【Chương 2】
Từ khi Diệp Vũ phụng mệnh đi về phía bắc để chống lại Bắc Khuyết, tin chiến thắng liên tiếp báo về, tuy nhiên giữa lúc năm mới đang đến gần, bỗng truyền đến tin tức nói rằng Diệp Vũ không chấp hành mệnh lệnh của hoàng đế, trì hoãn trước trận chiến đến nỗi trễ nãi quân cơ, thả tàn quân của Bắc Khuyết đi. Bệ hạ vô cùng tức giận, giao trách nhiệm cho Thanh vương điều tra kỹ lưỡng sự việc.
Mùa xuân năm Thái An đế thứ mười ba, sau khi được Hình Bộ và Đại Lý Tự kiểm tra xác minh, Diệp Vũ cấu kết cùng Bắc Quyết, thông đồng với địch phản quốc, toàn bộ Diệp gia bị bắt giam vào đại lao. Thái An đế sai người tới Bắc Cương áp giải Diệp Vũ hồi kinh để xét xử nhưng Diệp Vũ bất kham chịu đựng sự vũ nhục này, sợ tội tự sát. Toàn bộ Diệp gia bị kết án chém đầu, nam đinh dưới mười ba tuổi bị lưu đày phương bắc, tất cả nữ quyến bị bắt vào Giáo Phường Tư làm nô lệ.
Cổng lớn phủ tướng quân ngày xưa uy phong lừng lẫy giờ đây bị dán lên hai giấy niêm phong trắng, Bách Lý Đông Quân ngơ ngác nhìn vệ binh mặc nhuyễn giáp dán xong giấy niêm phong rời đi, y liền chạy đến trước cửa Diệp phủ từ khe hở cố gắng nhìn vào bên trong, nỗ lực tìm kiếm thân ảnh của Diệp Vân ở xung quanh. Nhưng Diệp Vân đã mang gông xiềng nặng nề trên thân, cùng những người khác của Diệp gia bị lưu đày bắc địa. Bách Lý Đông Quân làm sao có thể tìm được hắn đây?
Cuối cùng, Bách Lý Đông Quân thất hồn lạc phách trở về nhà, ngồi xổm ở trên thềm đá, ba ngày ba đêm không nói một lời. Ôn Lạc Ngọc nhìn thấy mà vô cùng đau lòng, lại không biết nên giải thích như thế nào với tiểu nhi tử chuyện gì đã xảy ra với trúc mã của y.
Diệp An Thế nhìn Bách Lý Đông Quân không ăn không uống, chỉ ngồi ngẩn ngơ, hắn đau lòng không thôi, nhẹ giọng nói: "Nương hiện tại nhất định cực kỳ khổ sở."
Tiêu Sắt khe khẽ thở dài, "Nhưng lúc này còn chưa phải là thời điểm y khổ sở nhất."
Tư Không Thiên Lạc nhìn hắn một cái, minh bạch ý tứ của hắn, thanh âm không khỏi có chút nghẹn ngào, "Không dám tưởng tượng được nương làm sao có thể chấp nhận, mất đi rồi lại tìm thấy, tìm được rồi thì lại mất đi, loại đau đớn này, là đau triệt nội tâm." Tư Không Thiên Lạc lập tức có thể lý giải tại sao Bách Lý Đông Quân sau này lại tiêu cực sa sút như vậy.
Tiêu Lăng Trần trầm mặc không lên tiếng. Trong lòng hắn vẫn luôn oán giận nương đối với hắn và cha thật tàn nhẫn, lại chưa từng nghĩ tới từ thị giác của nương chứng kiến hết thảy, mọi việc lại khác nhau như thế. Hắn cũng không khỏi đồng cảm với nương và Diệp Đỉnh Chi, một đôi khổ mệnh uyên ương.
Lôi Vô Kiệt thấy mọi người đều im lặng, bầu không khí có chút nặng nề, suy tư hơn nửa ngày muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn không được mà khó hiểu nói: "Sao các ngươi lại cảm thấy đại thành chủ hiện tại thích Diệp Vân? Chẳng lẽ y không phải bởi vì bằng hữu gặp chuyện nên đau lòng sao?"
Tiêu Sắt ngẩn người, hít vào một hơi nói: "Nói như vậy... tựa hồ cũng không sai. Chúng ta là từ kết quả sau này suy luận tới hiện tại, mới cảm thấy y thích Diệp Vân. Tiểu hỗn đản nói đúng, lúc này chỉ sợ tình cảm của Bách Lý thành chủ đối với Diệp Vân giống như một người bạn mà thôi."
Tư Không Thiên Lạc gật gật đầu, "Vậy mối tình đầu của nương... là một người khác?" Nói rồi, nàng nhìn về phía Đường Liên.
Đường Liên vội nói: "Đừng nhìn ta, ta cái gì cũng không biết!"
Diệp An Thế lau lau khóe mắt, nhẹ nhàng cười: "Ta nghĩ chúng ta sẽ sớm biết thôi."
Mùa hạ Thái An đế thứ mười ba, phụ tử Trấn Tây Hầu tiêu diệt Tây Sở, khải hoàn hồi triều. Thái An đế đích thân ra khỏi thành nghênh đón, bá tánh muôn người đều đổ xô ra đường, hoan nghênh khắp mọi ngõ hẻm. Thái An đế muốn sắc phong Bách Lý Lạc Trần làm Trấn Quốc công, Bách Lý Lạc Trần nhất quyết từ chối, Thái An đế đành phải thôi. Cuối hạ, dư nghiệt Tây Sở quấy nhiễu biên giới phía Tây, Trấn Tây Hầu viết thư xin lệnh đi dẹp loạn. Thái An đế biết được tâm ý này, hiểu rõ không thể giữ người, đành phải chấp nhận ra thánh chỉ cho phép cả nhà Bách Lý gia rời đi, cũng đem Càn Đông thành và mười quận huyện phụ cận ban cho Bách Lý Lạc Trần.
Nhìn Bách Lý Đông Quân được Ôn Lạc Ngọc bế lên xe ngựa, đoàn xe cuồn cuộn nối dài từ cửa phủ rời đi, Tiêu Vũ cảm thán nói: "Xét theo tính cách của hoàng gia gia, ta cho rằng ngài sẽ bắt tổ mẫu và mẫu thân làm con tin, không ngờ ngài lại thật sự để cả nhà Trấn Tây Hầu rời khỏi Thiên Khải."
Tiêu Sắt nói: "Ít nhất là vào lúc này, hoàng gia gia thật sự tin tưởng Trấn Tây Hầu."
Diệp An Thế nhếch môi cười lạnh nói: "Đều cùng là trong tay nắm binh quyền quan trọng, hắn lại đa nghi như vậy, sao có thể bên trọng bên khinh? Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Tiêu Lăng Trần gật đầu, "Vậy nên Trấn Tây Hầu tình nguyện xin thánh chỉ rời khỏi Thiên Khải, tránh xa trung tâm của vòng tròn quyền lực, làm một Hầu gia nhàn rỗi không cần phải tranh giành đấu đá, môi hở răng lạnh a."
Đã đến thành Càn Đông, Bách Lý Đông Quân vẫn luôn im lặng mãi, khiến Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong lo lắng đến mức cấp tốc truyền thư cho Ôn Hồ Tửu. Ôn Hồ Tửu thậm chí tự mình đi đến Dược Vương Cốc mời Tân Bách Thảo xem bệnh cho Bách Lý Đông Quân. Nhưng sau khi Tân Bách Thảo khám xong, lại chẩn đoán Bách Lý Đông Quân là tâm bệnh, tìm thứ gì đó khiến y chuyển dời sự chú ý là được. Bách Lý Thành Phong nghĩ đến y yêu nhất là ủ rượu, vì thế rất tận tâm mời rất nhiều lão sư tới dạy y ủ rượu nhưng Bách Lý Đông Quân vẫn không có chút hứng thú, chỉ im lặng ngồi ngẩn ngơ, khiến người làm cha như hắn lo lắng đến vò đầu bứt tóc.
Thấy vậy, Diệp An Thế cũng có chút khó hiểu, "Chuyện đó cũng đã qua nửa năm rồi, nương vẫn còn ám ảnh nhớ mãi không quên như vậy sao? Chỉ sợ đây không phải là tình cảm đối với bằng hữu bình thường đi."
Tư Không Thiên Lạc nói: "Nhưng ta không nghĩ đại sư tôn chỉ mới tám tuổi đã biết cái gì gọi là thích."
Ngay lúc Bách Lý Thành Phong lo lắng đến mức không biết phải làm sao, Bách Lý Đông Quân đột nhiên bừng bừng sức sống trở lại, mỗi ngày đều trêu mèo chọc chó, so với khi ở Thiên Khải còn quậy phá hơn gấp mười lần. Hắn mới hậu tri hậu giác, Bách Lý Đông Quân nơi nào còn đắm chìm ở bi thương, rõ ràng là vì vừa đến Càn Đông thành còn lạ chỗ, chưa thích ứng kịp, không biết đi phá làng phá xóm như thế nào thôi.
"Lạc Ngọc, nàng đừng cản ta, hôm nay ta không thể không đánh nó!" Bách Lý Thành Phong nổi giận đùng đùng. Hắn tức tối như thế là vì Bách Lý Đông Quân đem hoa xà của Ôn Lạc Ngọc bỏ vào túi nước của hắn. Hắn hỏi y vì sao làm như vậy, y nói y muốn ủ xà tửu. Có ai lại lấy rắn độc đem đi ủ rượu sao? Mà con rắn còn đang sống nhăn răng! Nó rõ ràng là muốn độc chết cha của nó mà!
Ôn Lạc Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng nhi tử cũng trở nên khoẻ mạnh thích bày trò nghịch ngợm như trước, liền ngăn cản trượng phu không được đánh nhi tử của nàng, doạ nạt cũng không được. Ôn Lạc Ngọc mày liễu dựng ngược, "Chàng dám sao! Chàng đánh con trai của ta, ta liền đánh chàng." Nói rồi Ôn Lạc Ngọc liền một chưởng bổ về phía Bách Lý Thành Phong. Bách Lý Thành Phong làm sao có thể động thủ với thê tử, vì thế đành phải lui về phía sau, bất đắc dĩ nói: "Lạc Ngọc à, mẹ hiền chiều hư con. Đông Quân đã tám tuổi rồi, không thể để nó tiếp tục như vậy mãi."
"Vậy ta mời tiên sinh về dạy Đông Quân, dù sao chàng cũng không được đánh nó. Đe dọa nó càng không được!"
Bách Lý Thành Phong đành phải thôi.
Bách Lý Đông Quân không thích tập võ, nhưng so với quy quy củ củ ngồi ở án thư đọc sách, y càng tình nguyện ở trong sân đánh quyền hơn. Vì thế, Ôn Lạc Ngọc mời tới cho y một vị quyền sư tên Vương Bá Thiên, hy vọng y có thể học được một bộ quyền pháp tốt. Nhưng mà, trong khi Vương Bá Thiên uống nước, Bách Lý Đông Quân liền bỏ chạy. Ngày thứ hai, y trực tiếp lấy rượu dụ dỗ Vương Bá thiên, Vương Bá Thiên chỉ uống một ngụm liền muốn ngừng mà không được, uống liên tục hai vò, say bét nhè thành bãi bùn nhão, sao còn có thể dạy Bách Lý Đông Quân luyện quyền. Vì thế đến ngày thứ ba, hắn đã bị Ôn Lạc Ngọc đuổi đi.
Đuổi đi Vương Bá Thiên, Ôn Lạc Ngọc lại mời tới Bắc đao La Tam Thành. Thấy Bách Lý Đông Quân hai mắt phát sáng nhìn đao của La Tam Thành, nàng cho rằng lần này có hy vọng rồi. Nhưng mà, kết quả còn tệ hơn, tên La Tam Thành này chính là bợm rượu, còn không cần Bách Lý Đông Quân dụ dỗ, tự hắn đã đem rượu Bách Lý Đông Quân giấu đi uống sạch. Ôn Lạc Ngọc giận dữ mà hạ Ôn gia huyết móng vuốt lên người hắn, La Tam Thành cả người ngứa ngáy trốn chạy khỏi Càn Đông thành.
Đám người Tiêu Sắt ôm bụng cười ngặt nghẽo, đặc biệt Lôi Vô Kiệt cười khoa trương nhất.
"Ha ha ha ha, ai có thể nghĩ ra. Thiên hạ đệ nhất Tửu tiên khi còn nhỏ vì để không luyện võ mà xài hết bảo bối vốn liếng." Lôi Vô Kiệt cười đến chảy nước mắt.
Đường Liên vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Như này không phải càng khó chịu hơn sao? Người khác liều sống liều chết khổ luyện nhiều năm, đều không bằng y đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày luyện được tốt."
Tiêu Sắt mỉm cười nói: "Quả thật rất khó chịu."
Tiêu Lăng Trần liếc mắt nhìn hắn, "Kẻ có võ học thiên phú kỳ tài giống ngươi không cần phải cảm thán như vậy đi."
La Tam Thành đi rồi, Ôn Lạc Ngọc mời tiểu thư Tô Mộ Khanh tới dạy Bách Lý Đông Quân chân pháp. Tô Mộ Khanh cô nương nhìn ôn ôn nhu nhu, nhưng lại là một lão sư nghiêm khắc. Mặc kệ Bách Lý Đông Quân làm nũng làm nịu như thế nào, nàng đều không dao động. Bách Lý Đông Quân đành phải thành thành thật thật luyện ba ngày chân pháp, nhưng sau khi kết thúc ngày thứ ba, Tô Mộ Khanh cũng bị Ôn Lạc Ngọc mời đi rồi. Bởi vì Tô Mộ Khanh tới ba ngày, Bách Lý Thành Phong liền chạy tới trong viện của Bách Lý Đông Quân ba ngày, nói hoa mỹ là giám sát, trên thực tế là làm cái gì, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Lôi Vô Kiệt càng vui vẻ, "Nhìn không ra luôn, Thế tử gia vẻ mặt chính trực cũng phong lưu như vậy."
"Lúc hắn còn trẻ đã phong lưu hơn như vậy gấp trăm lần ấy chứ." Bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm già nua.
Mọi người giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão nhân đầu bạc không biết từ khi nào đứng ở bên cạnh bọn họ. Hắn mặc một bộ áo bào trắng, phía sau lưng viết ba chữ thật lớn: "Độc chết ngươi."
"Ôn... Ôn tiên sinh!" Đường Liên hơi lắp bắp nói. Đường Môn và Ôn gia đều nhờ tài dùng độc nổi tiếng trên giang hồ, đối với lão tiền bối như vậy, bọn họ thân là vãn bối không thể không tâm sinh kính sợ.
Ôn Hồ Tửu hòa ái mà nhìn Đường Liên, mỉm cười nói: "Ngoan, con nên gọi ta là cữu cữu."
"Cữu... Cữu cữu." Đường Liên thấp giọng mà gọi một tiếng.
Tiêu Sắt sờ sờ cằm, thầm nghĩ: Đây rốt cuộc là cơ chế gì, là ai muốn tới liền tới sao? Hay là vì một nguyên nhân nào đó, sẽ đặc biệt đưa từng người tới nơi này?
Cứ để Bách Lý Đông Quân ở nhà leo nóc lật ngói suốt cũng không phải chuyện tốt, Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong tính toán, trong gia quyến của Phá Phong quân có không ít hài tử tuổi tác cùng Đông Quân không sai biệt lắm. Thay vì mời tiên sinh tới nhà dạy riêng cho Đông Quân, không bằng mở một trường quân đội, để y với hài tử xêm xêm tuổi cùng nhau đọc sách tập võ, nói không chừng còn có thể giúp y tìm được một bằng hữu như Diệp Vân, làm y ngoan ngoãn học chút bản lĩnh.
Hai cha con đều cho rằng đây là phương án hay, trường quân đội rất nhanh được thành lập. Nhưng mà, sự tình không tiến triển giống như bọn họ hy vọng. Bách Lý Đông Quân tuy rằng bị đưa đi quân đội, nhưng y hoàn toàn không thể hoà hợp với mọi người.
Giờ giải lao, các hài tử khác cưỡi ngựa dùng gậy trúc chơi trò đánh giặc vô cùng vui vẻ. Y lại ngồi xổm trên mặt đất ngắm kiến. Đột nhiên, Bách Lý Đông Quân xoay người chạy đi đâu đó.
Lôi Vô Kiệt hiếu kỳ nói: "Y đi đâu vậy?"
Ôn Hồ Tửu hiểu rõ cười, "Nó nhất định lại nghĩ ra trò gì kì quái."
Chỉ chốc lát sau, Bách Lý Đông Quân ôm một cái ấm sành trở về, tản ra một cỗ mùi thơm nhàn nhạt.
Lôi Vô Kiệt hít sâu một ngụm nói: "Là mật ong!"
Sau đó, mọi người liền thấy Bách Lý Đông xối mật ong ở trước mặt lũ kiến, vừa đi vừa xối, dẫn đường cho đám kiến hướng tới phòng học. Cuối cùng, y đổ một lượng lớn mật ong trên ghế của tiên sinh.
Lôi Vô Kiệt đã biết y muốn làm gì, nhịn không được cười nói: "Nghịch quá đi. Lát nữa, tiên sinh sợ là muốn đánh y bầm mông."
Tiêu Sắt cười nói: "Y là người sẽ ngoan ngoãn chịu phạt sao?"
Ôn Hồ Tửu ý cười càng sâu, nếp nhăn nơi khoé mắt càng hiện rõ.
Sau khi thành công dẫn dụ nguyên đàn kiến lên tới trên ghế tiên sinh, Bách Lý Đông Quân lập tức tiêu huỷ "chứng cứ phạm tội".
Tiếng trống đồng vang lên, bọn nhỏ đổ mồ hôi đầm đìa mà chạy mau về phòng học, ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình. Không bao lâu sau, một vị tiên sinh nho nhã trẻ tuổi cầm mấy quyển thư đi vào, đứng yên bên cạnh ghế, nhíu mày, lại không hề tức giận. Mà là đi đến trước bàn, mở sách ra, trực tiếp giảng bài. Hắn căn bản không để ý tới đám kiếm đen nghìn nghịt đang ăn mật ong ở trên ghế kia.
Phía dưới bục giảng, gương mặt trắng nõn tươi cười của Bách Lý Đông Quân đã nhăn thành cái bánh bao.
Tiêu Lăng Trần cười nói: "Đùa dai sợ nhất chính là người ta căn bản không để bụng ngươi. Vị tiên sinh này cũng thật cao tay."
Ôn Hồ Tửu uống lên ngụm rượu, cười nói: "Trần Nho tiên sinh của học viện Tiền Sơn, thế vẫn chưa tính là cao tay đâu."
Mọi người đều sửng sốt, hoá ra người thanh niên kia chính là Trần Nho tiên sinh!
Bách Lý Đông Quân vốn là muốn trêu chọc tiên sinh, làm tiên sinh nổi giận, phạt y đi ra ngoài đứng là y có thể chạy trốn rồi. Ai ngờ tiên sinh không thèm chấp nhặt chút thủ đoạn này, hoàn toàn phớt lờ y. Y tức giận mà nằm dài trên mặt bàn, nhúng nước mực vẽ rùa đen nhỏ lên giấy trong sự nhàm chán.
Trần Nho bước đến bên cạnh Bách Lý Đông Quân, gõ gõ bàn của y, cười ôn hoà nói: "Tiểu công tử, quân tử ngồi có tướng ngồi, đứng có tướng đứng. Nếu cậu cảm thấy lớp học của ta không thú vị, muốn vẽ rùa đen, cũng mời cậu ngồi thẳng dậy mà vẽ nha."
Lời vừa nói ra, mấy hài tử khác đều bật cười. Bách Lý Đông Quân chu chu miệng, giận dỗi nhìn Trần Nho, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng lên.
Đường Liên không khỏi buồn cười, "Thì ra trên đời này còn có người có thể khống chế sư phụ."
Buổi sáng là Trần Nho dạy Nho giáo và lý luận quân sự, Bách Lý Đông Quân không tìm được cơ hội trốn thoát. Buổi chiều học cưỡi ngựa bắn cung, lại cho y thừa thời cơ. Trong lúc võ sư phụ dạy các hài tử khác cưỡi ngựa, Bách Lý Đông Quân hai chân kẹp chặt yên ngựa, cưỡi Liệt Phong xông ra ngoài. Chớp nhoáng đến độ võ sư phụ vội vàng hô: "Mau báo cho Trần phó tướng, tiểu công tử chạy rồi!"
Đám nhỏ Tiêu Sắt đã thầm dự đoán Bách Lý Đông Quân sẽ còn làm ra chuyện xấu, không ngờ y lại trực tiếp bỏ chạy như vậy? Mọi người phục hồi tinh thần, vội vàng đuổi theo.
Bách Lý Đông Quân một đường phóng ngựa phi nước đại chạy như bay, đám người Trần Thăng ở phía sau không ngừng tăng tốc nhưng vẫn không đuổi kịp. Bởi vì con ngựa dưới thân y đang ngồi chính là Liệt Phong thần mã, mặc dù nó còn chưa trưởng thành, tốc độ của ngựa bình thường vẫn không thể sánh bằng.
Bách Lý Đông Quân đối với địa hình Càn Đông thành có thể nói là nắm rõ như lòng bàn tay, y dẫn dắt Trần Thăng và các binh sĩ rẽ trái rẽ phải với các khúc cua ngoằn ngoèo khắp ngõ hẻm, nhanh chóng khiến họ choáng váng. Hơn nữa nhân duyên của y đặc biệt tốt, tiểu thương trên phố đều bao che, yểm trợ y, chỉ hướng khác cho Trần Thăng. Trần Thăng sớm biết rằng những người này và Bách Lý Đông Quân cùng một giuộc, không dám bỏ sót con đường nào, bốn phía đều chia người ra đi tìm y.
Nhưng mà, Bách Lý Đông Quân chạy được nửa đường đã thấy Tiểu Dư Nhi đang muốn đi mua thuốc liền ngăn hắn, đem nhuyễn giáp của mình tròng lên trên người Tiểu Dư Nhi, đưa một túi bạc cho hắn, nhờ hắn cưỡi ngựa của y chạy về phía trước. Bản thân y lập tức bước vào tửu lầu bên cạnh, Trần Thăng cho rằng Tiểu Dư Nhi đó là Bách Lý Đông Quân, vội vàng đuổi theo hắn.
Tiêu Sắt cười nói: "Xem ra binh pháp của y học đến không tồi, biết cố bố nghi trận, còn biết kim thiền thoát xác, ám độ trần thương."
Ôn Hồ Tửu cũng cười gật đầu, "Tiểu tử này thông minh đều dùng để đấu trí đấu dũng với cha của nó. Bách Lý Thành Phong đến bây giờ cũng chưa bị nó làm tức chết, thật là kỳ tích."
Tiêu Vũ nhìn Ôn Hồ Tửu một cái, trong lòng tự nhủ: Tổ phụ không có bị tức chết, nhưng là đau lòng muốn chết.
Bách Lý Đông Quân đi vào tửu lầu liền cao giọng hô to, muốn Hoả Vũ đem ra rượu Quế Hoa Quỳnh cho y. Hoả Vũ nghe tiếng đi ra, mỉm cười giơ tay gõ một cái lên đầu của y, nhẹ trách mắng: "Tiểu hài tử, muốn uống rượu gì?"
Bách Lý Đông Quân ôm đầu, cười hì hì, "Sáng nay trong thư phòng của gia gia ta trộm uống được một chén Quế Hoa Quỳnh mà hoàng đế ở Thiên Khải Thành ban cho. Ta phải nhân lúc dư vị trong miệng còn chưa tan, nhanh nhanh uống thêm mấy chén, nếu không thì lãng phí quá."
"Lại ba hoa ngụy biện rồi, ngươi trốn học đi chơi làm Trần phó tướng chạy khắp phố bắt ngươi, khi nào ngươi mới chịu nghiêm túc học tập làm việc tốt đây?" Hỏa Vũ cười nói, "Chỉ là hôm nay không được. Có khách quý, lão bản nói tửu quán hôm nay đóng cửa không bán."
Bách Lý Đông Quân khịt mũi, "Ta cũng không đòi hắn bắt ta. Là vị khách quý nào vậy?"
Một giọng nói vang lên, "Là sư phụ của ta."
Lúc này Bách Lý Đông Quân mới nhìn thấy một tiểu thư đồng đang ngồi trong góc, bên dưới chân để một rương sách lớn. Y đi về phía tiểu thư đồng kia, tò mò hỏi: "Sư phụ của ngươi là ai a?"
"Ngã bản trích tiên nhân, thừa phong lạc nhân gian. Thủ trì bạch ngọc trượng, tuý mộng đăng cao lâu." Tiểu thư đồng thì thầm.
Đường Liên nhìn tiểu thư đồng, chần chừ một chút nói: "Đứa trẻ này... Chẳng lẽ là Nho Kiếm tiên?"
Tư Không Thiên Lạc gật gật đầu, "Hắn hẳn đang nói tới sư công đi. Nhưng sao ta lại không biết Nho Kiếm tiên cũng là đệ tử của sư công?"
Bách Lý Đông Quân gãi đầu, "Có nghĩa là gì?"
"Ta nói ngươi cũng không hiểu." Tiểu thư đồng xoay người từ rương đựng sách lấy ra một bình ngọc nhỏ đưa cho Bách Lý Đông Quân, "Vừa nãy nghe ngươi nói tới rượu Quế Hoa Quỳnh, sư phụ cho ta một chút, ta không nỡ uống, tặng cho ngươi. Xem như là bồi thường vì đã quấy nhiễu nhã hứng của ngươi."
Bách Lý Đông Quân nhận lấy rượu, hưng phấn nói: "Ngươi cũng thích uống rượu?"
Tiểu thư đồng gật gật đầu, lại thì thầm: "Tiểu bạch liên phù tam thập bôi, chỉ tiêm hạo khí hưởng xuân lôi."
Bách Lý Đông Quân nhíu mày, "Ngươi nhất định phải nói chuyện như vậy sao?"
Tiểu thư đồng thở dài, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tiếp tục đọc sách.
Bách Lý Đông Quân đang muốn nói gì đó, Hoả Vũ bỗng nhiên nói: "Tiểu công tử, Trần phó tướng đang tới đây."
Bách Lý Đông Quân vội vàng đứng lên đối tiểu thư đồng nói: "Ta tên là Bách Lý Đông Quân, nếu ngày mai ngươi chưa đi, đến Hầu phủ tìm ta, ta mời ngươi uống rượu ta nhưỡng."
Dứt lời y liền trèo cửa sổ đào tẩu.
Diệp An Thế thấy Tạ Tuyên vẫn đang nhìn theo bóng dáng Bách Lý Đông Quân vừa rời đi đến xuất thần, bất đắc dĩ nói: "Nương sao có thể đối với ai cũng gieo tương tư như vậy."
Ôn Hồ Tửu cười nói: "Ha ha ha, có gì kỳ lạ đâu. Tiểu Đông Quân của chúng ta trời sinh liền rất hấp dẫn người khác."
Bách Lý Đông Quân đạp ngói mà chạy, Trần Thăng vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy y, vội vàng bay lên mái hiên đuổi theo y. Mắt thấy sắp bị bắt kịp, Bách Lý Đông Quân hoảng hốt không nhìn đường mà nhảy vào một cái sân, "Ui da" hai tiếng liền không có động tĩnh.
Đám người Tiêu Sắt vội vàng leo lên trên tường viện, đã thấy Bách Lý Đông Quân hôn mê nằm trên cánh hoa rơi đầy mặt đất. Trong viện kia có một cây hoa quế thật lớn, một vị trung niên bạch y tóc bạc, tiên khí phiêu phiêu đang tự rót rượu uống.
"Đây là..." Thiên Lạc nhẹ giọng nói, "Nho tiên Cổ Trần? Ta nghe cha nói, kỹ thuật ủ rượu của đại sư tôn chính là học từ vị này."
Ôn Hồ Tửu gật đầu nói: "Không sai. Có điều ta nói này Thiên Lạc, con giận nương của con vậy à, sao vẫn còn gọi nó là đại sư tôn vậy?"
Tư Không Thiên Lạc hít sâu một hơi nói: "Con không có giận người, cũng không trách người. Chỉ là... thói quen thôi ạ."
Ôn Hồ Tửu cười nói: "Cũng được. Dù kêu thế nào cũng chỉ là một người thôi, đã thành thói quen thì muốn gọi như thế nào liền gọi như vậy đi."
Bách Lý Đông Quân ngủ một giấc, khi tỉnh lại trời đã sớm chập tối. Y xoa đôi mắt từ trên mặt đất ngồi dậy, nhìn Cổ Trần sửng sốt một hồi lâu, ngơ ngác hỏi: "Người là thần tiên sao? Ta đã chết rồi ư?"
Diệp An Thế nhịn không được cười, "Nương thật đúng là đáng yêu."
Cổ Trần cũng bị Bách Lý Đông Quân chọc cười, ôn nhu nói: "Ngươi đã ngủ lâu như vậy, còn không trở về, người nhà sẽ lo lắng."
Bách Lý Đông Quân đứng lên, nhìn xung quanh một vòng, ngây ngô nói: "Làm sao để đi ra ngoài ạ? Lúc ta vừa mới rơi xuống giống như đụng trúng cái gì, trèo tường đi ra ngoài sẽ không lại va vào đi?"
Cổ Trần vung tay áo lên, ở góc tường xuất hiện một cánh cửa nhỏ. Bách Lý Đông Quân khiếp sợ cực kỳ, dùng lực xoa dụi đôi mắt, quay đầu nhìn về phía Cổ Trần, "Người còn nói người không phải thần tiên!"
Cổ Trần khẽ mỉm cười, trong nháy mắt, cây hoa quế sau lưng hắn liền biến thành cây đào, hoa đào sáng bừng nở rộ. Hắn duỗi tay tiếp một đóa ở trong lòng bàn tay, mỉm cười nhìn Bách Lý Đông Quân, "Muốn học không?"
"Võ công ạ..." Bách Lý Đông vô cùng ghét bỏ mà lắc đầu, "Không thú vị. Tiên sinh, xin cáo từ, ta về nhà đây."
Nói rồi Bách Lý Đông Quân xoay người muốn đi, lại bỗng nhiên ngửi được một cỗ hương khí không giống hoa đào, y thu lại bước chân, lon ton chạy đến trước mặt Cổ Trần, nhìn tràn rượu trên bàn nhỏ trước mặt hắn, y liếm môi, chớp chớp đôi mắt to tròn khả ái hỏi: "Tiên sinh, ta có thể nếm thử không?"
Cổ Trần cười khẽ gật gật đầu. Bách Lý Đông Quân cẩn thận rót rượu vào ly, uống một ngụm, mắt sáng rực lên, "Tiên sinh, rượu này của người mua ở nơi nào?"
"Rượu ta tự nhưỡng."
Cổ Trần ôn nhu trả lời.
"Tiên sinh, con nguyện bái tiên sinh làm thầy, cầu tiên sinh dạy con ủ rượu."
Bách Lý Đông Quân liền quỳ xuống, chân thành nói.
Tiêu Sắt mỉm cười nói: "Động tác lúc này thật nhanh nhẹn nha. Tây Sở bị Trấn Tây Hầu tiêu diệt, Nho Tiên thế nhưng vẫn nguyện ý nhận y làm đồ đệ."
Tiêu Vũ nói: "Nho tiên hẳn không biết thân phận của nương đi."
Cổ Trần thấy ánh mắt sáng rực của Bách Lý Đông Quân, bỗng nhiên liền muốn đáp ứng y, vì thế nhẹ nhàng gật đầu. Bách Lý Đông Quân vui vẻ dập đầu lạy xuống ba lạy với hắn, kêu một tiếng sư phụ, liền bái sư thành công.
Kể từ ngày ấy trở đi, Bách Lý Đông Quân thường xuyên lui tới tiểu viện này. Cổ Trần phát hiện y đã nắm rõ kỹ thuật ủ rượu cơ bản nên không dạy y những cái đó nữa. Mỗi lần Bách Lý Đông Quân tới, hắn đều sẽ cho y uống rượu, sau đó Bách Lý Đông Quân trở về, qua một đoạn thời gian sau quay lại, y sẽ mang theo rượu của mình nấu.
Năm tháng dần trôi, Bách Lý Đông Quân đã lột xác thành thiếu niên chi lan ngọc thụ, dung nhan càng ngày càng thêm kinh thế hãi tục. Làn da trắng nõn như tuyết, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh tựa như chứa đựng ngàn sao trời đêm toả sáng lộng lẫy rực rỡ nhất, sắc môi đỏ thắm tự nhiên, tựa như những cánh hoa được tia nắng ban mai chiếu rọi. Khi đôi mắt to tròn của y lưu chuyển long lanh, giống như mặt nước gợn sóng, một khắc kia, phảng phất toàn bộ thế giới đều bị phong thái của y mê hoặc khuynh đảo, nhiếp nhân tâm phách, kiều diễm đến nghẹt thở, một vẻ đẹp khó có thể miêu tả.
Tiêu Vũ nhìn Bách Lý Đông Quân, có chút thất thần. Hắn hận phụ hoàng đối mẫu phi làm chuyện tàn nhẫn, nhưng... một mỹ nhân như vậy, ai có thể không động tâm? Sai lầm của phụ hoàng chính là không nên mặc kệ ý nguyện của mẫu phi mà ép buộc, chiếm hữu y.
Ôn Hồ Tửu nhìn đứa cháu nhỏ xinh đẹp của mình, không khỏi thở dài thật sâu. Nhan sắc chính là điểm không đáng nhắc tới nhất của Đông Quân, cũng bởi vì sắc đẹp này, mang đến cho y biết bao nhiêu thống khổ.
Mọi người đều không nói chuyện, không khí có chút nặng nề. Lôi Vô Kiệt không chút tinh tế, si ngốc nói: "Thật sự quá xinh đẹp."
Tiêu Sắt nhìn về phía hắn, ôn nhu nói: "Ngươi thích xem lắm à?"
Không biết vì sao Lôi Vô Kiệt bỗng dưng thấy lành lạnh sống lưng, thu hồi tầm mắt, liếc Tiêu Sắt một cái, lại nhìn nhìn đám người Diệp An Thế, thở dài nói: "Đáng tiếc."
Tư Không Thiên Lạc nheo mắt hỏi: "Ngươi thở dài là có ý gì hả?"
Lôi Vô Kiệt nuốt nước miếng một cái, "Không... Không có ý gì hết. Tiêu Sắt, cứu mạng!" Mắt thấy mấy người hùng hổ mà đi về phía hắn, Lôi Vô Kiệt vội vàng trốn đến sau lưng Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt bất đắc dĩ nói: "Tiểu hỗn đản, có đôi khi nói lời thật lòng sẽ phải bị đánh, bài học này ngươi phải nhớ kỹ." Nói rồi Tiêu Sắt hướng bên cạnh nhích chân một bước, lộ ra Lôi Vô Kiệt trốn ở sau lưng hắn.
Tư Không Thiên Lạc nổi giận đùng đùng, "Họ Tiêu kia, ngươi có ý gì hả!"
Tiêu Lăng Trần nói: "Ở đây nhiều họ Tiêu lắm đó, Thiên Lạc à, sao muội không gọi thẳng tên của hắn?"
Đám nhỏ nhốn nháo đùa giỡn một hồi, Đường Liên bỗng nhiên nói: "Mấy đứa đừng cãi nhau nữa, nương sắp bỏ nhà đi bụi rồi kìa."
Mấy người Tư Không Thiên Lạc đồng thời dừng tay, nhìn về phía hắn, "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Đường Liên tường thuật lại: "Nương hỏi sư công làm sao mới có thể trở thành Tửu tiên, sư công nói rằng chỉ cần nương học xong hết các loại rượu của người, khi nào tự nương có thể nhưỡng ra rượu của bản thân thì sẽ trở thành Tửu tiên. Nhưng muốn nấu rượu ngon phải thông qua tích luỹ kinh nghiệm, nương nếu muốn nhưỡng ra loại rượu thiên hạ đệ nhất, không thể mãi mãi ở lại Càn Đông thành. Nương liền quyết định bỏ nhà ra đi."
Hắn bên này mới vừa nói xong, bên kia Bách Lý Đông Quân đã hỏi đại nha hoàn giữ bạc, nói là muốn trợ cấp tiền giúp Tiểu Dư Nhi mua thuốc cho mẹ của hắn. Nha hoàn không hề nghi ngờ y, liền mở tráp đựng tiền ra.
Tiêu Sắt hai mắt lập tức phát sáng, "Nhiều tiền quá!"
Lôi Vô Kiệt xoa xoa khuôn mặt bị đánh sưng tấy, lầm bầm nói: "Tham lam."
Nha hoàn hỏi Bách Lý Đông Quân muốn nhiều hay ít, Bách Lý Đông Quân ôm lấy tráp tiền đóng nắp lại, trịnh trọng nói: "Không biết, lần này nương của hắn bệnh nặng lắm, ta cầm đi trước đã, xem bọn họ cần bao nhiêu." Nha hoàn rất tín nhiệm y, gật gật đầu, không nói gì nữa.
Bách Lý Đông Quân lại đi một vòng sang phòng thu chi, vơ lấy mấy trương khế đất cùng số tiền lúc nãy nhét hết vào một cái tay nải. Sau đó y đem tay nải gửi lại ở chỗ Tiểu Dư Nhi.
Vào một buổi chiều trời trong nắng ấm, Bách Lý Đông Quân cưỡi Liệt Phong lao ra cửa thành, thủ vệ binh lính chỉ cho rằng y lại trốn học đi chơi, không ngờ y đi một hơi thẳng đến trời tối cũng chưa thấy trở về. Binh lính lúc này mới luống cuống, vội vàng báo cáo. Lúc Bách Lý Thành Phong biết Bách Lý Đông Quân trốn nhà đi bụi, hắn nhanh như gió chạy đi tìm người khắp mười huyện lân cận Càn Đông thành, y đã biến mất không chút tung tích.
Tiêu Sắt không cấm vỗ tay tán dương, "Tốt tốt tốt, công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý."
Ôn Hồ Tửu bất đắc dĩ nói: "May mắn là lão Hầu gia phái ảnh vệ đi theo để bảo vệ nó, bằng không thật sự là mất dấu tung tích của tiểu tử này. Bách Lý Thành Phong nói nó không nên thân, cái này không phải là học khá tốt sao?"
-- Nửa đoạn sau ở trứng màu --
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro