiều cao của tao đi!"
"Tôi biết rồi, tôi biết rồi... Nhưng đúng là nhận xét khuyết điểm trên cơ thể người khác là điều rất không đúng. Tôi sẽ không nói thêm nữa, vì vậy hãy bỏ qua cho tôi đi."
"Tên khốn!" 】
Nhìn những dòng chữ lơ lửng trên không trung, Dazai Osamu không thể nhịn được cười, nhẹ nhàng nói với âm lượng mà ai cũng có thể nghe thấy: "Ây, anh bạn lùn ~ Lúc đó tôi rõ là có lịch sự đó, rõ ràng luôn, đúng là con sên mà."
Nakahara Chuuya nắm chặt nắm tay: "Cậu nói đi, tôi đang nghe đây."
Hắn gần như muốn nói "cá thu" theo phản xạ có điều kiện, nhưng khi thấy Dazai Osamu cắn nhẹ vào đầu lưỡi ― một cử chỉ nhỏ mà Dazai Osamu sẽ làm mỗi khi anh hối hận vì lỡ lời, hắn tỉnh táo lại.
Nakahara Chuuya cùng Dazai Osamu đã không còn là cộng sự như năm đó có thể gọi biệt danh cho nhau, chán ghét nhau và tự nhiên thân thiết với nhau.
Thủ lĩnh cùng đám cán bộ trong bộ da mười lăm tuổi thản nhiên diễn cùng nhau, cảm xúc rất cứng nhắc. Trong khi Randou đang mặc quần áo bằng chất liệu cách nhiệt dày, cổ quấn khăn dày, đầu mang bộ lông thỏ để che tai, chân đi một đôi ủng da tổng hợp để bảo vệ anh ta khỏi cái lạnh, giống như một nhân vật chính trong phim tài liệu thám hiểm vùng băng cực, đi nhầm nơi, run rẩy liên tục.
Ba trong số bốn diễn viên tranh luận triệt để, kết quả là Mori Ougai là người phụ trách diễn xuất.
Ông ta nở nụ cười có vẻ thân thiện nhưng nguy hiểm: "Chuuya, cậu có muốn gia nhập Port Mafia không?"
Và với một tiếng rầm lớn, sàn nhà vỡ vụn.
Nakahara Chuuya cử động cổ tay và cổ chân, hắn tôn trọng Mori Ougai nhưng là không có kiên nhẫn đối chiếu với trí nhớ, cho nên giọng điệu của hắn liền khôi phục lại tông giọng ban đầu: "Tôi bị gọi đến để nói chuyện nhàm chán chết tiệt như vậy à?"
Lúc này, Nakahara Chuuya không thích mafia là chuyện bình thường. Ngoại trừ Miyazawa Kenji ở nông thôn, người dân địa phương Yokohama đều vô cùng ấn tượng về "dòng máu bạo ngược" của những người đời trước của Port Mafia. Vào cuối triều đại "Bạo Chúa Bóng Đêm", cả thành phố giống như các thử nghiệm thường bị nghi ngờ của một phù thủy thời Trung cổ.
Khi so sánh như vậy, Mori Ougai đã kết thúc chuyên chế tàn bạo của Port Mafia trước đó, có thể được coi là một hình mẫu đạo đức, và người mang lại hòa bình là thủ lĩnh hiện tại ― Dazai Osamu đã "lay chuyển mười nhân vật hàng đầu ở Yokohama".
Ngay cả khi Yosano Akiko bất đắc dĩ cảm thấy Mori Ougai không quá hạ mình, Mori Ougai ngay lập tức ổn định lại tính tình.
"Chuuya, tôi rút lại những gì đã nói trước đó rằng cậu nên gia nhập Mafia. Ngược lại, tôi muốn đề xuất một cuộc điều tra chung. Những tin đồn về sự sống lại của Ông chủ cũ, và 'Aharabaki' mà cậu đang theo đuổi rõ ràng bắt nguồn từ cùng một vụ việc. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể đạt được một mối quan hệ cùng có lợi chỉ đơn giản bằng cách chia sẽ thông tin?"
"... Còn nếu tôi từ chối thì sao?"
"Giết chúng đi." Mori Ougai nói. Tựa như chuyện thêm đường vào cà phê, đó là điều hiển nhiên. "Tôi đã nói, nếu bọn họ giết cậu, Mafia cũng sẽ bị suy giảm sức mạnh rất nhiều. Thế nên tôi sẽ giết hết các bạn của cậu, tất cả 'Cừu' của cậu. Thế nào, ý cậu thế nào?"
【 "Tôi giết ông!"
Nakahara Chuuya nhảy dựng lên. Trong nháy mắt liền rút ngắn khoảng cách với Mori và đấm ông ta một cú bằng nắm đấm phải. 】
Nakahara Chuuya nhìn máy nhắc chữ từ xa, nhớ lại năm đó quả thực chính là tràn đầy lịch sử đen tối.
Hắn lúng túng nhìn Mori Ougai vẫn đang ở trước mặt mình, không thể kìm nén được cơn tức giận mà hắn nên có.
Bên ngoài, Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt đang cân nhắc xem có nên cản phó thủ lĩnh ― Nakahara Chuuya của Port Mafia hay không. Có vẻ như cậu ta cũng có nhiều điểm không hài lòng với các vị thủ lĩnh của mình ~
Hãy nhìn hắn kìa, tay đấm Mori Ougai, chân đá Dazai Osamu. Đối mặt với những bậc thầy xảo lưỡi như hoàng đổi trắng thay đen, bạn nên làm tất cả những gì có thể!
Dazai Osamu đã rất "tốt bụng" khi đưa hắn vào vở diễn: "Chuuya, cậu mau biến ngài Mori trở thành tôi, và hãy thể hiện khí chất mà cậu đe dọa tôi mỗi ngày đi ~"
"Hả!? Tôi đe dọa cậu khi nào?" Nakahara Chuuya cũng nhướng mày: "Tôi là người tôn trọng quyền lãnh đạo của cậu nhất Port Mafia, đúng chứ? Thằng nhóc Nakajima kia chỉ là đội trưởng đội Đột kích, nó muốn cậu dỗ dành nó đi làm nhiệm vụ, rồi một mình nó sẽ đến phòng thủ lĩnh để gặp cậu. Thậm chí nó còn không gọi "boss", cả ngày chỉ biết "anh Dazai, anh Dazai", hửm?"
Nakajima Atsushi ở bên ngoài bị gọi tên nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng lễ phép.
Trụ sở Thám Tử Vũ Trang cũng bị sốc trước lượng thông tin trong câu này. "Bạch Tử Thần" nổi tiếng từ miệng người mang trọng lực phát ra lại như một con hổ chưa cai sữa là như thế nào vậy?
"'Vì một ngày nào đó tôi sẽ giết chết tên này', những lời này ngay cả boss đều đã nghe qua ít nhất cả trăm lần, Chuuya." Dazai Osamu giống như đúc mà bắt chước nói một cách sinh động.
"Vậy cậu sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng boss chờ tôi tới giết chết cậu à?" Nakahara Chuuya cũng có thể nhịn cho tới bây giờ, hẳn là mấy năm nay tính khí của Dazai Osamu cũng đã ổn định hơn một chút, đổi thành mười lăm tuổi thì đã sớm nắm cổ Dazai Osamu xách theo, buộc anh phải phun ra sự thật.
Vẻ mặt của Dazai Osamu ngây ra trong giây lát, anh đã bị âm mưu của năm mười lăm tuổi làm cho mệt mỏi. Hoặc anh đã không để ý đến nội tâm của Nakahara Chuuya quá lâu, cho nên giờ phút này, anh đã rất nhạc nhiên trước sự trưởng thành của cộng sự cũ của mình.
Ngay sau đó, anh bày ra biểu cảm như vị thần tiên đã sống ngàn năm: "Chuuya, cậu là cán bộ, tôi là boss, cán bộ không thể yêu cầu boss "ngoan ngoãn" nha ~"
Nakahara Chuuya nhìn chằm chằm Dazai Osamu vài giây, đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Tôi biết ngay mà. Cậu cố ý điều tôi đi vì sợ rằng nếu tôi ở bên cạnh, kẻ khác không giết chết được cậu ngay lập tức, đúng chứ?"
Không, Dazai Osamu mỉm cười. Đó không phải là ám sát, là tôi đã chọn cách tự tử theo ý mình. Bốn năm trước, cậu hẳn là nên quen thuộc nhất, là tự tử nha Chuuya.
Bởi vì lấy bối cảnh quen thuộc trong phòng ông chủ, hai người cãi nhau đến mức nhập tâm, hoàn toàn quên mất là có máy quay cùng máy thu âm, nó giống như một buổi truyền hình trực tiếp cho khán giả bên ngoài.
Chính Mori Ougai là người đã cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
"Im lặng đi, cả hai người." Mori Ougai nhìn hai người cùng lúc và nói: "Chuuya, tôi tin cậu hiểu rằng cậu không ở vị trí có thể từ chối đề nghị của tôi."
Nakahara Chuuya đang nổi nóng, tức giận hướng máy chiếu ký ức đáng thương kia mà quát: "Cút!"
Dazai Osamu nhạy bén tự giác nhận ra được trạng thái của Nakahara Chuuya có gì đó không ổn, cố gắng xoa dịu bầu không khí: "Wa, Chuuya thật hung dữ. Nếu ngài Mori nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của ông ta nhất định sẽ hay hơn mấy bức tranh nổi tiếng hàng chục tỷ đó."
Nakahara Chuuya cố nén ánh sáng đỏ tràn khắp người, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên quét đến Trụ sở Thám Tử Vũ Trang bên ngoài trường quay.
"Tên kia ở trong đó à?"
Suy nghĩ của Dazai Osamu không theo kịp trực giác: "Gì?"
"Ý tôi là, người mà cậu không dám đối mặt, đã ở Trụ sở Thám Tử Vũ Trang." Nakahara Chuuya cũng ghi nhớ từng khuôn mặt đó trong đầu, sau đó quay mặt đi, bình tĩnh lạ thường: "Cậu đang căng thẳng, Dazai Osamu. Vậy ra là thật sự có một người như vậy, đối với cậu rất quan trọng. Thế nhưng bốn năm qua cậu lại không hề ra ngoài, vậy bốn năm trước có biết nhau không?"
Giọng nói của Nakahara Chuuya run run trong căn phòng yên tĩnh của thủ lĩnh, và mọi lời nói đều đâm vào trái tim của Dazai Osamu ―― không thể nào, bọn họ đều hiểu biết nhau quá rõ ràng. Ba năm làm cộng sự, bốn năm bảo vệ chính mình. Dù cố tình xa cách, anh cũng không thể loại bỏ hoàn toàn Chuuya khỏi cuộc sống của chính mình như moi thịt ra khỏi cơ thể.
Nakahara Chuuya chỉ đứng đó, không có gây hấn, nhưng Dazai Osamu đã muốn bỏ chạy.
"Bốn năm trước cậu đột nhiên trở thành boss. Không phải, cậu đột nhiên quấn một chiếc băng quanh mắt trái. Có liên quan tới tên kia à?"
Dazai Osamu kiềm chế không nhìn Oda Sakunosuke, nỗ lực đối mặt với ánh mắt bình tĩnh như biển lặng của Nakahara Chuuya: "Chuuya, đừng nói, đừng nói."
Khuôn mặt của Nakahara Chuuya không biểu tình nhìn Dazai Osamu, ngón tay run khẽ, đột nhiên nở nụ cười.
Hắn bước tới, nắm lấy vạt áo trước của Dazai Osamu, chính mình ôm anh vào lòng, thì thầm vào tai anh: "Không sao đâu Dazai, trong lúc tôi không ở bên, cậu có thể chết tùy thích."
"Có thể tôi sẽ không kịp trở về để nhặt xác cho cậu, nhưng tôi nhất định sẽ có thời gian đem người mà cậu coi trọng nhất đưa đi chôn cùng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro