Chương 11.2
*
Chờ khi Nakahara Chuuya mặt vô cảm và Dazai Osamu đang cười ra nước mắt cùng nhau sóng vai bước ra khỏi phim trường, trực giác của Nakahara Chuuya cho biết có điều không đúng: "Chờ một chút Dazai, mang máy chơi game của cậu lại đây cho tôi xem!"
Dazai Osamu cực kỳ vô tội: "Hở? Máy chơi game á? Nhưng mà đây không phải là máy chơi game của tôi."
Nakahara Chuuya, ai khiến hắn đến mức xé kịch bản, khiến hắn bỏ lỡ nội dung kịch bản Tông Đồ Xanh. Hắn hoàn toàn không biết những giới hạn sử dụng dị năng lực của Kunikida Doppo ―― đó phải là những thứ được thấy tận mắt, có kích thước to nhỏ cỡ một cuốn sổ tay.
Mặc dù có tình tiết chơi game cùng cán bộ Dazai Osamu trong 《 DAZAI, CHUUYA MƯỜI LĂM TUỔI 》, nhưng đừng quên rằng chính Thủ lĩnh Dazai Osamu là người đã xé kịch bản nha. Vậy thì, máy gốc do Độc Bộ Ngâm Khách tham khảo rốt cuộc là tới từ đâu?
Thám tử Dazai Osamu đã quá quen thuộc thò tay vào túi áo của Thủ lĩnh, lấy máy chơi game ra: "Tôi đã mang theo thứ này vào đây đó, Chuuya."
Thủ lĩnh Dazai Osamu thả lỏng: "Máy chơi game mà Kunikida biến ra chính là tham khảo từ cái này trong thế giới nguyên bản――"
"―― Chẳng qua là máy gốc của tôi bị Fyodor sửa đổi qua rồi." Thám tử Dazai Osamu kẻ xướng người họa: "Khi chơi game, cậu có thể nhắm vào mục tiêu chuẩn 100%, rồi còn có một giây hồi lam gì đó."
Thủ lĩnh Dazai Osamu gật đầu: "Hại tôi không có kinh nghiệm chơi game."
Nakahara Chuuya: "..."
Hắn nhìn hai Dazai Osamu hoàn toàn giống nhau thay đổi pháp khí của mình, chỉ cảm thấy bản thân sắp xuất huyết não rồi.
"Này, không, phải, là, gian, lận, à?!" Hắn gào rít nói.
Hai con mèo mắt màu diều không chột dạ nhìn nhau, cầm tay nhau bước đi. Loáng thoáng còn có thể nghe thấy được tiếng nói chuyện của hai người.
"Ôi trời, Quỷ Nhân thật sự đúng là đồ tồi."
"Con sên lùn hung dữ quá, không giống tôi, tôi chỉ cảm thấy thương cho vị Thủ lĩnh."
Kunikida Doppo đã mong chờ giây phút này kể từ khi hắn nhận được kịch bản 《 DAZAI OSAMU VÀ KỲ SÁT HẠCH ĐẦU VÀO 》.
Hắn đứng trước cửa của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, vặn tay nắm cửa. Bên trong là cách bài trí quen thuộc, đối diện bàn làm việc của hắn là một bóng người màu cát đang ngồi.
Cộng sự của hắn nghe thấy tiếng mở cửa quay đầu lại. Một tay đang cầm cây nấm màu xanh lá quan sát nó ở dưới ánh nắng, trên bàn có một cuốn 《 HƯỚNG DẪN HOÀN CHỈNH VỀ TỰ SÁT 》, dường như anh đang so sánh màu sắc của cây nấm đang cầm với màu sắc của cây nấm trong sách.
"Gụt tồ mô ning," Cộng sự của hắn quay người ngược lại với ánh đèn, mái tóc xoăn bù xù bồng bềnh mỉm cười với hắn: "Kunikida."
Kunikida Doppo ngẩn người, rồi hắn bước tới, giọng điệu như thường: "Chào buổi sáng, Dazai."
Hắn không để ý rằng giọng của mình có bao nhiêu dịu dàng, giống như sợ rằng mình làm bể bong bóng xà phòng, thổi bay hoa bồ công anh bên môi, đánh thức một giấc mộng đẹp say sưa.
Vị trí này thuộc về Oda, Kunikida Doppo đã quen với người đàn ông tóc đỏ chân chất và tự nhiên kia ngồi ở đối diện.
Tuy nhiên, vị trí này là của Dazai, anh chỉ ngồi đó, khoanh tay lười biếng nhoài người về phía trước. Giống như một mảnh ghép bị mất tích từ lâu cuối cùng cũng về đúng vị trí của nó, hay màu sắc mà cuối cùng người họa sĩ cũng tô vào chỗ trắng, mang lại cho Kunikida Doppo một cảm giác hài hòa và an tâm không thể nói nên lời.
"Dựa theo nội dung kịch bản, hẳn là tôi nên ăn cây nấm này và vui vẻ đến Yomotsuhirasaka để xem trùng đế giày cầu vồng." Dazai Osamu tỏ vẻ tiếc nuối: "Nhưng..."
"Nhưng thám tử lừng danh không cho phép." Một chàng trai trẻ tuổi tính trẻ con bò ra từ gầm bàn cạnh cửa sổ, đó Edogawa Ranpo.
Hắn mang theo một chiếc két sắt nhỏ và đặt nó trên bàn của Dazai Osamu ― Kunikida Doppo nhận ra điều này, nó chứa đầy đồ ăn vặt mà anh Ranpo đã lén Chủ tịch để dành, Chủ tịch đương nhiên cũng biết, nhưng chỉ là mắt nhắm mắt mở mà cho qua thôi.
Dazai Osamu thở dài, bắt đầu chơi cùng Edogawa Ranpo trò chơi "đoán mật mã".
Sau khi nhận một cốc nước ấm từ máy nước lọc nóng lạnh, Nakajima Atsushi cẩn thận đặt chiếc cốc vào tay Dazai Osamu, đảm bảo rằng Dazai Osamu sẽ không vô tình chạm vào nó, sau đó mới chào hỏi với Kunikida Doppo: "Chào buổi sáng, anh Kunikida."
Kunikida Doppo: "..."
Hắn nhìn về phía các vị đàn anh đàn em không mời mà đến, sau một lúc lâu mới nặn ra một câu: "Kịch bản không được diễn như thế này."
Nakajima Atsushi nở một nụ cười ngượng ngùng hiền lành: "Em xin lỗi, em nghĩ anh Kunikida cũng không muốn diễn theo kịch bản."
Lời nói và hành động của Edogawa Ranpo ngay lập tức quá mức: "Kịch bản? Kịch bản là gì?"
Ngay cả Asagiri Kafka cũng không thể ngăn nổi hai diễn viên tăng thêm phần kịch tính cho chính họ. Bởi vì trong phiên bản chuyển thể truyền hình, bài kiểm tra đầu vào của Dazai Osamu, tức là sự kiện Tông Đồ Xanh, kẻ thù đã được chuyển đến sau khi Nakajima Atsushi gia nhập Thám Tử Vũ Trang, điều này đảm bảo vị trí nhân vật chính của Nakajima Atsushi.
Về phần Edogawa Ranpo, mặc dù chỉ có giọng nói của hắn trên sân khấu, nhưng điều đó cũng có nghĩa là hắn có thể vào phim trường theo ý muốn.
"Nếu tôi không nhầm thì đây hẳn là bài kiểm tra đầu vào của Odasaku." Dazai Osamu gập cong ngón tay, gõ nhẹ lên mặt bàn: "Kunikida và Odasaku là cộng sự, sự kiện lần này hẳn là có thể giải quyết êm đẹp."
Kunikida Doppo nhìn Dazai Osamu. Không, không giải quyết nhanh được.
Những manh mối phức tạp, làn khói khó hiểu, những du khách bị mất tích đã thiệt mạng, Trụ sở Thám Tử mang tai tiếng, kẻ to lớn với dị năng lực của The Guild, cái chết của cậu bé Rokuzou và cô gái Sasaki... Trong chốc lát, tất cả các sự vật thiện ác đều xoay vần cùng một lúc. Trong các sự kiện biến động, chỉ đợi cho sự biến động giảm bớt là có rất nhiều việc phải làm. Chỉ có thể nói là rằng sự kiện có thể được giải quyết một cách tình cờ.
Mặc dù Dazai Osamu đang chú ý đến Odasaku nhưng cũng không đến mức việc gì cũng phải tự làm một cách chu toàn. Nếu anh tránh được thì nên tránh, đặc biệt là có liên quan đến Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, vì sợ làm phiền Edogawa Ranpo.
Cuối cùng, anh chỉ nghe bản báo cáo của Akutagawa Gin. Nó giống với báo cáo trong ký ức ở thế giới nguyên bản, vậy nên anh cũng không quan tâm những cái đó.
Hiện tại Kunikida Doppo cứ nhìn anh chằm chằm, không thể hiểu được những cảm xúc trong mắt hắn. Dazai Osamu nghĩ ngợi, anh lại gần, tháo kính của Kunikida Doppo rồi đặt lên sống mũi mình, sau đó chớp chớp mắt.
Kunikida Doppo đã bị ảnh hưởng cực mạnh khi Dazai Osamu ở khoảng cách rất gần với hắn: "!!!"
Hắn mặt đỏ tía tai (do xấu hổ) giật lại: "Da... Dazai, cậu đang làm gì vậy?"
Dazai Osamu hiếm khi chân thành: "Tôi muốn nhìn thấy sự khác biệt của Kunikida khi tháo mắt kính ấy mà ~"
"Ồ, vậy thì, sự khác biệt là gì vậy?" Kunikida Doppo không nhịn được mà hỏi theo lời anh vừa nói.
"Hớ, trẻ hơn và đẹp trai hơn đó." Dazai Osamu đặt "Lý Tưởng" trên bàn làm việc của Kunikida Doppo với ý đồ xấu: "Nhanh, mau viết ra đi."
Kunikida Doppo vừa viết hai chữ, ngay lập tức hắn phản ứng lại, cảnh giác nói: "Tiếp theo cậu lại định nói "lừa cậu đó" phải không?"
Một tay Dazai Osamu chống má, ánh mắt rất thuyết phục và rõ ràng: "Lần này những gì tôi nói đều là thật đó."
Anh đang định lừa thêm vài câu thì đã bị Edogawa Ranpo ở bên cạnh nắm cằm ép anh quay mặt sang phía hắn, chưa kịp nói thì trên khuôn mặt đã bị đeo lên một cặp kính phẳng khung đen.
"Ấy, anh Ranpo?" Dazai Osamu thường xuyên không hiểu được mạch não của vị thám tử này, ngơ ngác hỏi: "Sao vậy?"
Tất nhiên là để cậu thử kính của bạn trai ấy mà. Suy cho cùng, nguyên nhân bạn trai không thể mặc áo sơ mi của mình vì dáng người của chính hắn.
Nghĩ đến điều này, sự không hài lòng của Edogawa Ranpo dành cho Asagiri Kafka lại tăng thêm vài phần, tại sao không đặt hắn cao 190 centimet ấy, ghét quá đi mất!
Nakajima Atsushi không có mắt kính chỉ có thể nhìn từ bên cạnh, anh Dazai đeo kính thật là ngoan.
Cuối cùng cũng biết thủ phạm, Kunikida Doppo cuối cùng cũng nhận ra niềm vui của nhóm biên kịch, quyết định cứu mọi người lần này.
Dazai Osamu không nói thêm gì, chỉ lộ ra một nụ cười gượng gạo: "Kunikida là một người theo chủ nghĩa lãng mạn đó."
Edogawa Ranpo không có theo quá khứ vì hắn không có trong cảnh này của kịch bản. Cuối cùng là Kunikida Doppo, Dazai Osamu và Nakajima Atsushi ba người đi đến trước bệnh viện bỏ hoang.
Lần này, Kunikida Doppo trực tiếp tìm thấy phòng có bể nước cũ, giải cứu người đã lên kế hoạch cho tất cả những điều này của Tông Đồ Xanh ― Sasaki Nobuko.
"Tên tôi là Sasaki Nobuko, tôi dạy tại một trường đại học ở Tokyo. Tôi đang trên đường đến Yokohama thì đột nhiên ngất đi... Khi tỉnh lại, tôi đã chìm trong cái bể này."
Đúng như trong ký ức của hắn. Sắc mặt của Sasaki Nobuko tái xanh vì lạnh, âm thanh run rẩy vẫn kiên trì nói.
Kunikida Doppo nhìn chằn chằm vào hình chiếu ký ức sống động ở trước mặt. Hắn không thể phủ nhận rằng hắn có một chút thương hại cho cô, mà cô cũng là vì hắn giống với Vua Xanh, nhưng Vua Xanh lại có điều khác biệt so với hắn. Vốn dĩ chính là sai người, gặp không đúng lúc, tự nhiên cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
"Ừm?"
Dazai Osamu ở phía sau là người duy nhất mặc áo khoác. Có lẽ là vì yêu thích phụ nữ, Dazai Osamu cởi áo khoác ngoài, mặc cho Sasaki Nobuko.
Nhưng Kunikida Doppo đã nắm lấy cổ tay anh, khoác lại chiếc áo khoác lên vai Dazai Osamu.
Hắn không nhìn Dazai Osamu, giống như đang giải thích với Sasaki Nobuko: "Nơi này đã bị bỏ hoang quá lâu và rất lạnh, sức khỏe của cậu ta không được tốt. Cậu nên chăm sóc bản thân nhiều chút."
Sasaki Nobuko cả người ướt đẫm chỉ mặc đồ trong: "..."
Kunikida Doppo lấy ra khăn tay lau đi nước lạnh bắn lên người Dazai Osamu khi bắn vỡ bể nước, quay người lại nhận ra Sasaki Nobuko cũng đang lạnh, nhưng hắn chỉ mang theo có một chiếc khăn tay, ngập ngừng nói: "Cô... Muốn lau không?"
Sasaki Nobuko cố nặn ra một nụ cười dịu dàng: "Không cần đâu, cảm ơn lòng tốt của anh."
Dazai Osamu không nhìn nổi, anh đưa áo khoác cho Sasaki Nobuko: "Tốt xấu gì cậu cũng nên ra dáng là quý ông một chút, Kunikida. Giờ thì đến lượt cô Sasaki cần áo khoác hơn."
Kunikida Doppo không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn Sasaki Nobuko.
Ánh mắt Sasaki Nobuko nhìn từ chiếc áo khoác màu cát rồi tới khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của Dazai Osamu, cô không cảm nhận được phong thái của một quý ông mà chỉ cảm nhận được hương thơm của trà tỏa ra bốn phía.
Nụ cười của cô rất cứng đờ ― nhưng trong mắt Kunikida Doppo lại như đông cứng lại: "Tôi không sao, cậu hãy giữ gìn sức khỏe."
Kunikida Doppo dùng ánh mắt "cô thật hiểu chuyện" nhìn cô một cái. Sau đó quấn chặt chiếc áo khoác quanh người Dazai Osamu vì hắn lo một chút hơi sẽ lạnh lọt vào trong áo làm Dazai Osamu bị bệnh.
Sasaki Nobuko bị bắt phải hiểu chuyện: "..."
Dazai Osamu thật sự rất sợ Kunikida Doppo sẽ nói thêm và ngay lập tức Tông Đồ Xanh trực tiếp ôm bom chết cùng với họ.
Nakajima Atsushi đã giải cứu bốn du khách ở trong một căn phòng khác, và Akutagawa Ryuunosuke cũng có đất diễn đã bắt được gã tài xế. Khi hai bên tụ họp, Nakajima Atsushi và Akutagawa Ryuunosue đưa Sasaki Nobuko trở lại Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, tài xế bị giao cho quân cảnh, Kunikida Doppo và Dazai Osamu đi gỡ bom.
Trên đường đi, Dazai Osamu rốt cuộc không nhịn được phàn nàn: "Kunikida, cậu thẳng thắn như vậy sẽ không có cô gái nào thích đâu."
Sau khi nghe mọi phân tích của Dazai Osamu, Kunikida Doppo nhíu mày: "Tôi không nghĩ vợ tương lai của mình sẽ để tâm đến những điều này. Mối quan hệ giữa nam và nữ nên thuần khiết và bền chặt. Và mối quan hệ người yêu chỉ nên được đồng hành với những người có thể bù đắp cho nhau và làm cho tài năng của người kia được cải thiện lên tầm cao mới."
"Mặc dù đây là sự thật, nhưng mà cải thiện bù đắp cho nhau, đây không phải là đang mô tả cộng sự hả? Các cô gái vẫn luôn muốn được nuông chiều và chăm sóc đó." Dazai Osamu cảm thấy bên cạnh mình là những cậu con trai ngây thơ (chưa yêu bao giờ) số lượng đã vượt quá tiêu chuẩn: "Nếu Kunikida đối xử với cô Sasaki bằng một nửa sự đối xử của cậu dành cho tôi, không biết chừng Tông Đồ Xanh sẽ không quay súng lại bắn quân mình đâu."
Kunikida Doppo ngẩn người trong chốc lát, hắn lặp lại: "Thuần khiết và bền chặt, có thể bù đắp cho nhau và làm cho tài năng của người kia được cải thiện lên tầm cao mới... Là cộng sự ư?"
Giống như lần đầu tiên hắn gặp Dazai Osamu, cẩn thận đánh giá chàng trai trẻ tuổi tóc đen mắt màu diều một lần, "Lý Tưởng" được cầm trong tay bị bóp chặt trong chốc lát, sau đó thả lỏng.
Trong sự im lặng kì quái, hai người đến kho hàng chứa thiết bị điều khiển bom.
Lần cuối cùng chạm mặt với kẻ sử dụng dị năng lực có thể làm con số xuất hiện trên cơ thể người này, Kunikida Doppo như cũ vẫn cảm thấy khó giải quyết được mặc dù hắn có phối hợp cùng với Oda Sakunosuke và 'Thiên Y Vô Phùng'.
Nhưng hiện tại, hắn và Dazai Osamu phân công công việc rõ ràng. Hắn đối phó với tên to con trên lầu, còn Dazai Osamu vững vàng đứng ở đó, ngay lập tức vô hiệu hóa hết tất cả các con số của dị năng lực.
Kunikida Doppo cắm chìa khóa vào bàn điều khiển và nhìn tình cảnh ở phía dưới qua lớp kính.
Những con số màu tím trên mặt đất chỉ sáng lên trong chốc lát, dễ dàng bị xóa đi như một bức vẽ lung tung đơn giản, sơ sài của một đứa trẻ.
Vạt áo của Dazai Osamu tự động không có gió, chân giẫm lên ánh sáng trắng bạc, mặt không biểu cảm nhìn kẻ sử dụng dị năng lực đang hoảng loạn kêu to "Không thể nào" ở phía đối diện. Áp lực rất lớn từ trên người thủ lĩnh được phóng ra, không cần làm gì, kẻ sử dụng dị năng lực này đã run rẩy quỳ gối dưới chân anh.
Nhân Gian Thất Cách.
Dị năng lực tối cao biến tất cả những người sử dụng dị năng lực thành người thường.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của kẻ sử dụng dị năng lực làm xuất hiện con số, Kunikida Doppo đột nhiên nhớ đến lời mà Dazai Osamu đã nói trước máy quay: "Các người nên sợ tôi."
Lúc đó, Kunikida Doppo chỉ cảm thấy mình bị xem thường. Hắn cảm thấy Dazai Osamu dường như không bao giờ vui vẻ, vẻ mặt lạnh lùng luôn né tránh lòng tốt của người khác như đang nhắc nhở bọn họ rằng bọn họ có thể có ngày hôm nay, tất cả đều nợ anh.
Hiện tại hắn đã hiểu, có lẽ bọn họ chẳng nợ anh cái gì cả.
Là thế giới này nợ Dazai Osamu.
Khi Kunikida Doppo chuẩn bị xuống lầu tìm Dazai Osamu thì nhận được một cuộc gọi từ Akutagawa Ryuunosuke, cậu nói với hắn rằng Sasaki Nobuko và cậu bé Rakuzou đã nổ súng bắn nhau ở trên đường đã thiệt mạng.
Giống như nội dung kịch bản trước của Edogawa Ranpo và André Gide. Cho dù những hình chiếu này chưa có trải qua tương ứng với nội dung kịch bản, họ cũng sẽ đi đến kết thúc dựa theo ký ức của mình. Dường như là dự báo không thể thay đổi của vận mệnh.
Đặt điện thoại xuống, Kunikida Doppo thấy Dazai Osamu đã đứng trước mặt hắn từ lúc nào.
Anh dường như đã sớm đoán trước được cái kết này rồi: "Kunikida, đó không phải là lỗi của cậu."
Dazai Osamu lau các đốt ngón tay dính máu của Kunikida Doppo trong lúc vật lộn vừa rồi bằng chiếc khăn tay dính nước mà anh đã lau trước đó.
Kunikida Doppo vô thức nắm chặt lấy bàn tay của Dazai Osamu cùng chiếc khăn tay, dùng bàn tay của hắn bao bọc lấy tay anh, giọng điệu có chút khó khăn: "Dazai, nếu là cậu, liệu cậu có thể cứu được họ không? Hay thậm chí cậu nghĩ rằng kết thúc của họ là một điều đúng..."
Dazai Osamu không thoát khỏi cái nắm tay ấy của hắn. Hoàng hôn của mặt trời chiếu trên người anh làm người khác không thấy rõ biểu cảm của anh.
"Chính xác là một vũ khí. Nó có thể dùng để gây hại nhưng không thể bảo vệ hay cứu bất kì ai."
Dazai Osamu nhẹ nhàng nói: "Nếu Kunikida cũng muốn tưởng tượng ra một "cái kết hoàn mỹ" giống tôi, hãy chuẩn bị tinh thần ―― mọi thứ xung quanh cậu, bao gồm cả bản thân cậu sẽ bị đốt cháy bởi ngọn lửa lý tưởng đó."
Kunikida Doppo chán nản buông tay. Đúng vậy, trước mặt thì anh không phải là tấm gương tốt nhất. Anh đã tự thiêu đốt sinh mệnh của mình, cứu lấy thế giới, mở dường cho tương lai của mọi người.
Tương lai không có Dazai Osamu.
Dazai Osamu vừa mới xoay người thì anh đã bị người dùng sức ôm lấy từ sau lưng. Sự chênh lệch tinh tế về chiều cao khiến Dazai Osamu hoàn toàn vừa vặn với vòng tay này.
"Cho dù là như vậy, cho dù là như vậy thì tôi cũng sẽ phá vỡ nó." Hơi thở nóng rực phun lên trên cổ Dazai Osamu, cảm xúc mãnh liệt chấn động màng nhĩ: "Đừng xem thường lý tưởng của tôi――"
Tôi nhất định sẽ cứu em, Dazai.
――――
"Có người đang đợi ta, một người đang lặng lẽ đợi ta, không hề nghi ngờ ta một mảy may nào. Ta đang được người tin tưởng. Mạng sống của ta nào có nghĩa gì đâu? Hiện tại không thể nói những lời hoa mỹ như "sẽ lấy cái chết để chuộc tội", mà là phải báo đáp lại lòng tin ấy mới được."
―――― Dazai Osamu 《Chạy đi, Melos!》
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro