Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

1. AllDazai, ChuuDa.
2. Trình tự đọc: Dazai 15 tuổi, Thời Kỳ Đen Tối, mạch truyện chính.
3. Cảnh báo: có sự tham gia của Asagiri Kafka, bạo lực hài hước, OOC.
~
~
~

Convert: IanNoy

Edit + beta: HngThnhNgan

――――


"Cuối cùng cũng đến rồi." Dazai Osamu đắm mình trong gió, nở một nụ cười thoải mái. "Bước thứ năm, bước cuối cùng của kế hoạch. Cảm giác lạ thật đấy, cứ như là ngày trước khi được trở về với cố hương vậy."



"Kẻ mặc y phục đen." Akutagawa Ryuunosuke híp mắt hỏi anh. "Anh hãy cho tôi biết một điều. Tại sao anh lại muốn làm điều này? Tại sao anh lại cố chấp, nhất định phải đến đúng vào thời điểm này để ngăn chặn sự diệt vong của thế giới?"



"Phải rồi nhỉ... Quả thật là tôi không hề quan tâm thế giới đến như vậy. Diệt vong hay không diệt vong đều chẳng liên quan gì đến tôi cả, phải không nhỉ. Nếu là một cái tôi khác ở thế giới song song chắc hẳn sẽ nói như vậy. Nhưng..."



Dazai Osamu nhắm mắt, trên mặt hiện lên một nụ cười hoài niệm: "Đây là thế giới duy nhất mà anh ấy có thể sống và viết tiểu thuyết. Tôi không thể trơ mắt ra nhìn một thế giới như vậy biến mất..."

Cơn gió thổi mạnh như mời gọi anh.

Toàn bộ cơ thể của Dazai Osamu ngả về phía sau.



"Aa, aa, aa――" Dazai Osamu khép đôi mắt lại, tươi cười lên tiếng. "Cuối cùng nó cũng đến: Thời khắc mà tôi đã chờ đợi từ lâu. Tôi đã rất mong chờ, thật sự rất mong chờ nó... Nhưng, có một điều tôi cảm thấy hối tiếc. Tôi không thể đọc được cuốn tiểu thuyết mà anh sẽ hoàn thành vào một ngày nào đó. Chỉ là lúc này đây, tôi chỉ có chút tiếc nuối thôi..."



Dazai Osamu hoàn toàn ngả người ra khỏi tầng thượng.



Từ trên tầng thượng, rơi xuống vào khoảng không dưới sức kéo của trọng lực.

Khoảng cách thật dài, đến ngay cả việc rơi cũng mất thời gian.



Từ trên tầng thượng không thể nghe được âm thanh va chạm đất. Akutagawa Ryuunosuke bước đi không vững, lảo đảo tiến tới nhìn từ mép mái nhà xuống mặt đất.

Lúc cậu cúi xuống, mắt cậu chợt tối sầm lại, bên tai văng vẳng một câu hỏi kì lạ.


――――

"Cậu thích Dazai Osamu phải không?"

*

Akutagawa Ryuunosuke ngay lập tức nhận ra không gian mình đang đứng không phải là ở Port Mafia của vài giây trước. Cậu kích hoạt linh tính 'La Sinh Môn', bằng trực giác dã thú đâm về phía có giọng nói kia, lại ngoài ý muốn phát hiện không gian của nơi này có thể kéo dài vô hạn. Ngoại trừ mặt đất ra thì không có bất kì một tiêu điểm cụ thể nào.



"Tôi không hiểu ý anh." Akutagawa Ryuunosuke thu hồi đai lưng: "Mời anh đi cho."



"Cậu thích Dazai Osamu phải không?" Giọng nói đó lặp lại.

Akutagawa Ryuunosuke mơ hồ hiểu được rằng nếu cậu không trả lời, bản thân ngay lập tức bị người đàn ông kia làm cho loạn đến giấu đầu lòi đuôi, liền nói: "Tôi chỉ có thù hận đối với kẻ mặc đồ đen kia, lấy đâu ra thích?"



Vừa dứt lời, Akutagawa Ryuunosuke đã bị đưa tới một trường quay trống với hai bảng đèn khổng lồ được đặt bên cạnh chưa được sơn lại. Trên mặt đất hỗn độn dây điện cùng giấy tờ rải rác, máy quay của đạo diễn được đặt ở phía sau ghế ngồi và ánh đèn lập lòe màu đỏ từ bộ đàm ―― nơi này có lẽ từng có một đoàn làm phim tạm thời.



Akutagawa Ryuunosuke thầm nghĩ. Cậu nhặt lên một tờ giấy, chưa kịp đọc dòng chữ trên đó đã thấy Nakajima Atsushi từ đâu xuất hiện với vẻ mặt bối rối.

Hai thiếu niên vừa rồi còn đánh đến ngươi chết ta sống liền kéo giãn khoảng cách, đai lưng cùng vuốt hổ đang chuẩn bị tư thế để tấn công.



"Phốc phốc" vài tiếng xé gió, trường quay lại xuất hiện thêm mấy gương mặt quen thuộc, đó là Izumi Kyouka, Hirotsu Ryuurou, Akutagawa Gin, Ozaki Kouyou, tất cả đều là thành viên của Port Mafia. Còn có Fukuzawa Yukichi ― Chủ tịch của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, Oda Sakunosuke, Kunikida Doppo, Edogawa Ranpo, Tanizaki Junichirou, Tanizaki Naomi, Yosano Akiko, Miyazawa Kenji và Taneda Santouka, Sakaguchi Ango và Tsujimura Mizuki từ Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt.



Cùng lúc đó, một người đàn ông khác ngồi trên ghế đạo diễn. Anh ta trông khá là quen nhưng lại chẳng có chút ký ức nào về anh ta cả, ngay cả khi nhìn chằm chằm vào anh ta thì căn bản cũng không thể nhớ ra được.



"Mọi người hầu như đều có mặt ở đây rồi ha, vậy thì chúng ta hãy bắt đầu thôi!" Anh ta chà xát hai bàn tay và tự giới thiệu: "Chào mọi người, tôi là Asagiri Kafka."

Anh ta cười cười, tựa hồ lộ ra vài phần yêu thương: "Có thể gọi tôi là ba ba."

Mọi người: "..."

Bọn họ ai cũng đã gặp qua rất nhiều kẻ địch. Lại nói trước nay chưa bao giờ nhìn thấy loại người nào vừa xuất hiện ngay lập tức tìm đường chết!



Kiếm ô, dao găm, dao chẻ củi, còn có thiếu niên dị năng lực dùng dây cáp của camera, tất cả đều hướng tới phía anh ta tấn công tạo ra màn bụi dày đặc. Đợi tới khi bụi tan bớt, chẳng qua phát hiện người này toàn thân không dùng năng lực, ăn ý phối hợp với nhau không thương tổn đến anh ta, chỉ là cảnh cáo cho anh ta biết tình hình hiện tại.



"Nơi này có rất nhiều người đều là trẻ mồ côi." Oda Sakunosuke nói: "Anh Asagiri nên cẩn thận hơn khi nói."

Kunikida Doppo: "... Oda, anh ta chỉ đang khiêu khích chúng ta thôi!"

Hirotsu Ryuurou thong thả cởi găng tay, ánh sáng màu tím của dị năng lực như ẩn như hiện: "Một kẻ bình thường không có thế lực cũng dám khiêu khích uy quyền của Port Mafia."



Asagiri Kafka xua tay lần nữa: "Không, những gì tôi nói đều là sự thật. Tôi là một nhà tiểu thuyết. Từ góc độ nào đó, tôi là người tạo ra thế giới mà các bạn đang sống. Các bạn đều là nhân vật của tôi――"

Anh ta nhìn những gương mặt quen thuộc mà xa lạ ở phía đối diện, bất lực vò đầu bứt tóc, đột nhiên hai mắt sáng ngời: "Đúng vậy, dựa theo quy luật tên tác phẩm của nhà văn lỗi lạc. Vậy thì tên của nhà văn lỗi lạc chính là tên của dị năng lực, tôi hẳn là cũng có Dị năng lực • Văn Hào Dã Khuyển!"



Ánh sáng vàng lóe lên, và những con người đứng đối diện với Asagiri Kafka đều biến thành những con... chó.



Asagiri Kafka: "..."

Chúng chó: "..."

Gâu gâu gâu gâu!

Mặc dù Asagiri Kafka nghe không hiểu nhưng cũng biết đây là đang mắng anh ta.

Nhìn một đám chó nhe răng cáu kỉnh về phía mình, anh ta khóc không ra nước mắt: "Dazai cứu tôi!"

*

Ngay khi cái tên quen thuộc vừa vang lên, tiếng sủa lập tức dừng lại. Toàn bộ đều ngẩng đầu nhìn người đứng đầu Port Mafia mặc đồ đen đang bước ra từ trong bóng tối.

Bởi vì trước đó nhảy khỏi tòa nhà nên khăn quàng đỏ cùng áo khoác đen đều rớt xuống hết. Hiện tại Dazai Osamu chỉ mặc một bộ đồ màu đen vừa vặn, bởi vì quá vừa vặn nên thân hình gầy gò cùng vòng eo mảnh khảnh lộ ra trước mắt mọi người.

Port Mafia hầu như không bao giờ lộ mặt trước tất cả mọi người. Không phải là bộ mặt hung ác xấu xa của nhân vật phản diện trong truyền thuyết, mà là dung mạo thanh tú, tuấn mỹ. Vốn dĩ anh ta là tóc đen da trắng, mắt phải được quấn băng trắng chỉ để lộ một con mắt màu diều, gương mặt và cánh môi nhợt nhạt. Trong thế giới màu mắt của mọi người thì anh ta nhợt nhạt, nhưng trong mắt của những con chó đó thì anh ta nồng đậm rực rỡ.



Dazai Osamu rơi xuống đã bị Asagiri Kafka cứu. Là người duy nhất nhìn thấy sự thật của thế giới, anh đương nhiên hiểu rằng Asagiri Kafka đang nói sự thật.

Chỉ là không ngờ tới dị năng lực của anh ta vậy mà...

"Tôi ghét chó." Dazai Osamu thở dài: "Nếu muốn chứng minh thân phận của mình, tại sao anh không nhờ thám tử của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang?"

Thám tử đội mũ híp mắt chó gật gật đầu, đồng thời không nhịn được mà vẫy đuôi.



Asagiri Kafka ngay lập tức ngồi xuống và ôm lấy chân Dazai Osamu: "Dazai. QAQ"

Dazai Osamu hiểu ý, cúi đầu nhìn mười mấy con chó đang đồng loạt nhìn mình rồi lẩm bẩm: "Cảnh tượng này còn đáng sợ hơn cả Địa Ngục!!"

Anh cùng bầy chó chịu đựng sự chán ghét, dùng những ngón tay lạnh lẽo của mình lần lượt xoa đầu từng con một ―― "Nhân Gian Thất Cách".



Không đợi Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt và Trụ sở Thám Tử Vũ Trang bày ra vẻ kinh ngạc trước khả năng hóa giải tất cả các loại năng lực dù mạnh tới đâu của thủ lĩnh Port Mafia, Dazai Osamu vẫy vẫy tay và đứng sang một bên ― tất nhiên không phải bên phía Port Mafia mà là đứng sau Asagiri Kafka nha.

Cho dù là 'Văn Hào Dã Khuyển' hay là 'Nhân Gian Thất Cách' thì hai dị năng lực này cũng đủ sức làm Port Mafia ở bên ngoài phải dừng lại. Bọn họ theo bản năng tránh né vị thủ lĩnh trẻ tuổi này, thái độ ôn hòa và nói nhiều hơn: "Anh Asagiri, sao anh lại đưa chúng tôi đến đây?"

Asagiri Kafka nhờ có sự chống lưng từ Dazai Osamu cuối cùng cũng nói ra câu tiếp theo: "Tôi tìm mọi người tới để đóng phim."

"Đóng phim?!"



"Đúng vậy, trong trường quay này, trừ tôi, mọi người đều có một điểm chung." Asagiri Kafka thần bí hề hề nói: "Điều đó thực sự khiến tôi ngạc nhiên và tôi rất vui ― các bạn đều không thích Dazai Osamu."

Tuy rằng mọi người đều đã trả lời câu hỏi này trước khi vào đây, nhưng thật sự có hơi xấu hổ khi nói điều này trước mặt Dazai Osamu. Tanizaki Naomi núp ngay sau lưng anh trai mình, Hirotsu Ryuurou siết chặt găng tay của mình, Nakajima Atsushi ngẩng đầu lên muốn trả lời. Chính là tầm mắt nhìn đến Dazai Osamu khoác một bộ dạng lạnh lùng, Nakajima Atsushi đột nhiên nhớ ra rằng đàn anh Dazai cũng không thích chính mình!



"Tôi không rõ điểm giống nhau ở đây có nghĩa là gì." Kunikida Doppo cảnh giác nhìn hai người phía đối diện. Chẳng lẽ bởi vì họ không thích vị thủ lĩnh này của Port Mafia, cho nên ngay lập tức một lần mang hết bọn họ bắt đến đây sao?

Asagiri Kafka nhìn Kunikida Doppo một cái, hơi phiền muộn: "Thật ra, là như vầy."



" 《 VĂN HÀO DÃ KHUYỂN 》 là một cuốn tiểu thuyết do tôi viết. Hiện nó đang được xuất bản nhiều kỳ. Mạch truyện chính là Nakajima Atsushi, một thanh niên bị đuổi ra khỏi trại trẻ mồ côi và đang trên bờ vực của cái chết vì sắp chết đói, đến Yokohama. Nhân vật với tên gọi của một nhà văn xuất hiện trên sân khấu, sở hữu năng lực vượt ngoài tầm của con người. Cuộc chiến của tất cả nhân vật mang tên nhà văn với dị năng lực bắt đầu từ đây!"

Nakajima Atsushi: "À... Vậy tôi là nhân vật chính... sao?"

"Đúng vậy! Dòng chảy này chính là sự trưởng thành của cậu, Atsushi." Asagiri khi nói về tác phẩm của chính mình cũng thay đổi: "Tôi đã bán bản quyền của bản chuyển thể truyền hình cách đây một thời gian, nhưng biên tập viên nói với tôi rằng kịch bản và việc công khai là nghiêm túc đấy. Nó không khớp!"



"Tôi lật lại các tác phẩm được đăng nhiều kỳ trước đây của mình và thấy rằng kịch bản đã được thay đổi! Dựa trên thế giới nguyên bản do tôi tạo ra, có hàng chục nghìn thế giới song song đã được hình thành và mỗi thế giới sẽ phát triển. Đến cuối cùng, tất cả các bạn đều sẽ yêu Dazai Osamu! Không thay đổi!" Asagiri Kafka rơm rớm nước mắt. " 《 VĂN HÀO DÃ KHUYỂN 》 của tôi là bộ phim hành động, chứ không phải là phim đam mỹ... Hu...hu..."

"Cho dù mọi người toàn thích đàn ông, thì tôi chỉ thích mỗi Naomi thôi." Tanizaki Junichirou trầm giọng nói. Đây là lần đầu tiên Tanizaki Naomi được anh trai chủ động thể hiện tình cảm trước mặt mọi người, cô liền bám dính trên người Tanizaki Junichirou không chịu xuống.



Cả khuôn mặt của Kunikida Doppo đều nóng ran: "Gì mà toàn thích đàn ông, anh có ý gì? Theo lý tưởng của tôi thì bốn năm sau tôi sẽ gặp được một người phụ nữ!"



"À, có một thế giới mà ba người các cậu đều ở bên nhau..." Asagiri Kafka nhìn anh em nhà Tanizaki nháy mắt liền cứng đờ. Anh ta không quan tâm liền nói tiếp, quay lại chỉ vào những người khác và đếm từng người một: "KuniDaz, RanDaz, FukuDaz, OdaZai, AnDaz, AtsuDaz, AkuDaz, KouDaz, AkiDaz, KyouDaz, GinDaz,..."

Mọi người: "..."

Dazai Osamu: "... Ơ này, sao tôi toàn ở bên phải vậy?"

"Làm sao tôi biết được!" Asagiri Kafka rất hào hứng: "Vẫn còn có rất nhiều thế giới. Cậu thậm chí có thể biến thành tiên cá, thần sông, mèo, cáo, người song // tính, thậm chí là cả khả năng làm omega (ABO),..."

Nhớ lại những cái đó anh ta liền có chút nhói, Asagiri Kafka châm một điếu thuốc, phun ra làn khói mang theo tâm trạng thăng trầm: "Ừm ― thế giới duy nhất gần đây nhất với cuốn tiểu thuyết của tôi, mọi thứ vẫn ổn cho đến khi kết thúc chương 'Together', cậu giơ áo vest và, yo, ra là Yokohama à ~ "

Dazai Osamu: "..."

Sinh ra làm người, tôi thật sự biết ơn.

*

"Dazai, cậu đã dùng 'The Book' để thấy trung tâm thế giới, nhưng cậu chỉ mới thấy được một trong số chúng thôi." Asagiri Kafka nói: "Nơi này cũng không phải là thế giới duy nhất Oda Sakunosuke sống và viết tiểu thuyết, nhưng tôi đã tìm thấy thế giới duy nhất, thế giới mà tất cả mọi người đều không yêu Dazai Osamu."



Nghe thấy tên của mình, Oda Sakunosuke ngẩng đầu lên liếc nhìn Asagiri Kafka, nhưng lại vô tình đối diện với cái nhìn của vị thủ lĩnh áo đen của Port Mafia, bắt gặp ánh mắt lo lắng.

Dazai Osamu không quan tâm đến ánh mắt của người khác khi họ nghe nói rằng anh đã sử dụng 'The Book', nhưng anh không dám để Oda Sakunosuke biết sự thật ―― anh đã làm hết tất cả, chưa bao giờ yêu cầu Oda Sakunosuke biết ơn cùng cảm tạ.



Vị thám tử lừng danh vẫn luôn không lên tiếng không biết từ khi nào đã đeo mắt kính lên,"hừ" lớn một tiếng: "Vậy hướng đi của thế giới này là do anh hay Dazai Osamu điều khiển?"

Vấn đề này cực kì nhạy cảm. Hiện tại ai cũng là con cưng cả, bây giờ mới biết bản thân chỉ là nhân vật do người khác viết ra. Quá khứ đau thương mới là yêu cầu cần thiết của nhân vật, chờ mong tương lai là hướng đi của mạch truyện, và thậm chí hiện tại đang phải phát triển theo mong muốn của người khác.



Khuôn mặt Dazai Osamu không chút biểu cảm, trong khi trên mặt Asagiri Kafka lộ ra vẻ nghi hoặc.

Hai người họ hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng ở thời điểm này họ thể hiện những tính chất đặc biệt giống nhau ― sự thờ ơ và xa cách của những kẻ trên trời nhìn xuống thế giới của người phàm.



Edogawa Ranpo mở to đôi mắt xanh lá cây lên tiếng: "Kiêu ngạo thật đấy. Tùy ý thay đổi quỹ đạo sống của người khác, tự cho chúng tôi cái kết tốt nhất sao? Ha ha thành viên của Port Mafia, không, thành viên của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, Dazai Osamu?"

Dazai Osamu trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên vị thám tử lừng danh đối mặt với mình gọi thẳng tên anh không chút câu nệ: "Anh Ranpo, thế giới này chính là giải pháp tốt nhất."

"Dazai, đầu óc cậu cũng không tệ lắm, nhưng cậu còn kém xa anh Ranpo đây. Cậu có thể đi đến chỗ này là do cố tình gạt anh Ranpo." Edogawa Ranpo chậm rãi tháo mắt kính: "Chờ sau khi ra khỏi đây, bằng bản lĩnh của cậu."



Dazai Osamu khẽ cười, nhưng không đáp lại.

Ra khỏi đây sao?

Sau khi ra khỏi đây, tự nhiên anh sẽ tiếp tục rơi xuống.

Đến nơi anh muốn đến vào lúc hoàng hôn.

Thật xa, ở điểm xa nhất mà con người có thể đứng. Cuối cùng, ngoài khả năng sinh tồn, đến một nơi mà không ai có thể với tới.



"Vậy làm sao chúng tôi mới có thể thoát ra khỏi đây?" Sakaguchi Ango phá vỡ tình hình căng thẳng và đặt ra câu hỏi quan trọng nhất vào lúc này.

Asagiri Kafka vỗ tay: "Vậy thì, ngay lập tức phiền các cậu diễn theo kịch bản của tôi."

"Cảnh đầu tiên của 《 VĂN HÀO DÃ KHUYỂN 》, Dazai, Chuuya mười lăm tuổi."









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro