Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16.2 (Hoàn)


*

"Ây chà."

Người Nga vẫn luôn lẳng lặng đứng ở đó bỗng nhiên bật cười.

Shibusawa Tatsuhiko hờ hững nhìn hắn, như thể đang xem một bộ phim truyền hình chẳng liên quan gì đến anh ta.

"Ngay cả khi cậu có được dị năng lực của Dazai, những ký ức đã mất của cậu sẽ không bao giờ được tìm thấy."

Nhưng Quỷ Nhân không phải là một tên hề trên sân khấu để tìm vui, giọng điệu của hắn ngạo mạn: "Anh yên tâm, giữa những hàng chữ anh đang còn thiếu, để tôi giúp anh lấp đầy nó cho."

Một con dao gặm lặng lẽ tuột khỏi cổ tay áo của hắn, dưới tình huống mà tất cả mọi người không ai phản ứng lại cắt một nhát ngay cổ Shibusawa Tatsuhiko.

"―― Cũng chính là cái chết đấy."

Động mạch của Shibusawa Tatsuhiko bị cắt, máu tươi bắn tung tóe, anh ta lảo đảo bước về sau, trên mặt là vẻ mặt lần đầu toát ra sự kinh sợ.

Mà thủ lĩnh bị giam cầm trong vòng tay của anh ta không có ý thức ngã về phía trước sau khi mất đi chỗ dựa, vừa đúng lúc rơi vào vòng tay của Quỷ Nhân.



Người Nga dễ dàng ôm lấy Dazai Osamu bằng một tay, một tay khác mang theo một chút dịu dàng mà vuốt // ve gương mặt thanh tú tái nhợt: "Thật sự là người đẹp có một không hai, khó trách ở một thế giới khác tôi lại thích cậu đến vậy... Ngay cả tôi, hiện tại đều có chút không nỡ để cậu đi tìm chết."

Lời nói của hắn dịu dàng lưu luyến, ngón tay cũng không kiêng nể gì mở cổ áo của thủ lĩnh ra: "Nhưng ai là người đã tạo ra 'The Book' đang nằm trong tay của cậu?"

Biết rõ là hắn đang tìm 'The Book', nhưng nhìn tay hắn sờ soạng từ trên xuống dưới, rất khó có thể không nghĩ rằng hắn đang ăn đậu hũ.

Ngay khi Port Mafia cùng Thám Tử Vũ Trang chuẩn bị bắt tay nhau tiêu diệt chuột, Quỷ Nhân đột nhiên kêu lên một tiếng "A" nhẹ.

Ống kính di chuyển xuống phía dưới theo mắt hắn. Chỉ thấy Dazai Osamu dường như đã rơi vào trạng thái chết giả trước đó đã mở mắt, trong tay cầm con dao tương tự, đâm vào bụng Fyodor.

Nếu Sakaguchi Ango ở đây, hắn có thể nhận ra con dao găm này đã từng được cắm vào quả táo trên bàn của chính mình.

Đâm lưng ―― cắt cổ ―― đâm bụng.

Ba người mang dị năng lực cực kỳ nguy hiểm với những suy nghĩ khác nhau, sử dụng cùng một loại vũ khí để thực hiện một vụ giết hại lẫn nhau ngoài ý muốn.



"Thật đáng tiếc, việc này không giết chết được tôi đâu."

Fyodor thu tay lại, lùi lại một bước, như thể không cảm nhận được cơn đau, hắn rút con dao găm ra, ném nó sang một bên. Miệng vết thương chảy nhiều máu, tình trạng vết thương không nhẹ.

Dazai Osamu bị đẩy ra mất đi chỗ dựa, ngã trên mặt đất.

Thân thể anh vốn đã yếu, nhờ ý chí hơn người mới có thể chống đỡ được đến bây giờ. Không biết có phải là do cầm cự quá không, đau đớn phản ứng, máu không ngừng trào ra khỏi miệng. Trên lễ phục trắng như tuyết cùng khuôn mặt tái nhợt của anh nở rộ đóa Mạn Châu Sa Hoa lớn.

Dazai Osamu từ trước tới nay là sự bình tĩnh khi đối mặt với cái chết. Anh nói một câu nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Phải không..." Sau đó, anh liền khép đôi mắt lại, khóe miệng vẫn còn mang ý cười.

Thiên nga sắp chết, hoa hồng tàn lụi, ngôi sao rơi xuống. Dù vẻ đẹp đang phai nhạt đi cũng không thể so sánh với Dazai Osamu hiện tại, thảm hại cùng máu loang lổ cũng không làm mất đi sự phong độ của anh, ngược lại nó còn mang lại cho anh thêm sự hấp dẫn không gì sánh kịp.

Khi cơ thể anh trôi nổi lên, khoảnh khắc bị ánh sáng dị năng lực đang hoành hành kia nuốt chửng, tất cả mọi người cho rằng anh sẽ chầu trời, bay lên trở về thiên đàng cao rộng.

Ngay cả Fyodor cũng lộ ra vẻ mặt có một chút kinh ngạc: "Kiêu ngạo thật đấy... Cho dù cậu đã chết cậu cũng không muốn ở lại thế giới này nhỉ, Dazai."



Cơ thể của Dazai Osamu tan biến ở trong quả cầu ánh sáng màu đỏ. Sau đó, ánh sáng giống như một vụ nổ khuếch tán xung quanh, phá vỡ đỉnh tháp, khuấy động một vòng xoáy ánh sáng trên bầu trời.

Fyodor nhìn đầu lâu trong tay, sau lưng có tiếng bước chân từ tốn.

"Hắn" chậm rãi đi qua vương quốc Tatsuhiko, dùng tay nhặt lên con dao găm bị Quỷ Nhân rút ra ném đi. Trên bàn tay kia là những viên pha lê đỏ sáng lấp lánh, ống kính quay lên, lộ ra khuôn mặt giống hệt Fyodor.

"Tôi cũng có chút thích cậu ấy." Cơ thể dị năng lực lau máu trên con dao găm nói.

Fyodor bước tới, cùng cơ thể dị năng đồng thời nâng lên đầu lâu cùng dao găm trong tay, quay lưng lại với nhau nói nhỏ:

"Tôi là tội ác."

"Tôi là sự trừng phạt."

Hai câu nói với cùng một giọng vang lên trong vương quốc Tatsuhiko trống không. Giọng nói lạnh lùng mà cứng rắn dường như đang chế giễu, đùa giỡn mọi thứ trên đời.

"Anh biết không?"

"Tội ác và trừng phạt là hai người bạn thân đấy."

"Ranh giới biến mất."

"Căn phòng thức tỉnh."

"Hiện thân của sự kết thúc, chủ của năng lực màn sương hủy diệt."

"Tỏa nhiệt lượng, phục tùng bản năng, hủy diệt, nuốt chửng, gầm thét đi."



【 Dường như được giọng nói của hai người dẫn dắt, đỉnh tháp tỏa ra ánh sáng.

Ánh sáng khuếch tán như sương mù đỏ ăn mòn thế giới, trong nháy mắt càng lúc càng lớn.

Ánh sáng cuối cùng cũng tạo thành một hình dáng, hội tụ thành một sinh vật to lớn.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, sinh vật kia cuộn lại thành một cục trong thành trì xương cốt.

Đó là một sinh vật nuốt chửng mặt trăng, thân khoác mây ngũ sắc, sinh vật vĩ đại tách rời sương mù. Trước sức mạnh to lớn của nó, Mukurotoride thậm chí trông giống như đồ chơi của một đứa trẻ.

Cơ thể giống như một con rắn được bao phủ bởi lớp vảy sáng lấp lánh, bờm dài toát lên vẻ oai phong lẫm liệt.

Chỉ bằng bàn tay giống như loài bò sát kia lập tức có thể nghiền nát các tòa nhà cao tầng ở Yokohama. Mỗi chiếc răng nanh cuồng bạo còn lớn hơn cả cơ thể người.

Đặc điểm có đồng thời cả bạo ngược và thiêng liêng hiếm có trên đời.

Đó là rồng.

Nhìn thấy sinh vật không nên tồn tại trên thế giới này, Fyodor nở ra nụ cười làm người khác không rét mà run.

"Đây không phải là mất kiểm soát hay là một dị điểm," Hắn nói rõ giống như chỉ ra Ngày Tận Thế. "Bởi vì rồng chính là hình dáng thực sự của các dị năng lực khi chúng hỗn loạn.

Rồng từ trên trời giáng xuống, dừng ở Yokohama. 】



Thấy điều này vượt quá lẽ thường, quái vật vượt quá trí tuệ con người. Khoảnh khắc đó, người xem bên ngoài đều nín thở trong nháy mắt.

Nếu quá kiêu căng đi khiêu chiến con quái vật đó ―― sẽ chết.

Họ đều là những người sử dụng dị năng lực đã trải qua vô số tình cảnh sống chết, nhưng lúc này bản năng chiến đấu của họ đang điên cuồng kêu gào một từ――

Trốn!

Nếu gặp con rồng này, bọn họ thậm chí còn không qua nổi một lần.

Sắc mặt của Tsujimura Mizuki trắng bệch: "Anh thực sự định đi sao? Đây là địa ngục!"

Nhưng Nakahara Chuuya khinh thường lời nói của Tsujimura Mizuki.

"Mày biết khi nào thì nên rụt cổ chạy về nhà không?" Hắn bước về phía trước một bước, đế giày gõ ra tiếng vang mạnh mẽ.

Tsujimura Mizuki vừa không biết đáp án của câu hỏi này, cũng như không hiểu điểm bắt đầu của câu hỏi, chỉ có thể mù mờ lắc đầu: "Tôi không biết."

"Không có lúc nào nên như vậy hết."

Áo khoác của người sử dụng trọng lực bị gió thổi giật tung, phất phới lên xuống dữ dội.

"Tao biết phía dưới là địa ngục." Hắn vừa giẫm xuống đất, như thể hắn tin vào con đường hắn đang đi phía trước, từ không trung nhảy xuống không có một chút do dự.

"―― Nhưng trong địa ngục có Dazai."

Lực của gió tạt vào mặt, khí quyển xé rách làn da.

"Ngươi, cho phép sự ô nhục đen tối, chịu đựng sự thức tỉnh của ta..."

Đường hoa văn của dị năng lực giống như dung nham một lần nữa lại xuất hiện bò trên cơ thể Nakahara Chuuya, sức mạnh khổng lồ phun trào ra. Ô Trọc được kích hoạt, ngay cả bản thân Nakahara Chuuya cũng không có cách dừng nó lại.



Đó là cuộc chiến của thần và rồng, không ai có thể giúp được.

Bối cảnh khác đều bị cỗ sức mạnh này xé rách cắn nát, các diễn viên rơi xuống hỗn loạn gần chiến trường Mukurotoride.

Những người đã lấy lại được dị năng lực của mình thật sự chỉ là xác // thịt người phàm trước mặt con quái vật khổng lồ. Ngoại trừ việc tự cứu bản thân bằng cách chạy trốn, căn bản là không tham gia vào cuộc chiến này.

Mà Nakajima Atsushi, Akutagawa Ryuunosuke, Izumi Kyouka thì mở ra chiến trường thứ hai cùng Shibusawa Tatshuhiko bị xa lánh.

Tổn thất của cuộc chiến quyết định không phân thắng bại này càng ngày càng lớn đối Nakahara Chuuya, Ozaki Kouyou không còn thoải mái đánh giá.

Cô chỉ có thể nhìn Nakahara Chuuya bị đánh ngã hết lần này đến lần khác, từ không trung rơi xuống, đập nát con đường lát đá thành từng mảnh.

Cơ thể Nakahara Chuuya bị chôn dưới đá vụn, vẫn không nhúc nhích, như thể cơ thể của hắn đã đạt đến cực hạn.

Giây tiếp theo, Nakahara Chuuya tay cầm một tòa cao ốc xuất hiện trong sương mù, toàn bộ tòa cao ốc bất chấp trọng lực, lơ lửng giữa không trung.

Nakahara Chuuya nhấc tòa cao ốc cao ba mươi tầng lên, đánh hạ rồng hung ác.

Một lần, hai lần.

Lần thứ ba, hắn đẩy cả tòa cao ốc vào miệng đang mở rộng của rồng.

Đạn sáng ở sâu bên trong họng của con rồng mất mục tiêu, phát nổ bên trong rồng.

Nakahara Chuuya nhìn chằm chằm chính xác vào sai sót do vụ nổ gây ra, giơ nắm đấm lên.

Hắn dùng sức lực toàn thân, trọng lực dữ tợn nện vỡ viên đạn.

"Da ―― Zai ――!"

Arahabaki rõ ràng đã hoàn toàn mất ý thức, đánh mất nhân cách. Từ khi ra đời tới nay, cuối cùng cũng phát ra tiếng gầm của chính mình.

Tiếng gầm này quả thực có thể chấn động khí quyển, xé rách không gian. Cơ thể rồng dường như không chịu nổi, hóa thành ánh sáng.



"Hóa ra đúng thật là gọi tôi này..." Thám tử Dazai Osamu nhìn Nakahara Chuuya giết rồng mà không chút biểu cảm. Nhưng khi nghe thấy tiếng kêu từ nơi sâu nhất ở đáy lòng, gã không khống chế được cả người run rẩy, nhắm mắt lại.

Đôi khi, ngay cả bản thân gã cũng nghi ngờ mình không phải là người. Đôi mắt gã, tai gã luôn có thể nhìn thấy, nghe được những gì người khác không thể nhìn thấy cũng không thể nghe được.

Ở trong nước gã dường như nhìn thấy Nakajima Atsushi bơi tới duỗi tay về phía mình, khi ngủ gục trên sô pha giống như cảm nhận được có một bàn tay mang theo mùi thơm của đồ ăn vặt đặt trên trán. Bao gồm lúc này, gã cũng nghe thấy Nakahara Chuuya gào tên mình một cách hoảng hốt.

Mỗi một lần khi sắp cận kề cái chết, giống như có người luôn không màng tất cả mà chạy tới ôm mình.

Vậy ra, thật sự là tất cả đã xảy ra ư?



Trên màn hình, cơ thể của Dazai Osamu xuất hiện ở trung tâm của ánh sáng, những dải băng phân tản bốn phía vây quanh cơ thể của anh. Nakahara Chuuya dùng sức lực cuối cùng đến gần anh, duỗi tay ôm lấy Dazai Osamu.

Tìm được em rồi, Dazai.

Nakahara Chuuya mất đi sự tỉnh táo miệng không ngừng phun ra máu, quần áo hai người đều nhiễm màu đỏ như nhau. Sau đó, Nakahara Chuuya cúi đầu, cắn môi Dazai Osamu như một con dã thú.

Âm thanh ướt át xen lẫn một âm thanh rất nhỏ, có vẻ như là tiếng của thứ gì đó bị cắn.

Viên con nhộng bao gồm màu trắng tinh và đỏ sẫm vỡ ra ở mặt dưới lưỡi của Dazai, thuốc giải độc được bọc trong đó chảy xuống cổ họng của Dazai Osamu, còn có một chút thuốc bị Nakahara Chuuya cuốn vào trong miệng.

Sau một vài nhịp thở, những ngón tay thon dài chạm vào khuôn mặt đã bị Ô Trọc ăn mòn của Nakahara Chuuya, ánh sáng trắng bạc sáng lên ―― Nhân Gian Thất Cách.

"Chuuya, cậu cắn tôi làm gì."

Nakahara Chuuya ngẩng đầu, cánh tay vẫn ôm Dazai Osamu không buông, hắn khàn giọng cười một tiếng: "Không phải là cách đánh thức công chúa Bạch Tuyết như trong truyện cổ tích hả?"

"À ~" Ngón tay Dazai Osamu hơi hơi cong, anh hắng giọng: "Tôi còn tưởng Chuuya cũng có sở // thích đặc biệt với xác // chết đó."

Nhưng Nakahara Chuuya cũng không đánh trả dữ dội, hắn nhìn Dazai Osamu, khóe miệng nhếch lên, cười xấu xa: "Dazai, em sẽ không muốn biết sở // thích của tôi cũng có gì đó đâu."

Dazai Osamu: "..." Nhìn nụ cười thay đổi theo chiều hướng xấu đi, tôi thực sự không muốn biết nữa _ (: 3 "∠) _

Dazai Osamu cố gắng thay đổi chủ đề: "Chuuya, lần sau đừng có dùng Ô Trọc khi tôi không ở đây đấy, ngộ nhỡ lần này tôi thực sự chết..."

Nakahara Chuuya bình tĩnh đánh gãy lời anh――

"Tôi không sao cả, Dazai. Tôi đã chuẩn bị cho việc này rồi."

"Vậy nên trước khi em đi tìm chết, nhớ rõ giết tôi trước."

Ánh sáng cuối cùng hình thành con rồng dần biến mất, vô số mảnh vỡ lớn nhỏ xây dựng thành trì xương cốt cũng từng chút một rơi xuống.

Dazai Osamu đáp xuống trên đống đổ nát, trong vòng tay đã không còn trọng lực.

【 Nakahara Chuuya, đóng máy 】



Sau khi đầu lâu Shibusawa Tatsuhiko bị Nakajima Atsushi đập vỡ, hiện tượng dị thường do sương mù gây ra cũng dần trở lại bình thường.

Nakajima Atsushi cùng Akutagawa Ryuunosuke, Izumi Kyouka đứng giữa đống đổ nát, trong lòng chỉ có bình yên.

Đây là cảm giác bảo vệ, bảo vệ thành phố này, bảo vệ những người quan trọng nhất.

Lúc này, bọn họ nghe được tiếng bước chân đang đến gần từ phía sau họ.

Ba đứa trẻ đồng thời quay đầu lại, cuối cùng thấy được Dazai Osamu mặc lễ phục màu trắng.

Dù cho có dính đầy bụi đất cùng nhiễm máu, Dazai Osamu đi về phía ánh sáng vẫn như cũ cao quý xinh đẹp, không khác gì vị thủ lĩnh mà họ đã nhìn thấy lần đầu trong trường quay.

"Atsushi bây giờ cũng dần khá lên rồi nhỉ." Thủ lĩnh mỉm cười dùng ngón tay lau sạch vết máu trên mặt anh: "Trưởng thành rồi."

Trải qua một cuộc chiến ác liệt, Nakajima Atsushi bình tĩnh đối mặt với quá khứ trông đã trưởng thành dũng cảm hơn trước rất nhiều: "Tôi sẽ không làm anh thất vọng."

Thế giới mà anh yêu thương, lời nói dối mà anh bảo vệ, những kỳ vọng mà anh gởi gắm, tôi sẽ không phụ lòng.

Ánh mắt của Izumi Kyouka vốn dĩ có chút lo lắng cũng đã bớt căng thẳng. Cô nhìn Dazai Osamu, nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh."

Cảm ơn anh vì đã đưa tôi ra khỏi bóng tối, cảm ơn anh vì đã cho tôi thấy một tương lai tươi sáng, cảm ơn anh vì đã cho tôi cuộc sống mới.

Mà Akutagawa Ryuunosuke, môi cậu mấp máy, những lời nói khó nghe mà cậu đã nói với Nakajima Atsushi trước đó, cuối cùng chỉ để lại bốn từ.

Đó là một tiếng cam tâm tình nguyện, tự nhiên mà vậy, chứa đầy sự tôn kính cùng ngưỡng mộ —— "Dazai tiên sinh."

【 Nakajima Atsushi, Izumi Kyouka, Akutagawa Ryuunosuke, đóng máy 】



Đối diện phía trước không có một bóng người, anh thản nhiên mỉm cười. Như là hoài niệm về điều gì, lại như là đơn giản vui vẻ.

Anh quay đầu lại, nhìn thấy thành viên của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang xếp hàng ngang, đi về phía anh.

Tanizaki Junichirou mệt mỏi gục đầu xuống, không thể chống cự mà đẩy bàn tay nhỏ bé đang mò mẫm lộn xộn của Tanizaki Naomi ra; Kunikida Doppo vẫy tay với anh; Miyazawa Kenji vẫn tràn đầy năng lượng; Yosano Akiko vẫn là tư thế oai hùng mạnh mẽ; Fukuzawa Yukichi bước đi vẫn vững vàng mẫu mực.

Chỉ có Edogawa Ranpo, hắn bước ra từ trong đám người kia, chạy đến trước mặt Dazai Osamu, kéo mạnh cổ áo vò rối mái tóc xoăn xõa tung của anh.

Đôi mắt xanh lá cây chỉ phản chiếu hình bóng của một mình Dazai Osamu, thám tử nổi tiếng số một thế giới đã đoán được cái kết khi bước vào trường quay.

Hắn lặp lại câu nói đầu tiên của mình: "Dazai, chờ sau khi rời khỏi đây, bằng bản lĩnh của cậu."

Dazai Osamu mở to hai mắt, ngay sau đó lại xụ mặt: "Đã sớm suy luận ra hết rồi à, thật không hổ là anh Ranpo."

【 Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, đóng máy 】



Mori Ougai, Ozaki Kouyou, Hirotsu Ryuurou, Akutagawa Gin thì chờ anh tại khu nghỉ ngơi.

"Dazai..." Cán bộ tóc đỏ không có cách diễn đạt lời xin lỗi cùng mắc nợ của mình với Dazai Osamu, khóe mắt của cô ửng đỏ, cố hết sức nở một nụ cười hung hãn ngang ngược: "Tôi rất giỏi nấu cháo bồi bổ thân thể. Sau khi trở về mỗi ngày một chén, chớ nghĩ đến chuyện đổ nó đi."

Cô thư ký Akutagawa Gin từ trước tới nay luôn lạnh lùng nở nụ cười hiếm thấy, yên lặng xinh đẹp như đóa hoa bách hợp: "Thủ lĩnh... Không, anh Dazai."

Hirotsu Ryuurou nhìn chàng trai trẻ tuổi qua chiếc kính một tròng đang trưởng thành nhìn mình, cúi đầu: "Làm thủ lĩnh vất vả như thế, là chúng thuộc hạ không làm tròn bổn phận... Và, bốn năm trước trò chơi mà cậu chưa hoàn thành, tôi đã hoàn thành rồi."

Mori Ougai đứng trước mặt Dazai Osamu, sửa sang lại cổ áo cùng đầu tóc cho anh. Đôi mắt tím không có toan tính hay âm mưu, chỉ là cảm xúc của người cha khi nhìn đứa con trai yêu thương nhất của mình.

"Cậu phát triển Port Mafia rất tốt, tôi hãnh diện vì cậu." Ông ta nói: "Osamu, nghỉ ngơi thật tốt."

【 Port Mafia, đóng máy 】



"Cuối cùng cũng đến lúc chia tay." Dazai Osamu đi tới cạnh ghế đạo diễn, đột nhiên hỏi: "Cậu còn nhớ những bức ảnh chụp cùng Odasaku, Ango ở Lupin không?"

Thủ lĩnh quay đầu lại, nhớ lại lần đầu tiên. Rõ ràng là bức ảnh chụp ba người bọn họ ở trong phim trường, anh ngồi ở giữa lộ vẻ mặt mù mờ, Odasaku cùng Ango ngồi ở hai bên, nhìn anh lo lắng.

Thám tử cười một chút: "Tôi vốn đang nghĩ đến việc làm thí nghiệm ở trên người của cậu."

Gã nhẹ nhàng nói ra những lời tàn nhẫn: "Hai lựa chọn ―― Một là cậu ghi đè lên ký ức của tôi, hai là tôi xóa đi những ký ức không thuộc về cậu ―― xem ra cậu đã có lựa chọn."

Con người được tạo thành từ gì? Tên, ký ức và gốc gác?

Nếu mất đi ký ức, liệu bốn năm trước của thủ lĩnh Dazai Osamu có còn ý nghĩa?

Anh vẫn là anh?

Thủ lĩnh nghe tin ý chí nhân cách của mình suýt chút nữa thì bị xóa bỏ, trong mắt không hề có sóng, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: "Thật không?"

Thám tử duỗi người, không kiên nhẫn mà xua tay: "Xin nhờ cậu bảo quản 'The Book' của thế giới nguyên bản, tôi sẽ mang đi 'The Book' của các cậu."

Đây là kế hoạch do Dazai Osamu và Edogawa Ranpo cùng nhau đàm phán ―― Cùng thế giới song song trao đổi 'The Book', để cho dù ai đó sau khi có được và viết những dòng chữ lên nó, nó cũng sẽ không thể biến thành hiện thực vì những rào cản của thế giới.

Nghĩ đến việc Fyodor bán rẻ sắc đẹp để lấy 'The Book', vất vả mới có thể viết ra một phần tác phẩm phù hợp logic để trừ khử những người mang dị năng lực. Kết quả 'The Book' của thế giới giả định đáp lại hắn một câu ――Xin lỗi, người dùng mà anh gọi tạm thời nằm ngoài khu phục vụ...

Dazai Osamu liền thoải mái nhẹ nhàng.

Khi họ chia tay, gã chân thành chúc phúc: "Dazai Osamu, chúc cậu lập tức tan xương nát thịt."

Thủ lĩnh cười như không cười đáp lại: "Dazai Osamu, mong anh nhanh tinh // tẫn thân // vong."

Dazai Osamu: "..." Cụ thể ghê, thủ lĩnh Dazai Osamu, "chúc phúc" của cậu ở phần sau đấy nhỉ!



Cuối cùng, trong không gian chỉ còn lại Dazai Osamu cùng Asagiri Kafka.

Chúa sáng thế đã tạo ra toàn bộ thế giới Văn Hào Dã Khuyển đứng lên khỏi ghế đạo diễn so với Dazai Osamu cao hơn một chút. Anh ta nhìn tác phẩm đáng tự hào nhất của mình, đôi mắt lại đỏ.

Dazai Osamu từ tầng thượng của Port Mafia nhảy xuống xong rồi đi qua mạch truyện đặc quyền của BEAST, đây có lẽ là lần cuối bọn họ gặp nhau.

Anh ta dụi dụi đôi mắt, ôm lấy Dazai Osamu nhà mình nói: "Dazai Osamu, cậu tự do."

Từ nay về sau, vận mệnh của cậu sẽ không bị âm mưu trói buộc, tương lai của cậu sẽ không còn bị tôi kiểm soát nữa.

Chúc cậu cuộc đời này, tự do trưởng thành, vĩnh viễn không do dự.

*

Dazai Osamu nhảy xuống.

Từ tầng thượng, rơi xuống vào khoảng không dưới sức kéo của trọng lực.

Nó dài đến nỗi, phải mất một khoảng thời gian mới va chạm đất.



Ba mươi lăm tầng.

Anh mở to mắt trong không trung, nhìn thấy Nakajima Atsushi hóa nửa hổ từ tầng thượng nhảy xuống, bắt được cánh tay của mình.

Mà trên eo anh, là một chiếc thắt lưng màu xám bạc.

【 Mãnh Thú Dưới Trăng 】

【 La Sinh Môn 】

Bọn họ chỉ giữ Dazai Osamu lại được một giây đã bị dị năng lực vô hiệu hóa, Dazai Osamu tiếp tục rơi xuống.



Ba mươi tầng.

Elise xuyên vũ khí trong tay qua cổ áo Dazai Osamu một cách chính xác.

Lần này không phải là ống tiêm dị năng lực, mà là vũ khí thật sự ―― là thanh kiếm của Fukuzawa Yukichi.

Cơ thể dị năng lực theo mệnh lệnh của chủ, để bảo vệ Dazai Osamu khỏi bị gãy cổ do cú va chạm, chỉ có thể từ từ rơi xuống.

【 Vita Sexualis 】

"Xoẹt" một tiếng, ngay cả những bộ quần áo chất lượng nhất cũng không thể chịu nổi sức mạnh của một người trưởng thành.



Hai mươi lăm tầng.

Ngay khi Dazai Osamu nghĩ rằng mình sẽ trực tiếp rơi xuống, Oda Sakunosuke đợi sẵn ở cửa sổ kịp thời bắt được anh.

【 Thiên Y Vô Phùng 】

Đáng tiếc, mặt phẳng của cao ốc Port Mafia căn bản không có chỗ để có thể mượn lực, Oda Sakunosuke hoàn toàn dùng lực của cánh tay kéo Dazai Osamu lên.

Nhưng không biết tay súng bắn tỉa từ tổ chức nào sớm ngồi canh ở phía đối diện, ngoại trừ Dazai Osamu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên tấm kính, không có người phát hiện họng súng đã nhắm vào nơi này cả.

Dị năng lực vô hiệu hóa thật là rắc rối, nhìn ánh mắt chuyên chú của Odasaku, Dazai Osamu cười một chút, hất tay hắn ra.

Nháy mắt tách ra, Oda Sakunosuke đoán trước tương lai trong giây tiếp theo né tránh viên đạn, cũng lập tức thò người ra bắt lấy Dazai Osamu.

Hắn không lo lắng về tay bắn tỉa ở phía bên kia, bởi vì Sakaguchi Ango đã mang theo lực lượng Đặc Nhiệm mặc đồ đen đến bắt tên kia.

"Dazai!"

Nhưng vẫn là đã muộn một giây, hắn chỉ bắt được miếng băng vải bên mắt trái của Dazai Osmau, anh lộ ra hai mắt tiếp tục rơi xuống.



Hai mươi tầng.

Ở phía bên kia của con đường, ở tầng giữa của một tòa nhà cao tầng đang được xây dựng, Miyazawa Kenji cùng Kunikida Doppo đang ở đó.

Ban đầu nó là để hỗ trợ cho việc Akutagawa Ryuunosuke đánh vào Port Mafia, lúc này lại vừa vặn được sử dụng để cứu thủ lĩnh Port Mafia.

Kunikida Doppo bắn vào các điểm khoảng cách được tính toán kỹ lưỡng, mà Miyazawa Kenji nhấc các thanh thép lên, giống như một người ném lao ―― ném từng cái một ra ngoài, đâm vào tường ngoài của cao ốc Port Mafia.

Nhìn từ xa, giống như một bộ bậc thang.

Đây là bộ đệm cho Dazai Osamu.

【 Vô Úy Cụ Vũ 】

【 Độc Bộ Ngâm Khách 】

Dazai Osamu cười khổ một chút, với tính chất vốn có ở cơ thể của anh, thật sự sẽ không bị thép chém thành hai đoạn nhỉ?



Sẽ không.

Bởi vì trước khi Dazai Osamu rơi trên thanh thép, có một người từ rất xa lao đến, chỉ để ôm anh vào giờ khắc này, chặn lại mọi tổn thương.

"Chuuya!"

Khoảnh khắc cả hai tiếp xúc với nhau, trọng lực màu đỏ lập tức biến mất.

Nakahara Chuuya hoàn toàn dùng máu thịt của mình để làm tấm đệm bảo vệ cho Dazai Osamu.

Mặc dù là một bậc thầy thể thuật, rơi từ độ cao của tầng hai mươi xuống trên những thanh thép cũng không phải là không bị thương.

Đặc biệt trong vòng tay của hắn còn có một Dazai Osamu.

Lưng của Nakahara Chuuya liên tục đập vào những thanh thép, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều giống như bị cho vào máy giặt hay máy ép trái cây.

"Trước kia cậu nhảy lầu tôi còn có thể trực tiếp đá cậu từ giữa không trung xuống..." Nakahara Chuuya nuốt xuống một búng máu, cười nói: "Kết quả là cơ thể rách nát của cậu bây giờ căn bản một chân cũng không thể đứng vững."

Dazai Osamu lau vết máu trên khóe miệng Nakahara Chuuya, hiếm khi hoảng loạn. Anh chỉ có thể đặt tay lên sau gáy và sau đầu Nakahara Chuuya, cố gắng bảo vệ hai nơi này của Nakahara Chuuya khỏi va vào các thanh thép càng nhiều càng tốt.

Còn về việc tay anh có bị gãy xương hay không, anh đã không cảm nhận được.

"Chuuya, buông tôi ra đi, cậu sẽ chết mất. Tôi đã để lại di chúc, cậu là thủ lĩnh đời kế tiếp." Dazai Osamu nhìn Nakahara Chuuya, như muốn khắc gương mặt tươi tắn sáng ngời này lên trên chiếc đèn kéo quân của mình trước khi chết: "Tại sao... Tại sao lại muốn cứu tôi?"

Nakahara Chuuya lại phun ra một búng máu làm ướt băng vải trên cổ Dazai Osamu, hắn bị sặc máu đến ho cả lên: "Bởi vì... Em còn chưa trả lời tôi... Dazai Osamu, em nợ tôi một câu trả lời."

"Là như vậy hả, tôi biết rồi." Dazai Osamu nhắm mắt lại, rất nhanh lại mở. Anh nhớ tới việc "làm lại" của Thám tử Dazai Osamu sau khi biết rằng bản thân không còn nhớ nhiều về những gì mình đã xem.

Trong lúc ngã, anh ước lượng khoảng cách từ mặt đất, ôm chặt Nakahara Chuuya.

"Chuuya, lần tác chiến này cậu có sẵn lòng tin tưởng tôi không?"

Nakahara Chuuya không nhìn thấy biểu hiện của Dazai Osamu, nhưng có thể cảm nhận được nhịp tim của anh chậm lại.

"Này, Dazai, tôi cảnh cáo em đừng xằng bậy!"

"Lần này tôi sẽ dùng 'Song Cửa Sổ Thượng Vũ'. Hơi thở của Dazai Osamu đập vào vành tai của Nakahara Chuuya: "Chuuya, cậu có 0,5 giây."

"Cái——"



Không cần phải hỏi thêm gì nữa, theo nhịp tim ngừng đập, toàn thân Nakahara Chuuya đã được bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ của dị năng lực.

Dazai Osamu, chết ở trong vòng tay mình.

Nakahara Chuuya thầm nghĩ.

Như vậy cũng tốt.

Giờ khắc này, hắn vẫn như cũ tin tưởng kế hoạch tác chiến của Dazai Osamu, chỉ cần Song Hắc hợp lực là có thể chiến thắng.

Nakahara Chuuya ôm cơ thể của Dazai Osamu, dẫm lên những thanh thép, xoay người một cái liền rơi xuống mặt đất.

【 Thao túng trọng lực 】



Hiện tại có 0,5 giây ư?

Tại sao mình cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua?

Nakahara Chuuya cúi đầu, quỳ một gối trên mặt đất, trong vòng tay là khuôn mặt yên bình của Dazai Osamu.

Những giọt nước trong suốt rơi trên trán, chóp mũi cùng môi của Dazai Osamu, là trời mưa sao?

Thế giới hối hả nhộn nhịp tại đây đã biến mất. Ngoại trừ Dazai Osamu trong vòng tay, tất cả đều mất đi màu sắc.

Hắn hầu như không nghe thấy tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất, cũng không ngửi được hương bơ thơm lừng của bánh ngọt thô.

Cho đến khi một giọng nữ kiên quyết chém xuống từ đỉnh đầu, xuyên qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, thay mặt thế giới này cầu xin Dazai Osamu.

Anh đã từng một mình cứu thế giới. Hiện tại, đến lượt thế giới này cầu xin anh――

"Thỉnh Quân Vật Tử!"




Hết


————

Góc thêm một chút hiểu biết:

彩云: mây ngũ sắc 」. Mây ngũ sắc là hiện tượng nhiễu xạ do các giọt nước hoặc tinh thể băng nhỏ riêng lẻ tán xạ ánh sáng. Các tinh thể băng lớn hơn không tạo ra ngũ sắc, nhưng có thể gây ra hào quang, một hiện tượng quang học khác.

Sự phát ngũ sắc do các giọt nước rất đồng đều nhiễu xạ ánh sáng (trong phạm vi 10 độ từ Mặt Trời) và do các hiệu ứng giao thoa bậc nhất (ngoài phạm vi 10 độ từ Mặt Trời). Nó có thể mở rộng tới 40 độ từ Mặt Trời.

Nếu các phần của mây chứa các giọt nước nhỏ hoặc các tinh thể băng có kích thước tương tự, thì hiệu ứng tích lũy của chúng được nhìn thấy như là các màu. Mây phải mỏng về mặt quang học để hầu hết các tia sáng chỉ gặp một giọt duy nhất. Do đó, ngũ sắc chủ yếu được nhìn thấy ở rìa đám mây hoặc trong những đám mây gần trong suốt, trong khi những đám mây mới hình thành tạo ra ngũ sắc sáng nhất và nhiều màu sắc nhất. Khi các hạt nước hay băng trong một đám mây mỏng có tỷ lệ lớn kích thước giống nhau thì ngũ sắc có dạng cấu trúc của quầng sáng, một đĩa tròn sáng xung quanh Mặt Trời hoặc Mặt Trăng, với một hoặc nhiều vòng màu bao quanh.

Sự xuất hiện của màu sắc trong một đám mây tương tự như những gì chúng ta được nhìn thấy trên các màng dầu trong một vũng nước nói chung nằm trong vùng gần vị trí biểu kiến của Mặt Trời hoặc Mặt Trăng. Nó là một hiện tượng khá phổ biến. Chúng đôi khi xuất hiện như các dải song song với rìa của đám mây. Khi xảy ra gần Mặt Trời, hiệu ứng có thể khó phát hiện khi nó bị chìm trong ánh sáng chói lòa của Mặt Trời. Điều này có thể khắc phục bằng cách chặn ánh sáng mặt trời bằng tay hoặc quan sát nó dưới bóng của cây cối hoặc tòa nhà. Các vật hỗ trợ khác là kính tối màu, hoặc quan sát bầu trời phản xạ qua gương lồi hoặc trong một vũng nước. Mây ngũ sắc rất hiếm (Nguồn: Wikipedia).

走马灯: Đèn kéo quân, hay còn gọi là đèn cù 」, là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc (giản thể: 走马灯; phồn thể: 走馬燈; bính âm: Zǒumǎdēng; Hán-Việt: tẩu mã đăng), ngày xưa phổ biến trong nhiều dịp lễ tết, nay chỉ còn xuất hiện trong dịp Tết Trung Thu. Đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại.

Đèn kéo quân gỗ gắn liền với chữ "Hiếu" của người con dành cho cha mẹ, ông bà và tổ tiên. Sử dụng đèn kéo quân với mục đích nhắc nhở con cháu sống có hiếu với cha mẹ, với ông bà và với tổ tiên.

Một ý nghĩa khác của đèn kéo quân đó là nhắc nhở con cháu nhớ về lịch sử cũng như giáo dục lòng yêu nước. Vì thế, hình ảnh trên cây đèn thường nói về việc nghĩa, về những đoàn quân lính xung trận (nguồn gốc của tên gọi "kéo quân").

Thêm nữa, đèn kéo quân là biểu tượng của tết cổ truyền của người Việt, từ Tết Nguyên đán tới Tết Trung thu. Tuy nhiên, hiện nay đèn kéo quân thường chỉ sử dụng cho Tết Trung thu mà Tết Nguyên Đán đã rất ít người sử dụng tới nó (Nguồn: Wikipedia và housetech.vn).

Các cậu nghĩ đã hết chưa?

Còn tớ thì cũng khum biết, khum biết nữa. (๑•́ -•̀)

Thồi đừng suy nghĩ nữa.

Hết là xong r đọ.

Hẹn gặp lại các cậu vào mụt ngày 0 xa.

Chúc các cậu khò ngon.

Bai bai. (๑'ᵕ'๑)⸝





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro