Chương 14.2
*
Mặc dù đây chỉ là một con mèo, thậm chí trông nó hơi đáng yêu, nhưng bộ dáng hung dữ của nó lại làm tất cả mọi người không khỏi liên tưởng đến Dazai Osamu.
Không thể nói là không có liên quan gì, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc.jpg
Quỷ nhân của thế giới nguyên bản hóa ra lại có sở thích như vậy à?
Bạch Kình dừng lại rồi rơi xuống, màn hình tối đen. Fyodor lo lắng cắn móng tay, ngồi trong bóng tối một lúc lâu, đột nhiên bật cười.
"Đối với Dazai nuông chiều như này ư...?" Hắn nhẹ giọng nói: "'Tôi' của một thế giới khác."
Thủ lĩnh cũng không nói nên lời khi nhìn thấy đầu mèo trên màn hình máy chơi game.
Anh cất chiếc máy chơi game mà Thám tử Dazai Osamu đã cho anh mượn lại vào túi. Quay người lại, ở trên nóc nhà kho giống Bankadou thấy Nakahara Chuuya cũng đã chuồn ra đây.
"'Cái chết là một phần của cuộc sống thường ngày. Và có lẽ với tôi, tôi nghĩ có lẽ đó mới là điều chính xác'." Nakahara Chuuya ngồi ở nóc nhà kho bên cạnh, không cúi đầu nhìn anh, chỉ đơn giản là thuật lại lời nói:"'Định hỏi lý do à, vì "chết" không đối lập với "sống", mà được ghép lại với nhau như một phần của chức năng "sống". Không quan sát cái chết cận kề, vậy thì không có cách nào hiểu rõ tất cả hình ảnh về sự sống.' ―― Đây là những gì cậu đã nói với tôi khi chúng ta chiến đấu cùng nhau năm mười lăm tuổi."
Dazai Osamu không khỏi giật giật khóe miệng khi nghe những lời nói của mình trong thời kỳ thứ hai: "Này này, Chuuya cậu cũng muốn làm đứa trẻ được tuyên dương hả?"
Một tay Nakahara Chuuya chống lên tấm tôn, lật người một cách nhẹ nhàng linh hoạt. Trong tiếng thở dài liền lật ngã Dazai Osamu trên đất, một chân không có lực nào đạp lên trên người anh.
Dazai Osamu cũng không giãy giụa, chỉ lẳng lặng nằm trên mặt đất, đôi mắt màu diều không có chút gợn sóng ngước nhìn hắn.
Gió nhẹ lướt qua, lật tung để mở ra một bức tranh cuộn tròn trong quá khứ. Ký ức ảm đảm một lần nữa được tô lại.
"Giống như việc cậu đốt những bức tranh sơn dầu quý giá để sưởi ấm, cho nổ tung những con xe phiên bản giới hạn của tôi, làm món cua ngâm rượu từ Pétrus trong bộ sưu tập yêu thích của tôi. Mọi âm mưu thủ đoạn đều được dùng để hủy hoại bản thân, lén nhảy lầu khi tôi không có ở đó――" Cán bộ hơi hơi tăng thêm sức lực mà giẫm xuống: "Dazai Osamu, cậu thật sự rất giỏi phung phí của trời."
"Cậu đang tìm kiếm ý nghĩa của việc sống đúng không?" Người sử dụng trọng lực đút tay vào túi, cơ bắp căng cứng, giống như hỏi một cách ngẫu nhiên: "Vậy nên phải thử một chút chứ nhỉ."
Dazai Osamu lờ mờ có dự cảm trong lòng, nhưng lại theo bản năng hỏi một câu: "Cái gì?"
Nakahara Chuuya cũng rất kiên nhẫn mà lặp lại, hắn nói: "Chính cậu đã nói, 'chức năng sống' ấy ―― hít thở, ăn uống, yêu, chết. Hiện tại còn thiếu điều gì mà cậu chưa làm hửm?"
Hắn nở nụ cười, đôi mắt màu xanh lam sáng ngời lại liều lĩnh, như lúc gặp nhau lần đầu tiên.
"Dazai Osamu, em có muốn yêu đương với tôi không?"
Dazai Osamu sửng sốt khi nghe được những lời này.
Sống hai mươi hai năm, anh cho rằng trừ bỏ việc có được 'The Book', trên thế giới này sẽ không có gì xuất hiện ngoài dự đoán của anh, nhưng việc Nakahara Chuuya thổ lộ lại vượt quá dự đoán của anh.
Dazai Osamu trợn tròn mắt, con ngươi nhòa đi đang run lên không rõ ràng. Anh có thể chấp nhận cùng Nakahara Chuuya hôn môi, thậm chí là quá mức một chút... Nhưng tiếp nhận tình yêu của Nakahara Chuuya, anh cảm thấy mình chưa sẵn sàng cho điều đó.
Nakahara Chuuya nhìn thấy biểu hiện của Dazai Osamu lập tức biết ngay con cá thu nhát gan này lại muốn chui xuống bùn. Hắn ngồi xổm xuống nâng cằm Dazai Osamu lên, ngón tay của hắn ma sát vào làn da mịn cách một lớp găng tay thô khiến anh run rẩy từng đợt.
"Suýt chút nữa thì tôi đã quên mất lời bày tỏ bình thường này tên khốn kiếp em nghe không hiểu nhỉ." Nakahara Chuuya thờ ơ xoa xoa phần hơi nhô lên ở môi⁴ của Dazai Osamu cho đến khi trên đó xuất hiện một màu hồng nhạt mới nói: "Vậy thì tôi sẽ cho em quyền lựa chọn, Dazai ―― đồng ý tôi ngay bây giờ, hoặc là để tôi đụ em một lần rồi đồng ý tôi. Chọn một cái em thích ấy."
Dazai Osamu: "..."
⁴ Chỗ này là 「 唇珠: môi châu, hạt môi 」. Thật ra tui không biết bộ phận này gọi là gì nên tui gọi là "phần nhô lên ở môi" với cả tui có để hình ở dưới cuối chương, miêu tả y chang hình luôn nhe. ((((((=
Môi anh mấp máy, vừa định nói gì đó thì trước mắt liền lóe lên, lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đã trở lại bên ngoài trường quay.
Nakahara Chuuya thu lại cánh tay đang bảo vệ Dazai Osamu theo phản ứng bản năng. Người sử dụng trọng lực suýt nữa đã bức hôn thành công khó chịu "chậc" một tiếng.
Những người khác cũng đều bị dịch chuyển ra ngoài. Đây là lần đầu tiên bọn họ rời khỏi trường quay một cách bị động, ngạc nhiên và ngờ vực không hiểu một lúc.
Một âm thanh điện tử vô cơ vang lên trong không gian có chiều cao hơn: 【 "Studio số 619" đang trong quá trình nâng cấp và tối ưu hóa... Quá trình nâng cấp đã hoàn tất. 】
【 Theo yêu cầu của các bộ phận liên quan, "studio số 619" tại đây đang được tu sửa, việc sàng lọc diễn viên sẽ được thực hiện một lần nữa. 】
【 Không gian này nghiêm cấm các hợp đồng âm dương⁵, đánh cược để thỏa thuận, văn hóa không tốt như mang vốn vào đoàn phim. 】
Trước khi âm thanh điện tử này thông báo xong, tất cả thành viên của The Guild đều biến mất.
⁵ Nguyên văn là 「 阴阳合同: hợp đồng âm dương 」. Đây là loại hợp đồng thỏa thuận ngầm để được mối lợi công khai, thường có ở giới showbiz bên Trung. Tui sẽ giải thích chi tiết ở cuối chương.
Những người khác: "..." Lần tới cậu chỉ cần đọc thẳng số chứng minh nhân dân của Fitzgerald thôi.
Giống như trở lại thế giới hiện tại còn có Taneda Santouka, người lẽ ra phải được đưa ra để xử lý với việc nhập cư trái phép của khách Bắc Mỹ.
Một dòng phông chữ đậm và đỏ từ từ xuất hiện trên ống kính
Một dòng kiểu chữ màu đỏ in đậm hiện ra từ từ trên máy nhắc chữ đã ngưng hoạt động tạm thời trong thời gian dài.
【 VĂN HÀO DÃ KHUYỂN DEAD APPLE 】
"Dead... Dead Apple?" Miyazawa Kenji gãi gãi đầu: "The Guild đều đi hết rồi, hóa ra còn chưa diễn xong hả?"
Ozaki Kouyou liếc nhìn hai người đàn ông ngồi ở một bàn riêng biệt, không nói gì.
Fyodor buồn bã nói: "Không phải còn có tôi và Shibusawa là hai nhân vật phản diện hả?"
Stylist vừa mới hoàn thành xong bản phác thảo trang phục: "?"
Giây tiếp theo, Dazai Osamu, Nakahara Chuuya, Oda Sakunosuke, Shibuwasa Tatsuhiko và Fyodor đồng thời tiến vào trường quay.
【 Yokohama đã từng xảy ra một cuộc chiến kéo dài tám mươi tám ngày, nó đã lập kỷ lục về số người chết nhiều nhất trong lịch sử của thế giới ngầm ở Yokohama.
Vô số tổ chức tham gia vào cuộc chiến đẫm máu kinh hoàng ấy, nó được gọi là "Long Đầu Kháng Tranh."
Câu chuyện diễn ra vào đêm trước khi kết thúc. 】
"Osamu mười sáu tuổi ~" Mori Ougai treo nụ cười trên mặt quanh năm hơi thu lại: "Nhưng mà, lúc này có một con chuột lẻn vào Yokohama..."
Fukuzawa Yukichi đặt tay lên chuôi kiếm. Thủ lĩnh The Rats in the House of the Dead rất ít khi lộ diện, lại nói luôn ngấm ngầm ẩn núp đảo loạn tình hình chiến sự. Chính hắn là người thêm dầu vào lửa khi The Guild đột kích, và Long Đầu Kháng Tranh đều có chữ viết tay của hắn. Vậy thì, mục đích của hắn rốt cuộc là gì?
Một vầng trăng tròn đỏ treo trên bầu trời đêm.
Những chiếc lá khô rơi xuống bên đường trên phố trong gió đêm.
Có một thứ gì đó nặng nề và nhớp nháp lơ lửng trong không khí. Tiếng vang của súng và tiếng kêu gào thảm thiết không biết truyền đến từ đâu, không cần thêm lời thừa thãi, lập tức để lộ ra điều không rõ ràng.
Ngay khi Naomi đang bám vào cánh tay của anh trai với dáng vẻ sợ hãi, một bóng người cuối cùng cũng xuất hiện trước ống kính.
"Thật tốt quá! Là anh Oda!"
Chỉ thấy Oda Sakunosuke giơ khẩu súng lục, nhanh chóng cảnh giác nhìn xung quanh. Mặc dù đột ngột bị đưa đến một nơi chiến trường đầy xác chết, hắn vẫn bình tĩnh nhanh nhẹn như cũ, thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của đứa trẻ.
Hắn chạy theo âm thanh ấy. Vừa đến nơi thì thấy một chiếc xe bị lật bên đường, bên cạnh chiếc xe là người thường không may bị vạ lây. Cả người chồng cùng người vợ đã chết, nhưng dưới sự bảo vệ của họ, đứa con duy nhất được bình an vô sự.
Oda Sakunosuke bế cô bé lên, không nhìn chiếc khăn tay trên vạt áo, hắn gọi tên đứa bé: "Sakura."
Sakura đang khóc không ngừng giống như ngửi thấy mùi an toàn, thút thít trong vòng tay của Oda Sakunosuke.
Cùng lúc đó, một trận tạp âm chói tai truyền đến từ trong tai nghe của hắn. Sau đó hắn lập tức nghe thấy giọng của Dazai Osamu: "Odasaku."
"Dazai? Cậu đang ở đâu?"
Dazai Osamu nhanh chóng trả lời hắn: "Odasaku, anh đã tìm thấy Sakura chưa? Mau đưa đứa bé rời khỏi đó ngay, ở đó sẽ sớm có nguy hiểm――"
Oda Sakunosuke đè tai nghe: "Dazai, cậu cũng ở đó phải không? Ngay lập tức chờ tôi――"
Âm thanh sàn sạt ồn ào vang lên, giọng nói thứ ba phát ra xen vào cuộc trò chuyện của hai người họ.
"Dazai có tôi rồi, anh cút sang một bên."
Nghe thấy âm thanh này không phải phát ra từ Dazai Osamu, Oda Sakunosuke ngẩng đầu.
Nháy mắt, một chiếc xe máy được bọc trong ánh sáng màu đỏ của dị năng lực lao tới từ phía sau với tốc độ cực nhanh, vượt qua hắn.
Là phó thủ lĩnh Port Mafia, Nakahara Chuuya.
"Này ~ Chuuya ~" Giọng điệu của Dazai Osamu nói năng tùy tiện và vui vẻ: "Cậu đang ở trong phạm vi ngắm bắn của địch đó, trúng đạn là chết ngay nhé."
Nakahara Chuuya từ dưới mũ của mình ngẩng đầu liếc nhìn một cái, quả nhiên thấy được quả lựu đạn đang nhắm chuẩn vào mình.
"À, tôi thấy rồi."
Nakahara Chuuya điều khiển chiếc mô tô của mình một cách khéo léo, nhanh như chớp tăng tốc dữ dội qua làn khói trắng và đất đá bay mù trời trong vụ nổ, một đường tia lửa mang theo tia chớp dừng lại trước mặt Dazai Osamu.
Trong ánh trăng mờ ảo, hắn nhìn thấy vết bầm do bị đánh ở bên miệng Dazai Osamu, có một chút máu rỉ ra.
"Này, cá thu, cậu không cố ý để bị đánh chứ hả?"
Nakahara Chuuya nóng nảy quăng chiếc xe máy của mình sang một bên và đi về phía Dazai Osamu.
Kẻ giám sát đang dí súng ở sau đầu Dazai Osamu chuyển họng súng nhắm vào Nakahara Chuuya. Chỉ trong một giây, Dazai Osamu chống tay xuống đất, uyển chuyện nhẹ nhàng đá sau như một con mèo, trực tiếp khiến kẻ giám sát hôn mê.
Anh bĩu môi, đứng tại chỗ, vươn đầu lưỡi liếm vết máu bên môi: "Ấy, ngọt ghê."
Cánh môi hồng nhạt chứa lưỡi hồng nhạt, trên lưỡi lấm tấm máu đỏ, giống như một đóa hoa nở rộ. Bộ dáng mười sáu tuổi không có đề phòng của Dazai Osamu đứng trước mặt bộ phận nòng cốt của Port Mafia Nakahara Chuuya hai mươi hai tuổi, không biết bản thân đã vô tình biểu hiện ra cử chỉ ngây ngô có bao nhiêu quyến rũ chết người.
"Là hóa trang, hóa trang thôi, con sên." Anh búng tay một cái. Chiếc còng trên cổ tay đã bị mở ra trong giây lát, nó rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh lanh lảnh.
"Giải quyết nhanh lên đi, cái này không trong dự liệu hở?"
Nakahara Chuuya nhìn kẻ địch đeo mặt nạ có súng vây xung quanh mình, không kiên nhẫn phẩy tay: "Chỉ là hình chiếu rác rưởi mà thôi."
Mạnh mẽ chấn động san bằng mặt đất――
Nháy mắt hạ gục.
Hai thiếu niên mười sáu tuổi sánh vai hướng về phía thang máy thoát hiểm, để lại trong bụi đất là cuộc trò chuyện thấp thoáng của bọn họ.
"Tên lùn đừng có nắm tay tôi mãi thế, cậu không thấy đường hở?"
"Tên khốn! Còn không phải do tôi sợ rằng hai mắt của cậu dính vào nhau nhìn không rõ!"
"Ây, nói tiếp này, tôi cảm thấy dáng vẻ Chuuya để tóc ngắn sẽ càng đẹp trai."
"Hả? Thật, thật à?"
"Bởi vì tóc dài có vẻ lùn ―― ây dô, hóa ra là bởi vì so với hiện tại thì tôi lại cao hơn rồi nè, mà Chuuya thì vẫn vậy ~"
"Da! Zai!"
Người xem ở bên ngoài không thể nhịn được cười. "Song Hắc" quá mức quyền lực trong thế giới giống như hai học sinh tiểu học đang mắng nhau vì cuộc trò chuyện ngu ngốc. Trông có vẻ ngẫu nhiên tùy theo cảm hứng, nhưng đã đến căn phòng, nơi Shibusawa Tatsuhiko đang có mặt bằng tốc độ nhanh nhất.
"Thuộc về mình, không thuộc về mình, thuộc về mình, không thuộc về mình..."
Shibusawa Tatsuhiko ném những gói tiền mặt cùng chứng khoán có giá trị, cũng như một ít đá quý vào chậu than trước mặt mình.
Yosano Akiko: "... Hình như tên này đang bị bệnh nặng luôn này."
Tanizaki Naomi nhìn đá quý bị tiêu hủy có chút đau lòng: "Không nói thì cũng đừng tiêu hủy nó chứ."
Tsujimura Mizuki giải thích: "Nguồn gốc của 'Long Đầu Kháng Tranh' là một món tài sản không có chủ sở hữu có trị giá năm trăm tỷ, nó khiến cho các tổ chức trên thế giới tranh giành."
"Bạch Kỳ Lân" Shibusawa Tatsuhiko được chính phủ thả ra xác thực đã chấm dứt cuộc chiến tranh này. Anh ta giết tất cả mọi người, đốt hết tài sản. Ngoại trừ Port Mafia, các tổ chức còn lại đều là rổ tre đựng nước cũng bằng không. Đừng nói đến lợi ích, tồn tại hay không cũng là cả một vấn đề.
"Xem bói đúng thì có lợi ích gì, không vui một chút nào." Shibusawa Tatsuhiko nghiêm túc thì thầm theo máy nhắc chữ: "Ngay cả đến việc thành lập một tổ chức cũng không giúp tôi có được thứ mình muốn."
Anh ta có mái tóc trắng dài đến lưng, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt đỏ của anh ta.
"Kính chào những vị khách nhàm chán." Anh ta có vẻ nhìn về phía Dazai Osamu đã thay trang phục mới lạ: "Bộ đồ này hợp với cậu hơn so với chiếc áo khoác màu cát kia đó."
Dazai Osamu: "..."
Nakahara Chuuya không muốn nghe Shibusawa Tatsuhiko dài dòng. Hắn nắm chặt nắm tay, vết màu đỏ của dị năng lực bò lên trên mặt hắn: "Lần này tôi sẽ không để anh chạy thoát."
Dazai Osamu lại không giống sáu năm trước mà lùi ra phía sau. Anh bắt lấy tay Nakahara Chuuya, dứt khoát ngăn sự kích hoạt Ô Trọc.
Mặc dù Nakahara Chuuya khó hiểu, nhưng hắn cũng không nói thêm gì mà nhìn Dazai Osamu ở bên cạnh.
"Shibusawa, anh mất ký ức rồi." Dazai Osamu nói một cách chắc chắn: "Anh có muốn lấy lại ký ức bằng cách diễn theo kịch bản không?"
Shibusawa Tatsuhiko ngẩng đầu, một tia sáng có thể nói gần như là "hung ác" lóe lên trong đôi mắt đỏ của anh ta.
Trên mái nhà đối diện, một người đàn ông với mái tóc đen và đôi mắt màu tím đang tắm dưới ánh trăng, gió đêm thổi áo khoác của hắn bay phấp phới.
"Hì." Người đàn ông này ―― Fyodor đột nhiên nở một nụ cười ngây ngô, lộ ra vẻ khiến người ta khó hiểu. Hắn lẩm bẩm một mình, những ngón tay mảnh khảnh lướt trên không trung giống như đang điều khiển âm nhạc.
"Bị phát hiện rồi."
*
【 Tiếng còi thông báo khởi hành vang vọng ở bến cảng.
Cầu treo và biển rộng rực sáng dưới ánh mặt trời chói chang, gió biển thổi mãnh liệt khiến lớp cát cũng bay theo, hải âu kêu to bay ngang qua chân trời.
Nơi xa truyền đến tiếng chuông lanh lảnh.
Đây là một thành phố bến cảng với những tòa nhà cao tầng hiện đại và những ngôi nhà gạch ngói cổ kính ―― Yokohama.
Trên một ngọn đồi có tầm nhìn toàn cảnh, Nakajima Atsushi nhìn xung quanh như đang tìm kiếm điều gì. Cậu đi xuống cầu thang, rồi đột nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn vào một nghĩa trang được bao quanh bởi cây cối tươi tốt. 】
"Vẫn còn một nơi..."
Nakajima Atsushi đang thất thần trong giây lát khi được dịch chuyển thẳng đến đây từ khu vực nghỉ ngơi, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra những lọn tóc xoăn đen xù xù cùng chiếc thắt lưng màu cát tao nhã đằng sau một bia mộ.
Là anh Dazai.
Nakajima Atsushi thậm chí không nhìn máy nhắc chữ, vụt chạy thẳng về phía Dazai Osamu. Khả năng nhìn cực tốt của hổ cho phép cậu thấy rõ tên trên bia mộ ngay lập tức ―― S • ODA.
Dazai Osamu ngồi đó, đầu tựa vào bia mộ, vẻ mặt trống rỗng. Và chỉ hồi phục lại tinh thần khi nghe thấy tiếng bước chân của Nakajim Atsushi.
Anh đứng dậy, vỗ vỗ đỉnh bia: "Được rồi, Atsushi, không cần diễn quá nhập tâm ―― Odasaku vẫn còn sống khỏe mạnh."
Chưa kịp nói xong thì chuyển cảnh. Dazai Osamu thấy mình đang quỳ gối trước khi kịch bản bị xé nên chưa kịp xuất hiện, nhưng nó lại lặp đi lặp lại bối cảnh đã mơ thấy ở trong ký ức.
Đó là một phòng khiêu vũ rộng rãi của ngôi nhà xây theo kiểu châu Âu mục nát, nơi phủ đầy bụi đất cùng máu tươi.
Anh cúi đầu, trong vòng tay anh chính xác là Odasaku cả người đầy máu.
"Odasaku?" Anh đưa tay che miệng vết thương dường như đang ồ ạt chảy máu, hoảng loạn nói: "Chị Yosano đâu? Anh chờ một chút――"
"Đây đúng là vận mệnh ban đầu của tôi ư?" Oda Sakunosuke giơ tay phủ lên mái tóc rối của Dazai Osamu: "Dazai, Dazai, đừng sợ. Đây là diễn xuất, cậu đã thay đổi thành công vận mệnh của tôi đấy."
Dazai Osamu được nhắc nhở là đang diễn liền bỏ tay ra. Anh trông có vẻ là thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại có vẻ vẫn như bị sợi dây rối vô hình dẫn theo. Nếu không thì làm sao anh có thể không biết gì giống như một đứa trẻ lạc đường: "Odasaku, tôi nên làm gì đây?"
【 "Về phe cứu người đi... Nếu phe nào cũng như nhau, thì hãy làm người tốt. Cứu kẻ yếu, bảo vệ trẻ mồ côi... Đối với cậu thì công lý hay tội ác có lẽ cũng không có quá nhiều sự khác biệt... Nhưng theo cách này, sẽ tốt đẹp hơn một chút đấy." 】
Oda Sakunosuke nắm chặt băng vải quấn quanh bên mắt phải của Dazai Osamu, ngay lập tức nhớ lại rất nhiều. Lần đầu tiên gặp mặt một thủ lĩnh gầy yếu ở Lupin, chàng trai trẻ tuổi xanh xao thậm chí không thể khóc ở trong phim trường, cán bộ trẻ tuổi nhẹ nhàng mỉm cười ôm cái chết mà ngả lưng về phía sau, thậm chí còn không dám nhìn vào chính mình là thám tử của thế giới nguyên bản.
Đã có lúc hắn muốn xé toạc băng vải che đôi mắt, giống như trong kịch bản mà Odasaku đã vài lần nhắc tới việc hắn sẽ kéo Dazai Osamu đi phơi nắng dưới ánh mặt trời.
Nhưng cuối cùng, hắn chỉ chạm vào mắt Dazai Osamu qua lớp băng vải.
"Đối với cậu thì công lý hay tội ác có lẽ cũng không có quá nhiều sự khác biệt, nếu phe nào cũng như nhau..." Oda Sakunosuke nói: "Dazai, vậy hãy đến bên mà cậu có thể cảm thấy thoải mái."
Dazai Osamu mở to hai mắt khi nghe những lời nói hoàn toàn không phù hợp với quan điểm của Odasaku.
Thật lâu sau, như sợ tỉnh giấc, Dazai Osamu giống như nói mớ lẩm bẩm: "Tại sao?"
Oda Sakunosuke cười một chút, thân hình dần tan biến, một dòng chữ xuất hiện trên máy nhắc chữ treo trên đỉnh đầu hắn 【 Odasaku, đóng máy 】.
Chỉ còn lại Dazai Osamu đang quỳ gối tại chỗ trong phim trường. Ánh hoàng hôn đỏ cam tỏa sáng như thể sắp thiêu rụi một cơn ác mộng. Hơi thở của màn đêm lặng lẽ len lỏi từ bên kia sườn núi.
Dazai Osamu ngẩng đầu, đôi môi mím chặt của anh khẽ run rẩy.
Khói từ điếu thuốc đã được châm lửa lượn lờ bốc lên, trong không khí dường như vẫn còn đọng lại những lời nói cuối cùng của Oda Sakunosuke.
"Vì... Tôi là bạn của cậu mà."
----
Góc cập nhật kiến thức
「 Château Pétrus 」: là loại rượu dành cho giới thượng lưu Pháp. Rượu vang đỏ Pétrus không chỉ ngon mà còn rất đắt đỏ và khó tìm. Pétrus là biểu tượng của quyền lực (và sự giàu có, dư dả) của người thưởng thức. Pétrus được làm từ nho của vườn nho nhà Pétrus tọa lạc trên một cao nguyên ở phía đông Pomerol, tiểu vùng sản xuất rượu vang đỏ thượng hạng của xứ Bordeaux, Pháp. Đặc điểm của đất nơi đây là đất sét xanh, chỉ thích với giống nho Merlot (chiếm 95%) và Cabernet Franc. Ở thị trường VN giá giao động từ 100 - 150 triệu/chai. Có những chai vintage đặc biệt thì giá còn cao hơn nữa, không khó tìm khi những vang Pétrus thông qua các cuộc đấu giá lên tới vài chục ngàn Mỹ kim/chai (samhruou.com).
750ml/13,5% vol
⁶ 「 Môi châu, hạt môi 」. Cái được khoanh tròn ấy.
⁷ 「 Hợp đồng âm dương 」: để chỉ hành vi kí kết hai bản hợp đồng có nội dung khác nhau nhưng cùng chung một vấn đề, bao gồm một hợp đồng đối nội và một hợp đồng đối ngoại. Trong đó, hợp đồng đối nội mới là bản chất sự việc, ý định thực sự của cả hai bên có thể thực hiện bằng văn bản hoặc lời nói. Lập hợp đồng âm dương là hành vi trái pháp luật, lách luật, không nên làm theo, nếu làm theo sẽ chịu sự trình trị của pháp luật (doanhnghiephoinhap.vn).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro