Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

1. AllDazai, ChuuDa.
2. Trình tự đọc: Dazai 15 tuổi, Thời Kỳ Đen Tối, mạch truyện chính.
3. Cảnh báo: có sự tham gia của Asagiri Kafka, bạo lực hài hước, OOC.
~
~
~
――――


Mặc dù Dazai Osamu luôn cho rằng mình không phải là một người thầy tốt, nhưng trong mắt người khác, ít nhất thì anh cũng có nhiều kinh nghiệm trong việc thuần hóa động vật.

Thần hủy thiên diệt địa Arahabaki là con chó trung thành của anh, và Mãnh Thú Dưới Trăng bị chỉ định là tai họa cũng tình nguyện thuần phục. Vậy nên, Nakajima Atsushi bằng mọi cách không muốn đi đến thế giới ánh sáng, cậu được lời nói của anh trấn an, cũng đang mong đợi.

Chỉ làm khán giả vỡ mộng chút thôi.

Akutagawa Ryuusosuke nhíu mày, chỉ tay vào kẻ thù cũ: "Làm sao 'Bạch Tử Thần' của Port Mafia lại thành cái dạng này vậy――?"

"À, có hơi giống đứa nhỏ không muốn đi học." Oda Sakunosuke bình tĩnh so sánh: "Kosuke là như vậy đó, đến trường phải cần tôi đưa ra đến tận cửa."



Ngồi ở sau máy quay, Dazai Osamu nghe được "câu trả lời kiểu Oda Sakunosuke" quen thuộc, hô hấp nhanh chóng tạm dừng một giây.

Từ lúc bước vào trường quay, gã đã không nhìn Oda Sakunosuke.

Mặc dù có vẻ bề ngoài giống nhau, giọng nói giống nhau, nhưng gã vẫn biết rằng đây không phải là Odasaku của mình.

Nhưng... Cậu nhóc Kosuke này có phải là đang ở tuổi đi học không? Ở một thế giới khác, cậu nhóc ấy đã trưởng thành rất tốt.

Một tay Dazai Osamu chống cằm, ánh mắt dừng lại trên người của người đang nói chuyện với chủ tịch Fukuzawa Yukichi trước ống kính, nhẹ nhàng lặp lại câu kia: "Dazai Osamu, tôi ghen tị với cậu thật đấy."



【 "Đủ rồi, tôi thực sự chịu đủ rồi." Đèn đỏ trên bộ điều khiển nhấp nháy, một thanh niên bụm mặt ngồi trên bàn quay lưng về phía cửa sổ, một cô gái bị trói bằng dây thừng và miệng bị bịt kín ngồi dưới chân hắn ta.

"Tất cả là lỗi của mấy người, là lỗi của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang!" 】

Tanizaki Junichirou đọc dòng chữ một cách khó khăn, trong mắt không có ham muốn tầm thường.

Trong bài kiểm tra đầu vào của Akutagawa Ryuunosuke, cậu cũng đóng vai "kẻ đánh bom". Nhưng Akutagawa Ryuunosuke lúc ấy lại không quen không biết cậu, làm ra phản ứng quá kích động, nhưng lại chân thật.



Ban đầu, tân binh Akutagawa Ryuunosuke lấy ưu thế áp đảo khống chế Tanizaki Junichirou, vượt qua bài kiểm tra đầu vào nhưng lại không có đủ tư cách.

Bởi vì Akutagawa Ryuunosuke đã giải quyết vụ kẻ đánh bom một cách nhanh chóng. Nhưng tốc độ giải quyết vụ này cũng không phải là điều kiện đủ và cần thiết để vượt qua kì xét tuyển.

Để trở thành thành viên của Thám Tử Vũ Trang, cần phải có sự kiềm chế bản thân đồng thời hiểu rõ tinh thần bảo vệ thường dân của chính nghĩa ―― yêu cầu chính là cần phải có một tinh thần cao thượng không bị lung lay ngay cả trong những tình huống có hạn độ cao nhất.

Đây là phương châm của Chủ tịch Trụ sở Thám Tử Vũ Trang Fukuzawa Yukichi.

Hơn nữa, còn có một quy tắc khác trong bài kiểm tra đầu vào. Đó là người trong cuộc tuyệt đối không được biết rằng mình đang được kiểm tra.

Mà hiện tại, tất cả mọi người đều biết Tanizaki Junichirou là thành viên của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, cô gái vô tội bị cậu bắt cóc chính là em gái cậu Tanizaki Naomi... Vậy sau này sẽ diễn như thế nào đây a a a a!



【 "Hơn nữa cái đó, nó là một loại thuốc nổ tính năng cao." Dazai Osamu nói: "Theo như lời của kẻ đánh bom nói, nếu hắn kích hoạt ngòi nổ là có thể thổi bay luôn căn phòng này một cách nhẹ nhàng."

Nakajima Atsushi lần đầu tiên gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, trong lòng có hơi sợ hãi: "Tại sao lại có chuyện này?"

Dazai Osamu không chút biến sắc nhìn Nakajima Atsushi, có ý gì đó: "Tìm cái gì đó che quả bom, nó có thể ngăn chặn sóng xung kích do vụ nổ gây ra ở mức độ nhất định." 】

Nakajima Atsushi khác với những đứa trẻ mồ côi chưa từng xem qua kịch bản nào tanh mùi máu, huống chi là một quả bom. Ngay cả khi Tanizaki Junichirou lái xe tăng và ném lựu đạn, cậu cũng không sợ.

Chờ Dazai Osamu nói xong lời kịch, thiếu niên đầu bạc mặt mày kiên nghị: "Em hiểu rồi, anh Dazai."



Dazai Osamu thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng đứa trẻ này đã đến giai đoạn của tuổi nổi loạn, nhưng vẫn còn nghe lời. Nhìn thoáng qua máy nhắc chữ vẫn chưa cập nhật lời thoại của mình ở trên không phía trên đầu, Dazai Osamu âm thầm nghĩ, tự hỏi liệu mình có thể tận dụng lợi thế của một bước nhảy như vậy để Nakajima Atsushi trực tiếp vượt qua bài kiểm tra đầu vào hay không.

Trong khi suy nghĩ về việc thay đổi kịch bản, Dazai Osamu đang ngồi xổm sau bức tường màu xanh thì cơ thể nhẹ đi.

Dazai Osamu: ???

Ngay cả khi không hóa hổ, cựu đội trưởng đội Đột kích của Port Mafia cũng dễ dàng bế ngang Dazai Osamu. Rõ ràng là một khuôn mặt thanh tú và ngoan ngoãn, nhưng giờ phút này lại bộc phát ra vẻ hoang dã.



Cậu không nhìn xuống vẻ mặt có phần ngạc nhiên của anh Dazai, ném thẳng Dazai Osamu vào vòng tay của Kunikida Doppo. Xung lượng cực lớn khiến Kunikida Doppo đang ôm Dazai Osamu liên tục lùi về phía sau đâm sầm vào cánh cửa, cùng lúc đó, Nakajima Atsushi mượn xung lượng đảo ngược chạy về phía Tanizaki Junichirou. Mặc dù hồi đó cậu không có sự hung ác cùng sát khí như Akutagawa Ryuunosuke, nhưng chính vẻ ngoài trầm lặng của cậu lại khiến cậu trở nên đáng sợ hơn.

Tanizaki Junichirou sợ hãi tránh né không cẩn thận đã ấn nút. Gần như theo bản năng, cậu ta ném bộ điều khiển đi trong vòng một giây, dùng cơ thể của mình như một lá chắn để bảo vệ em gái đang ngồi ở dưới.

Mà Nakajima Atsushi lại ôm trực tiếp lấy bom trên bàn ―― đây là mục tiêu tấn công của cậu, cậu đá vỡ kính nhảy ra ngoài.

Kính vỡ cắt vào làn da cậu, bom đếm ngược tích tắc rung rung. Khi Nakajima Atsushi rơi xuống, cậu nghĩ, lúc trước anh Dazai nhảy xuống từ tầng thượng của Port Mafia là cảm giác này sao?

―― Mang theo sự hài lòng khi bảo vệ một ai đó, cậu mở rộng đôi cánh ở trong gió.



Cậu có thể trực tiếp ném bom ra bên ngoài tòa nhà, nhưng dùng cơ thể của mình làm vật che quả bom là phương án ít có khả năng khiến anh Dazai bị thương nhất.

Akutagawa Ryuunosuke không biết làm sao mà Nakajima Atsushi còn có thể cười được, thấp giọng mắng: "Tự tìm đường chết."

Izumi Kyouka mở to mắt, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm máy quay, móng tay để lại trong lòng bàn tay một vệt đỏ hình trăng non.

Mori Ougai nhướng mày, Elise ở bên cạnh phàn nàn: "Quả nhiên là học trò của Dazai."

Sakaguchi Ango nhìn người tiền nhiệm của Port Mafia ở phía đối diện một lời khó giải thích, "giải pháp tốt nhất" mà Dazai đã thực hiện là cùng học với ai?

Ba đời thầy trò, rốt cuộc là ngộ nhân tử đệ¹ hay là thượng lương bất chính, hạ tắc loạn²?

¹ 误人子弟 - ngộ nhân tử đệ 」: Làm lỡ đời đệ tử. Chỉ giáo viên không có tài năng, hay không có trách nhiệm, bỏ bê học sinh khiến học sinh không phát triển được.

² 上梁不正下梁歪 - thượng lương bất chính, hạ tắc loạn/thượng lương bất chính, hạ lương oai 」: người trên không nghiêm, người dưới sẽ lệch lạc.



Sau vài giây dài, không có tiếng nổ bên ngoài của sổ.

Dazai Osamu cuối cùng cũng đứng dậy từ trong vòng tay của Kunikida Doppo ― Nakajima Atsushi đúng là học trò của Dazai Osamu, đội trưởng đội Đột kích của Port Mafia. Lần này trong lòng cậu xác thực đã làm được giải pháp tốt nhất ― Kunikida Doppo hiện tại làm đệm lưng³, Tanizaki Junichirou ngã khụy, phía sau đầu Tanizaki Naomi bị va chạm, toàn trường quay chỉ có Dazai Osamu là không bị thương.

³ 垫背 - đệm lưng, chịu tội thay 」. Phép ẩn dụ nhận thay cho những người khác.

Dazai Osamu bước nhanh đến cửa sổ, nhìn xuống xung quanh phía dưới.

Kunikida Doppo lần lượt đỡ hai anh em nhà Tanizaki: "Một đám ngu ngốc, các người đều đã quên đây là bom giả rồi hả? Còn tên nhóc kia, như một đứa không não vậy, thật may là nó không bị nổ chết."

"Nhưng sẽ ngã chết nhỉ?" Giọng Dazai Osamu có chút u buồn từ bên cửa sổ truyền đến: "Đây chính là lầu bốn đó."

Kunikida Doppo, Tanizaki Junichirou, Tanizaki Naomi: "..."

Khán giả bên ngoài: "..."

Thám tử Dazai Osamu: "Tôi nói nè, Atsushi rất có tiềm năng trở thành kẻ cuồng tự tử đó."




Dazai Osamu đoán rằng Nakajima Atsushi tám phần đã biến thành con hổ trắng khi cậu rơi từ tòa nhà xuống, đang định xuống dưới lầu bắt con hổ trở về thì khi anh xoay người, không cẩn thận đụng phải một chiếc cằm cứng.

"Ui da." Dazai Osamu che trán, vành mắt bắt đầu đỏ hoe, anh ngước nhìn Fukuzawa Yukichi không biết đã đứng phía sau anh từ khi nào.

"Fuku... Chủ tịch." Nghe thấy xưng hô này, ngay cả khi biết đó là đóng phim, Fukuzawa Yukichi vẫn thật sự nghiêm túc mà lên tiếng.

"Bài kiểm tra đã hoàn thành xuất sắc." Dazai Osamu chớp chới đôi mắt lấp lánh nước, đúng lý hợp tình cực kỳ: "Thưa Chủ tịch, vậy ngài quyết định thế nào?"

Ngón tay của Fukuzawa Yukichi được ống tay áo che khẽ nhúc nhích, cuối cùng thở dài: "Dazai, cậu biết mà, cậu ta vừa mới tự hy sinh mình chỉ là vì bảo vệ cậu, điều này không thể được dùng làm cơ sở để cậu ta trở thành thành viên của trụ sở."

"Đó là lý do tại sao tôi đề cử cậu ta." Dazai Osamu cũng chưa nhận ra giọng điệu mình có bao nhiêu nhu hòa: "Atsushi trước sau như một vì "bảo vệ" vẫn luôn hy sinh bản thân. Để trở thành Bạch Tử Thần của phe "bảo vệ", cậu ta đã hy sinh Nakajima Atsushi."



"Máu tươi trên tay cậu ta, món nợ sinh mệnh cậu ta gánh trên lưng, tù nhân bị xé xác, đều là vì "bảo vệ" cả. Bảo vệ tôi, bảo vệ Kyouka, bảo vệ lợi ích của Port Mafia. Và mệnh lệnh khống chế khiến cậu ta hiểu rõ đau đớn không cho cậu ta giết người bừa bãi, đây là 'kiềm chế bản thân'."

"Atsushi thực sự là một cậu bé tốt." Dazai Osamu hoàn toàn toát ra ánh mắt tin tưởng: "Với dị năng lực cùng khả năng lãnh đạo của Chủ tịch, cậu ấy sẽ mau chóng có thể trở lại 'con đường chính nghĩa'."

Vì trở thành thủ lĩnh Port Mafia để "bảo vệ" thế giới, cậu lại hy sinh ai vậy, Dazai.



Đôi mắt uy nghiêm của Fukuzawa Yukichi tập trung vào khuôn mặt tái nhợt thanh tú trước mặt, con Sói Bạc trong thế giới nguyên bản không giấu được sự tin tưởng, giao phó mọi thứ cho Dazai Osamu, nhưng ông ta không biểu đạt ra bên ngoài.

Cuối cùng, ông ta chỉ rút bàn tay từ trong ống tay áo, nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu anh.

"Thật ra Dazai cũng là một cậu bé tốt."

Bị Mori Ougai không quá đứng đắn nuôi dưỡng bốn năm, lần đầu cảm nhận được trưởng bối phẩm đức cao thượng yêu thương cùng khích lệ, Dazai Osamu mở to đôi mắt giống như một con mèo bị làm cho sợ hãi lại không biết làm sao.



Trở lại văn phòng, chủ tịch nâng tách trà, nhìn trên bề mặt nước trà nổi lên hai cái que của xác trà nhỏ xíu dựng thẳng đứng, "à" một tiếng.

"Có vẻ như," ông ta lẩm bẩm thông qua máy thu âm truyền khắp toàn bộ trường quay một cách rõ ràng: "Nếu có hai con mèo, đặt chúng ở cùng nhau chăm sóc khá ổn."



Mori Ougai: "..."

Dáng vẻ tươi cười của ngài viện trưởng không thay đổi, nhưng con dao mổ mà đầu ngón tay đang nghịch lại cắm vào giữa tay vịn bằng gỗ.

Edogawa Ranpo đang ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang để lên sân khấu lười biếng mà trào phúng: "Con mèo sắp bị Port Mafia nuôi nhanh sắp chết rồi, có gì mà không phục?"

Oda Sakunosuke bình tĩnh liếc qua đỉnh đầu Edogawa Ranpo: "Nhưng dinh dưỡng của bên Port Mafia khá đầy đủ thì phải." Nghe nói anh Ranpo vẫn học trường quân đội, so sánh với Dazai cả ngày tự tử không ăn cơm nghỉ ngơi đàng hoàng thấp hơn một cái đầu.... Có phải là vì giống mèo khác nhau không?

Vị thám tử lừng danh bị bên ta đâm sau lưng một dao không quan tâm chế giễu: "Phải vậy không, chàng trai mũ đen?"

Nakahara Chuuya bị dính đạn ù ù cạc cạc: "..."

Hắn nắm chặt nắm tay, kiềm nén lửa giận: "Này, tôi nói nhé. Thám tử của Thám Tử Vũ Trang, anh đừng tưởng rằng chúng ta tạm thời hợp lực vì "kế hoạch cuối cùng" thì tôi sẽ không đánh nhau với anh."



Không đợi Edogawa Ranpo khiêu khích thêm một lần nữa. Ánh mắt hung hăng nhìn nhau của hai người đã bị một bóng người màu cát chắn ngang.

"Ây, có vẻ như các người có kế hoạch nhỏ sau lưng 'tôi' nhỉ." Dazai Osamu của thế giới nguyên bản cười tủm tỉm đứng giữa khu vực nghỉ ngơi của Port Mafia và Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, ngón tay đặt ở trên môi: "Vậy thì, có bất tiện khi nói cho tôi biết không?"

Edogawa Ranpo ngẩng đầu, mở to đôi mắt màu xanh lá cây liếc nhìn từ đầu đến chân, cười lạnh một tiếng: "Dazai hư quá. 'Tôi' ở thế giới kia vẫn còn thủ hạ lưu tình nhỉ."

Nụ cười của Thám tử Dazai Osamu có chút cứng đờ. Chuyện gì đang xảy ra vậy, anh Ranpo này trông có hơi nguy hiểm.

"Rốt cuộc mục đích thật sự của cậu là gì?" Giọng nói âm u lạnh lẽo như loài rắn xẹt qua từ phía sau lưng: "Dazai."

Nakahara Chuuya cực kỳ nóng nảy bắt đầu hoạt động tay chân: "Dứt khoát đánh ngất cho xong, khỏi phải để con cá thu xanh này làm loạn."

Aura của hắn cực kỳ u ám ảm đạm, ẩn ẩn để lộ ra Aragami lãnh đạm cùng cuồng nộ, hừ một tiếng: "Mặc dù là Dazai, nhưng không thể giết Dazai."

Con ngươi của Thám tử Dazai Osamu bị sự chấn động bao vây, như thế nào mà ngay cả con sên lùn cũng đều không bình thường vậy, mọi người ở thế giới này đều sụp đổ rồi hả?



"Khoan đã!" Gã nhanh chóng giơ hai tay lên đầu hàng: "Thật ra, tôi tới đây là để cứu rỗi Thủ lĩnh Dazai đó."

Ozaki Kouyou trang nghiêm ngồi bên cạnh, bộ móng tay lộng lẫy ánh lên tia lạnh lẽo, mỗi cái nhíu mày và nụ cười đều có thể đánh thức những "hồi ức tốt đẹp" của Dazai Osamu về phòng tra tấn: "Ồ? Cứu rỗi?"

Dazai Osamu cứu rỗi thế giới, bọn họ tin.

Nhưng Dazai Osamu cứu rỗi chính mình, ha ha.

"Đừng nhìn tôi như thế, thật ra tôi rất có kinh nghiệm trong việc cứu rỗi người khác đó." Dazai Osamu cười nhẹ, trên khuôn mặt biểu hiện như thần tiên sống mấy ngàn năm nhìn thấu thế giới, tựa như trùng khít với khuôn mặt hoàn mỹ của Thủ lĩnh.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro