
Chương 22
Mặc dù mọi người đều nói nguyên nhân bởi vì Tiểu Bao bị sốt nên Tửu Thôn cùng Tỳ Mộc mới tới kinh đô, có điều cẩn thận ngẫm lại, hai yêu quái đã sống cả trăm nghìn năm, làm sao ngay cả chuyện hài tử bị ốm này cũng không biết xử lý đây?
Song cũng có thể, hai người bọn họ thật sự là không biết...
Dẫu sao cuối cùng hai người vẫn phải lưu lại, bởi vì Tình Mĩnh nói Tỳ Mộc lần này mang thai tổn thương rất nhiều, có khả năng sẽ sinh non, cho nên ở lại kinh đô, hắn mới có thể phối hợp giúp đỡ.
Bất quá đối với hai người, chỉ cần được ở bên nhau, dù là kinh đô hay Đại Giang Sơn, tựa hồ cũng không có gì khác biệt.
Cứ thế hai đại yêu ở tại kinh đô, nháy mắt liền hơn một tháng, mà đại tuyết ở kinh đô, thấm thoắt cũng hơn một tháng.
Sau một tháng, bụng Tỳ Mộc đã tròn hơn một vòng, bụng lớn hành động phi thường bất tiện. Tính tình y từ xưa nay vốn không chịu được an tĩnh, chưa nói đến mục đích tới đây để ngắm tuyết, cho nên dù Tửu Thôn có đem y ở trong phòng hảo hảo tĩnh dưỡng, y cũng tuyệt đối sẽ tìm thời cơ trốn ra bên ngoài.
Tửu Thôn rốt cuộc đơn giản mỗi ngày cùng y ngồi ở ngoài hành lang ngắm tuyết, quan sát y chạy loạn.
Đến nỗi lý do vì Tiểu Bao, đương nhiên ở trong liêu được các Tiểu Yêu chăm sóc cho, bệnh đã sớm tốt rồi.
"Bộp" Một vật màu trắng phi tới, thẳng tắp hạ cánh ở trên người Quỷ Vương.
Tiểu tử hoan hô: "A! Ném trúng rồi! Chạy mau!" Nói xong, một đám tiểu yêu vội vàng theo Tiểu Bao chạy tứ tán, vừa chạy còn vừa quay đầu lại nhìn một chút, xem người vừa bị ném trúng kia có đuổi theo mình hay không.
Tửu Thôn bất đắc dĩ, nhìn Tỳ Mộc, sau đó hùa theo ý của đám tiểu tử, đuổi ra tới tận cửa.
Nào biết thứ mấy hài tử này muốn cũng không phải chỉ là chơi trò đuổi bắt.
"Tửu Thôn đại nhân! Ngài đường đường là Quỷ Vương làm sao có thể cùng đám con nít chấp nhặt!" Ngoài cửa truyền đến tiếng Cô Cô gào thét, "Mấy đứa, mau tới phía sau ta."
"Không phải Cô Hoạch Điểu, là..." Quỷ Vương còn muốn giải thích.
"Không phải cái gì, ta đều nhìn thấy, ngài xem, Tiểu Bao còn bị ngài doạ khóc!"
Doạ khóc? Tửu Thôn nhìn Tiểu Bao đang trốn ở phía sau Cô Hoạch Điểu làm bộ lau nước mắt, trên thực tế là đang cười nhạo hắn.
Lại bị tiểu tử này trêu đùa, Tửu Thôn hừ một tiếng, "Hài tử của bổn đại gia, bổn đại gia muốn quản như thế nào thì quản!"
Cô Hoạch Điểu giơ lên dù kiếm bảo vệ Tiểu Bao: "Hả! Tiểu Bao đều là tự tay ta quản, ta cho ngài "Dục nhi Tâm Kinh" *, ngài có xem qua chưa?"
"Chưa"
"Còn "Hậu sản phục nguyên phương" * thì sao?"
"Chưa"
"Vậy ngài còn muốn quản ai? Còn không mau đi xem ngay!"
(*Tên các đầu sách dạy con và chăm sóc sau sinh)
"Được rồi." Quỷ Vương hiếm thấy Cô Cô giáo huấn, liền ngoan ngoãn trở lại trong viện.
Trên đường đi, hắn mới bỗng nhiên cảm thấy không đúng, bổn đại gia sao rất giống bị điểu yêu kia doạ dẫm.
Tửu Thôn đang suy nghĩ thì, "Bộp" Lại một quả bóng trắng bay qua, lần này hắn nhanh nhạy né được, vừa định hỏi Tiểu Bao tại sao lại gây sự, lại thấy Tỳ Mộc giơ trên tay một quả cầu tuyết, cười khanh khách nhìn hắn.
Được, hai phụ tử bắt tay nhau đúng không, Tửu Thôn ngồi xổm xuống, lăn một quả cầu tuyết thật lớn như hồ lô rượu vẫn mang theo bên người, thuần thục giơ lên.
Tỳ Mộc không cam lòng yếu thế, cho dù hành động bất tiện, vẫn nhanh chóng trốn ra sau bức tường tuyết vừa đắp nhân lúc ban nãy Tửu Thôn đuổi theo đám tiểu tử.
Tửu Thôn giơ lên quả cầu tuyết, tư thế muốn đem bức tường tuyết mà Tỳ Mộc đang núp kia đánh sập. Đang định chuẩn bị ném ra xa, không nghĩ tới phía trên đầu truyền đến tiếng gầm giận dữ, tuyết cầu mất đi cân bằng liền rớt xuống, vừa vặn ở trên người Tửu Thôn.
Cô Hoạch Điểu đứng ở trên cành cây cách đó không xa, nhìn rõ rõ ràng ràng mọi việc trong viện, khẩn trương ngăn lại Tửu Thôn hô: "Quỷ Vương đại nhân! Dừng tay!"
Lại là Cô Hoạch Điểu, lần này nàng làm sao lại còn ở trên cây, Tửu Thôn run run trên người đầy tuyết, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu, "Bổn đại gia liền đi đọc sách!"
Biết Quỷ Vương sẽ nghe lời, Cô Hoạch Điểu mới từ trên cây trèo xuống.
Tỳ Mộc lúc này cũng từ sau bức tường tuyết đi ra, thế nhưng đường tuyết trơn trượt, y suýt nữa té ngã, cũng may còn có cánh tay vẫn luôn che chở kia của hắn, vững vàng đón được y.
Dọn thảm ra, đem Tỳ Mộc đỡ ngồi xuống, Tửu Thôn cầm mấy cuốn sách, cũng ngồi vào bên cạnh.
Tuyết lại bắt đầu nhẹ nhàng rơi, một bông lại một bông, nhân gian ngập trong sắc trắng, ngẫu nhiên sẽ có ánh nắng xuyên thấu qua khe hở của mây đen chiếu xuống, làm ánh vàng rực rỡ từ đôi mắt của Tỳ Mộc lại càng thêm lóe sáng.
"Năm nay tuyết rơi thật lớn a." Tỳ Mộc dựa vào trên người Tửu Thôn, nhìn bên trong tiểu đình viện tuyết đã cao đến nửa thước, thở dài nói.
Tửu Thôn đem Tỳ Mộc cánh tay vừa vươn ra của y nhét lại vào trong tay áo: "Kinh đô tuyết thế này đã tính là gì, chờ thời điểm Đại Giang Sơn có tuyết rơi, đại tuyết phong sơn (tuyết lớn ngập núi), mới thật sự là đẹp đẽ."
Tỳ Mộc mỉm cười: "Ta biết.", đó là mỹ cảnh trăm nghìn năm.
Tửu Thôn ôn nhu nói: "Chờ ngươi sinh xong hài tử chúng ta liền trở về, vừa vặn có thể đuổi kịp tuyết đầu mùa ở Đại Giang Sơn, có được hay không?"
"Nhưng nếu như không kịp thì sao đây?" Tỳ Mộc có chút tiếc nuối.
"Vậy thì chờ sang năm, chúng ta ủ rượu ngon nhất, mang đến đỉnh núi cao nhất đi ngắm tuyết." Tửu Thôn an ủi.
"Hảo." Nghe đến uống rượu, Tỳ Mộc lại có tinh thần, "Thuận tiện mang theo cả Tiểu Bao cùng đứa nhỏ này."
Tửu Thôn nghĩ lại dáng vẻ ầm ĩ vừa nãy của Tiểu Bao, bất mãn nói: "Không mang theo, chỉ có hai người chúng ta."
Tỳ Mộc đem quần áo trượt xuống kéo lên, đắp cho chính mình thêm ấm áp: "Được."
Không bao lâu, Tỳ Mộc lại kéo kéo người Tửu Thôn, hắn cúi đầu nghe y nói, "Ta nhớ ra trước đây còn có một bình rượu, đặt dưới tàng cây vẫn còn chưa lấy lên."
Quả nhiên nhắc tới rượu, Tỳ Mộc liền dừng không được, giống như người thích uống rượu không phải hắn mà là Tỳ Mộc, Tửu Thôn cười nói: "Trở lại rồi tìm ra cũng không muộn."
Tỳ Mộc gật gù, "Chỉ đáng tiếc đó là rượu hoa anh đào, để quá một năm liền không thể uống."
Loại rượu này ủ đúng thời điểm sẽ có hương tửu mãnh liệt nhất, tựa như hoa anh đào, giây phút hoa rụng cũng là lúc hoa nở rộ nhất. Cho nên rượu hoa anh đào được ủ từ ngày xuân yên bình đến trời đông giá rét, vừa vặn Tết Âm Lịch, chính là thời khắc phồn hoa cuối cùng của một năm, cũng là lúc nên thưởng thức rượu cực phẩm.
Tửu Thôn ngoài miệng không quan tâm, nói sau này ủ lại là được, thế nhưng chốc lát sau khi bồi Tỳ Mộc, hắn lấy cớ còn một số việc liền đứng dậy rời đi.
Từ kinh đô đến Đại Giang Sơn cũng phải mất một chuyến xa xôi, nhưng có điều với Quỷ Vương yêu lực chỉ hơn nửa ngày là đến. Hắn đi làm gì, trong lòng hẳn là rõ ràng.
Nhìn bóng lưng thoáng qua biến mất ở góc đường, tuyết trắng mênh mang, Quỷ Vương tóc đỏ tung bay vẫn là diễm lệ như vậy, chói mắt như vậy, Tỳ Mộc một mình ở lại hành lang ngắm nhìn tuyết bay, chỉ cảm thấy toàn thân đều sắp bị đông cứng, nghĩ muốn đứng dậy trở về phòng ấm áp thôi.
Thân ảnh gian nan đứng lên lại ngã xuống, kéo theo cả tiếng thét kinh hãi, "Tỳ Mộc đại nhân!", Tiểu yêu chạy lại đỡ lấy, nhưng Tiểu Yêu không chịu nổi trọng lượng này, lo lắng tìm kiếm giúp đỡ, "Tình Minh đại nhân! Ngài mau tới đây a, Tỳ Mộc đại nhân té xỉu!"
Âm Dương Sư nghe tiếng chạy tới, nhìn yêu quái tiều tụy, nhíu mày, "Tỳ Mộc, xảy ra chuyện gì? Không phải vừa mới còn rất tốt? Hơn nữa Tửu Thôn đâu?"
Không có người kia ở bên, đại yêu mới có thể yên tâm buông xuống lớp ngụy trang cuối cùng. Kiên cường sụp đổ, hóa ra y ngay cả một đòn đã sớm không chịu được.
Tỳ Mộc bằng chút ý thức còn sót lại, nắm lấy ống tay áo to rộng của Âm Dương Sư, lúng túng ngập ngừng nói, "Tình Minh, mau, trợ sản cho ta..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro