Chương 15.2
*
Trong phim trường bên kia, Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka cùng Kunikida Doppo đã gặp nhau. Tình hình khẩn cấp hiện tại không cho phép Kunikida Doppo xem xét bất kỳ công việc bí mật nào. Hắn ở trước mặt hai thành viên không chính thức của Thám Tử Vũ Trang và những thành viên cấp cao của Port Mafia ở phía sau ống kính, dùng chân đá một phát vào bàn của Chủ tịch.
Sau đó hắn dùng thẻ thám tử để mở bảng điều khiển bí mật dưới sàn nhà, đồng thời sử dụng đường vân tay để xác minh.
Thiếu niên thiếu nữ đều rất bình tĩnh và khôn ngoan, yên lặng đứng bên cạnh theo dõi hoạt động của Kunikida Doppo. Một tiếng ầm lớn, một màm hình LCD từ từ được đẩy ra ở phía bên trong bức tường của phòng Chủ tịch.
Hình dáng của một người dần xuất hiện trên màn hình trắng đen xen lẫn những âm thanh rè rè. Hắn dường như đang liên lạc với ai đó. Giọng nói của một người ở phía bên trong màn hình đang phát ra bằng việc nói chuyện với một người khác.
"Xin hãy giữ yên tần số này. Ít nhất là không để nó bị nhiễu... Quả táo không có độc, nhưng Dazai có độc... Nghe thấy tôi nói không?" Câu cuối cùng hắn nói với bọn họ phía bên này: "Cục trưởng Fukuzawa, là ông sao?"
"Tôi là Kunikida." Có thể là do kết nối không tốt nên hình ảnh trên màn hình rất không ổn định. Kunikida Doppo nói với màn hình: "Hiện tại tôi vẫn chưa rõ nơi ở của Chủ tịch. Anh đến từ Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt, đúng không?"
Tình trạng kết nối cuối cùng cũng ổn định. Bông tuyết biến mất, một chàng trai trẻ tuổi không hề xa lạ với bọn họ xuất hiện trong màn hình.
"Đúng vậy, tôi là Sakaguchi Ango từ Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt." Sakaguchi Ango nhanh chóng nói: "Anh Kunikida, tình hình ở bên các anh bây giờ thế nào rồi?"
"Ngoài tôi ra, Atsushi và Kyouka cũng ở đây. Tất cả các nhân viên khác của Trụ sở hiện đang mất tích."
"Tôi hiểu rồi..." Sakaguchi Ango trả lời bằng tông giọng hơi trầm và gật đầu: "Kết nối không được ổn định, nên tôi sẽ nói ngắn gọn."
Trong căn phòng tối om của Chủ tịch, màn hình chiếu Sakaguchi Ango là nguồn sáng duy nhất: "Thật không may, về hiện tượng sương mù trắng được đề cập trước đó cũng xuất hiện ở Yokohama. Tuy nhiên, chưa từng có tiền lệ trong ghi chép quan sát về màn sương mù có phạm vi lớn như lần này."
"Chúng tôi xin xác nhận chuyện này. Trong màn sương mù trắng này, những người mang dị năng lực đang bị tách ra khỏi dị năng lực của mình. Các năng lực đang tìm cách giết chủ nhân của nó."
Đồng thời, chuyển tiếp cảnh quay, Miyazawa Kenji, Tanizaki Junichirou, Yosano Akiko, Fukuzawa Yukichi đều đang có một cuộc đối đầu và đọ sức khó khăn với dị năng lực của chính mình.
"Hiện tượng này là do một kẻ mang dị năng lực gây ra. Rất may là chúng tôi đã xác định được vị trí của thủ phạm."
Màn hình lại chuyển đổi một lần nữa, đó là ảnh chụp Yokohama từ vệ tinh. Ở trung tâm màn sương mù trắng, một đốm sáng màu đỏ lóe lên, giống như một trái tim đang đập.
"Gã đang ở trong một tòa tháp bỏ hoang tên 'Mukurotoride' ở gần trung tâm nơi định cư của Yokohama."
Theo lời giải thích của Sakaguchi Ango, một tòa tháp cao đen tối quỷ dị xuất hiện trên màn hình. Trên tòa tháp kia còn có vài ngọn tháp, có lẽ là do chạm khắc quá tinh xảo khiến cả tòa kiến trúc đều tỏa ra một bầu không khí u ám.
Kunikida Doppo nhìn hình ảnh lo lắng nói: "Đó là Shibusawa Tatsuhiko? Còn Dazai đâu?"
Một cánh cửa quen thuộc hiện lên trong đầu của Nakajima Atsushi. Vừa trang nghiêm lại nặng nề, rất linh thiêng.
Đó là cánh cửa không thể mở, một thứ gì đó không thể nhớ được.
Cậu miễn cưỡng kìm nén tâm trạng hỗn loạn của mình, hỏi: "Hiện tại anh Dazai có an toàn không?"
Izumi Kyouka lặng lẽ liếc nhìn cậu.
Sakaguchi Ango tiếp tục nói: "Tôi muốn giao phó một nhiệm vụ quan trọng cho Trụ sở các anh ― à, Dazai hiện đang ở cùng Shibusawa."
Kunikida Doppo che miệng vết thương ở eo, nghiêm nghị nói: "Tôi hiểu rồi, trừ khử Shibusawa Tatsuhiko đúng không?"
Nakajima Atsushi cũng bình tĩnh trở lại, đường nét ngây ngô của thiếu niên mang theo chút cứng rắn: "Tôi đã biết, bằng bất cứ cách nào."
Izumi Kyouka rút dao găm của mình ra, ánh mắt sắc bén hơn đao: "Tôi hiểu rồi, cứu anh Dazai, giống như chúng tôi vẫn luôn làm như vậy."
Sau khi Kunikida Doppo bị 'Độc Bộ Ngâm Khách' giữ lại, Nakajima Atsushi cùng Izumi Kyouka đi đến Mukurotoride, Sakaguchi Ango thì đứng trên ghế chỉ huy, quay sang nói với Tsujimura Mizuki: "Gửi tin cho người mang dị năng lực số A5158."
"Gửi tin gì đây ạ?"
Sakaguchi Ango không cần suy nghĩ: "Dazai gặp nguy, mau trở về."
*
【 Tiếng chuông xa xa truyền đến.
Trăng tròn nhạt chiếu sáng sương mù trong đêm đen.
Sương mù bao phủ thế giới như một biển mây, trong tầm mắt không có điểm cuối. Tòa tháp đen xuyên qua lớp sương mù mà vươn cao về phía mặt trăng.
Những đường cong duyên dáng đan xen với một số ngọn tháp, như thể nâng đỡ tháp trung tâm. Bên ngoài những bức tường được trang trí tinh xảo đến mức thậm chí còn có cảm giác hoang tưởng, mơ hồ có một bầu không khí kỳ quái. Sau khi nhìn thấy nó, một số người có lẽ sẽ cảm thấy rằng tòa tháp này được làm bằng xương người.
Trong tòa tháp không rõ ràng này, một bữa tiệc linh đình sắp bắt đầu. 】
"Dazai."
Khi bước chân của Shibusawa Tatsuhiko tiến lên, ống kính đã ghi lại cảnh tượng trước mặt hắn từ dưới lên trên.
Dazai Osamu cũng mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần tây trắng, một chiếc cà vạt vương miện màu vàng ở viền cổ áo, tựa hồ làm lộ ra một đoạn băng vải quấn quanh cổ. Một chiếc áo ghi lê trắng được làm bằng tay khéo léo làm tôn lên vòng eo thon gọn của anh, một chiếc áo choàng dài đến mắt cá chân được anh khoác trên vai.
Anh đứng trong đại sảnh trên tầng cao nhất của tòa tháp, nhìn xuống thông qua những bức tường ốp kính. Một bên tóc được vén ra sau tai để lộ đường hàm duyên dáng và gọn gàng được giấu trong những lọn tóc xoăn.
Dazai Osamu bên ngoài bị bắt thay trang phục y hệt. Chỉ khác là phần tóc mai hai bên thái dương khác với quá khứ, đó là Thám tử Dazai Osamu đeo một chiếc cà vạt màu cánh diều quanh cổ áo.
Cho đến thời điểm này, mọi người đều tin rằng Asagiri Kafka rất nghiêm túc khi yêu cầu Bạch Kỳ Lân làm nhà thiết kế thời trang.
Mori Ougai đã chuẩn bị sẵn, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay đã xịt thuốc mê. Không phải, lấy ra một chiếc máy ảnh, nhắm vào màn hình mà nhấn nút chụp một cách điên cuồng.
Edogawa Ranpo không có cảnh diễn liếm môi trên một chút: "Chậc, lại để cho chàng trai đội mũ giành trước rồi."
"Tôi không biết liệu mình có thể cứu mạng Chuuya không khi nhìn thấy Dazai như này." Ozaki Kouyou lẩm bẩm. "Nếu Shibusawa sẵn sàng thiết kế một bộ Shiromuku."
Thám tử Dazai Osamu nghe được lời này, cười khan một tiếng.
Ngay cả khi Shibusawa Tatsuhiko có thể thiết kế đồ // lót khiêu // dâm, Nakahara Chuuya vẫn sẽ đánh nát anh ta.
【 Shibusawa Tatsuhiko hỏi Dazai Osamu: "Cậu không chán khi nhìn những thứ như này à?"
"Chán?"
Mặt Dazai Osamu không biểu cảm mà hỏi lại.
Shibusawa Tatsuhiko gật đầu nói: "Ừ, rất nhàm chán."
Có một bàn ăn ở giữa Dazai Osamu và Shibusawa Tatsuhiko, trên mặt bàn không biết vì sao có trang trí một cái đầu lâu và xung quanh bày mấy quả táo đỏ, giống như trang điểm cho đầu lâu này. Trong đó có có hai quả táo được cắm dao găm để phân biệt. Vài giây trước, con dao găm cắm vào quả táo rõ ràng chỉ có Shibusawa Tatsuhiko chậm rãi đến gần bàn ăn, đồng thời như nhẹ nhàng thì thầm: "Một khoảng không trắng xóa và hư vô... Chỉ là một thế giới với những mảnh vụn thô ráp." Đôi mắt của Shibusawa Tatsuhiko đổ dồn trên bàn ăn.
"Đêm nay, toàn bộ dị năng lực của Yokohama đều sẽ thuộc về tôi." Những gì chưa xảy ra được Shibusawa Tatsuhiko tuyên bố như thể đó là một sự thật, giọng điệu của anh ta có vẻ không mấy hứng thú: "Lần này cũng chưa kẻ nào có tài trí vượt trên tôi xuất hiện, thách thức những toan tính của tôi... Thật nhàm chán." 】
"Mặc dù ở trường quay không có nhiều người mang dị năng lực lắm." Shibusawa Tatsuhiko chậm rãi đi đến bên cạnh Dazai Osamu: "Nhưng có còn hơn không."
Dazai Osamu giơ tay lên, như thể anh đang chạm vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trên tấm kính, như thể anh đang nắm lấy bóng tối từ phía xa.
Phòng của thủ lĩnh cũng có một cửa sổ sát mặt đất. Ngài Mori luôn thích đứng trước cửa sổ nhìn ra thành phố, như đang chiêm ngưỡng danh lam thắng cảnh trị giá hàng chục tỷ đô. Có lẽ góc nhìn như vậy cho thấy quyền lực tối cao, tham vọng và ham muốn, nhưng Dazai Osamu thực sự không có hứng thú với những điều đó.
Vì vậy trong suốt bốn năm anh nắm quyền, đèn neon pha lê ở phòng của thủ lĩnh mãi mãi tối tăm. Dazai Osamu thờ ơ nghĩ, chờ sau khi Nakahara Chuuya kế thừa ngôi vị sẽ kéo rèm cửa ra một lần nữa, để lộ bầu trời bên ngoài xanh biếc, giống như đôi mắt của con sên.
"Nhưng tôi nghĩ rằng anh không thể chiếm được dù chỉ là một phần dị năng lực."
Dazai Osamu cuối cùng cũng quay đầu lại với Shibusawa Tatsuhiko, đi về phía bàn ăn. Dáng người anh cao gầy, phong thái tao nhã, bộ dáng chậm rãi dạo bước giống như một con thiên nga trắng đang khép đôi cánh trong nước.
Thậm chí anh còn không có ý định sửa sang lại vạt áo, loại vải vóc đắt tiền lay động nhẹ khi ngồi xuống, hai ống tay áo vẽ một đường vòng cung không thô lỗ.
Shibusawa Tatsuhiko nhìn chằm chằm vào Dazai Osamu, im lặng vài giây, không thể phân biệt rõ vui vẻ hay tức giận: "Thật ra cậu rất tin họ."
Dazai Osamu lặng lẽ cụp mắt, không nhìn ra được chút cảm xúc nào: "Anh cần được cứu rỗi thật rồi."
"Vậy cậu nói xem ai có thể cứu rỗi được tôi đây?" Shibusawa Tatsuhiko mỉm cười: "Cậu sao?"
Dazai Osamu nhất thời không nói, anh nhớ lại những gì Thám tử Dazai Osamu vừa nói bên tai mình.
―― "Tôi muốn nói tôi đến đây là để cứu rỗi cậu, cậu tin không?"
―― "Tôi chỉ biết, Dazai Osamu không bao giờ cứu rỗi người khác."
―― "À, là như thế này, mặc dù Dazai Osamu còn không cứu rỗi được chính mình, nhưng... Vì lợi ích của Dazai Osamu, tôi cho cậu hai lựa chọn, cậu muốn chọn cái nào, quý ngài thủ lĩnh?"
Dazai Osamu cầm chiếc đầu lâu không ăn khớp trong rổ táo lên, nhìn chăm chú vào những vết thương chéo trên mặt của đầu lâu. Một lát sau mới ngước mắt lên: "Tôi sẽ chỉ cho anh hai lựa chọn ―― thiên thần hay ác quỷ?"
Shibusawa Tatsuhiko nghe vậy, không nhịn được cười nhạo một tiếng: "Nghe có vẻ quen thuộc, cậu học được nó từ kẻ mang trọng lực hả?"
Đôi mắt màu đỏ nhìn vị thủ lĩnh mặc áo trắng mang theo một loại vui vẻ lại ác ý mập mờ nào đó: "Dazai, cậu đồng ý với tên kia chưa?"
Dazai Osamu: "..."
(Tốt lắm, tên lùn, đòi đánh đòi diệt tôi, vợ cậu đi rồi kìa.)
Ngay khi Dazai Osamu liệt Shibusawa Tatsuhiko lên đầu danh sách phải giết thì có giọng nói thứ ba xen vào cuộc trò chuyện của họ.
"Tôi tính nói, tâm tư của hai người đều đã rõ cả rồi." Fyodor mặc chiếc áo choàng nhung trắng ngắn đi tới, lấy đi đầu lâu trong tay Dazai Osamu: "Kiểu nói dối này không thể dựng thành một bộ phim truyền hình. Cho dù tăng thêm dịch vụ gợi tình, người xem đều sẽ cảm thấy mất hứng."
Dazai Osamu: "..." Xuất hiện vị trí thứ hai trong danh sách phải giết.
"Quỷ Nhân Fyodor..." Shibusawa Tatsuhiko hiền lành chào hỏi người đàn ông thứ ba, "Với tư cách là người trợ giúp của tôi, cậu cũng đến thể hiện một chút đi nào."
Dazai Osamu kinh ngạc nhìn Shibusawa Tatsuhiko, quả nhiên cái đầu nhỏ vẫn bị móng vuốt của hổ vồ hỏng rồi: "Trợ giúp?"
Fyodor vui vẻ gật đầu, cử chỉ tự nhiên mà ngồi xuống ở phía bên tay trái Dazai Osamu.
Vẻ mặt Shibusawa Tatsuhiko phía bên kia rất dịu dàng, tràn ngập tự tin: "Tới giờ vẫn chưa có ai vượt được những toan tính của tôi xuất hiện... Tôi rất mong đợi."
Dazai Osamu và Quỷ nhân từ chối bình luận về câu này, đồng thời hơi mỉm cười.
Ba người này không chỉ là những người mang dị năng lực siêu nguy hiểm được đánh dấu bởi Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt, mà bọn họ lại còn có vẻ ngoài đẹp trai và tư thế quyến rũ. Khi họ tụ lại với nhau tại một bàn trong lễ phục cùng màu, ngay cả Mukurotoride u ám và đổ nát cũng thật là vinh hạnh.
Chỉ có trên mặt máy nhắc chữ mới cung cấp cho người xem bằng chứng mang ý xấu của bọn họ một cách trung thực――
【 Mục đích và ý tưởng khác nhau của ba người đan xen vào nhau. Ai có thể đạt được mục đích của mình thì hiện tại vẫn là một ẩn số, bởi vì không ai biết mục đích của họ là gì.
Tất nhiên, những kẻ đáng thương nhất vẫn là lũ người mang dị năng lực ở bên ngoài.
Rốt cuộc, bất kể trong ba người họ ai là người chiến thắng cuối cùng, chúng đều sẽ phải chết. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro