Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

           

Kết giới đen kịt biến mất, trái tim treo lơ lửng rốt cục có thể cũng từ từ hạ xuống, nhưng cùng lúc đó bởi tiếng khóc của trẻ sơ sinh, một lần nữa lại treo lên.

Âm thanh trong vắt tựa như đại tuyết ngày đông sạch sẽ thấu triệt của hài tử vừa ra đời, không dính chút nào thế tục mù mịt mà ngược lại tràn ngập hi vọng.

Cho nên thực sự hi vọng, người kia giờ khắc này chính là có thể đang ôm hài tử, mạnh khỏe nằm trên giường.

Ngay khi kết giới biến mất, Tửu Thôn lập tức đá văng đại môn, hoàn toàn dựa vào trực giác, ở trong hành lang của Âm Dương liêu rắc rối phức tạp chuẩn xác hướng về vị trí gian phòng Tỳ Mộc chạy đi. Âm thanh trẻ sơ sinh càng rõ ràng, tâm cũng càng thêm bất an.

Khi đứng trước gian phòng, hắn đẩy ra cánh cửa tựa như đã đứng lặng im suốt trăm nghìn năm, chưa bao giờ nghĩ rằng, một cái cửa gỗ nho nhỏ cũng có thể nặng nề như vậy.

Trong phòng, một tia ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào, chiếu lên bên trên chiếc giường. Giường cực kỳ chỉnh tề, chẳng hề có một chút dấu vết có người vừa ở qua, có điều nhìn kỹ, trên đệm điểm điểm vết máu, cùng với trên trụ gỗ đầu giường là một vết cào khiến người nhìn thấy mà giật mình.

Tỳ Mộc biến mất, chỉ có một bọc tã lót đặt ở giữa giường, trung tâm ánh mặt trời.

Trong tã lót, hài tử giương tay nhỏ trên không trung vung vẩy, đối với thế giới mới tràn ngập hiếu kỳ, nhưng bởi vì ngoại giới quá lạnh, lại không muốn mà đưa tay rụt trở về.

Tửu Thôn tiến lại, đem hài tử nhẹ nhàng ôm lấy, chăm chú nhìn kỹ một lúc.

Vừa chào đời đứa nhỏ mắt vẫn chưa mở, khuôn mặt nhỏ nhiều nếp nhăn rúc vào một chỗ, không nhìn ra tướng mạo, cũng khá là khó coi, có điều đúng là vô cùng đáng yêu.

Hài tử là sinh non nên cũng không phải quá khỏe mạnh, có điều đã phát triển hoàn toàn, trên đầu một nhúm tóc trắng tựa như tuyết, hóa ra là di truyền mái tóc bạc của Tỳ Mộc. Không biết sau này trưởng thành sẽ giống ai nhiều hơn đây.

Tửu Thôn cẩn thận từng li từng tí ôm hài tử, ở trong phòng xoay một vòng, càng là trống rỗng.

Tỳ Mộc đi đâu.

Mới vừa trải qua sinh sản, ngay cả thân thể cường tráng cũng suy yếu, huống chi thân thể y đã...

Tửu Thôn bỗng nhiên bắt đầu sợ hãi, sợ hãi y cố ý trốn tránh mình, ẩn náu khỏi tất cả mọi người, sợ hãi sẽ không còn được gặp lại y một lần nữa.

Hài tử ở trong lòng Tửu Thôn tựa hồ cũng cảm nhận được sự lo lắng kia mà bất an, ở trên người hắn ngửi một cái, không phải mùi vị quen thuộc, liền bĩu môi oa một tiếng khóc lên.

Tình Minh cùng Huỳnh Thảo lúc này cũng chạy tới, còn có mang theo Tiểu Bao cùng Cô Hoạch Điểu.

"Quỷ Vương đại nhân, hài tử không phải ôm như thế!" Cô Hoạch Điểu nhìn thấy Tửu Thôn, chặn ngang đỡ lấy hài tử, mau mau nói.

Tửu Thôn đơn giản đem hài tử trao cho Cô Hoạch Điểu, đi ra ngoài tìm Tỳ Mộc, cuối cùng lưu lại câu tiếp theo, "Nữ hài này xin nhờ ngươi."

"Nữ hài?" Mọi người nhìn xuống tã lót, đây rõ ràng là một nam hài đi, Tửu Thôn chỉ quan tâm tới Tỳ Mộc, còn chuyện mình có thêm hài tử, cũng không đáng kể.

Tuyết bay toán loạn ngày một lớn, chẳng biết có phải thần linh trên trời cũng muốn đem giờ phút này đọng lại, có hết thảy bao nhiêu xinh đẹp cùng ưu thương, đều có thể hóa vĩnh hằng.

Thân thể chẳng chút khí lực nhưng còn muốn tìm nơi thật xa trốn tránh. Y không sợ chết, thế nhưng sợ chỉ cần liếc hắn một cái, liền không nỡ rời đi.

Không nỡ cam lòng, cũng không thể kiềm chế được bản thân, Tỳ Mộc ngồi quỳ xuống đất, dựa vào cây anh đào khô héo, tùy ý để gió thổi hoa tuyết tới phủ trắng đầu.

Thiên địa khắp nơi hoàn toàn trắng xoá, con đường phía trước dù có tiến hay không, cũng đều mê man như thế này.

Xa xa một thanh âm hô hoán vọng tới, "Tỳ Mộc! Tỳ Mộc!"

Thực sự là hiếm thấy hắn lo lắng đến thế, cũng chưa từng thấy hắn dùng biểu hiện bi thương đến thế đứng ở trước mặt mình, càng là không thể tưởng tượng, chính mình vẫn còn nhìn hắn mạnh mẽ theo đuổi tới tận đây, được ở bên cạnh hắn, được hắn gọi một câu: "Tỳ Mộc......"

Tỳ Mộc, rốt cuộc tìm được ngươi.

Lại nghĩ tới nam hài năm đó được Quỷ Vương cứu vớt, cũng chính là từ góc độ này nhìn hắn, vô cùng cao lớn, mà dốc sức cả một đời theo sau hắn, cuối cùng vẫn là từ góc độ này nhìn hắn.

Chỉ là lúc đó đáy mắt y quật cường, không một chút tuyệt vọng.

Tỳ Mộc nhẹ nhàng mở miệng, "Ta vẫn một mực chờ đợi ngươi cùng ngắm tuyết, bạn thân, rượu hoa anh đào đã mang tới chưa?"

Tửu Thôn nhìn hai tay trống trơn, ngay cả hương rượu cũng sớm bị gió tuyết thổi tan.

Tỳ Mộc an ủi: "Không việc gì, năm sau chúng ta lại ủ."

Xin lỗi ngươi, ta lại nói dối, dù biết rằng, lời nói dối duy trì tốt đẹp giả tạo này đã sớm vỡ nát từ lâu.

"Được." Tửu Thôn ngồi xuống bên cạnh Tỳ Mộc, đem y ôm vào lòng, nghĩ muốn cấp cho y một điểm ấm áp, mới phát hiện y cả người đã lạnh toát, nói vậy thân thể cũng đã đến cực hạn, chỉ là còn lưu luyến không muốn rời đi.

Đau lòng không muốn để y phải tiếp tục cứng cỏi chống đỡ, nhưng làm sao bây giờ, ngay cả chính mình cũng không muốn y rời đi.

Gắt gao ôm lấy nhau, không có một lời thừa thãi nào.

Cây anh đào khô héo chẳng che chắn nổi gió tuyết, Tửu Thôn chính là nơi duy nhất Tỳ Mộc có thể dựa vào. Hắn dùng thân thể vững chắc bảo hộ y, dùng cả mái tóc đỏ dày đến lấp gió chặn tuyết.

Mà tuyết lớn rơi trên tóc đỏ diễm lệ, chẳng mất chốc liền khiến nó mất đi màu sắc vốn có.

Hiện tại, ta cũng như ngươi, một đầu tóc trắng.

Bỗng nhiên, một dải lụa đỏ từ trong lòng Quỷ Vương lơ đãng bay ra.

Tỳ Mộc thoáng ngẩng đầu, ngay lập tức nhận ra đó là cái gì.

Là dải lụa ước nguyện, là toàn bộ hạnh phúc của y.

Duỗi duỗi tay, muốn đem hạnh phúc lần thứ hai nắm lấy, nhưng thân thể y từ lâu đã không còn khí lực, từ lâu đã không cầm cự nổi.

Cánh tay trái sót lại vô lực, buông thõng.

Gió chen lẫn tuyết, chẳng biết mệt mỏi mà xoay tròn tán loạn.

Năm đó, tuyết lớn thổi bạc trắng hết thảy tóc đen của Tỳ Mộc.

Năm đó, tuyết lớn mang đi hết thảy nhiệt độ của Tỳ Mộc.

Năm đó, tuyết lớn đóng băng hết thảy nhớ nhung của Tỳ Mộc.

Năm đó, tuyết lớn mê man bao trùm hết thảy con đường phía trước.

Địa Ngục chi Quỷ, một lần nữa, chỉ còn lại một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro