
Chương 21
Mùa đông, kinh đô đã sớm bị đại tuyết bao phủ, nhân loại phần lớn sợ lạnh không dám ra ngoài, thậm chí ngay cả yêu quái cũng đã sớm chuẩn bị qua đồ ăn dự trữ, suốt ngày chỉ nằm ở trong ổ.
Phồn hoa bị dập tắt, thành thị lộ ra vẻ yên tĩnh hiếm hoi.
Không có yêu quái gây sự, càng không có người tới cửa tìm giúp đỡ, thời khắc nghỉ ngơi của Âm Dương liêu đã tới rồi, vốn dĩ nên cao hứng thả lỏng mới phải, nhưng Tình Minh chợt chán ghét cảnh kinh đô tuyết rơi.
Người ở đối diện tùy ý ngồi xuống, Tình Minh đưa tới một chén nước trà, không nghĩ tới đối phương vô cùng tự nhiên nhận lấy, Tình Minh trêu ghẹo nói: "Quỷ Vương không uống rượu, không phải muốn đổi tên chứ?"
Tửu Thôn xoay người nhìn thân ảnh màu trắng ngồi ở bên ngoài được bọc đến ấm áp, cười cười, không nói gì.
Tình Minh cũng liếc mắt nhìn, tiếp theo đặt chén trà xuống, thở dài, "Khí trời lạnh, các ngươi không ở Đại Giang Sơn, như thế nào lại tới kinh đô."
Tửu Thôn rốt cục quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Eo đau."
Cái gì? Eo đau? Eo đau mắc mớ gì đến ta? Thì ra như vậy, hai ngươi đem Âm Dương liêu của ta làm y quán có phải hay không?
Tình Minh bất đắc dĩ, dẫu sao yêu quái sinh bệnh cũng không thể đi y quán của nhân loại, cũng chỉ có thể đến đây.
Khoan đã, Tửu Thôn ngươi không phải yêu quái tầm thường, ta không tin Đại Giang Sơn lớn như vậy mà một chỗ để xem bệnh cũng không có!
Tình Minh nội tâm gợn sóng, nhưng biểu hiện vẫn là trước sau như một, bình tĩnh như nước, "Nếu eo đau, thì càng không nên đến đây, nơi này đang có tuyết rơi, rất dễ trượt chân."
Nói xong, hai người lại hướng ra ngoài nhìn, chỉ thấy cái thân thể kia vốn dĩ mập mạp, lại bị bọc đến dày nặng, hơn nữa tóc bạc xoã tung, nhìn qua tựa như một quả cầu, mà quả cầu ấy đang run run rẩy rẩy đứng lên từ hành lang, chân trắng nõn nã duỗi về trước thăm dò, như muốn giẫm lên mặt đất dày nặng tuyết trắng.
Lệnh đuổi khách còn chưa kịp nói, Tình Minh chỉ cảm thấy bên người một cơn gió thổi qua, trước mắt mơ hồ, tiếp theo truyền đến một trận tiếng chuông lanh lảnh, lại mở mắt, Tửu Thôn đã đem Tỳ Mộc kéo trở về.
"A a a, đau thắt lưng." Tỳ Mộc ngồi ở trong lồng ngực Tửu Thôn, xoa eo kêu.
Tửu Thôn đè lại tay y, ở sau lưng Tỳ Mộc nhẹ nhàng xoa mấy lần.
Trong phòng đốt lửa than, không chỉ không lạnh, thậm chí mặt cũng hơi đỏ lên, Tình Minh ho khan vài tiếng, "Các ngươi rốt cuộc tới đây làm gì?"
Hai người đồng thanh: "Ngắm tuyết."
Cái gì? Ngắm tuyết? Tuyết có gì đáng xem? Các ngươi không phải đến thăm ta à? Tình Minh biểu thị có chút bị thương.
Cuối cùng hiểu rõ, hóa ra người khiến hai cái kẻ phiền toái này đến đây, chính là Tình Minh.
Từ lần Tỳ Mộc bị đau eo, Tửu Thôn không cho y chạy loạn khắp nơi, sau đó hai người đối thoại cơ bản là như sau:
"Bạn thân, ta muốn đi ăn cơm."
"Trên giường nằm ngoan, sẽ cho người mang đến."
"Bạn thân, ta muốn uống rượu."
"Trên giường nằm ngoan, bụng lớn rồi uống rượu cái gì."
"Bạn thân, đến chi phối thân thể của ta đi!!!"
"Trên giường nằm ngoan...... Không được, ngươi trên giường nằm ngoan là tốt rồi! Bổn đại gia không muốn chi phối thân thể có cái eo đau!......"
"Bạn thân, eo ta lại đau......"
"Cho nên ngươi phải nằm ngoan trên giường."
Tỳ Mộc nằm mấy ngày, rốt cục nhịn không được nhất định muốn ra ngoài, trùng hợp lúc này có thư của Tình Minh từ kinh đô gửi tới.
Tình Minh nói rõ thế lực Hắc Tình Minh đã thanh trừ sạch sẽ, Đại Giang Sơn bên này cũng không cần lo lắng, ngoài ra, hắn lúc đó cũng không biết tại sao bản thân lại bỏ thêm một câu, "Kinh đô có tuyết rồi".
Sau khi tiêu diệt Hắc Tình Minh, Tình Minh dẫn theo Tuyết Nữ trở về, cho nên kinh đô năm nay tuyết rơi tựa hồ sớm hơn rất nhiều so với Đại Giang Sơn quanh năm chỉ có ánh nắng mặt trời. Tỳ Mộc lúc đó tinh thần liền tỉnh táo, nói muốn đi kinh đô ngắm tuyết!
Tửu Thôn đều luôn chiều theo ý Tỳ Mộc. Vả lại bình thường Tỳ Mộc chỉ cần ở bên cạnh người Tửu Thôn đã thấy thỏa mãn, cũng không đặc biệt yêu cầu gì. Mãnh liệt muốn đi ngắm tuyết thế này, đúng là lần đầu tiên.
Ban đầu Tửu Thôn tất nhiên không đáp ứng, mãi đến tận khi Tiểu Bao nghe nói kinh đô có tuyết rồi, cũng ồn ào bắt chước Tỳ Mộc muốn đi ngắm tuyết.
Ngày hôm đó lúc chạng vạng, Quỷ Vương cực kỳ nghiêm túc để Tỳ Mộc ngồi yên ở bên cạnh, nói với y Đại Giang Sơn rất nhanh cũng sẽ có tuyết, hơn nữa rất nhiều thời gian, chờ Tỳ Mộc sinh hạ hài tử, năm sau đi kinh đô ngắm tuyết cũng chưa muộn.
Nói như vậy đúng là hợp tình hợp lý, ở kinh đô có tòa nhà riêng, nếu như Tỳ Mộc thật sự muốn ngắm tuyết kinh đô, mùa đông sau có thể chuyển tới ở, hà tất nóng lòng nhất thời làm gì.
Suýt chút nữa Tửu Thôn thành công khuyên nhủ Tỳ Mộc không đến kinh đô ngắm tuyết, thế nhưng rốt cuộc Tiểu Bao lại xảy ra chuyện.
Hóa ra Tiểu Bao mấy ngày trước quậy phá đến lợi hại, kết quả phát sốt cảm lạnh. Cho nên ngày hôm sau Tửu Thôn đành dìu già dắt trẻ, ngồi ở bên trong liêu của Tình Minh.
Tình Minh có thể hiểu vì lá thư của mình mà hai người này tới đây, nhưng cuối cùng nguyên nhân lại là Tiểu Bao bị sốt, cơ mà có liên quan gì đến ngắm tuyết?
Tình Minh tràn đầy khó hiểu nhìn hai người, đột nhiên, ngoài cửa truyền đến âm thanh vô cùng quen thuộc, "Tình Minh đại nhân!"
"Tình Minh đại nhân, bên ngoài như thế nào lại..." Hồng Diệp trên người dính tuyết run run đi vào phòng, liếc mắt thấy Tửu Thôn ôm Tỳ Mộc ngồi cùng một chỗ, nàng dừng lại mỉm cười.
Đại tuyết bao phủ kinh đô, đem lạnh giá biến thành thị trở nên tịch liêu, nhưng cũng chỉ ở trong loại yên tĩnh này mới có thể cùng người thân yêu nhất rúc vào nhau sưởi ấm bên cạnh ngọn lửa.
Tình Minh nhìn Hồng Diệp một chút, hỏi: "Làm sao vậy?"
Hồng Diệp phục hồi tinh thần, "Ta muốn hỏi, không phải còn có một đoạn thời gian nữa mới đến Tết, trước cửa như thế nào lại có một vật màu đỏ?"
"Vật màu đỏ?" Tình Minh nghi hoặc.
Bỗng nhiên lại có tiếng động, Cô Hoạch Điểu xông vào, mang theo thứ mà Hồng Diệp vừa gọi là "vật màu đỏ".
"Các ngươi sao lại ném hài tử vào trong tuyết!"
"Bởi vì bị sốt a." Tỳ Mộc trưng ra vẻ mặt 'có cái gì không đúng sao'.
*Tửu Thôn nhìn bộ dáng Cô Hoạch Điểu đang vô cùng tức giận, nói: "Cô Cô ngươi nhìn xem, hiện tại ném vào tuyết cũng không có tác dụng. Bổn đại gia nghĩ nước sông lạnh sẽ làm giảm nhiệt độ, mà Đại Giang Sơn thì không có sông nên tốt nhất nên đi tới đây..."
Tỳ Mộc nhíu nhíu mày, "Nhưng ném xuống sông rồi ai sẽ đi vớt nàng?"
"Bổn đại gia đi."
"Không được, sông rất lạnh, bạn thân ngươi không thể đi." Giọng nói tràn đầy lo lắng.
"Không sao, vì Tiểu Bao, nước lạnh như vậy bổn đại gia có thể chịu đựng được."
"Bạn thân."
"Tỳ Mộc."
"Đủ rồi!" Hai người một câu lại một câu, hoàn toàn làm lơ xung quanh, Cô Hoạch Điểu không nhịn được cắt ngang, "Các ngươi đã biết lòng sông rất lạnh còn muốn ném hài tử xuống? Tiểu hài tử bị sốt cần hạ nhiệt độ, nhưng chỉ cần dùng túi chườm đá đắp một chút là tốt rồi! Ngày mùa đông như thế này, còn muốn ném đi đâu?"
Được Cô Hoạch Điểu mang theo, Tiểu Bao rất đúng lúc động hai lần, mơ mơ màng màng nói: "Cha, lạnh...."
"Tiểu Bao." Tỳ Mộc đưa tay đón, không cẩn thận lại đụng đến eo, kêu "Ôi" một tiếng.
Cô Hoạch Điểu đem Tiểu Bao bế tới, nhìn về phía mấy người, "Tỳ Mộc đại nhân, ngài vẫn nên nằm nghỉ đi, còn Tình Minh đại nhân, tuyệt đối không thể để cho hai người này rời đi!"
Tình Minh cười khổ, cuối cùng nguyên nhân đến kinh đô chính là Tiểu Bao bị sốt cần hạ nhiệt độ, mà tuyết ở Đại Giang Sơn không có tác dụng cho nên mới tới cần tới sông ở kinh đô.
Nếu để hai người rời khỏi đây, thật không biết có thể chăm sóc tốt cho hài tử hay không, thế nên là quên đi, vẫn phải lưu lại thôi.*
-
Đoạn đánh dấu * tôi không có chắc lắm về nghĩa vì QT cũng hơi khó hiểu đoạn này :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro