Chương 16
1. AllDazai, ChuuDa.
2. Trình tự đọc: Dazai 15 tuổi, Thời Kỳ Đen Tối, mạch truyện chính.
3. Cảnh báo: có sự tham gia của Asagiri Kafka, bạo lực hài hước, OOC.
~
~
~
――――
Lúc bạch tam bộ tụ lại, Nakajima Atsushi cùng Izumi Kyouka đã gặp Akutagawa Ryuunosuke khi bị Dạ Xoa Bạch Tuyết và Mãnh Thú Dưới Trăng đuổi giết.
Ngoài dự đoán của mọi người chính là, vốn dĩ dị năng lực bất chấp giết chủ nhân là thực sự có mục tiêu ưu tiên cao hơn. Thật giống như gặp một kẻ thù không đội trời chung.
Dải vải đen La Sinh Môn cùng móng vuốt của Bạch Hổ va chạm nhau, hai người khó chịu nhau và bắt đầu đánh nhau dữ dội.
Izumi Kyouka nhanh nhẹn chống đỡ kiếm của Dạ Xoa Bạch Tuyết, nói với Nakajima Atsushi: "Quanh đây hẳn là phải có một mật đạo, chỉ có những người cấp cao mới có thể sử dụng."
Đội trưởng đội Đột kích đã bị thủ lĩnh đích thân đuổi ra ngoài bình tĩnh "ừm" một tiếng.
Cả hai người họ đều đã được huấn luyện thể thuật có hệ thống. Dưới tình hình không dùng đến Mãnh Thú Dưới Trăng và La Sinh Môn, cả hai rất nhanh thoát thân khỏi chiến trường.
Chỉ là... "Akutagawa, cậu đến đây làm gì?" Nakajima Atsushi thấp giọng quát.
"Đừng quên khụ... Anh ta đã nói gì với tôi và cậu." Akutagawa Ryuunosuke cũng rất thiếu kiên nhẫn.
Cả ba nhảy lên để tránh đòn tấn công của Dạ Xoa Bạch Tuyết, sau khi vào thang máy để ngăn chặn cuộc tấn công của các dị năng lực, lập tức kéo giãn khoảng cách.
"Đây là mật đạo thoát hiểm của Port Mafia," ánh đèn màu cam thổi bùng lên ngọn lửa trong con ngươi vàng tím của thiếu niên: "Cậu còn có thể cung cấp cho chúng ta cái gì nữa không?"
"Thông tin về Hơi thở của Rồng." Akutagawa Ryuunosuke nói một cách bình thường: "Chỉ cần đánh bại dị năng lực, dị năng lực ngay lập tức sẽ quay về với chủ."
Tanizaki Naomi vừa rồi rất lo lắng cho anh trai mình, lúc này nghe thấy thông tin này không nhịn được đỏ mắt nói: "Căn bản là không công bằng!"
Edogawa Ranpo lười biếng nói: "Nếu không có dị năng lực thì chẳng là gì cả, vậy thì không xứng làm kẻ sử dụng dị năng lực."
Akutagawa Gin ngược lại lại không lo lắng cho anh trai mình, cô lẩm bẩm: "Đúng vậy, đây là mật đạo thoát hiểm của Port Mafia."
Cho nên, làm thế nào mà ba tân binh Thám tử Vũ Trang có thể sử dụng nó một cách tự tin như vậy!
Izumi Kyouka cảnh giác nhìn Akutagawa Ryuunosuke: "Vậy mục đích của anh là gì?"
Akutagawa Ryuunosuke nhìn bóng dáng phản chiếu trên cửa thang máy: "Có lẽ cũng giống như các người."
Ngay khi Nakajima Atsushi đang nghĩ rằng Akutagawa Ryuunosuke trước đó kêu đánh kêu giết anh Dazai lại thực sự tham gia nghĩ cách cứu viện, Akutagawa Ryuunosuke lại giải thích một câu giấu đầu lòi đuôi: "Tôi sẽ là người giết anh ta."
Nakajima Atsushi khinh thường chế giễu: "Cậu có thể giết nổi anh Dazai sao?"
Trên thế giới này, người có thể giết chết anh Dazai thì chỉ có chính anh ấy. Nakajima Atsushi nghĩ.
Nhưng Akutagawa Ryuunosuke đút tay vào túi, trong đôi mắt trống rỗng ấy dường như có điều gì đó kiên định: "Thay vì để anh ta chết trong tay người khác, không bằng để tôi tự tay giết anh ta."
Vậy nên, trước khi cậu bắt đầu làm điều đó, cậu sẽ bảo vệ tốt cho sự an toàn của Dazai Osamu.
Nhưng Nakajima Atsushi lại chế nhạo một tiếng: "... Phải vậy không?"
―― Tiếng xé gió.
Akutagawa Ryuunosuke sớm bị tấn công một lần tại quán cà phê đã ngả người về phía sau né tránh. Nếu phản ứng chậm một giây, động mạch cổ ngay lập tức sẽ bị xé rách và bông hoa màu máu sẽ nở rộ trên cửa.
Trong không gian nhỏ hẹp, hai thiếu niên đứng ở góc chéo của thang máy, cơ bắp căng cứng, căm hận nhìn nhau.
"Akutagawa Ryuunosuke." Cửa thang máy mở ra, Nakajima Atsushi rất trịnh trọng lại lạnh lùng tuyên bố: "Cậu tránh xa anh Dazai của tôi ra."
Akutagawa Ryuunosuke không sợ hãi một chút nào, thậm chí cậu cũng không biết mình đang tranh điều gì với tên này: "Cậu đã bị tôi đánh bại, lấy gì mà nói cậu dũng cảm hả."
Izumi Kyouka ―― nhỏ tuổi nhất nhưng lại đáng tin cậy nhất ở đây một lần nữa ấn mở cửa thang máy, đi thẳng ra bên ngoài.
"Lát nữa hai người cứ tiếp tục đôi co nhau như vậy đi, anh Dazai có thể tự mình trốn thoát đấy nhé."
Akutagawa Ryuunosuke và Nakajima Atsushi: "... Ơ!"
Có một căn phòng trên tầng cao nhất của Mukurotoride, bốn phía của tường phòng đều được lót bằng cửa sổ cao tới tận trần nhà. Ở chỗ sâu hơn và tối hơn trong căn phòng này, Shibusawa Tatsuhiko khẽ mỉm cười với hai người kia.
"Chào mừng tới với phòng sưu tầm của tôi ―― vương quốc Tastuhiko.
【 Trong một vùng của bóng tối, một tòa kiến trúc sáng mờ nổi lên.
Kiến trúc có hình bán cầu, trông giống như một lều trại xiếc, hoặc là một nhà kính khổng lồ. Trên cánh cửa của tòa kiến trúc có chạm khắc một hình rồng. Con rồng này bay lượn bảo vệ tòa kiến trúc, cầm một quả cầu màu đỏ ở trong tay.
Có một cây cột giống như một cái bệ ở trung tâm vương quốc Tatsuhiko, những bức tường xung quanh có đầy những khung trang trí.
Những viên pha lê màu đỏ được đặt 360 độ trên kệ trang trí trong toàn bộ căn phòng.
Hàng trăm viên pha lê tô điểm cho các bức tường của vương quốc Tatsuhiko. 】
Dazai Osamu nhìn bức tường, vẻ mặt lạnh lùng.
"Thật sự là ham thích không tệ, ác quỷ cũng phải ghen tỵ với bộ sưu tầm của anh đấy." Fyodor dường như đang khen ngợi một cách chân thật.
Shibusawa Tatsuhiko nghe thấy hai từ "ác quỷ", cau mày một chút: "May mà có thông tin của cậu... Cậu đã thu thập số thông tin đó bằng cách nào vậy?"
Fyodor khẽ cười, mang theo cái lạnh thấu xương như băng tuyết của Siberia: "Bởi vì ở khắp mọi nẻo đường, ngõ hẻm đều có thể nhìn thấy chuột."
Dazai Osamu thu lại ánh mắt, khịt mũi hừ một tiếng: "Meow ~"
"... Gin, sao lại ghi âm thế?" Thám tử Dazai Osamu nhìn cô thư ký đang bình tĩnh cất điện thoại, nụ cười có hơi cứng ngắc.
Sắc mặt của cô thư ký nghiêm túc nói ra lời nói dữ dội: "Tôi muốn cài nó làm nhạc chuông dành riêng cho boss."
Thám tử Dazai Osamu: "..."
Gã gần như có thể thấy trước cảnh Thủ lĩnh Dazai Osamu chết sau khi một tiếng "meow ~" đột ngột vang lên tại cuộc họp Port Mafia.
Edogawa Ranpo cũng ghi âm, hắn híp mắt: "Đây không phải là cái mà thám tử lừng danh muốn ghi lại, đây là chuẩn bị cho Chủ tịch."
Tsujimura Mizuki chậm một bước, đành phải tìm Thám Tử Vũ Trang để xin tài nguyên: "Anh Ranpo, có thể dùng nó để làm chuông báo đúng không? Thương các nô lệ xã hội chúng tôi một chút với huhu."
Thám tử Dazai Osamu: "..."
Gã quay đầu lại hỏi Asagiri Kafka: "Xin hỏi anh sắp xếp lời kịch này cho tôi là xuất phát từ tâm trạng như thế nào?"
Mặc dù thế giới nguyên bản không bị ghi âm lại và phát đi phát lại nhiều lần, nhưng con chuột chết Fyodor đến nay đều vẫn đang giở trò rình rập này!
Không biết có phải do 'Nhân Gian Thất Cách' có ở đây hay không mà những viên pha lê màu đỏ trở nên ảm đạm đi nhiều. Hơi rung nhẹ trên kệ trang trí, phát ra tiếng "két két".
Dazai Osamu nhìn Shibusawa Tatsuhiko, hơi nhướng lông mày: "Tôi đã nói rồi, anh không thể chiếm được dù chỉ là một phần của dị năng lực ở đây."
Shibusawa Tatsuhiko không đáp lại lời khiêu khích của Dazai Osamu, anh ta nhẹ nhàng vuốt ve bệ trống ở giữa, lẩm bẩm nói nhỏ: "Nếu nơi này chưa có được một dị năng lực đặc biệt... Thì cũng chẳng có ý nghĩa gì hết."
Bạch Kỳ Lân quay đầu sang hướng Quỷ Nhân, Quỷ Nhân lại rất có hứng thú mà đánh giá thủ lĩnh, thủ lĩnh lại lạnh lùng nhìn về hướng Bạch Kỳ Lân.
*
Với Mukurotoride là trung tâm, những người mang dị năng lực ở những bối cảnh khác bị cuốn vào trận chiến khốc liệt.
Những chiếc xe không tiếng động tràn ngập khắp con đường, Miyazawa Kenji liên tục bị dị năng lực đánh lừa. 'Vô Úy Cụ Vũ' dùng lực tay kinh người để đập xe vào Miyazawa Kenji.
"Ngay cả cột điện còn không thể nhấc nổi..."
Thiếu niên mất đi dị năng lực dường như không còn chút sức phản kháng nào, chỉ có thể chạy về phía trước. Nhưng dị năng lực lại nhìn ra những sơ hở của cậu, buộc cậu phải đến trước mặt nó.
Khi nó chụp được mũ rơm, Miyazawa Kenji bỗng nhiên xoay người, hai tay giơ cao hòn đá đập vỡ viên pha lê màu đỏ.
Yosano Akiko chặt đứt cánh tay của cơ thể dị năng lực bằng một nhát đao, nhưng 'Thỉnh Quân Vật Tử' luôn có thể tự chữa lành trước khi chết.
Trong trận chiến không công bằng này, người duy nhất bị tiêu hao sức lực và bị thương là Yosano Akiko.
Cơ thể dị năng lực giành lấy dao chẻ củi, đâm vào vùng bụng mềm mại của Yosano Akiko. Một vệt máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng do nội tạng bị thương tổn của bác sĩ, nhưng đôi mắt lại sáng lên giống như con bướm kim loại đó.
Cô không quan tâm đến vết thương, ngược lại lại đẩy lưỡi dao sâu thêm vài centimet, cười một cách dữ tợn rồi dùng nắm đấm đập vỡ viên pha lê trên trán của cơ thể dị năng lực
Tanizaki Junichirou cũng bị ảo ảnh dị năng lực lừa xoay quanh. Nắm đấm không biết từ đâu đánh tới, chân không biết từ nơi nào đá vào người. Không biết trò chơi dành cho một bên này đã qua bao lâu, Tanizaki Junichirou mềm nhũn ngã xuống đất, tưởng chừng như không thể đứng dậy được nữa.
'Tế Tuyết' từ giữa những bông tuyết màu xanh lục đi ra, một chân đạp trên đầu Tanizaki Junichirou.
"Cuối cùng... Cũng bắt được mày."
Vốn tưởng rằng thiếu niên đã kiệt sức lại bộc phát ra sức lực kinh người, nắm lấy cổ chân của cơ thể dị năng lực, ném 'Tế Tuyết' xuống đất.
"Đến cuối cùng Naomi ở bên ngoài vẫn luôn nhìn tao."
"Rắc" một tiếng, viên pha lê màu đỏ vỡ vụn.
Kunikida Doppo bị 'Độc Bộ Ngâm Khách' ném bom chấn động nhất thời ù tai.
Bụng của hắn băng bó qua loa. Trán, cánh tay, đùi lại thêm vết thương mới.
Cơ thể dị năng lực đi về phía hắn với cuốn sổ quen thuộc trên tay. Mặc dù mắt kính đã vỡ mất một góc nhưng Kunikida Doppo vẫn thấy rõ, bìa cuốn sổ trống trơn.
"Cũng giống những đối thủ trước đây của tao." Hắn vác súng phóng tên lửa dài bằng cánh tay, nhắm ngay súng trái phá trong tay cơ thể dị năng lực: "Không có lý tưởng, không có phương hướng, không có tương lai."
Không ai có thể nghe rõ tiếng thứ gì đó vỡ vụn trong vụ nổ dữ dội. Khói thuốc súng tan đi, trên người Kunikida Doppo tràn ra ánh sáng dị năng lực màu xanh lá cây.
Trong màn sương máu không rõ, Mori Ougai nhìn lên đỉnh tòa tháp cao kì lạ dưới mặt trăng, u sầu nói: "Osamu, sao cậu không xé kịch bản của tôi?"
Phía sau ông ta là Elise với viên pha lê màu đỏ được khảm giữa hai hàng lông mày.
"Rintarou, em yêu ngài lắm ~"
Mori Ougai kẹp ba con dao mổ ở giữa các ngón tay, gặp Elise đang điên cuồng khua ống kim khổng lồ trên tay. Không ngạc nhiên, ông ta bị cơ thể dị năng lực xốc bay ra ngoài.
"Elise, tôi thật sự không nỡ... Băm em thành thịt vụn." Giọng điệu của Mori Ougai nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt ông ta lại lóe lên một tia sáng lạnh lùng của sự lý trí tuyệt đối: "Giải pháp tốt nhất cho tình huống này là gì đây nhi?"
Âm thanh của lưỡi dao cọ xát, kiếm sĩ tóc bạc trong bộ kimono sẫm màu xuất hiện trong màn sương mù dày đặc.
Phía trước ông ta là một cơ thể dị năng lực cầm kiếm giống ông ta.
"Anh Fukuzawa, anh đang gặp rắc rối gì sao?"
Fukuzawa Yukichi quay lưng về phía Mori Ougai: "Tình cờ thật đấy, bác sĩ Mori."
"Quả nhiên giờ vẫn là phải dựa vào cách chiến đấu thường ngày của mình rồi." Còn chưa nói xong, hai người đã hoán đổi vị trí. Thanh kiếm chém vỡ viên pha lê trên trán Elise, còn con dao mổ cũng đâm giữa trán của cơ thể dị năng lực.
Akutagawa Ryuunosuke bị 'La Sinh Môn' trong tình trạng mặc áo giáp ép đến rìa, phía dưới chính là một cái lò đủ nóng để nướng người.
Nhưng cậu không có chút cảm xúc lo lắng bồn chồn, ngược lại lại dùng ánh mắt nhìn kĩ cơ thể dị năng lực đang ở phía đối diện.
―― Một con thú dữ tàn sát kẻ thù của mình trong niềm vui sướng, hàm của ác thú nhuốm máu.
Là hiện thân của tâm hồn ư? Hay nó là nguồn gốc thúc đẩy chính mình xé nát kẻ thù?
Nghĩ đến 'Bạch Tử Thần' với đôi tay nhuốm máu, luôn quỳ gối bên người kia với nỗi nhớ nhung. Trên mặt lộ ra sự yên tâm cùng sự phụ thuộc đến mức chói mắt.
Akutagawa Ryuunosuke giơ súng, bắn vỡ viên pha lê màu đỏ ở dưới đai lưng.
―― Cũng có lẽ là tìm thấy được người im lặng đứng bảo vệ thế giới một cách lặng lẽ, chính mình là người bảo vệ.
Đến lúc đó, em gái lập tức sẽ tự nguyện trở về bên cạnh tôi nhỉ.
Có lẽ cũng sẽ có một ngày, đón hòa bình――
Cho đến khi tìm được em gái, tìm được chỗ nương thân, một ngày kia trở thành một con người.
Izumi Kyouka nhanh nhẹn tránh được luồng gió mạnh chém tới phía trên đỉnh đầu.
Dạ Xoa Bạch Tuyết dồn sát khí vào kiếm, đeo trên mặt chiếc mặt nạ không có bất kì cảm tình nào, hoàn toàn là hiện thân của giết chóc.
"Dạ Xoa Bạch Tuyết đã giết cha mẹ tôi..."
Đánh giáp lá cà, con dao găm của Izumi Kyouka bị gãy.
Tiếng chuông điện thoại vang trong màn sương mù trắng. Trong hoảng hốt, cô giống như thấy được một người phụ nữ khuôn mặt nhu hòa mà dịu dàng mỉm cười, dùng giọng điệu chứa đầy sự yêu thương gọi tên của cô ―― là mẹ.
"Kyouka!"
Giọng nói này khác với giọng của mẹ cô, lại giống như một lưỡi dao sắc bén cắt qua màn sương, đánh thức cô.
"Nhưng mà mình thật sự không chán ghét nó."
Izumi Kyouka ngẩng đầu, khóe mắt lóng lánh không rõ, ánh mắt cũng đã khôi phục lại sắc bén. Cô cởi dây bao quanh cổ tay và thít chặt cổ họng của cơ thể dị năng để kìm hãm nó, dùng con dao găm bị gãy cắm thẳng giữa viên pha lê màu đỏ.
Con hổ trắng đã theo dõi từ lâu lại một lần nữa vồ lấy Nakajima Atsushi.
Nakajima Atsushi cho đến nay vẫn chưa thể thuần hóa hoàn toàn cơ thể dị năng lực nhưng cũng không phải là hoàn toàn dựa vào 'Mãnh Thú Dưới Trăng' để leo lên vị trị đội trưởng đội Đột kích.
Cơn đau dữ dội từ vai do bị đuôi hổ quật, xương cốt phát ra tiếng kêu sau vài cú va cham với mặt đất và tường.
Nakajima Atsushi bị thương nặng ngược lại lại nở nụ cười. Cậu cúi thấp người giọng khản đặc mà gầm lên, giống như một con hổ thực sự, đối đầu giao chiến với cơ thể dị năng lực phát ra ánh huỳnh quang trắng xanh.
Vuốt hổ vồ tới mang theo gió mạnh. Tại đây, ngay giây phút này, ranh giới sống chết trở nên mờ nhạt――
"Mình nhớ ra rồi, lúc đó, mình đã dùng móng vuốt sắc bén."
"Bất cứ lúc nào, thiếu niên dùng móng vuốt sắc bén chỉ là vì sống sót."
"Mày đã cứu tao, Bạch Hổ. Mày chính là sức mạnh giúp tao sống sót mười bốn năm trước." Nakajima Atsushi nương theo xung lượng trên không mà xoay người, cưỡi trên đầu Bạch Hổ, loại trừ viên pha lê trên đó.
Con hổ trắng bị mất viên pha lê, nhưng không lập tức biến mất. Nó quăng thiếu niên từ trên lưng xuống, con ngươi vàng tím cùng lưng cong lại về phía sau giống như đang chuẩn bị cho cuộc tấn công tiếp theo.
Nakajima Atsushi miễn cưỡng đứng lên, quay lưng về phía hổ: "Nhưng sau mười bốn tuổi, động lực sống sót của tao chính là anh Dazai."
"Vậy nên, nếu mày lại ngây ra đó thì tao phải lập tức vứt bỏ mày." Cậu nhìn thành trì xương cốt, như thể cậu nhìn thấy người đang chờ cậu ở bên trong đó. Nakajima Atsushi đột nhiên quay người, vươn tay về phía cơ thể dị năng lực đang lao về phía mình: "Tới đây, Bạch Hổ!"
*
【 Dazai Osamu đứng trên một tòa tháp sừng sững ở trung tâm sương mù. Tức là vương quốc Tatsuhiko, nơi đặt vô số viên pha lê.
Pha lê trên tường tỏa ra ánh sáng đỏ như máu, mỗi viên đều có thể khiến người ta cảm nhận được sự sống chết của những người mang dị năng lực.
Dazai Osamu yên lặng nhìn pha lê, sau lưng là âm thanh nặng nề của cánh cửa được mở ra.
Anh ta nghe thấy tiếng mở cửa quay lại nhìn, thấy được Fyodor.
"Kế hoạch diễn ra thật thuận lợi nhỉ." Fyodor nói, trở tay đóng cửa lại. Hắn dùng ngón tay mảnh khảnh cầm chìa khóa, xoay chuyển nó giống như nhà ảo thuật. Cạch. Tiếng cửa bị khóa, lúc này chỉ có hai người bọn họ trong vương quốc Tatsuhiko. Shibusawa Tatsuhiko không ở trong phòng này, làm cánh cửa khóa toát ra hương vị bí mật.
"Ờ... Diễn ra thật thuận lợi." Dazai Osamu khẽ gật đầu, nói với Fyodor: "Thật sự... Quá phiền phức để xâm nhập vào được mà không khiến hắn nghi ngờ."
Fyodor không đi về phía Dazai Osamu mà hắn dạo bước dọc theo rìa ngoài xa kệ trung tâm được đặt trong căn phòng của vương quốc Tatsuhiko.
"Mà này," Dazai Osamu hỏi, "Lý do thực sự khiến anh hợp tác với tôi là gì?" 】
"Tôi chỉ là muốn thấy thế giới sẽ thành ra thế nào thôi." Fyodor có vẻ chán ghét với những viên pha lê, hắn đi đến gần Dazai Osamu, cong khóe miệng: "Câu hỏi này, ngài thủ lĩnh hẳn là có thể trả lời cho tôi nhỉ."
Đôi mắt như thạch anh tím của quỷ nhân đối diện với đôi mắt màu diều sắc bén của thủ lĩnh: "Trường quay từ một chiều không gian cao rộng hơn, máy nhắc chữ tái hiện tiếng lòng, một kịch bản dự đoán tương lai, còn có một đạo diễn tự xưng là Chúa sáng thế... Thế giới chúng ta đang sống, chính xác thì nó là cái gì?"
Dazai Osamu chỉ thờ ơ đứng đó, không trả lời.
―― Mặc dù thế giới này là một lời nói dối khổng lồ, tất cả những gì anh có thể làm, cũng chỉ có tỉ mỉ yêu quý nó.
Fyodor đưa bàn tay về phía kệ trang trí, ngón tay mảnh khảnh cầm hai viên pha lê lên.
Cùng lúc đó, Dazai Osamu cũng không đứng yên một chỗ, anh cất bước đi về phía trước.
Hai người đi đến chỗ bệ trống ở trung tâm của vương quốc Tatsuhiko mặt đối mặt với nhau, khoảng cách giữa họ gần đến không thể gần hơn.
Nhưng bọn họ không dừng lại, mà cứ như vậy lướt qua nhau, chậm rãi quay đầu nhìn nhau.
"Xin mời," Fyodor đưa ra hai viên pha lê kia: "Hai viên này là sự kết hợp mạnh nhất trong tất cả các pha lê dị năng lực."
Một viên là tinh thể có khả năng triệu tập mọi dị năng lực của những người mang dị năng lực trong tầm mắt về cùng một nơi. Viên còn lại là tinh thể có khả năng trộn mọi dị năng lực của những người mang dị năng lực mà nó tiếp xúc thành một viên pha lê duy nhất.
Viên pha lê lơ lửng và xoay tròn trong tay Fyodor, giống như đèn chùm phản chiếu ánh sáng đỏ.
Dazai Osamu cùng Fyodor đánh lừa Shibusawa Tatsuhiko với mục tiêu chung là "xóa tan sương mù". Chỉ cần tất cả viên pha lê ở vương quốc Tastushiko được tập hợp lại với nhau, để Dazai Osamu dùng 'Nhân Gian Thất Cách' để vô hiệu hóa chúng, sương mù liền sẽ phân tán.
Nhưng Dazai Osamu biết thủ lĩnh The Rats in the House of the Dead sẽ không làm không công.
Đôi mắt màu cánh diều như vực thẳm có thể nuốt chửng gần như toàn bộ bóng tối. Ngay cả khi không có bất kì cảm xúc nào, nó đều sẽ gây ra nỗi sợ hãi cho bất cứ nơi nào nó đi qua. Nhưng Fyodor lại vẫn cười như cũ nói: "Xin mời."
Dazai Osamu từ từ giơ tay, đầu ngón tay chạm vào viên pha lê, bề mặt cứng rắn như đá quý vỡ vụn và tan biến vào không khí.
Như mô tả trên máy nhắc chữ:
【 Ánh sáng biến thành một chất lỏng như máu, dòng nước chảy, nhảy múa, quay vòng, kết hợp trong không trung.
Hai tia sáng xoay tròn hợp làm một, trở thành một hình cầu hoàn chỉnh――
Một quả táo.
Một thứ nước long lanh mà lại âm u, những quả táo lấp lánh mà rực rỡ với màu đỏ tươi của máu. 】
Quả táo phát huy khả năng hấp thu của nó, vô số viên pha lê đều bị quả táo tham lam nuốt chửng.
Một cơn bão dị năng lực hình thành với tâm điểm là quả táo, ánh sáng bùng ra, sức mạnh quá mức ẩn chứa bên trong ngăn chặn không gian.
Dazai Osamu đang định ngẩng đầu lên để xem lời kịch trên máy nhắc chữ thì liền nghe thấy được một tiếng "phập" rất nhẹ ―― thân là thủ lĩnh anh vô cùng quen thuộc, tiếng da thịt bị cắt ra.
Ngay lúc đó, một cơn đau đan xen với cái nóng rực và sự lạnh buốt truyền đến từ lồng ngực anh.
"Đây có phải là cái mà tôi gọi là nhảy kịch¹ không?" Giọng nói của Shibusawa Tatsuhiko vang lên từ sau lưng Dazai Osamu, hơi thở của anh ta phả vào gáy anh ta: "Cậu không thể gian lận bằng máy nhắc chữ, Dazai ―― không ai có thể vượt quá mong đợi của tôi."
¹ 「 跳戏: nhảy kịch 」được hiểu là đoán trước những toan tính hay mong đợi của Shibusawa bằng máy nhắc chữ để tránh khỏi nó hoặc chống lại nó.
Anh ta mỉm cười đẩy con dao găm về phía trước một lần nữa, cơ thể của Dazai Osamu vốn đã không tốt, hai đầu gối mềm nhũn liền ngã về phía trước.
Nhưng anh đã bị Shibusawa Tatsuhiko ôm lấy từ phía sau, Bạch Kỳ Lân một bên cắm con dao sâu hơn, một bên nhẹ nhàng ôm lấy anh: "Cậu quả nhiên là người đặc biệt nhất, Dazai, tôi rất vui khi được gặp cậu ở đây."
Dazai Osamu khép hai mắt lại, dường như đã mất đi ý thức. Tựa như một con búp bê xinh đẹp được ôm ở trong vòng tay của một nhà sưu tầm.
"Boss!"
"Anh Dazai!"
Không có gì ngạc nhiên, khu nghỉ ngơi náo loạn.
Hiện tại bên ngoài không còn nhiều người lắm, ghế sô pha của Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt trống không; Trụ sở Thám Tử Vũ Trang chỉ còn lại Edogawa Ranpo, Tanizaki Naomi; Port Mafia chỉ còn lại Ozaki Kouyou, Hirotsu Ryuurou cùng Akutagawa Gin.
Từ góc nhìn của người xem, khi họ nhìn trên quả táo thiếu mất một con dao găm liền cảm thấy có gì đó hơi không đúng. Nhưng nó giống như thiết lập hồi hộp theo dõi diễn biến của kịch bản, ống kính không có quay lúc Shibusawa Tatsuhiko tiến vào, lực chú ý của mọi người cũng tạm thời đều tập trung trên quả táo dị năng lực kia.
Chỉ có Edogawa Ranpo nắm chặt nắm tay khi ống kính lướt qua rổ táo.
Lúc ấy hắn nhận ra rằng, con dao găm biến mất không lý do là dùng để đâm sau lưng Dazai Osamu.
"Mà, thật sự không đau, trên con dao được tẩm thuốc gây mê." Dazai Osamu ở bên cạnh Asagiri Kafka mơ hồ hiểu rõ được họ đang lo lắng về điều gì. Nhưng gã lại không hoàn toàn hiểu rõ, cố ý dùng giọng điệu thoải mái nói: "Còn rất dễ chịu...?"
Tất cả mọi người đều quay lại trừng mắt với gã.
Sự nắm bắt lòng người của Dazai Osamu lên đến tột đỉnh. Đương nhiên có thể thấy được lửa giận trong mắt họ không phải hướng tới mình, ngược lại lại là cảm xúc đau lòng thương hại một phần cho chính mình.
Nhưng tại sao, gã cùng bọn họ thậm chí không phải là cùng một thế giới.
Edogawa Ranpo tức giận cười một tiếng: "Dazai, cậu thật sự là thiếu đòn đấy."
Bởi vì cậu cũng là Dazai Osamu, chúng tôi yêu mỗi một Dazai Osamu, điều này rất khó hiểu ư?
Đôi mắt xanh lá cây nhìn về phía Dazai Osamu trên màn hình, âm thầm nghiến răng: "Dazai này cũng vậy."
Sau khi Sakaguchi Ango nhìn thấy đồ thị nhịp tim trên màn hình biến thành một đường thẳng, ngồi yên lặng trong vòng hai giây, đột nhiên đứng dậy.
"Tsujimura, đưa máy gửi tin cho A5158!"
Tsujimura Mizuki đang đợi lệnh ở trên máy bay nghe thấy tình hình sốt ruột, vội vàng đưa máy gửi tin trong tay mình cho người sử dụng trọng lực u ám ở bên cạnh.
Âm thanh của gió mạnh cùng giọng nói lười biếng lại mạnh mẽ ngang tàn của Nakahara Chuuya cũng phát ra từ ống nghe: "Có việc nói nhanh."
"Nakahara," giọng của Sakaguchi Ango có vẻ hơi run lên thông qua điện thoại: "Tôi sợ Dazai giờ đã bị giết rồi, cậu hiểu ý tôi chứ?"
Nakahara Chuuya một bên nghe Sakaguchi Ango dằn cảm xúc xuống mà nói, một bên cởi găng tay của mình ra. Tsujimura Mizuki vốn tưởng rằng Arahabaki hắn sẽ hung hăng, nhưng vẻ mặt của hắn lại cực kỳ bình tĩnh.
Hắn chỉ hỏi một câu: "Mày có chắc chắn một trăm phần trăm không?"
Sakaguchi Ango không nói gì.
"Tao đã quen biết con cá thu được bảy năm, tên đó giống như con mèo bị Schrödinger² nhốt trong hộp vậy." Trong giọng nói của Nakahara Chuuya lại còn có ý cười. "Nếu tao không tự mở cái hộp kia ra, đưa con mèo ra ngoài, thì tao sẽ không thể kết luận rằng tên đó còn sống hay đã chết."
² Thí nghiệm về 「 Schrödinger's cat: con mèo của Schrödinger 」. Thí nghiệm đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể nửa sống nửa chết (hấp hối) theo cách hiểu của vật lý là trạng thái chồng chất lượng tử. Cuối chương tui sẽ nói rõ hơn về thí nghiệm này.
Sakaguchi Ango không nói nên lời ở đầu bên kia của máy liên lạc.
"Tao đang nói đùa thôi." Đôi mắt màu xanh lam nhắm thẳng vào tòa nhà đổ nát, Nakahara Chuuya lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình: "Tên ngốc Dazai kia đang đợi tao đến cứu, không thể nhầm được."
Một lúc lâu sau, Sakaguchi Ango mới mở miệng, giọng điệu đều là trải qua suy nghĩ cặn kẽ nghiêm túc: "Xin hãy đưa Dazai trở về, Sakaguchi Ango nợ cậu một ân tình."
Những lời này dường như chạm đến một tiêu chí ngầm nào đó trong không gian, Sakaguchi Ango biến mất trong phim trường.
【 Sakaguchi Ango, đóng máy 】
Hiểu biết về Oda Sakunosuke, cảnh đóng máy của Sakaguchi Ango, người xem bên ngoài trong lòng đều hiểu ra.
Điều kiện để họ bước vào không gian là trả lời "không thích Dazai Osamu". Nếu muốn ra khỏi đây thì đương nhiên phải là "tôi thích Dazai Osamu".
Nhưng tiêu chuẩn của thích lại do không gian quyết định. Sức mạnh đến từ chiều không gian cao hơn dường như so với chính mình phải đi trước một bước để nhận ra cảm xúc trong lòng.
————
Góc tìm hiểu về khoa học:
1. Kiến thức cần chuẩn bị để hiểu thí nghiệm con mèo của Schrödinger:
Muốn bước chân vào thế giới lượng tử, các bạn phải tạm "gạt bỏ" tất cả những khái niệm về vật lý cổ điển ra khỏi đầu, vì trong cơ học lượng tử tồn tại các định luật hoàn toàn khác biệt.
"Con mèo của Schrödinger" hay "con mèo lượng tử" là một thí nghiệm tưởng tượng, mô phỏng về vật lý dưới cái nhìn một góc "đời thường" hơn, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935 khi tranh luận với Albert Einstein về cách hiểu Copenhagen, một cách hiểu về cơ học lượng tử mà cả ông và Albert Einstein phản đối.
Ở đây con mèo được coi như một hạt cơ bản trong môi trường vật lý lượng tử. Thí nghiệm đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể sống hoặc có thể chết (con mèo này có một đặc tính rất thú vị đó là "nửa sống nửa chết" ) — ít nhất là trước khi mở cái hộp ra. Theo cách hiểu của vật lý là trạng thái chồng chất lượng tử.
2. Thí nghiệm được mô tả như sau:
Schrödinger đã viết:
Một con mèo được nhốt vào trong hộp, cùng với các thiết bị sau (mà con mèo không thể tác động vào): một ống đếm Geiger và một mẩu vật chất phóng xạ nhỏ đến mức trong vòng một tiếng đồng hồ chỉ có 50% xác suất nó phát ra một tia phóng xạ. Ngoài ra còn có một cái búa và một lọ thuốc độc hydrocyanic acid.
3. Cách thức hoạt động của thí nghiệm?
Nếu có tia phóng xạ phát ra, ống đếm Geiger sẽ nhận tín hiệu và thả rơi một cây búa đập vỡ lọ thuốc độc hydrocyanic acid nằm trong hộp và con mèo sẽ chết. Nếu trong vòng một tiếng vẫn không có tia phóng xạ nào phát ra, con mèo vẫn sẽ sống.
Hàm sóng của hệ thống sẽ là sự chồng chập của cả trạng thái con mèo sống và con mèo chết và cả hai trạng thái chồng chập có biên độ như nhau (đây là lý do vì sao nói con mèo này có trạng thái "nửa sống nửa chết").
Trong những trường hợp như thế này, sự vô định của thế giới vi mô đã chuyển sang thế giới vĩ mô, và có thể được giải quyết bằng quan sát trực tiếp. Nó giúp chúng ta tránh phải chấp nhận một cách ngây thơ một "mô hình bị làm nhòe" khi mô tả thực tại. Bản thân các tình huống như thế này không có gì thiếu rõ ràng. Có sự khác biệt giữa một bức ảnh chụp nhòe của vật thể nào đó và một bức chụp rõ nét của đám mây hay sương mù.
4. Vậy cuối cùng con mèo có chết không?
Không thể chắc chắn, trừ khi bạn quyết định mở hòm sắt ra và quan sát xem rốt cuộc mọi chuyện đã ra sao rồi. Nếu hòm mở ra và con mèo ngoe nguẩy đuôi chào bạn, ok, mẩu phóng xạ đã không phát ra tia phóng xạ và nó vẫn sống.
Nếu bạn mở ra và thấy con mèo đã chết thì sao? Rõ ràng trước đó, theo cơ học lượng tử, thì con mèo ở trạng thái vừa sống vừa chết (hay còn gọi là hấp hối). Vậy mà chỉ vì bạn nhìn vào, con mèo trở thành chết hẳn. Vậy ai đã giết con mèo? Chính bạn, đúng hơn là chính cái nhìn của bạn đã giết chết con mèo.
Nói theo ngôn ngữ của cơ học lượng tử thì chính sự tương tác với môi trường bên ngoài đã làm cho sự chồng chập trạng thái của các hệ lượng tử co sập về một giá trị duy nhất.
Với thí nghiệm này, Schrödinger đã đặt ra câu hỏi: "Khi nào thì một hệ lượng tử ngừng tồn tại ở trạng thái chồng chập của các trạng thái cơ bản và trở thành một trong số các trạng thái cơ bản?"
Trường phái Copenhagen cho rằng chỉ khi có sự can thiệp của người quan sát thì trạng thái của hệ lượng tử mới xác định. Trong thí nghiệm tưởng tượng này bản thân con mèo phải là người quan sát (nếu nó sống, nó chỉ nhớ là mình đã luôn sống) hoặc là sự tồn tại của nó ở một trạng thái xác định đòi hỏi sự can thiệp của một người quan sát bên ngoài.
Như vậy dường như chính sự tác động của quan sát viên quyết định trạng thái của mèo. Điều này là không thể chấp nhận được với Albert Einstein, người cho rằng trạng thái của con mèo là độc lập với việc quan sát (nguồn: helenacuriouscat.wordpress và wikipedia).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro