
Chương 20
Cũng giống như lần trước, thiệp mời đại hôn của Quỷ Vương vừa được phát đi, lập tức có yêu quái dâng sính lễ đến nịnh bợ, tuy nhiên lần này lễ vật nhận được lại có thêm vài phần quý giá.
Mà chiếm đa số đều là rượu phẩm.
Tửu Thôn thích uống rượu chuyện này phỏng chừng Bình An Kinh không có yêu quái với người nào không biết, mà không biết, nhìn tên cũng có thể biết, bởi vậy mọi người đều muốn đưa tới đủ loại kiểu dáng rượu quý, đoán Quỷ Vương sẽ thích.
Nhưng bọn họ đoán sai, sau khi thu được chỗ rượu này, Tửu Thôn không có giống như trước đây, chỉ thưởng thức qua một lần, sau đó sai người đưa đến cất trong hầm rượu, cũng không bao giờ chạm qua lần nữa.
Có người đã nói với hắn, uống rượu thương thân (ý là uống rượu sẽ tổn thương thân thể), hảo ý như vậy, cho nên hẳn vẫn là nên nghe lời đi?
Tỳ Mộc ở một bên nhìn Tửu Thôn đem khóa đồng dày nặng khóa lại hầm rượu có chút vui mừng lại có chút áy náy, y bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, liền một mình đi tới bắc giới Đại Giang Sơn.
Vốn là càng đi phía bắc lại càng hoang vu, nhưng Đại Giang Sơn thì ngược lại, ở phía Bắc có thôn xóm vô cùng huyên náo, tại đây có một quán rượu rất nổi danh.
"Tỳ Mộc Đồng Tử đại nhân!" Đang ngồi bán hàng ở trên cái vò rượu, li miêu lập tức nhảy xuống nghênh tiếp.
Tỳ Mộc khẽ vuốt cằm, "Mang ta đi lấy rượu."
"Được." Nói xong, li miêu dẫn theo Tỳ Mộc tới thôn trang, bò lên trên một sườn núi nhỏ, ở dưới một gốc cây bình thường thì dừng lại.
Ngày đông đã buông xuống, cành cây chỉ lưu lại vài cái lá khô, lạnh run đung đưa, có thể nhìn cây khô không còn lá xanh tô điểm, mà vẫn cứ thẳng tắp sừng sững với cánh đồng hoang vu, như nói ở ngày xuân trước đây, cũng từng là cảnh tượng mãn thụ phồn vinh.
Tỳ Mộc đỡ eo chậm rãi ngồi xổm xuống, nhổ lên cỏ dại, lại tự mình dùng tay xới tung bùn đất, cố hết sức từ dưới lòng đất lôi ra một bình rượu.
Trên bình dính đầy bùn đất, đem bình lau khô ráo, Tỳ Mộc mới hảo hảo ôm nó, trở về Đại Giang Sơn.
Vừa vào trong nhà, Tỳ Mộc liền cảm thấy sau lưng một cỗ lạnh lẽo, mới đầu y cũng không để ý, mãi cho đến đi vào gian phòng ấm áp, phút chốc quay đầu lại, liền một đống lửa cháy hừng hực trên không trung.
"Bạn thân?" Tỳ Mộc chớp chớp hai con mắt vàng rực rỡ, nở nụ cười, "Ta đi tìm chút rượu mang đến."
Tuy tràn đầy lửa giận, nhưng đối đầu con mắt y trong sạch thấu triệt, Tửu Thôn liền cái gì cũng không nghĩ lại thêm vài phần hiếu kỳ, hướng về nhìn trong lòng Tỳ Mộc.
Người nọ vô cùng cẩn thận ôm một cái bình, hai tay nâng đỡ, tựa hồ rất nặng, Tửu Thôn mau mau nhận lấy, quơ quơ, "Nước?"
"Là rượu." Tỳ Mộc đem bình rượu giao cho Tửu Thôn, cùng hắn đi vào nhà, "Là ta từ thời trẻ chưng cất, hiện tại vừa vặn uống được rồi."
Vừa mới nghe là rượu, lại còn do Tỳ Mộc tự mình ủ, Tửu Thôn không thể chờ đợi liền mở ra, hương tửu nồng đậm lập tức tràn ngập ở trong phòng, nhưng nếu là giờ khắc này ở bên ngoài, cũng có thể ở cách đó không xa ngửi được, sau đó chìm đắm bên trong hương tửu.
Tửu Thôn đem ra chén rượu nhỏ, phi thường trân trọng đổ ra một chút, nếm một ngụm nhỏ, rượu lướt qua đầu lưỡi, trôi qua yết hầu, thuận đến nơi sâu xa nhất, cuối cùng hòa tan vào thân thể.
Tựa như người nào đó giống nhau, hương vị tinh tế, ghi khắc trong lòng, cho dù thưởng thức qua vô số rượu ngon Tửu Thôn cũng không khỏi cảm thán, "Thực sự là cực phẩm."
Hiện tại Tỳ Mộc không thể uống rượu, bưng chén thuốc dưỡng thai đắng ngắt ở một bên bồi tiếp Tửu Thôn, đối phương khen rượu mình ủ, Tỳ Mộc mang theo kiêu ngạo: "Đây chính là ta chạy khắp cả Bình An Kinh mới tìm ra được phương pháp chưng cất này."
Tửu Thôn thuận miệng hỏi: "Từ khi nào?"
"Chính là năm ấy, bạn thân ngươi khả năng không nhớ rõ đâu, khi đó ngươi vừa mới bắt đầu đi tới rừng lá phong, cũng không còn tìm ta uống rượu nữa, ta cho rằng ngươi đã uống đến phát chán rượu ngon ở Đại Giang Sơn, liền tìm những phương pháp cất rượu này.
Có chút rượu lần lượt uống hết, còn lại một bình, bởi vì chôn rất xa, hiện tại ta mới nhớ tới, liền mau mau đem ra cho bạn thân uống, có điều cũng chính là uống đúng thời điểm, mùi thơm cũng vừa mới lắng đọng."
Tửu Thôn rất ít nghe Tỳ Mộc nói chuyện trước kia, còn nói lải nhải như vậy, ước chừng là do mang thai cho nên tính tình cũng thích dông dài, vì thế liền không quản, mặc kệ y.
Mà Tỳ Mộc cũng không chú ý Tửu Thôn còn chưa khôi phục ký ức, thật sự vẫn tiếp tục nói.
"Sau đó chúng ta uống rượu cái ở cánh rừng kia, phủ kín trong hương tửu, vào lúc ấy ngươi nói, sang năm lại đến đây uống!"
Tỳ Mộc hưng phấn kể, Tửu Thôn chen vào một câu, "Được được được, sang năm lại uống, thuốc nguội rồi, ngươi mau uống trước."
"Nha." Tỳ Mộc uống một hơi cạn sạch, bởi vì chén thuốc dưỡng thai quá đắng, bất chợt nhíu nhíu mày, lúc này trước mắt xuất hiện một viên mứt hoa quả, y chưa kịp phản ứng, ngập lập tức há mồm ăn.
Mứt hoa quả đem theo cảm giác vui tươi ở trong miệng tan ra, ngọt đến tận tim, Tỳ Mộc hoàn hồn nhìn về phía Tửu Thôn, người sau phi thường tự nhiên - liếm đi trên tay mứt hoa quả lưu lại dính nhớp, sau đó liếm liếm môi, nhìn Tỳ Mộc.
"A......" Nụ hôn so với mứt hoa quả còn ngọt ngào hơn, hôn đến triền miên, hút hết thảy cay đắng còn lại trong miệng Tỳ Mộc, mùi thơm ngào ngạt ngọt hương.
Dấu vết rượu ngon lưu lại trên răng, khiến người say một đời một kiếp.
Tâm trạng rung động, Tỳ Mộc duỗi tay ôm cổ Tửu Thôn, thân bị lật lại, đè ở phía dưới, bốn mắt ôn nhu đối diện, cuối cùng kết thúc bằng một cái hôn sâu, kéo theo một tia nước bọt, khiến không khí ám muội lại càng thêm tình ý triền miên.
Bàn tay thô ráp to lớn đã trượt vào y phục rộng rãi của Tỳ Mộc, ở sau lưng vuốt ve, mỗi nơi nó đi qua đều khơi lên lửa nóng hừng hực.
Tỳ Mộc biết mình đang mang thai, thân thể cũng trở nên mẫn cảm, căn bản không chịu nổi khiêu khích của Tửu Thôn, ngượng ngùng thân thể, nửa ngày rốt cục không nhịn được hô ra một câu, "Ân, bạn thân, muốn......"
"Vậy ngươi cũng đừng hối hận." Tửu Thôn nở nụ cười.
Dựng phu tính tình không tốt lắm, không thích bị người trêu chọc, Tỳ Mộc đẩy ra Tửu Thôn ngồi dậy, "Nhớ ra thiệp mời còn chưa ký xong, ta phải đi ra ngoài."
Một cái ôm đem Tỳ Mộc trở về, "Bên ngoài lạnh như thế, đều không cho phép ngươi đi."
Tỳ Mộc cũng không có thật sự muốn đi, hiện tại chỉ là tỏ vẻ cự tuyệt một hồi, chờ Tửu Thôn một tay đặt lên bộ ngực, xoa nắn đến hồng anh đứng thẳng lên, y đã không còn sức lực, ngã xuống ở trong lòng Tửu Thôn.
"Ngươi bụng lớn, ở phía dưới không tiện, lên trên nằm." Cởi quần áo, Tửu Thôn nói.
"Cái gì?" Tỳ Mộc nghi hoặc, sau đó liền bị Tửu Thôn xách lên.
Tửu Thôn cuối cùng vẫn là đem Tỳ Mộc đẩy ngã, từ phía trên gắt gao ôm y, "Tỳ Mộc, về sau lại nói với ta chút chuyện trước kia đi, bổn đại gia thích nghe."
Tỳ Mộc theo tiết tấu tầng tầng thở hổn hển, "A, được, được, bạn thân......"
Ngày đông lạnh, có trong tay một chén rượu, có bên cạnh một người, thế là đủ, vĩnh sinh vĩnh thế, đều là đủ.
Ngày thứ hai, Tửu Thôn mơ mơ màng màng tỉnh lại, theo thói quen gọi người bên cạnh, "Tỳ Mộc, tỉnh dậy."
Không có động tĩnh, cho nên lại gọi một tiếng, "Tỳ Mộc, tỉnh dậy."
Vẫn là yên tĩnh không tiếng động, Tửu Thôn bỗng nhiên tỉnh táo, nét mặt tức thì trắng xám, bèn xốc lên đệm chăn người bên cạnh.
Khí tức an ổn, vẫn còn thở.
Tửu Thôn cúi người, đem chăn đắp cẩn thẩn, ngày hôm qua lăn lộn hồi lâu, liền để y nghỉ ngơi nhiều một chút đi.
Không nghĩ tới Tỳ Mộc từ từ mở mắt, khom người, thẳng tắp nhìn Tửu Thôn, y luôn luôn không cam lòng yếu thế trước mặt hắn, thế nhưng lại vô cùng đáng thương mở miệng, "Bạn thân, eo ta đau......"
-
Hihi ngoài lề xíu là hôm nay 15/10 sinh nhật tui nè 🌹🌹 *tung bông* vì vui nên tui chắc sẽ cố gắng update thêm một chương nữa :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro