
Chương 13
Cuồng phong gào thét mang theo mưa xối xả đem tất cả sinh linh xung quanh thổi bay tứ tán. Một tiếng gầm hung ác vang lên, Bát Kỳ Đại Xà lần thứ hai từ trong nước ngẩng lên tám cái đầu rắn khủng lồ, vươn cao như những cột nước to, và cũng là lần thứ hai, thân ảnh bất khuất kia dưới cơn mưa tầm tã đứng trước mặt Đại Xà.
Tóc bị nước mưa làm ướt nhẹp dính sát hai bên mặt, trên người cũng thấm đẫm tầng tầng mồ hôi, Tỳ Mộc chỉ đơn giản đem tóc mái vén lên, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục tập trung vào chiến đấu.
Không kịp bận tâm bụng dưới mơ hồ đau nhức, Tỳ Mộc giờ khắc này chỉ có một tâm tư, chính là đánh bại Bát Kỳ Đại Xà, bất luận ra sao, đều phải đánh bại nó.
Mấy ngày trước Hắc Tình Minh nói muốn đi đánh Bát Kỳ Đại Xà, Tỳ Mộc liền không chút do dự nhận nhiệm vụ.
Tỳ Mộc cần một cơ hội chứng minh y đối với Hắc Tình Minh trung thành, đồng thời chứng minh cho chính mình thấy bản thân có bao nhiêu sức mạnh.
Cho nên đánh bại Bát Kỳ Đại Xà chính là cơ hội tốt nhất.
Lại một lần nữa ra chiêu, Địa Ngục Chi Thủ mang theo vong linh dưới đáy hồ lao lên, vốn là một dòng nước mềm yếu vô lực, nhưng tụ hợp lại liền thành một đạo xiềng xích cứng rắn không thể phá vỡ, đem tám đầu rắn gắt gao bóp chặt.
Mặt nước lại khôi phục yên tĩnh, chỉ có nước mưa từ trên trời rơi xuống đánh ra quyển quyển gợn sóng.
Tỳ Mộc thở hổn hển, nhìn về phía mặt nước, uể oải nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt.
Rốt cục đánh bại thành công, y lao lực khom người, từ trên mặt đất nhặt lên giáp vai vì tranh đấu mà trở nên tàn tạ. Lúc đứng dậy lại lảo đảo hướng về phía trước muốn ngã, chờ lần nữa đứng vững, Tỳ Mộc mới xoay người dự định rời đi.
"Bang!" Sau lưng một tiếng vang thật lớn, Tỳ Mộc kinh ngạc quay đầu lại, còn chưa thấy rõ, chỉ cảm thấy một đòn cực mạnh đánh lên người. giây phút tiếp theo, cả thân thể y liền bay ra ngoài.
Trước khi đi, Tỳ Mộc đã từ chối Hắc Tình Minh giúp đỡ, son sắt lời hứa y có thể đánh bại bát kỳ đại xà. Bây giờ nhìn lại, đối kháng lâu dài tuy rằng khiến Bát Kỳ Đại Xà bị trọng thương, nhưng thể lực Tỳ Mộc cũng đã sớm hết sạch.
Ngay cả một tia sức mạnh để giãy dụa cũng không có, Tỳ Mộc bị ném ra xa chỉ biết tận lực che chở bụng, hi vọng thời điểm rơi xuống đất có thể bảo hộ hài tử.
Dẫu sao thân thể vết thương chồng chất này, bất luận có nhận thêm thương tổn lớn bao nhiêu đi chăng nữa, Tỳ Mộc đều sẽ không cảm giác được đau đớn gì. Cho nên cũng không cần phải lo lắng y bị ném tới mặt đất lạnh lẽo sẽ có bao nhiêu đau, chỉ là theo thân thể văng ra ngoài, bên mặt mưa to gió lớn gào thét, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, Tỳ Mộc bất đắc dĩ nhắm chặt hai mắt.
Thế nhưng sau khi Tỳ Mộc té xuống, thật lâu đều không có mở mắt ra, y không dám mở, sợ mở rồi, thế giới này vẫn như cũ tràn đầy đen tối.
Thế nhưng làm thế nào, hắn vì sao lại ở đây?
Nơi Tỳ Mộc ngã xuống không có lạnh lẽo cứng rắn, trái lại là ấm áp mềm mại, náo động qua đi, y nghe thấy tiếng trái tim mình mãnh liệt nhảy lên cùng với âm thanh ôn nhu vang bên tai, "Tỳ Mộc, ngươi cái đồ ngốc này."
Không sai, Tỳ Mộc đồng tử chính là kẻ ngốc, y quá ngốc nghếch cho nên mới ở trong ngực hắn một lần lại một lần luân hãm, Tỳ Mộc chậm rãi mở hai con mắt, đập vào chính là khuôn mặt quen thuộc, nhẹ nhàng giãy dụa hai lần, thoát khỏi ôm ấp của Tửu Thôn.
Y gắng gượng đứng thẳng dậy, miễn cưỡng cười cợt, "Quỷ Vương đại nhân, ngươi cũng đến đánh Bát Kỳ Đại Xà? Có điều thật không tiện, đây đã là con mồi của ta."
Tửu Thôn bị nụ cười của Tỳ Mộc đâm một nhát, cái tên này vẫn luôn luôn quật cường như vậy. Nhưng không phải như thế càng thêm hấp dẫn Quỷ vương sao, Tỳ Mộc cứ việc kiên trì sức mạnh của chính mình, nhưng Tửu Thôn không thể thật sự để mặc y đi đánh Bát Kỳ Đại Xà.
Bát Kỳ Đại Xà tiếp theo liền luân phiên công kích đánh trả, Tửu Thôn một bước vọt tới phía trước Tỳ Mộc, giang hai cánh tay vì hắn che chắn.
Nhưng mà loại sự tình bảo hộ như vậy, nếu chọn sai thời cơ, dùng sai phương pháp, lại chẳng khác gì một cái lưỡi đao sắc bén.
"Tránh ra." Người phía sau phút chốc lạnh lùng.
"Bổn đại gia sẽ không tránh ra, bảo vệ người vốn là trách nhiệm của ta, bằng không ta một thân sức mạnh để làm gì." Tửu Thôn kiên định nói.
Nhưng không nghĩ Tỳ Mộc lại chẳng có chút nào cảm động, tóc mái được vén lên lại trượt xuống dưới che khuất hơn nửa khuôn mặt Tỳ Mộc, y thanh âm bình tĩnh, vẫn chỉ nói như cũ hai chữ, "Tránh ra."
"Bổn đại gia, càng không tránh!" Ngọn lửa ở trong con ngươi tím thẫm hừng hực bùng cháy, Quỷ Vương lưu lại một câu nói, ngay sau đó, yêu lực tràn ngập sức mạnh mang theo gió xoáy mãnh liệt đánh vào trên người Bát Kỳ Đại Xà.
Tỳ Mộc vươn cánh tay lơ lửng giữa không trung, bên trong cổ tay áo run run, y không biết mình bắt được cái gì. Đem mở trước mắt, hoàn toàn rỗng tuếch, chỉ có từng hạt mưa thê lương rơi vào lòng bàn tay.
Tám cái đầu rắn khủng bố đối diện đồng loạt hướng lên trời kêu thảm thiết một tiếng rồi thẳng tắp ngã vào trong hồ nước.
Tình Minh khổ cực bày ra kế sách đánh Bát Kỳ Đại Xà, thế nhưng còn chưa tới lượt mình đã bị Tửu Thôn một đòn đánh bại, đương nhiên nếu như không có Tỳ Mộc trước đó tốn không ít thời gian chiến đấu làm tiêu hao thể lực Bát Kỳ Đại Xà, Tửu Thôn cũng sẽ không chỉ tốn có một chiêu liền chiến thắng.
Giải quyết Đại Xà xong, Tửu Thôn từ từ trở về, trên mặt dào dạt tươi cười, muốn cùng người hắn yêu tha thiết nói rằng, ta có năng lực bảo vệ ngươi, cho nên không cần như thế cậy mạnh.
Nhưng mà Tửu Thôn còn chưa tới chỗ Tỳ Mộc thì mặt bỗng biến sắc. Tỳ Mộc vẫn như cũ đứng tại chỗ, trên mặt không một tia cảm xúc, đúng hơn là do tóc mái y thật dày che khuất mất gương mặt, khiến người khác căn bản nhìn không ra loại biểu tình gì.
Ánh mặt trời chiếu tới, Tửu Thôn mới phát hiện đầu tóc Tỳ Mộc luôn luôn đen nhánh xoã tung mà giờ khắc này bị nước làm ướt sũng buông thõng ở phía sau, hơn nữa dưới tia nắng phản quang, thật không có giống sắc đen như trước đây.
Nhìn kỹ một lúc, Tửu Thôn mới kinh ngạc phát hiện hai bên thái dương Tỳ Mộc, một sợi tóc bạc đang nhẹ nhàng phiêu trước gió!
Tửu Thôn nhớ lại Tỳ Mộc trước kia là một đại yêu quái tóc bạc, sau đó mất yêu lực liền biến trở về tóc đen, hiện tại y từ chỗ tên Hắc Tình Minh lấy lại yêu lực, chẳng lẽ là muốn biến trở về làm yêu quái? Nháy mắt kinh hỉ, Tửu Thôn nâng tay lên nghĩ muốn vuốt ve tóc bạc bên thái dương Tỳ Mộc.
"Bộp", Tỳ Mộc đem cánh tay Tửu Thôn ngăn cản.
Phía bên tay phải trống rỗng, bên trái cánh tay còn sót lại cũng bị nắm chặt đến mất cảm giác. Tỳ Mộc liều mạng tới đây là muốn cứu vãn kiêu ngạo cuối cùng của y, nào ngờ lại bị Tửu Thôn cướp mất cơ hội đánh bại Bát Kỳ Đại Xà.
Mãi mãi đều là bại dưới sức mạnh của nam nhân này, vĩnh viễn cũng không thể vượt qua hắn, trăm nghìn năm đều là như vậy, dù chỉ một lần, dù chỉ một lần có thể...
Nhưng mà tất cả cũng không thể, chung quy tại chính mình là kẻ yếu mà thôi, Tỳ Mộc cười lạnh vài tiếng, không nói lời nào, cũngkhông có đem khuôn mặt ẩn dưới tóc mái lộ ra.
Hảo ý của Tửu Thôn, cuối cùng lại là vô tình khiến Tỳ Mộc đau lòng.
Một đoạn trầm mặc, Tỳ Mộc móc ra cái gì đó ném cho Tửu Thôn, "Đây là thứ Tình Minh muốn, ngươi chờ lát nữa đem cho hắn đi."
Tửu Thôn tiếp nhận đồ vật, hình như là vật phẩm rơi xuống từ Bát Kỳ Đại Xà, kim quang lấp lánh, dùng để tăng yêu lực rất tốt.Hắn ngẩng đầu nhìn Tỳ Mộc: "Vậy còn ngươi?"
"Ta còn có cho Hắc Tình Minh được rồi." Tỳ Mộc lạnh lùng nói.
"Ta không hỏi ngươi phải cho Hắc Tình Minh cái gì." Tửu Thôn nắm lấy Tỳ Mộc, "Ta là hỏi, ngươi để ta mang cho Tình Minh, vậy còn ngươi."
"Ta?" Tỳ Mộc buông cánh tay Tửu Thôn ra, "Chỉ là một tiểu yêu, không dám phiền Quỷ Vương đại nhân nhọc lòng."
Một trận gió thổi qua, trên tay còn lưu lại toàn bộ hơi thở của đối phương, Tửu Thôn nhìn bốn phía ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, sáng đến nỗi đem hết thảy thiêu đốt không còn lại gì.
Thần linh đại nhân rất đỗi công bằng, cho dù là Quỷ Vương, cũng sẽ không có quyền được hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro