Chương 1.2
*
"... Cậu đang nghĩ gì vậy, Dazai? Cậu có đang nghe tôi nói không?"
Ánh mắt của Dazai Osamu bỗng nhiên từ hưởng thụ trở thành lạnh nhạt, xuất hiện một giây không thích nghi.
Anh nhìn lướt qua hai bàn tay nhỏ của chính mình, nhẹ nhàng ấn băng vải quấn ở cổ tay, không có đốm máu và không có biểu hiện đau đớn sau khi cắt cổ tay.
Thế nên, đây vẫn là cơ thể hai mươi hai tuổi của anh. Chẳng qua nó đã bị Asagiri Kafka biến thành ngoại hình của đứa trẻ mười lăm tuổi bằng một cách không thể nào đó.
Dazai Osamu đang ngồi trên ghế y tế nhìn Mori Ougai ở phía đối diện ― Mori Ougai với mái tóc đen hất ra sau đầu, mặc một bộ quần áo cũ màu trắng, đôi giày có phần sờn cũ ở phía trước, một chiếc ống nghe đeo trên cổ, bọng mắt thâm quầng.
Giọng điệu và hành động của ông ta, bao gồm cả thái độ làm ngơ như không thấy trước những hành động có trong kịch bản. Tất cả đều cho thấy đây chính là Mori Ougai mà Dazai Osamu đã nhớ trong quá khứ.
Có lẽ những người khác đều cho rằng Mori Ougai không xuất hiện ở trường quay là bởi vì ông ta bị Dazai Osamu giết để cướp vị trí thủ lĩnh, nhưng Dazai Osamu biết rằng đó là do Mori ông ta ở trại trẻ mồ côi đã trả lời "thích" cho câu hỏi của Asagiri Kafka.
Cơ chế sàng lọc của Asagiri Kafka thật ra không hoàn thiện. Ví dụ như Nakajima Atsushi, cậu ta tôn trọng và kính yêu Dazai Osamu, nhưng lại không thể dùng từ "thích" một cách không rõ ràng. Và Mori Ougai, "thích" của ông ta dành cho Dazai Osamu chắc chắn không phải là ham muốn tình dục của thế giới MoriDa mà Asagiri Kafka đã từng đến.
Đối với những nhân vật quan trọng không xuất hiện trong trường quay, tất cả đều được lấy ra từ trong ký ức của Dazai Osamu.
Vì vậy mà Mori Ougai ở đây giống như một NPC trong trò chơi. Sau khi nói xong lời thoại của mình, ông ta liền đứng yên không động đậy, cho đến khi Dazai Osamu dựa theo máy nhắc chữ trong không khí nói ra: "Tôi không."
"Tại sao lại không nghe?"
Những người khác đứng yên bên ngoài phim trường nhìn thấy một dòng chữ thừa bên cạnh thủ lĩnh Port Mafia, người đã bị Asagiri Kafka làm cho nhỏ hơn hai ba vòng¹, viết:
【 DAZAI OSAMU ― 15 tuổi 】
¹ Nhỏ hơn hai ba vòng: cơ thể của người mười lăm tuổi so với người hai mươi hai tuổi.
"Ồ, ngay cả hậu kỳ cũng được lưu lại nè." Ngồi trên ghế sô pha cùng Yosano Akiko, bọn họ vừa ăn hạt dưa vừa bình luận.
Đáy mắt của Ozaki Kouyou hiện lên một tia hoài niệm, chính là lúc thủ lĩnh Mori Ougai vừa kế thừa chiếc ghế đầy quyền lực.
Trụ sở Thám Tử Vũ Trang và Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt tập trung tinh thần vào thủ lĩnh hai đời của Port Mafia. Mori Ougai có thể được chiếu rõ nét, rõ ràng thế giới này và thế giới nguyên bản bây giờ đang có cùng một hướng đi hoàn toàn giống nhau.
【 "Tại ông Mori nói toàn chuyện chán òm!" Dazai Osamu nghịch lọ thuốc nói. "Lần này giống như đang tụng kinh vậy. Không có tiền, không có thông tin, không có sự tin tưởng của cấp dưới... Ông đã biết việc này ngay từ đầu rồi đúng chứ?" 】
"Tại ông Mori nói toàn chuyện chán òm." Dazai Osamu nhàn nhạt nói.
"Cắt!" Asagiri Kafka hô, "Dazai, cậu phải hoạt bát hơn một chút, cậu đây đang là mười lăm tuổi!!"
Dazai Osamu xoa xoa ngón tay, bản thân kìm nén sự xúc động muốn nổ súng xử lý Asagiri Kafka.
Asagiri Kafka làm tác giả nên hiểu rất rõ tính cách của nhân vật của mình, anh ta ngay lập tức xuống nước: "Có thể chỉnh sửa lời thoại một chút để có thể thích hợp phát huy, nhưng cần phải tràn đầy cảm xúc."
Dazai Osamu tinh tế cảm nhận được sự nuông chiều vô điều kiện ở Asagiri Kafka.
Anh cúi đầu, kìm hãm sự xúc động đang dâng lên, cầm cốc và que khuấy, dễ dàng nói được giọng điệu của cậu bé mười lăm tuổi: "Tại ông Mori nói toàn chuyện chán òm!"
Nhìn lời thoại thì không cảm nhận được gì, nhưng nghe giọng điệu của thiếu niên trắng trẻo cũng chính là thủ lĩnh Port Mafia biểu diễn trực tiếp, Ozaki Kouyou không nhịn được mà nhỏ giọng xuýt xoa: "Ỏ, bé làm nũng, đáng yêu quá."
Tsujimura Mizuki gật đầu đồng ý.
Dazai Osamu đang ở trong phim trường không thể nghe thấy những cuộc thảo luận bên ngoài, tiếp tục nói: "Lần này giống như đang tụng kinh vậy. Không có tiền, không có thông tin, không có sự tin tưởng của cấp dưới... Ông đã biết việc này ngay từ đầu rồi đúng chứ?"
"Tuy là nói vậy, nhưng..." Mori Ougai bối rối gãi đầu, và đột nhiên nói. "Mà, Dazai. Tại sao cậu lại trộn thuốc cao huyết áp và thuốc hạ huyết áp lại với nhau vậy?"
"Hả? Bởi vì tôi nghĩ rằng trộn chúng lại với nhau khi uống vào cơ thể sẽ có cái gì đó cực kỳ lợi hại và sau đó là chết nhẹ nhàng."
"Cậu không chết được đâu!" Mori Ougai giật lấy lọ thuốc, "Thật là, làm sao mà cậu mở khóa được tủ thuốc vậy?"
Từ khi Dazai Osamu trở thành thủ lĩnh, đã lâu rồi anh không có tiếp xúc thân thể với người khác. Mori Ougai bất ngờ đi tới, anh tránh né một cách vô thức và suýt nữa thì ngã khỏi ghế, ngay lập tức thêm cảnh quay bị lỗi.
Dazai Osamu đột nhiên dành sự tôn trọng cho ngành diễn viên. Họ dày công tôi luyện để đóng vai người khác, thế nhưng người này ngay cả tự mình diễn cũng không hợp lý.
"Cuối cùng, Dazai." Mori Ougai thở dài, "Cậu là người duy nhất có mặt ở đó khi tôi thừa kế cái ghế từ ông chủ. Cậu cũng là nhân chứng cho ý chí của ông ấy đấy. Tôi không thể để cậu chết một cách lãng xẹt như vậy được."
Máy nhắc chữ chỉ bao gồm đối thoại và hành động, cũng không có mô tả tâm lý, vì vậy bọn họ không ai biết tại sao Dazai Osamu lại ở đó khi Mori Ougai thừa kế thành công.
Nhưng Dazai Osamu đã sớm biết điều đó, đã đến lúc phải tiết lộ bí mật.
Anh nhắm mắt và tiếp tục đọc lời thoại.
So với Dazai Osamu khó đoán, thỉnh thoảng anh bộc lộ suy nghĩ sắc sảo đầy lạnh lùng, tư duy sắc bén, khả năng quan sát nhìn thấu nội tâm, và chưa có điều gì xảy ra trước đó ngay cả trong nơi ẩn náu của những kẻ tà ác cũng không có tiền lệ, thông minh lanh lợi. Điều gây sốc hơn nữa là nhân vật chính thực sự của việc "ám sát thủ lĩnh đời trước" thật ra là Mori Ougai!
Hai vị có địa vị và chức vụ cao của Port Mafia nhìn chăm chú thiếu niên trong phim trường. Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của anh, chỉ bằng vài câu nói đã khiến Mori Ougai thay đổi sắc mặt. Còn nữa, Dazai Osamu và Mori Ougai không nói lời nào, thản nhiên im lặng trao đổi ánh mắt... Có lẽ, bọn họ nghĩ rằng, thủ lĩnh tự nguyện sẵn sàng ở lại đây đóng lại cảnh này, chỉ là đơn giản, trong sâu thẳm trái tim, cũng nhớ tới quá khứ.
"Dazai." Mori Ougai ở phim trường lơ đãng thốt ra một câu hỏi, "Tuy rằng tôi không rõ mình có thể hiểu được hay không, nhưng hãy nói cho tôi biết ― sao cậu lại muốn chết vậy?"
【 Dazai Osamu bối rối nhìn lại Mori Ougai. Cậu ta thực sự không biết người kia đang hỏi về điều gì. Sau đó, ánh mắt ngây thơ của Dazai Osamu đối diện Mori Ougai mà cất tiếng: "Vậy để tôi hỏi ông. Ông có thực sự nghĩ rằng có bất kỳ giá trị nào trong việc sống không?" 】
Dazai Osamu dừng một chút, đứng ở cửa mà không quay đầu lại.
Một lúc sau, anh mở cửa đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cánh cửa được đóng lại, Dazai Osamu nhướng đôi mắt màu diều thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ống kính dưới cái nháy mắt nhắc nhở của Asagiri Kafka, tầm mắt như thiết bị y tế, xuyên qua màn ảnh đâm vào nội tâm của tất cả mọi người phía bên ngoài.
Đôi môi nhợt nhạt như không có máu của anh mím lại, anh như thể đang đang đọc một câu tiếng Phạn trích ra trong 《 KINH THÁNH 》, lại có vẻ như là lời thì thầm của ma quỷ được lưu truyền hàng thế kỷ.
"Vậy để tôi hỏi ông. Ông có thực sự nghĩ rằng có bất kỳ giá trị nào trong việc sống không?"
Thật lâu sau, những người tài bên ngoài trường quay tỉnh táo lại từ bầu không khí ngột ngạt, cùng với Yosano Akiko đang khó chịu mà chống dao chẻ củi trên mặt đất: "Gì cơ, có cần tôi hỗ trợ giáo dục cho một người không trân trọng mạng sống như vậy không?"
Có lẽ Edogawa Ranpo có mặt ở đây là người duy nhất có thể hiểu được tâm trạng của Dazai Osamu, hắn nhắm mắt: "Dazai ngốc, đáng lẽ ban đầu nên nhờ đến sự giúp đỡ."
Sau khi Oda Sakunosuke xem xét cẩn thận, hắn nói: "Bây giờ cậu ấy không cần nó nữa."
Kunikida Doppo nhìn những người trên mình cùng cộng sự bên cạnh mình, có điểm theo không kịp suy nghĩ.
Hirotsu Ryuurou xoa xoa cổ, đứng lên: "Cảnh tiếp theo, tôi lên sân khấu."
*
Trong cảnh tiếp theo, Mori Ougai không xuất hiện và bối cảnh thay đổi từ một phòng khám thành thành phố Suribachi.
Cảnh này tương đối đơn giản, Hirotsu Ryuurou cầm 'Thông Điệp Bạc' đi khắp nơi cùng với Dazai Osamu tìm hiểu về tin đồn.
Những người qua đường chỉ xuất hiện ở một lần cũng được lấy ra từ ký ức của Dazai Osamu, anh lật xem 《 HƯỚNG DẪN HOÀN CHỈNH VỀ TỰ SÁT 》, nhẹ giọng nói: "Quả nhiên là một cuốn sách hay. Sau vài năm, ký ức vẫn như lần đầu khi tôi đọc nó."
Nhưng không có bài viết nào nói về việc tự sát bằng cách nhảy khỏi tòa nhà cả. Có đau không? Không nên nha, nếu được, bạn có thể trực tiếp tự bẻ cổ chính mình, ngay lập tức có thể đi đến Yomotsu Hirasaka².
² Yomotsu Hirasaka: con dốc hoặc ranh giới giữa cõi sống và cõi chết trong thần thoại Nhật Bản.
Nếu không may thì sẽ cảm nhận được chính mình từ trên tòa nhà quăng ngã xuống trở thành một bãi thịt nát? Bị đứt dây thần kinh tọa thì ngay lập tức sẽ không cảm thấy đau đớn nữa?
Mình sắp bị Chuuya giết chết ― Điều ước của Chuuya sẽ trở thành sự thật, nhỉ?
Nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt đã đánh nhau, Dazai Osamu thở dài, cơ thể hai mươi hai tuổi không bằng cơ thể mười lăm tuổi trẻ khỏe, con sên dùng một chân ngay lập tức có thể tiễn thẳng mình đến sông Sanzu.
Đúng như Dazai Osamu nghĩ, một âm thanh điện tử phát ra vang lên bên tai anh. Đó là tiếng chuông điện thoại.
"Là ông Mori." Dazai Osamu đưa điện thoại lên tai, "Alo? Ừ, tôi đã biết thêm được một số thứ mới. Ơ? Làm cách nào ấy à... Về điểm này thì tôi có khả năng đó thế thôi. Được rồi, nói tóm lại là," Dazai Osamu nói tiếp một cách hồ hởi, "Đời trước đúng là đã xuất hiện đấy. Y như từ địa ngục chui lên... Toàn thân được bao phủ trong một ngọn lửa đen."
Giọng của Mori Ougai phát ra từ loa điện thoại với âm lượng cao hỏi vống lên: "Cậu nói gì cơ?!"
"Có nhiều người chứng kiến rồi. Không biết có phải vì còn vương vấn với trần gian không nhỉ?" Dazai Osamu đóng cuốn sách lại, đưa cho Hirotsu Ryuurou ở phía sau.
【 Khoảnh khắc tiếp theo. Hoàn toàn không có cảnh báo trước, một thứ gì đó... Nó đâm sầm vào cơ thể Dazai Osamu. Cậu ta bị hất văng. Giống như một cánh hoa bất ngờ gặp bão, cả cơ thể Dazai Osamu bay ra ngoài.
Dazai Osamu va vào mái nhà và căn phòng nhỏ lụp xụp được dựng bằng gỗ. Một đường đâm thẳng phá tan hoang rào chắn của giếng nước, cậu ta lăn lông lốc xuống mặt đất chứa đầy gạch vỡ và gỗ.
"Là 'Cừu'!" tiếng kêu của Hirotsu Ryuurou gầm lên cùng ánh mắt cảnh giác nhìn ở phía xa: "Cậu Dazai!"
Trong lúc Dazai Osamu vẫn còn lăn lông lốc, đâm phải những căn nhà kho, bụi đất và những mảnh vụn của các tòa nhà đổ nát ― cuối cùng cũng dừng lại. Trên mái của tòa nhà gạch vữa lộn xộn. 】
Dazai Osamu mỉm cười một chút, hai mắt nhắm lại.
Giây tiếp theo, cơ thể anh bay lên không trung, như trong kịch bản đã viết, tựa như một cánh hoa đột nhiên bị bão tố tấn công, bay tứ tung ra ngoài.
Lần này, giọng của Hirotsu Ryuurou lo lắng nhiều hơn so với ban đầu: "Cậu Dazai."
Bên ngoài, Nakajima Atsushi đột ngột đứng bật dậy, trên mặt xuất hiện vằn hổ: "Anh Dazai!"
Akutagawa Gin rút khẩu súng lục của mình ra và dùng nó nhắm vào tên sát thủ trong phim trường.
Những tấm sắt, dải gỗ và phiến đá bị đập nát tứ tung, bụi bay đầy trời và tiếng ho của Dazai Osamu lờ mờ được nghe thấy.
―― Cuối cùng cũng dừng lại. Trên mái nhà của tòa nhà xập xệ làm bằng gạch vữa.
Khói bụi tan, chỉ thấy một cậu bé tóc cam mặc áo màu xanh lá cây đậm ôm một cậu bé tóc đen dáng người không sai biệt lắm so với cậu ta, đứng đó không nói lời nào.
Động tác lớn vừa rồi là bị chính năng lực của cậu ta phá hủy.
Dazai Osamu không hể hấn gì, sửng sốt một giây, sau đó ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt xanh lam thờ ơ.
Khác với sự thờ ơ đối với kẻ thù xa lạ ở tuổi mười lăm, đôi mắt này chứa đựng sự thờ ơ đối với kẻ thủ lĩnh phiền phức ở tuổi hai mươi hai ― vừa muốn anh chết, vừa không muốn anh chết.
Dazai Osamu mỉm cười, vươn tay chọc vào khuôn mặt dịu dàng của cấp dưới mười lăm tuổi: "Chuuya, cậu cũng ở đây ha ~"
Asagiri Kafka thậm chí còn quên mất việc hô cắt, anh ta lúng ta lúng túng nói: "Chuuya, cậu đang làm gì..."
Ozaki Kouyou cùng Hirotsu Ryuurou cũng đã phản ứng đi về phía đối diện, và ở giữa là phó thủ lĩnh của Port Mafia, Nakahara Chuuya ― hai mươi hai tuổi.
"À, vì tôi không có ở Yokohama nên tôi đến chậm một bước." Nakahara Chuuya buông Dazai Osamu từ trong lồng ngực ra, nhưng cánh tay vẫn ôm eo vị thủ lĩnh. Đôi mắt không nhìn thiếu niên mắt màu diều.
Khi đối mặt với thủ lĩnh cần phải được bảo vệ với kẻ mình muốn giết nhất, người sử dụng trọng lực kia vẫn luôn khiến diễn biến luôn như thế này.
Hắn nhìn Asagiri Kafka, có một chút không kiên nhẫn: "Không phải là đóng phim sao? Sau đó làm một số hiệu ứng đặc biệt. Tôi nói này, ngay từ đầu anh không muốn diễn viên trực tiếp chết, đúng không?"
Dazai Osamu hai mươi hai tuổi cơ thể không bằng mười lăm tuổi, nhưng Nakahara Chuuya hai mươi hai tuổi lại mạnh hơn mười lăm tuổi rất nhiều. Không cần đá vào đầu tên thủ lĩnh khốn kiếp như trong kịch bản sau này, chỉ cần cú đá vừa rồi, tin đồn tiếp theo sẽ là về việc ám sát tên lãnh đạo cấp cao kia chính là Nakahara Chuuya hắn.
Sau khi bước ra khỏi phim trường, Nakahara Chuuya thu hai tay lại và tự động lùi về phía sau Dazai Osamu một bước, rất kỷ luật nhưng cũng rất xa cách.
Nhìn đến Akutagawa Gin cùng Nakajima Atsushi, Nakahara Chuuya không thể hiểu được: "Này boss, tại sao hai người này cũng ở đây? Họ cũng không thích cậu à?"
Dazai Osamu chớp mắt: "Hở, bởi vì anh Asagiri đây nói mơ hồ quá. Nếu câu hỏi là ai ghét Dazai Osamu thì không có nhiều người đến vậy."
Anh quay đầu lại, mỉm cười với người sử dụng trọng lực kia: "Cho dù có thay thế bằng sự thù hận, tôi tin rằng ở đây tôi sẽ gặp được Chuuya ~"
Nakahara Chuuya lạnh lùng nhìn nụ cười của Dazai Osamu, biểu cảm của hai mươi hai tuổi treo trên gương mặt mười lăm tuổi của Dazai Osamu thật sự là rất kinh tởm.
Hắn đút hai tay vào túi, không chút giấu giếm: "Đúng, đúng vậy, tôi rất hận cậu, muốn cậu chết, Dazai Osamu."
Dazai Osamu sững người trong một giây khi nghe thấy một từ nào đó, và sau đó giống như không có việc gì: "Là vì tôi đã giết ông Mori sao?"
Ánh mắt nặng nề của Nakahara Chuuya nhìn Dazai Osamu, cuối cùng hắn nhắm mắt lại: "Tôi không quan tâm đến chuyện này."
Người sử dụng trọng lực xoay người hướng phía Port Mafia đang nghỉ ngơi trên sô pha mà đi tới, bỏ lại Dazai Osamu ở phía sau lưng.
"Tôi hận cậu, bởi vì cậu đã giết cộng sự của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro