
Chương 12
Từ khi rời khỏi kinh đô phồn hoa, y hỏi thăm đường tới một địa phương không người qua lại.
Càng đi xa kinh đô, dân cư dần dần thưa thớt, lại đi thêm một đoạn, ngang qua một cái thôn dành cho dân chạy nạn. Ở đây, không có phân chia nam nữ già trẻ, không có đạo đức tín ngưỡng, trong mắt mọi người, chỉ có thức ăn, chỉ có sinh tồn.
Đốt giết đánh cướp, vẫn là từ trước tới nay được làm vua thua làm giặc. Thiêu sạch hết ôn tồn, chà đạp cả tự tôn, chính là cách sinh tồn của kẻ yếu.
Cho nên nhất định phải mạnh mẽ.
Băng qua vực sâu, Tỳ Mộc rốt cục đứng ở một nơi lạnh lẽo vô cùng.
"Tỳ Mộc, trở thành thức thần của ta đi."
"Được."
"Chúng ta cùng nhau lật đổ Bình An Kinh."
"Được."
Cõi đời này xưa nay chưa từng tồn tại đấng cứu thế, chỉ có tự mình mới có thể cứu vớt chính mình.
Đại yêu từ bên trong tuyệt vọng lần thứ hai thức tỉnh, trọng sinh sống lại.
Quỷ Vương cùng Đại Giang Sơn, lần này thứ y muốn chiếm được không chỉ là sức mạnh mà còn có cả địa vị.
Bạn thân a, hỏi ngươi một lần nữa, muốn đánh một trận không?
Bạn thân.
Bạn thân...
...
"Bạn thân!"
"Bạn thân, đây là rượu mới ủ ở phía sau núi, là loại tốt nhất!"
"Bạn thân, ta ủ được rượu ngon, chúng ta vào trong rừng cây uống đi!"
Đi uống rượu? Được, cùng ngươi đi uống... Một thân ảnh đỏ sậm từ trên mặt đất lảo đảo bò lên toát lên một tia chán chường, trên người cõng theo hồ lô to lớn, tay giơ lên chén rượu không, loạng choạng không biết muốn đi nơi nào.
Dù sao đi nơi nào cũng được, miền là còn có rượu để mà uống không ngừng, để cho vĩnh viễn được say, liền có thể trong mơ hồ nhìn thấy bóng người của y, Tửu Thôn hướng một gốc cây phong cổ thụ bỗng nhiên bật cười, "Tỳ Mộc, chúng ta đi uống rượu, sau đó trở về Đại Giang Sơn, có được không?"
Trong cơn say, hắn lại nhìn thấy bóng người kia, thân ảnh màu trắng vẫn luôn đi theo bên cạnh từng chút một lớn lên. Nhưng trước mặt rõ ràng chỉ là một màu lá phong đỏ rực, cái này không phải quá hư ảo sao?
"Tửu Thôn đã như vậy bao lâu rồi, tốt xấu gì cũng là Quỷ Vương, làm thế nào chịu đựng không được đả kích như vậy." Thần Nhạc xa xa nhìn bộ dáng suy sụp của Tửu Thôn, nói một câu.
Tình Minh thở dài, "Hắn vừa ý thức được tâm tư của bản thân, bộ dáng suy sụp còn đang áy náy vì một cước kia đạp lên người Tỳ Mộc, nghĩ như thế nào bồi thường y. Tỳ Mộc cũng đã đi rồi, Tửu Thôn lại luôn luôn tùy tiện, nhớ năm đó vì Hồng Diệp hắn uống đến say khướt, bây giờ vì Tỳ Mộc mà uống đến bất tỉnh nhân sự, cũng không phải là không thể."
"Nếu không phải do hắn đối với Tỳ Mộc như vậy, y cũng sẽ không phải một lần nữa rời đi, nếu như......"
"Thần Nhạc." Tình Minh ngắt lời nàng, "Không ở trong vị trí của bọn họ, chúng ta đương nhiên không có lý do, cũng không có tư cách đối hành động của bọn họ xoi mói bình phẩm, càng không có quyền lợi lựa chọn nếu như."
"Ai, hai người này......" Thần Nhạc thở dài, "Ta hiện tại vẫn là quay về làm bùa chú đi thôi."
Tình Minh kinh ngạc nói: "Không phải mới làm sao?"
Thần nhạc bất đắc dĩ đáp: "Quả thật đúng là vừa mới làm, nhưng Tỳ Mộc đã đem Tục Mệnh mang đi hết rồi."
"Cái gì?" Tình Minh âm thanh dần dần nhỏ lại, tựa hồ đang suy tư, "Tỳ Mộc đi tới chỗ Hắc Tình Minh kia, rốt cuộc muốn làm gì?"
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Tửu Thôn mang theo người đầy mùi rượu đã cõng hồ lô rượu từ ngoài sân đi vào, ở bên trong Âm Dương liêu loạn dạo chơi một vòng.
Rượu mạnh làm đại não Tửu Thôn một mảnh hỗn độn, tầm mắt tất cả đều là cảnh tượng mơ hồ, hắn đột nhiên nhìn thấy một bóng người nhỏ bé, mái tóc xoã tung, nhịp bước vững vàng, lại mang dáng dấp của hắn, khiến Tửu Thôn liền khẩn trương mấy bước đuổi theo.
Thân ảnh nho nhỏ kia chính là Tiểu Bao, từ khi Tỳ Mộc đi rồi, nàng vẫn tuân theo tờ giấy Tỳ Mộc lưu lại, cố gắng nghe lời Tửu Thôn, thế nhưng Tửu Thôn từ khi Tỳ Mộc đi rồi, ngoại trừ uống rượu, vẫn chỉ là uống rượu.
Vốn nghĩ đem Tiểu Bao giao cho Quỷ Vương cường đại dạy dỗ nhất định có thể trở thành một đại yêu quái, lại không nghĩ rằng Tửu Thôn chính là cứ như thế mặc kệ hài tử! Lần trước thậm chí còn mang tiểu tử chỉ mới bốn tuổi đi uống rượu!
Người bên trong liêu thực sự không nhìn nổi, bèn thay thế Tửu Thôn giáo dục Tiểu Bao. Thế nhưng một đám thức thần yêu lực phức tạp, lại không xác định Tiểu Bao ở phương diện nào có thiên phú, cũng chỉ có thể dạy dỗ từng chút một. Vì thế hiện tại trước tiên để Tiểu Bao đi tìm Cô Hoạch Điểu học cách dùng kiếm xem sao.
Tiểu Bao hai cái tay vất vả khiêng một thanh trường kiếm, hướng về Cô Hoạch Điểu chạy tới đột nhiên ngừng bước chân, Tửu Thôn cho rằng nàng phát hiện hắn ở phía sau nàng, vội vàng tìm nơi ẩn thân mới cẩn thận hướng Tiểu Bao quan sát.
Chỉ thấy Tiểu Bao ôm kiếm, không có quay đầu lại mà liên tục nhìn chằm chằm vào chỗ đối diện. Tửu Thôn theo nàng ánh mắt, nhìn thấy bên kia là Huỳnh Thảo cùng phía sau là Giác tay cầm chùy gai to tướng giơ lên cao, thoạt nhìn cũng không phải là nữ hài lương thiện gì.
Tửu Thôn để ý Tiểu Bao vẫn chăm chú nhìn, kiếm trong tay từ từ bị nắm chặt tựa như nàng đang nhẫn nhịn cái gì. Mãi đến khi nữ nhân kia giơ lên cây chùy trong tay, Tiểu Bao liền ném kiếm, trong nháy mắt chạy tới.
Tiểu Bao! Tửu Thôn trái tim đột nhiên ngừng đập, muốn lao đến ngăn cản Tiểu Bao, thế nhưng bởi vì say rượu, đại não y không cách nào lập tức điều khiển thân thể, Tửu Thôn chỉ biết vươn một tay với theo, nhưng cũng chỉ là vươn tay ra mà thôi.
Mắt thấy Tiểu Bao đã chạy sang bên kia, đứng dưới hướng cây chùy bổ xuống.
Dừng tay! Tiểu Bao! Tửu Thôn há miệng thở dốc, không hét lên được!
Thân thể chẳng thể động đậy, nhưng Tửu Thôn đầu óc thoáng chốc thanh tỉnh. Không phải là Tỳ Mộc đi rồi bên cạnh hắn vẫn còn có Tiểu Bao, còn có nữ nhi thân sinh này sao. Đem nàng nuôi nấng trưởng thành, sau đó mang theo nàng đoạt Tỳ Mộc trở về, hà tất gì phải chìm trong men rượu sống qua ngày như hiện tại.
Thế nhưng, muộn, hết thảy đã muộn rồi, một chùy kia giáng xuống, thân thể Tiểu Bao nhỏ bé khẳng định không chịu được.
Vì cái gì mà mỗi lần thời điểm hắn tỉnh ngộ, đều đã là hối hận muộn màng.
Không dám tưởng tượng kết cục, Tửu Thôn nhắm chặt mắt tím bi thương, có sức mạnh tuyệt đối để bảo hộ người thân, nhưng lúc nào thương tổn người thân, cũng đều là hắn. Vậy sức mạnh này sở hữu rốt cuộc có tác dụng gì.
Mùi rượu nhen nhóm lửa giận, Quỷ Vương tóc đỏ tung bay toán loạn,sức mạnh quay chung quanh thân thể hắn tỏa ra một vòng hồng quang, lúc này trong lòng chỉ có một ý nghĩ, nhất định phải bảo vệ đứa bé này, nếu như bảo vệ không được, vậy thì toàn bộ, chôn cùng đi!
Rốt cục tích góp đến thời điểm thích hợp, hắn lại lần nữa mở hai con mắt tràn đầy sát khí....
Tiểu Bao thế nhưng lại không có bị làm sao! Hoàn toàn hảo.
Thời khắc cây chùy đánh xuống bị Tiểu Bao dùng hai tay ngăn ở khôngtrung.
Tiểu Yêu chỉ có bốn tuổi lắc lắc tóc đỏ bên tai, đôi mi thanh tú nhíu lại, mắt to tròn cũng híp thành một đường, nàng gằn từng chữ một: "Không được bắt nạt Huỳnh Thảo tỷ tỷ!"
Giác sửng sốt, tên gia hỏa này thế nào tay không tiếp được. Nàng thu hồi chùy đá, lần thứ hai giơ lên, dùng lực càng lớn hơn vung xuống, thế nhưng lần này ở giữa không trung liền gặp phải cường lực cản lại, người liền văng ra ngoài.
"Cút!"Tửu Thôn đi tới, lạnh lùng một tiếng.
Chờ Giác đi rồi, Huỳnh Thảo khen ngợi Tiểu Bao vài câu, nàng mới nhớ tới còn phải theo Cô Hoạch Điểu học kiếm,vội vã đi nhặt thanh kiếm bị bỏ lại kia, Tửu Thôn vẫn ở bên cạnh nhìn, lúc này đi qua ngăn cản Tiểu Bao.
Chỉ một chiêu vừa rồi Tửu Thôn liền nhìn ra Tiểu Bao thân thể thuần khiết sức mạnh, dựa vào đôi tay kia cũng có thể đánh ra lực, căn bản không cần vũ khí, cho nên hắn nói: "Tiểu Bao, không cần đi luyện kiếm, ta đến dạy ngươi."
"Thật sao?" Tiểu Bao trong mắt lóe lên ánh sáng, có thể được Quỷ Vương mạnh nhất dạy dỗ, là cầu còn không được.
"Đương nhiên." Tửu Thôn ôn hòa cười, "Ta là phụ thân ngươi mà."
Tiểu Bao cười đến càng sáng lạn, "Vâng, phụ thân! Ta nhất định nghe cha, cùng ngài hảo hảo học tập!"
Hài tử mặt bị ánh mặt trời chiếu tới ấm áp cực kỳ, thế nhưng câu nói kia trong lúc vô tình mang theo đều là hàn ý. Tửu Thôn đã biết mình mất trí nhớ, mà Tiểu Bao chính là nữ nhi ruột thịt của hắn, có thể Tiểu Bao từ nhỏ cùng Tỳ Mộc sinh hoạt, với hắn không thân thiết, tuy rằng gọi hắn một tiếng phụ thân, cũng chỉ là xưng hô tất yếu thôi.
Yêu quái có bản tính chỉ cùng người thân cận tín nhiệm, Tỳ Mộc đi rồi, Tiểu Bao tính tình cũng thu hồi rất nhiều, không giống trước đây theo Tỳ Mộc làm ầmĩ , nhìn thấy Tửu Thôn càng có chút sợ hãi khiến hắn thực đau lòng, chính mình là phụ thân nàng, nhất định phải làm cho nàng hiểu được, hắn cũng là người Tiểu Bao có thể tin cậy.
Tửu Thôn khom người đem Tiểu Bao ôm lên, "Tiểu Bao, ngươi phải nghe lời là bởi ta là phụ thân ngươi, chứ không phải chỉ bởi vì cha dặnvdò, đã hiểu chưa?"
Tiểu Bao nghiêng nghiêng đầu, tay nhỏ ôm cổ Tửu Thôn, bật cười, "Hiểu!Ngươi là phụ thân Tiểu Bao, Tiểu Bao rốt cục có phụ thân, Tiểu Bao có cha, cũng có cả phụthân!"
Tửu Thôn nghe mũi cay cay, đứa nhỏ này nói như vậy, khẳng định là khi còn bé bị người đời cười nhạo chỉ có một phụ thân, khó có thể tưởng tượng hai cha con không có người bảo vệ như thế nào sống mấy năm qua, mặc dù biết Tỳ Mộc có năng lực bảo hộ hai người, nhưng Tửu Thôn vẫn là đem Tiểu Bao gắt gao ôm chặt, hạ quyết tâm nhất định phải mang Tỳ Mộc về, tạo thành một gia đình hoàn chỉnh.
Tửu Thôn, Tỳ Mộc, Tiểu Bao, còn có cả hài tử chưa chào đời......
Cũng không biết Tỳ Mộc bụng lớn mang thai, làm sao có thể trước mặt Hắc Tình Minh che giấu, bỗng nhiên hắn bắt đầu lo lắng, bỗng nhiên rất muốn tìm y bằng được.
Tửu Thôn rốt cục tỉnh lại, nhớ đến Hồng Diệp từng nói Hắc Tình Minh tà ác cỡ nào, Tỳ Mộc ở cạnh hắn khẳng định không tốt đẹp gì, chính mình làm sao liền cả ngày chỉ chìm trong men rượu, bây giờ đi tìm Tỳ Mộc mới là quan trọng nhất a.
Nháy mắt lo lắng xông lên não, Tửu Thôn đem Tiểu Bao ném cho Huỳnh Thảo, xoay người liền đi tìm Tình Minh.
Tình Minh nhìn thấy Tửu Thôn tỉnh táo phản ứng đầu tiên là hơi kinh ngạc, có điều nghe hắn nói phải quay về Đại Giang Sơn, lại hơi nghi hoặc một chút, tiếp theo Tửu Thôn bảo là muốn trước về Đại Giang Sơn sắp xếp chiến đội, rồi đi tìm Hắc Tình Minh đem Tỳ Mộc cứu trở về.
"Từ từ hẵng đi." Tình Minh ngăn cản hắn, "Vừa vặn hai ngày này đánh Bát Kỳ Đại Xà, ngươi giúp ta một chuyến."
"Chuyện của các ngươi, bổn đại gia dựa vào cái gì mà phải giúp." Tửu Thôn khinh thường nói.
Tình Minh không có để ý Tửu Thôn cao ngạo, chỉ là nhàn nhạt hỏi: "Nếu như nói, Tỳ Mộc cũng có khả năng đi thì sao?"
Nếu như Tỳ Mộc đi, Tửu Thôn cũng đi là chuyện không phải bàn.
Mấy ngày sau, từ kinh đô một đại đội xuất phát, đồng thời ở nhánh khác, một đội quân cũng đã sắp đến nơi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro