Chương 10.2
*
Muốn tìm con hổ đã chạy mất mang nó trở về rất đơn giản. Chỉ cần bạn ném cho nó một chiếc Dazai Osamu, động vật được bảo vệ cấp quốc gia bị chỉ định là mãnh thú gây tai họa cho khu vực ngay lập tức sẽ tự chui đầu vào lưới.
Nakajima Atsushi khôi phục ý thức sau vẻ mặt xem thường cái chết ôm bom giả nhảy lầu, hận không thể nhấn chính mình chết chìm trong tách cà phê⁴.
Với tư cách là vai chính, cậu ủ rũ buồn bã thông qua tình tiết của kịch bản "quán cà phê đoán nghề nghiệp trước đây", sau đó theo mọi người quay trở lại tầng bốn.
Ừm, ánh mắt cậu mơ hồ, cửa sổ bị đá vỡ cũng đã được sửa lại.
⁴ 「 咖啡杯 — tách cà phê 」 được nung kết từ bột ion âm, đá tourmaline, đất sét chất lượng cao và các vật liệu cơ bản khác. Nồng độ cao của các ion âm được giải phóng từ tách cà phê cao có thể điện phân nước tạo ra các ion hydroxit tích điện âm, làm cho các đại phân tử trong nước nhỏ hơn và tăng cường khả năng hòa tan và thẩm thấu của nước. Do đó, khả năng hòa tan đồ uống bên trong tách cà phê sẽ mạnh hơn, hiệu quả giải khát cũng tốt hơn (trích baikebaidu). Ý Astushi là muốn mình bị hòa tan trong tách cà phê, biến mất do xấu hổ vì bị hớ đó. ((=
Với sai lầm như vậy, Dazai Osamu đã khéo léo đến trước mặt khách hàng. Ngoại trừ Thám tử Dazai Osamu là người đã cung cấp bản chiếu, không ai biết thân phận thật sự của người phụ nữ tóc vàng này.
"Thật đẹp, mộng ảo tựa như một đóa hoa súng." Dazai Osamu nửa quỳ nửa ngồi trước mặt người phụ nữ, nâng bàn tay của cô ta lên, bối cảnh phía sau anh trở nên lãng mạn.
Không giống như Thám tử Dazai Osamu ngoài đời. Bốn năm Thủ lĩnh không có trêu hoa ghẹo nguyệt kể cả lời yêu đương, cũng mang theo vẻ lạnh nhạt kiêu ngạo thuộc hàng top từ lâu rồi. Ống kính đã đặc tả đôi mắt màu diều hờ hững và sâu thẳm của anh, khiến người không thể cưỡng lại được khi rơi vào lưới tình của anh. Khóe miệng hơi câu lên lộ ra một chiếc răng nanh không quá rõ ràng, đó là một loại vẻ đẹp pha trộn giữa tao nhã và quyền lực, giọng nói trầm thấp mà mê hoặc, giống như một vị hoàng thân quan hệ huyết thống ẩn dật trong lâu đài cổ xưa đối với bạn đề xuất mời ôm lần đầu tiên.
"Tiểu thư đáng yêu, mời em cùng tự tử với tôi... Ấy ấy?"
Bầu không khí ám muội bị chính Sứ giả công lý Kunikida Doppo phá vỡ. Hắn xách cổ áo Dazai Osamu từ phía sau, giống như nắm gáy một con mèo nghịch ngợm, chuyển Dazai Osamu từ trước mặt khách hàng đến phía sau mình, thuận tay đẩy anh đến ghế sô pha, vừa vặn được Nakajima Atsushi đỡ lấy.
Kunikida Doppo chặt chẽ và gọn gàng⁵ ngăn Dazai Osamu lại, sau đó hắn đẩy mắt kính và nhân đạo với khách hàng: "Đã làm phiền đến cô rồi, xin đừng để ý. Xin hãy bỏ qua chuyện vừa rồi, xin hãy tiếp tục."
Khách hàng: "..."
⁵ Chỗ này nguyên văn chữ Hán là 「 严严实实 」, nguyên âm Hán Việt là 「 nghiêm nghiêm thực thực 」, tra theo Baidu là như trên nên tui để vậy cho dễ hiểu.
Cô đang định lên tiếng, đột nhiên có một chàng trai trẻ tuổi xuất hiện giữa cửa.
"Ồ, đó là Mafia mà." Edogawa Ranpo híp mắt, ném ra một tiếng sấm vang trời⁶.
⁶ 「 惊天巨雷 — cự lôi kinh thiên 」. Cách nói ẩn dụ, ở đây tức là tin tức siêu chấn động.
Nakajima Atsushi sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía thủ lĩnh bên cạnh: "Anh Dazai, em chưa từng gặp cô ta."
Một tay Dazai Osamu chống cằm, bất đắc dĩ thở dài: "Là cấp dưới trực thuộc 'Akutagawa', cô Higuchi Ichiyou."
Higuchi Ichiyou kinh ngạc nhìn Edogawa Ranpo: "Anh là ai? Sao anh biết!"
"Bởi vì tôi là thám tử số một thế giới." Edogawa Ranpo gối hai cánh tay ra sau đầu, chậm rì rì mà đi tới, đang định ngồi cạnh Dazai Osamu thì đã bị cô nàng của Mafia kéo lại bắt hắn làm con tin.
"Anh Ranpo!" Kunikida Doppo, hai anh em Tanizaki đồng thanh hô to.
Nakajima Atsushi không biết rõ về Thám Tử Vũ Trang lắm, cậu chỉ biết Edogawa Ranpo rất thông minh, nhưng không ngờ thân thủ lại yếu như vậy.
Cậu không chút biến sắc đứng che trước mặt Dazai Osamu, chờ đợi mệnh lệnh của thủ lĩnh.
Dazai Osamu đứng lên, thay vì ra mệnh lệnh cho cậu, anh nói một câu trong không khí: "Nào, cùng lên đi."
Giây tiếp theo, cánh cửa của văn phòng thám tử bị đá văng, phe chiến đấu Hắc Thằn Lằn do Hirotsu Ryuurou đứng đầu bình tĩnh bước vào.
Hirotsu Ryuurou mọi người đều rất quen thuộc, bên cạnh là người đeo mặt nạ bảo vệ và người dán băng cá nhân trên mũi, cả hai đều rất xa lạ.
Nakajima Atsushi nghĩ, dù sao cũng chỉ là hình chiếu, có nặng thì cũng không sao nên cậu tấn công người đeo mặt nạ. Kết quả là còn chưa tới gần, cửa sổ ngay lập tức bị tấn công phá vỡ.
"La Sinh Môn ― Ngân Lang Giảo!"
Từ chỗ khuỷu tay, một cái đầu sói được hình thành, với nắm đấm được vung ra, nó được phóng ra ngoài. Con thú đen mở hai hàm trên và dưới, ngay lập tức cắn vào hai cánh tay đang giơ lên để phòng thủ của Nakajima Atsushi.
Ozaki Kouyou ở bên ngoài nhờ sự cẩn thận của phụ nữ nhìn thấy điều không đúng.
"Người đeo mặt nạ bảo vệ, có phải là Gin không?"
Tsujimura Mizuki không thể ngờ rằng thiếu nữ trầm lặng xinh đẹp như bách hợp ở một thế giới khác lại là cái dạng này: "Hả? Tôi còn cho rằng đó là con trai!"
Sakaguchi Ango chìn chằm chằm vào chàng trai trẻ tuổi co dán băng cá nhân trên mũi: "Cục trưởng Taneda, chàng trai này là..."
Taneda Santouka gật đầu nhỏ giọng nói: "Tachihara Michizou của bên Chó Săn."
Dáng tươi cười của Mori Ougai nứt ra rồi, tại sao "chính mình" khi nắm quyền lại đưa vào nhiều gián điệp như vậy? Mỗi gián điệp lại còn là trụ cột vững chắc của Port Mafia mang lại rất nhiều lợi ích cho tổ chức... Chính thức là để thúc đẩy GDP của Port Mafia à?
"Akuta ―――― gawa! Đừng cản đường tôi!"
"Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép cậu chạm vào con bé!"
Đây không phải là lần đầu tiên Nakajima Atsushi cắt đứt đai lưng của Akutagawa Ryuunosuke, chưa kể bộ quần áo đen hiện tại không hợp với 'Ngân Lang Giảo'. Xuyên qua lớp vải giãn nở gấp ba lần được dùng để làm đệm giảm xóc vật, Nakajima Atsushi đấm Akutagawa Ryuunosuke bay ra ngoài.
Akutagawa Ryuunosuke bị đánh bay thẳng một đường hướng về phía trước đâm nát lớp bê tông của tòa cao ốc, cửa sổ hoàn toàn biến thành một lỗ lọt gió lớn.
Dazai Osamu không có thời gian để ngăn bọn họ, chỉ có thể trơ mắt xem Akutagawa Ryuunosuke và Nakajima Atsushi ông nói gà ông nói vịt, thành công trong việc châm ngòi lửa giận của nhau, hoàn toàn từ bỏ thân phận đến lập trường chém giết.
Kể từ khi Akutagawa Ryuunosuke xuất hiện, ánh mắt của Higuchi Ichiyou vẫn luôn đuổi theo thân ảnh màu đen, trong lúc cô phân tâm đã bị Kunikida Doppo bắt, ấn ở trên mặt đất.
Sau khi bị bắt cóc chưa đầy năm phút, nghĩ lại mà run. Edogawa Ranpo hoàn toàn không bị súng dí vào đầu, hắn hợp với lẽ phải, thuận với lòng người nắm tay Dazai Osamu kéo đi, trốn đến một nơi tuyệt vời vừa thuận tiện ngồi xem phim lại không bị ảnh hưởng đến.
Hirotsu Ryuurou không muốn chống cự nữa, tình hình hiện tại là ông ta đang mang theo thư kí Akutagawa Gin hoàn toàn không có kỹ năng ám sát nào cả, cùng với một nhóm hình chiếu ký ức. Kẻ thù mà ông ta phải đối mặt chính là thủ lĩnh của Port Mafia, hai đội trưởng đội Đột kích, bốn thành viên của Trụ sở Thám Tử.
Có lẽ Asagiri Kafka cũng cho rằng một mặt của vở diễn đánh nhau như vậy ngược lại không đủ xuất sắc. Vốn dĩ Izumi Kyouka bị nhốt đáng lẽ lên diễn trước tiên, người phụ nữ đã thay bộ kimono màu đỏ sậm chỉnh tề với cặp tóc đuôi ngựa gia nhập trận chiến.
Nhưng Izumi Kyouka cảm thấy không thân thuộc với Port Mafia, mắt thấy Nakajima Atsushi gia nhập Thám Tử Vũ Trang, cô phản bội không chút do dự.
Mặc dù năm nay cô chỉ mới mười bốn tuổi, số lần cô trốn chạy Port Mafia so với Dazai Osamu cũng nhiều.
Quý ông nho nhã lớn tuổi nhìn sang đội hình phô trương của bên kia: Mệt ghê chời, tàn phá nữa đi.
Lúc này, Thủ lĩnh Port Mafia cùng vị thám tử lừng danh vai sát vai ngồi trên bệ cửa sổ. Giống hai con mèo phơi nắng, hả hê trước sự bất hạnh của kẻ khác mà nhìn hai con thú ngu xuẩn chân thú đang đánh thành một cục.
Ngay khi Hắc Thằn Lằn sắp bị thua, sức mạnh chiến đấu của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang đột nhiên bị trọng lực màu đỏ bao vây, tứ chi không tự chủ được nện ở trên mặt đất.
Dazai Osamu nhìn thấy trọng lực màu đỏ ngay lập tức biết là ai lên sân khấu, đang định quay đầu lại thì ngay lập tức gáy truyền đến cảm giác đau, nặng nề chìm vào trong bóng tối.
*
Lại mở mắt, Dazai Osamu đã thấy bản thân ở nhà giam của Port Mafia, hai tay của anh bị xích sắt treo lên, bộ dáng hoàn toàn mặc người xâu xé.
Anh đã lâu không ở đây, lần cuối cùng là bốn hoặc năm năm trước. Khi đó anh giúp chị hai Kouyou cạy miệng một tù binh, anh không cần bất kỳ công cụ tra tấn nào cả, chỉ bằng dăm ba câu ngay lập tức đánh tan ý chí của tên kia.
Lúc ấy ở Port Mafia, ai cũng đều sợ anh, rõ ràng mọi người đều là Mafia, nhưng vẫn đều sinh ra sợ hãi dành cho cái ác cùng tối tăm ―― hãy chủ động làm những việc mà người khác không muốn làm, ông Mori đã dạy anh như vậy.
Vậy thì tại sao ngay cả trong mắt chị hai Kouyou khi mời anh đến giúp đỡ đều che đậy sự kiêng dè sâu sắc đối với anh thế?
Dazai Osamu dựa vào bức tường ẩm thấp lạnh lẽo, chóp mũi tràn ngập mùi máu tanh hôi tích tụ qua năm tháng, bên tai như vọng lại tiếng than khóc thống khổ của những "tiền nhiệm" bị treo ở tại nơi này.
Bản thân của thế giới nguyên bản chia tách với ranh giới của ánh sáng, mà bản thân ở nơi này cũng bị tăm tối bài xích.
Nhân Gian Thất Cách. Hóa ra ngay từ đầu, dị năng lực của anh ngay lập tức tuyên cáo sự xét xử của vận mệnh đối với anh.
Dazai Osamu nghĩ ngợi lung tung. Vừa ngẩng đầu, ngay lập tức thấy Akutagawa Ryuunosuke đang đứng trước mặt mình với vẻ mặt rối rắm.
Lần cuối cùng Akutagawa Ryuunosuke đến đây là trong 《 THỜI KỲ ĐEN TỐI 》, nơi cậu treo tù binh của Mimic. Mà lúc này đây, con mồi của cậu là một ngọn núi mà cậu đã từng không thể vượt qua, một cơn ác mộng ám ảnh cậu trong suốt bốn năm, một người mặc đồ đen đã từng muốn tàn phá chính mình không thương tiếc ngay cả khi anh ta đã tự tử ―― Dazai Osamu.
Cậu mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng trong phòng tra tấn nơi không nhìn thấy mặt trời. Nếu là đàn anh Oda, anh ta chắc chắn sẽ không thể chịu đựng sự chà đạp lên tính mạng của con người ở nơi này, sự khinh thường pháp luật, nhưng cậu lại có một khả năng thích ứng đáng kinh ngạc với nơi này.
Có lẽ như Akutagawa Gin nói ―― Cậu là người được sinh ra để ở phe ác.
Ánh mắt Akutagawa Ryuunosuke đều hung ác từ trước đến nay, chúng hoàn toàn khác biệt lại vi diệu giống Dazai Osamu một cách tinh tế. Đó là lý do không ai có thể nhìn thấy cảm xúc của cậu so với phần mộ còn tĩnh mịch hơn trong đôi mắt xám chết chóc, nhưng Dazai Osamu thì có thể.
Dazai Osamu buông cảm xúc của chính mình, thở dài: "À, ra là cậu ở đây."
Akutagawa Ryuunosuke nhìn lướt qua máy nhắc chữ, nói: "Tôi nghĩ anh thừa biết số phận của những kẻ bị xích ở đây ra sao rồi nhỉ?"
Dazai Osamu không cần nói gì, chỉ cần biểu hiện một chút không đặt Akutagawa Ryuunosuke vào trong mắt, ngay lập tức cũng đủ làm cho tân binh của Thám Tử Vũ Trang kích động ―― có lẽ, "khát vọng được Dazai Osamu chấp nhận" đã khắc sâu vào trong mỗi DNA của Akutagawa Ryuunosuke.
"Lỗi lầm nặng nề của anh, tự tiện thay đổi vận mệnh của tôi, cướp đi em gái của tôi." Akutagawa Ryuunosuke đến gần Dazai Osamu, vẻ mặt u ám không rõ: "Hơn nữa lần này anh cũng là kẻ thù của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang――"
Dazai Osamu nghe đến đó, không nhịn được lộ ra vẻ mặt vi diệu.
Khu vực nghỉ ngơi của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang phía sau máy quay cũng chìm vào im lặng vì câu nói của Akutagawa Ryuunosuke. Mặc dù có tin đồn rằng Trụ sở Thám Tử Vũ Trang có nhiều người sử dụng dị năng lực tụ họp còn tàn bạo hơn cả Mafia, nhưng kết hợp với những cảnh quay và lời thoại trên màn hình làm như là bọn họ có khả năng, giống như bắt được thủ lĩnh của Port Mafia "đáng thương vô tội".
"Nếu không có chàng trai mũ đen của Port Mafia, cũng không phải là không thể làm được." Edogawa Ranpo đeo mắt kính, chỉ cần một giây đưa ra ngay kết luận: "Hừ, Chủ tịch, dù sao chúng ta cũng tiến đánh Port Mafia rồi, ngay lập tức trực tiếp cướp Dazai về đi!"
Fukuzawa Yukichi: "... Ranpo, chúng ta phải tôn trọng ý kiến của Dazai."
Edogawa Ranpo đương nhiên nói: "Tôi biết rồi, vậy thì chúng ta sẽ không trói Dazai bằng xích sắt. Đúng không, Oda?"
Oda Sakunosuke đang nhìn chằm chằm vào màn hình, nghe xong lời của đàn anh, theo đó mà nghĩ nghĩ, rồi nói: "Cũng không trói được, Dazai mở khóa rất giỏi."
Kunikida Doppo không nhịn được nói: "Có lẽ tôi có thể thử xem――"
Ba người trong Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt đều chết lặng. Vậy, thế lực xấu xa hung ác số một của Yokohama hóa ra là Trụ sở Thám Tử Vũ Trang à?
Akutagawa Ryuunosuke không biết về cuộc trò chuyện ở bên ngoài phim trường. Cậu nhìn chằm chằm vào Dazai Osamu, trong mắt chứa đầy thù hận, nhưng cậu lại không xuống tay được. Cho dù kịch bản ghi rõ 【 Akutagawa Ryuunosuke đấm Dazai Osamu 】, cậu không có cách nào thô bạo được với người quá mảnh khảnh và gầy yếu này ở trước mắt cậu.
Thái độ của Dazai Osamu đối với Akutagawa Ryuunosuke cũng không tốt, anh luôn tỏ ra cao cao tại thượng, thỉnh thoảng bố thí ánh mắt cho con chó hoang đang vùng vẫy dưới chân mình. Akutagawa Ryuunosuke không thể phủ nhận, cậu có thể nhìn thấy một vẻ đẹp lạnh lùng, quý phái, bướng bỉnh. Đặc biệt hiện tại anh bị cầm tù ở nơi tối tăm bẩn thỉu, sự tương phản như vậy khiến Dazai Osamu trông giống như một vị thần chịu khổ.
Cậu muốn báng bổ.
Cậu muốn kéo vị thần không biết đau khổ buồn vui kia, mãi mãi không dùng đôi mắt nhìn thẳng vào cậu, từ trên mây xuống.
Akutagawa Ryuunosuke nghĩ rằng em gái mình đã đúng.
Cậu được sinh ra là để hủy diệt, kéo tất cả những người yêu thương cùng bị hủy diệt.
Sự thật là Dazai Osamu nhảy xuống ngay trước mắt cậu, sau khi đến trường quay để xem hai bộ phim một cách lặng lẽ, cậu trở thành một con dao lăng trì từ tốn. Cậu đã lên kế hoạch giết những người cậu muốn giết trong bốn năm, ngay lập tức dễ dàng gửi cái chết của chính mình đến trước mặt anh.
Akutagawa Ryuunosuke không biết mình đang tức giận vì điều gì, cậu không quyến luyến Dazai Osamu như con hổ kia, nhưng cậu không muốn nhìn thấy người này chết đi ―― Đó là sự tổn thất của thế giới.
Akutagawa Ryuunosuke nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh không hẳn là bất bại đâu. Tôi có thể giết anh bất cứ khi nào tôi muốn."
Vậy đó, một ý tưởng đột nhiên nảy ra trong đầu cậu. Tôi thà tự tay giết anh còn hơn để anh tự tử.
Dazai Osamu cũng không nghĩ rằng Akutagawa Ryuunosuke đã gọi anh là "anh Dazai" trước đây và ngay lập tức được tính là sự hòa giải, nhưng bây giờ tay cậu run rẩy một chút cũng không chạm vào anh, ngược lại còn là hành vi ngoài mạnh trong yếu buông lời hung ác...
"Thật không?" Dazai Osamu cười: "Ra vẻ ta đây rồi nhỉ?"
"Vì hiện tại tôi muốn nói, đào tạo cậu thiệt là khó mà. Chẳng những kém hiểu biết, lại còn luôn thích làm theo ý mình."
"Akutagawa, cậu là người. Sự khác biệt lớn nhất giữa con người và vũ khí là con người lại có thể lựa chọn." Dazai Osamu nhẹ nhàng bâng quơ ngay lập tức xuyên nhẹ vào lớp sương mù trong tim Akutagawa Ryuunosuke: "Nếu cậu có thể nghĩ đến việc chứng minh rằng mình không phải là kẻ xấu, cậu đã đủ tư cách là "người tốt"."
*
Mắt thấy Akutagawa Ryuunosuke rơi vào trầm tư, Dazai Osamu thầm thở phào nhẹ nhõm, khẽ nhúc nhích ngón tay, đang định mở chiếc còng khóa ở cổ tay thì nghe thấy tiếng bước chân trên bậc thềm.
"Vẫn mưu mẹo như mọi khi nhỉ?"
Dazai Osamu nghe thấy giọng nói quen thuộc, gáy bắt đầu ẩn ẩn đau.
"Thật không sai." Giọng nói chế nhạo: "Đúng là cảnh tưởng đáng xem. Nó còn đáng giá hơn một bức tranh nổi tiếng hàng chục tỷ đồng."
【 BAN ĐIỀU HÀNH CỦA PORT MAFIA ― NAKAHARA CHUUYA ― TÊN NĂNG LỰC 'LỆ SẦU HOEN Ố' 】
Nakahara Chuuya đứng ở dưới bậc thềm, từ dưới mũ ngước đôi mắt xanh lam lên, không che giấu được giọng điệu vui sướng: "Đúng chứ, Dazai?"
Dazai Osamu đáp lại với tông giọng kì quái: "Có phải vì Chuuya quá lùn nên tôi không để ý đến đòn đánh lén của Chuuya không nhỉ?"
"Phản ứng của cậu thật không tồi." Nakahara Chuuya tiến lại gần hơn, có lẽ là vì vấn đề về ánh sáng nên Dazai Osamu không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn: "Khiến tôi muốn hành... Chết cậu."
Dazai Osamu không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua máy nhắc chữ, chính là mặt trên viết 【 treo cổ 】. Anh đang định hỏi tên lùn tay ngắn chân ngắn này có thể treo cổ anh không thì đã bị Nakahara Chuuya nắm tóc áp tới cùng song song với chiều cao của hắn.
Nhìn thấy sắc đen đang cuồn cuộn trào dâng, Dazai Osamu nghĩ ngợi, chọn một điểm kém quan trọng hơn mà giẫm lên: "Ây da, hóa ra Chuuya là một con chó không nói được rõ ràng. Có phải đến tìm chủ nhân để học lời kịch cho biểu diễn không?"
Nakahara Chuuya nhìn bộ dạng Dazai Osamu rõ ràng là sợ hãi còn mạnh miệng chế nhạo, không nhịn được cười. Dưới ánh nến lay động, mái tóc xoăn màu cam của hắn trở thành màu sáng duy nhất ở đây.
Hắn giống như một con thú với bộ lông lộng lẫy, thu hút con mồi vào vòng săn của mình, sau đó cắn vào cổ họng của con mồi không chút do dự.
"Dazai Osamu, tôi đến đây là để tập cảnh hôn với em."
Nói xong, tay còn lại của Nakahara Chuuya véo vào gáy của Dazai Osamu, hầu như không dùng bất kỳ lực nào, khoảnh khắc màu diều và màu xanh lam gặp nhau. Bọn họ cứ vậy mà tự nhiên cùng nhau hôn môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro