Chương 19
Edited by Fleur
Beta by Lacie desuka
✦・━・✦・━・✦
Giản Văn Khê thu hồi tầm mắt, nhịp tim luôn bình tĩnh bỗng đập nhanh hơn.
Chung Nhạc bưng đĩa thức ăn, cười cười chào hỏi mọi người, dẫn đầu ngồi xuống bên cạnh bàn ăn đối diện anh.
Chu Đĩnh cùng đám người Miêu Lật ngồi xuống theo. Trương Tư Hằng và Chung Nhạc ngồi đưa lưng về phía anh, Chu Đĩnh và Miêu Lật thì ngồi đối diện.
Chu Đĩnh nhìn anh một cái, rồi lập tức dời mắt đi, vẻ mặt lạnh lùng.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, Giản Văn Khê vẫn có thể cảm nhận được hắn đặc biệt chú ý anh.
Sợ mình sẽ đu bám hắn sao?
Chỉ sợ Chuồn Chuồn Nhỏ của hắn xem phát sóng trực tiếp cũng nghĩ vậy, sợ anh lại bám đùi thần tượng của họ.
Giản Văn Khê nhìn máy quay xung quanh bốn vị cố vấn, lập tức bưng đĩa đứng lên.
"Không ăn nữa à?" Trịnh Thỉ hỏi.
Giản Văn Khê "Ừ" một tiếng, nói: "Ăn no rồi."
"Sức ăn của cậu cũng yếu quá rồi đấy."
Giản Văn Khê đang định rời đi, chợt nghe có người gọi: "Văn Minh"
Anh quay đầu nhìn lại, là Cố Vân Tương, cười rạng rỡ nhìn anh.
"Lại đây, vừa hay tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Y vừa lên tiếng đã thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Chu Đĩnh và Giản Văn Minh, cuối cũng lọt vào chung một ống kính rồi!
Thật ra, từ lúc Chu Đĩnh bước vào phòng ăn, mọi người đã không thể kiềm chế được tính hóng hớt sự đời trong lòng được nữa.
Đằng nào cũng không thể tránh khỏi mà, chuyện Giản Văn Minh tỏ tình long trọng bị vả mặt, có thể nói là sự kiện vả mặt xấu hổ nhất giới giải trí.
Hôm nay, hai người trong cuộc cuối cùng cũng đứng chung một chỗ. Chỉ cần cả hai tương tác nhau, e là lên Hot search dễ như trở bàn tay.
Nếu đến gần hơn chút nữa, có khi ngày nào cũng thấy tên bọn họ trên Hot search.
Giản Văn Khê trầm mặc một lúc, sau đó bưng đĩa đi tới dưới ánh mắt chăm chú của mọi người. Mấy cameraman đi theo các cố vấn lập tức nhắm ống kính vào anh.
Chu Đĩnh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh.
Giản Văn Khê lại nhìn Cố Vân Tương: "Anh Vân."
Cố Vân Tương mỉm cười, như thể đang đùa, nói: "Văn Minh, lát nữa ghi hình cậu đừng cướp người với tôi đấy nhé."
Đám người Trương Tư Hằng cười phá lên, Giản Văn Khê cũng khẽ cười nhạt, nói: "Thế anh Vân muốn chọn ai?"
Cố Vân Tưởng hơi sửng sốt, nụ cười thiếu chút nữa cứng lại trên khoé môi.
Đây là đang khiêu khích mình à?
Y nhìn về phía Giản Văn Khê, tuy trên mặt Giản Vân Khê cười nhưng lại không mang theo chút hơi ấm nào.
Y thích cậu lúc trước hơn, đơn giản, sôi nổi, dứt khoát, chứ không phải người lạnh băng như bây giờ, cả người như được bao bọc trong băng vụn, không thể nhìn thấu.
Cố Vân Tương cười một tiếng, nói: "Đùa cậu chút thôi, cậu tưởng thật à."
"Hai người chung một công ty, lúc chọn người có chắc chắn là không trùng không?" Miêu Lật cười hỏi.
"Thế thì không được rồi." Cố Vân Tương đáp.
Vì Cố Vân Tương tối phải về quay phim, thời gian ghi hình eo hẹp, sau khi cơm nước xong, ba giờ rưỡi phải bắt đầu quay.
Mọi người bận bịu rửa mặt, hóa trang lại, đúng ba giờ thì lần lượt đi vào.
Kỳ này là lần đầu tiên Chu Đĩnh xuất hiện.
Khương Hồng mang theo đội của mình, từ quần áo đến trang điểm đều là người bên mình phụ trách. Sau khi ra khỏi phòng, bọn họ và đám người Miêu Lật đứng trong hành lang chờ Trương Tư Hằng, Trương Tư Hằng vẫn còn nói chuyện với ekip chương trình.
Ông không chỉ là cố vấn mà còn là người dẫn chương trình, khối lượng công việc lớn hơn bọn họ rất nhiều.
Ngay lúc này, hành lang bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, thực tập sinh Tinh Nguyệt lần lượt từ trong phòng đi ra, rối rít chào hỏi với ba vị cố vấn.
Chu Đĩnh nhìn thấy Giản Văn Khê lẫn giữa nhóm người.
Giản Văn Khê đã đổi quần áo, lần này mặc đồng phục của chương trình, cà vạt đen, sơ mi trắng. Rõ ràng đều mặc đồng phục như nhau, thế nhưng Giản Văn Khê vẫn là người tỏa sáng nhất, vạt áo sơ mi bỏ vào trong lưng quần một nửa, một nửa thả ngoài, nhưng không che được vòng eo mảnh khảnh mà linh hoạt của anh, tầm mắt anh lướt qua gương mặt các vị cố vấn, khẽ cúi đầu khi đến gần họ rồi lướt đi.
Miêu Lật không nhịn được khẽ kiễng chân nhìn anh một hồi.
Cô thấy Giản Văn Minh rất đẹp trai.
Rõ ràng chỉ mới hai mươi hai tuổi, cơ thể còn vương nét thiếu niên, thế nhưng cảm giác lại mang đến một vẻ đẹp của người trưởng thành.
"Giản Văn Minh hút fan nhanh thật." Cô nhẹ giọng nói:" Lúc đầu em thấy trận đầu tiên bỏ phiếu theo khán giả, anh ta vượt trên mọi người tiến vào top ba, thực sự là dựa vào thực lực để nghịch thiên cải mệnh."
"Thần tượng theo phong cách ngọt ngào giờ lỗi thời rồi, bây giờ fan toàn thích kiểu này, đẹp lạnh lùng, mà còn có thực lực." Chung Nhạc nói:" Cậu ta nếu như không có lịch sử đen thì còn hút được nhiều fan hơn nữa."
Ba giờ rưỡi chiều, Chính thức bắt đầu ghi hình.
"Tiếp theo chính là vòng chọn người, dựa theo quy tắc thì các thực tập sinh Tinh Nguyệt theo thứ tự xếp hạng của mình để mời các thực tập sinh yêu thích của mình, nhưng thực tập sinh được mời cũng không hoàn toàn bị động, mọi người cũng có quyền từ chối, cũng như vậy, các thực tập sinh Tinh Nguyệt khác cũng có quyền cướp người." Trương Tư Hằng đọc lại quy tắc chọn người. " Hạng nhất Giản Văn Minh, có quyền ưu tiên chọn. Văn Minh, cậu chọn trước đi."
Giản Văn Khê dưới ánh đèn pha đứng lên, đi lên đài.
Ánh mắt anh một lần nữa lướt qua mọi người, Lưu Tử Nghĩa, Mạnh Ca, Chu Tử Tô.
Chu Tử Tô nhiệt tình nhìn anh nhất, làm ra vẻ như rất thích anh, ngược lại Mạnh Ca lại né tránh dường như không thích anh nhất.
Anh nhìn về phía Chu Tử Tô, lúc ánh mắt cả hai chạm nhau Chu Tử Tô lại tránh đi, hơi mấp máy môi.
A, xem ra tổ tiết mục đã ghép cậu ta với một người khác rồi.
"Cậu muốn chọn ai?"
"Tôi chọn Lưu Tử Nghĩa."
Lưu Tử Nghĩa có hơi bất ngờ.
Giản Văn Khê hỏi: "Cậu có muốn hợp tác với tôi không, Lưu Tử Nghĩa?"
Lưu Tử Nghĩa nhìn về phía Giản Văn Khê.
Cậu ta chưa kịp mở miệng thì trên khán đài có người đứng lên, là Cố Vân Tương, y cười cười giơ tay lên, hỏi: "Thầy Trương, tôi có thể nói không?"
Trương Tư Hằng cười, nói: "Cậu cứ nói đi."
"Đây là muốn cướp người đấy à?" Chung Nhạc làm ra vẻ kinh ngạc.
Cố Vân Tương nhìn về phía Giản Văn Khê, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, sau đó nhìn về phía Lưu Tử Nghĩa: "Tôi cũng rất thích cậu, tôi mong cậu có thể cân nhắc tôi một chút, đừng vội đồng ý cậu ấy."
Ánh mắt y nhiệt tình chân thành nhìn Lưu Tử Nghĩa.
Bên ngoài camera, người của ekip chương trình đứng phắt dậy:" Cố Vân Tương muốn làm gì đấy? Không phải đã nói với cậu ta là Chu Tử Tô mạnh nhất à?"
Cố Vân Tương mỉm cười nhưng ánh mắt y lại rất kiên định.
Y có thể đi tới ngày hôm nay, trải qua vô số lần bị tổn thương, phản bội, bị chèn ép, mà vẫn có thể leo lên vị trí ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào chính mình.
Y không tin tưởng bất kỳ ai, nhất là sau khi ekip chương trình đã đứng chung một chiến tuyến với Giản Văn Minh.
So ra, át chủ bài mà ekip chương trình chọn chính là Giản Văn Minh.
Y muốn chọn người Giản Văn Minh chọn, y tin đồng đội hợp tác với Giản Văn Minh mới là người nổi nhất.
Lưu Tử Nghĩa cũng rất bất ngờ khi mình lại bị tranh đoạt, là người mới nên không ứng phó tốt tình huống như thế này, khuôn mặt luôn lạnh lùng cũng đỏ lên, đứng trên sân khẩu cười nói: "Tôi được ưu ái nên có hơi hoảng... Hai vị tiền bối đều rất ưu tú, tôi..."
"Chọn theo tiếng lòng là được." Chu Đĩnh bỗng lên tiếng.
Lưu Tử Nghĩa nhảy rất tốt, Chu Đĩnh khá thích hắn.
Lưu Tử Nghĩa mím môi một cái, nói:" Vậy tôi... chọn thầy Cố Vân Tương."
Lựa chọn của Lưu Tử Nghĩa hoàn toàn nằm trong dự liệu, Giản Văn Minh mặc dù đang nổi nhưng còn chưa đủ để so với Cố Vân Tương.
Cố Vân Tương bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay, ôm bả vai Lưu Tử Nghĩa, sau đó ra hiệu cho Giản Văn Khê.
Lưu Tử Nghĩa cúi người về phía Giản Văn Khê: "Thật xin lỗi, thầy Giản."
Giản Văn Khê hơi bất ngờ, cười nói: "Không sao"
Ekip chương trình cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tình hình này... Phải làm sao đây?
Giản Văn Khê sẽ không chọn Chu Tử Tô chứ!
Vậy còn ai có thể ngăn được hai người bọn họ?
"Đạo diễn." Mọi người nhìn về phía Trần Duệ.
Trần Duệ mím chặt môi, không nói.
"Chúng ta có nên... can thiệp vào một chút?"
"Đây là truyền hình trực tiếp." Trần Duệ nói.
"Bọn họ đều có tai nghe, chúng ta có thể để Chu Tử Tô từ chối Giản Văn Minh."
"Vậy Chu Tử Tô hợp tác với ai bây giờ? Cái này có thể ảnh hưởng đến phát triển sau này của cậu ấy không? Còn tới ba kỳ nữa, tôi sợ cậu ấy sẽ bị Cố Vân Tương và Giản Văn Minh đè xuống mất."
Hiện trường ghi hình, Trương Tư Hằng nói: "Tiếc quá, Văn Minh, cậu phải chọn người lại rồi."
"Tôi chọn Chu Tử Tô." Giản Văn Khê đáp lại không chút do dự.
Chu Tử Tô vẫn còn như trong mộng.
Vừa rồi lúc Cố Vân Tương cướp Lưu Tử Nghĩa, cậu ta cũng rất bối rối.
Vì trước đó Trần Duệ đã nói cho cậu ta biết rằng cậu ta và Cố Vân Tương sẽ hợp lại thành một đội.
Khi đó cậu ta đã rất vui mừng.
Chu Tử Tô nhìn quanh sân khấu, tay phải sờ tai nghe, ekip chương trình cũng không ai đưa ra chỉ thị gì, trong nháy mắt, trong lòng cậu ta hoảng loạn lên, giống như sợ phải nghe thấy chỉ thị bắt cậu ta từ chối, trong nháy mắt đưa ra quyết định, gật đầu nói: "Tôi đồng ý."
Giờ tốt rồi, không ai có thể đoạt người được nữa.
Nhìn mặt Chu Tử Tô thiếu điều viết bốn chữ "Đạt được ước muốn", ai mà cướp người thì chỉ có nước bị từ chối mà thôi.
"Lần này thì hay rồi" Người của ban tổ chức nói: "Hai người mạnh nhất lại hợp lực với nhau."
Hướng đi của chương trình này hoàn toàn rẽ sang một hướng khác.
Cả chương trình này sẽ trở thành thiên hạ của Giản Văn Minh và Chu Tử Tô thôi.
Giản Văn Khê đi đến gần Chu Tử Tô, ôm cậu ta một cái.
Anh nhìn về phía Cố Vân Tương, Cố Vân Tương vẻ mặt nghiêm túc nhìn lại anh.
Trong nháy mắt, Cố Vân Tương bỗng nhiên hối hận.
Y cảm thấy mình đã biến khéo thành vụng.
Nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền, đổi ý là việc không thể nào.
Y lại cảm thấy buồn cười, chỉ vì màn trình diễn đầu tiên của đối phương vượt ngoài dự tính mà y đã sợ hãi thế này sao?
Y chính là ngôi sao thành công nhất trong vòng mười năm qua của chương trình này. Y rời xa sân khấu sáu năm thì đã sao? Giọng hát của y vẫn còn, kỹ thuật vẫn vậy, mà vũ đạo vẫn tốt như lúc đầu.
Lần đầu tiên là do y quá khinh địch. Cho dù sau này Giản Văn Minh có còn giữ phong độ như lần đầu đi chăng nữa thì y vẫn có thể đánh bại đối phương.
"Òa òa òa, mùi thuốc súng bốc lên nồng nặc kìa!"
"Lựa chọn của cả hai đều tốt cả, Giản Văn Minh và Chu Tử Tô là nhóm hát tốt còn Cố Vân Tương và Lưu Tử Nghĩa thì là nhóm nhảy giỏi."
"Mạnh mẽ đối đầu!"
"Chương trình lần này đúng là vượt xa mong đợi của người xem mà, mong chờ vào trận chiến CP tiếp theo quá đi!"
"Lúc trước tui nghĩ Giản Văn Minh chỉ là tốt thí thôi, giờ nhìn lại, chương trình này có cậu ấy mới thú vị như vậy. Lục Dịch, Sở Nhiên, Chu Đĩnh, còn có cả cậu ấy nữa!"
"Nhìn mấy người thả rắm cầu vồng, mà tui tưởng hôm qua cả khu bình luận lúc công chiếu cười nhạo Giản Văn Minh như giấc mơ của tui vậy."
"Là một người qua đường, tui cảm thấy hơi khoa trương rồi đó. Chẳng lẽ trong mắt mấy người, Giản Văn Minh và Cố Vân Tương đã có trình độ ngang hàng rồi hả? Mới một bài hát mà thôi, đến mức đó à?"
"Đúng vậy, đã đến lúc tui lấy ra kho báu cất giấu nhiều năm rồi, tập đặc biệt của Cố Vân Tương đoạt giải vô địch, để cho mấy người biết như thế nào mới là đỉnh cao!"
"Đúng đúng đúng, năm đó tui mới học năm nhất trung học, lúc đó cả lớp ai cũng xem "Thần tượng 101", Cố vân Tương năm ấy xuất thế ngang trời! Suốt mười năm vẫn không có ai địch lại!"
"Đáng lẽ ra phải vậy, chẳng qua kỳ vọng của mọi người về Giản Văn Minh quá thấp, tự nhiên cậu ta hát ổn một tí thì mọi người sẽ có cảm giác quá hay. Thật ra nếu bàn về độ khó thì Cố Vân Tương vừa hát vừa nhảy còn khó hơn nhiều."
Khu bình luận dần dời đề tài sang Cố Vân Tương.
Năm hai mươi tuổi, nhờ vào chương trình tài năng mà một phát lên trời, năm hai mươi hai tuổi, lần đầu khiêu chiến màn ảnh rộng đã đạt được giải người mới xuất sắc nhất. Trong số những nam diễn viên xuất thân từ thần tượng, kỹ năng diễn xuất phải nói là chiến mã thực thụ, hai mươi sáu tuổi cầm trong tay cúp ảnh đế. Đến nay hai mươi tám tuổi, những chương trình tạp kĩ và những phim truyền hình ăn khách nhất màn ảnh nhỏ, không nơi nào là không có mặt y.
Nhờ "Triều đại Kim Đà" mà năm nay y khả năng cao có thể đạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
"Y diễn Phong Vương quá xúc động, quá đẹp."
"Nói tới đẹp, tui muốn lạc đề tí... Mấy người nói Giản Văn Minh thích chơi trò gán ghép, sao lại không ghép với Cố Vân Tương luôn đi, hai người họ rất xứng đôi đó!"
Nói xong liền gửi ảnh chụp màn hình phát sóng trực tiếp lên.
Cố Vân Tương và Giản Văn Minh đứng đối mặt, một cao gầy xinh đẹp tuyệt trần, trang điểm lộng lẫy như áng mây lúc chiều tà; một cao ngất trong trẻo, hầu như không trang điểm cũng không thể nào dìm được ngũ quan xuất sắc ấy.
Sau khi khâu chọn đội kết thúc, có một bộ phận thực tập sinh mới phải dừng bước tại đây, họ thậm chí còn không có cơ hội thu âm bài hát chủ đề.
Có người bật khóc tại chỗ trong số ấy.
Giới giải trí này đối với người mới tàn nhẫn như vậy đấy.
"Tiếp sau là cuộc chiến giữa các cặp, tổng cộng có ba kỳ, mỗi tuần có một cuộc so tài. Kỳ PK đầu tiên vẫn là hát bài hát do các tuyển thủ tự chọn, rút thăm quyết định đối chiến. Bây giờ mời mỗi tổ tự phái ra một người tiến lên rút thăm, nếu thăm ai có cùng hoa văn thì tự động tạo thành một tổ để đối chiến."
Nhân viên công tác mang một quả cầu thủy tinh trong suốt vào, bên trong chất đầy các ngôi sao giấy nhỏ.
Giản Văn Khê nói với Chu Tử tô: "Cậu lên chọn đi."
Chu Tử Tô gật đầu.
Cậu ta cảm thấy đồng đội của mình rất lạnh lùng, chững chạc nên bản thân mình cũng phải cư xử trưởng thành hơn một chút mới được.
Chu Tử Tô và những người khác cùng tiến lên sân khấu rút thăm.
Nhóm của hai người họ và nhóm của Cố Vân Tương đều là hai nhóm mà ai cũng muốn tránh. Tổ chương trình hiển nhiên cũng biết điều đó nên Trương Tư Hằng để cho Chu Tử Tô và Lưu Tử Nghĩa mở sao giấy cuối cùng.
Đám người Lục Dịch và Sở Nhiên, Trịnh Thỉ đều tự mình lên sân khấu
Lục Dịch len lén mở ngôi sao trong tay mình ra nhìn một cái, anh rút trúng hoa mai.
Sở Nhiên cho anh nhìn ngôi sao của mình, Sở Nhiên rút hoa đỗ quyên.
Trịnh Thỉ rút phải hoa mẫu đơn, hắn cười lén dịch ra sau lưng Chu Tử Tô, vừa định mở miệng đã nghe Trương Tư Hằng cười nói: "Trịnh Thỉ, không được phép thì thầm với nhau, cố vấn chúng tôi đều thấy hết đấy."
Trịnh Thỉ liền cười rồi lại lui về chỗ cũ.
Vì số người công khai thăm trong tay càng nhiều, mọi người lần lượt thành công hợp đội, người chưa ghép được dội còn dư lại càng lúc càng ít.
Điều này đồng nghĩ với việc khả năng đối đầu với nhóm Cố Vân Tương càng cao.
Lục Dịch càng ngày càng sốt ruột.
Lần trước anh chỉ mất mặt trước một mình Giản Văn Minh, lần này nếu mà còn thua Giản Văn Minh nữa thì mặt mũi xem như ném về Tây Thiên.
Kết quả ma xui quỷ khiến thế nào, cuối cùng chỉ còn hai người là anh và Trịnh Thỉ.
Cả hai trố mắt nhìn nhau, trong lòng chửi "Đậu má".
Các cố vấn đều nở nụ cười, Trương Tư Hằng nói: "Trịnh Thỉ, ai bảo lúc nãy cậu nhìn lén thăm của Chu Tử Tô làm gì."
Trịnh Thỉ làm vẻ mặt đau khổ.
Lục Dịch cũng không cười nổi.
Anh hy vọng trong tay Lưu Tử Nghĩa là hoa mai.
Anh tình nguyện thua trong tay nhóm cố Vân Tương, thua Cố Vân Tương, không mất mặt.
"Lưu Tử Nghĩa, cậu mở thăm của mình ra trước đi." Trương Tư Hằng nói.
Lục Dịch khẩn trương đến nỗi không cười được nữa.
Trong lòng cầu nguyện mười triệu lần.
Lưu Tử Nghĩa cười xong mở ngôi sao giấy trong tay ra, đưa về phía ống kính.
"Hoa mẫu đơn."
"Phắc!" Lục Dịch không nhịn được nắm chặt tay kêu khẽ.
Sau đó lập tức đỏ mặt.
Mẹ ơi, lộ rồi.
Mọi người có khi nào biết anh rất sợ đối chiến với Giản Văn Minh hay không.
Anh ngẩng đầu nhìn Trương Tư Hằng, quả nhiên ai cũng cười cả.
Trịnh Thỉ ngược lại không thành vấn đề, Cố Vân Tương và Giản văn Minh, cả hai tổ đều mạnh như nhau, gặp ai cũng thua như nhau thôi.
Nhưng Lục Dịch lại rút trúng tổ Giản Văn Minh, hắn cảm thấy có kịch hay để xem rồi.
Nếu không phải chính tay mọi người rút thăm thì hắn cũng nghi ngờ đây là kiệt tác của ekip chương trình.
Đúng là cái số mà.
Anh đồng tình nhìn Lục Dịch rồi bắt tay với Chu Tử Nghĩa.
Trương Tư Hằng cười nhìn Chu Tử Tô nói: "Không cần phải hỏi, trong tay cậu là..."
Chu Tử Tô giơ lên cho mọi người cùng xem thăm của mình, là hoa mai.
Khuôn mặt đỏ bừng của Lục Dịch đã ổn định lại tâm trạng, mày nhướng cao, sau đó chủ động đưa tay ra bắt với Chu Tử Tô.
"Được rồi, đã có kết quả." Trương Tư Hằng cười nói. "Tổ Cố Vân Tương đối chiến tổ Trịnh Thỉ, tổ của Giản Văn Minh đối chiến với tổ Lục Dịch."
Sau cùng còn không quên hờn dỗi Lục Dịch một câu: "Kết quả rút thăm của chúng tôi tuyệt đối công bằng và công khai đấy nhé!"
Sau khi chia tổ đối chiến xong, buổi ghi hình hôm nay cũng kết thúc.
Hôm nay mặc dù không biểu diễn nhưng cứ ngồi suốt cả buổi cũng rất mệt. Sau khi đạo diễn cho phép nghỉ ngơi, mọi người từ trong khán đài đi ra, Chu Tử Tô kêu lên: "Thầy Giản."
"Khách sáo quá. Cậu bao nhiêu tuổi?" Giản Văn Khê cười hỏi.
Chu Tử Tô nói: "Hai mươi"
"Tôi hai mươi hai, vậy gọi anh đi."
Chu Tử Tô liền kêu lên: "Anh Giản"
Giản Văn Khê vỗ vai cậu ta một phát: "Ăn khuya à? Chúng ta tới phòng ăn rồi tán gẫu một chút nhé."
Trịnh Thỉ cùng đồng đội cũng đi theo, bốn người ngồi quây quần với nhau, cùng ăn khuya.
"Tên hai người còn rất vần." Chu Tử Tô nói: "Tiết Thời và thầy Trịnh, cả hai tên."
"Hai người mạnh như vậy, nhớ hạ thủ lưu tình đấy." Trịnh Thỉ nói.
Tiết Thời vội vàng tiếp lời: " Đúng vậy, đúng vậy."
"Cậu có dự định bài hát nào không?" Giản Văn Khê hỏi Chu Tử Tô.
Chu Tử Tô gật đầu:" Có chuẩn bị vài bài, còn anh?"
Giản Văn Khê nói:" Xem bài hát của cậu trước thử có hợp cho chúng ta song ca hay không đã."
Chu Tử Tô gật đầu.
Trịnh Thỉ lau miệng đứng lên: "Tiết Thời, chúng ta cũng mau đi diễn tập thôi, ngày mai tôi còn có sự kiện phải tham gia, không thể ở đây tập luyện mãi được."
Phải kéo dài thi đấu như vậy chủ yếu là vì các cố vấn có công việc riêng, rất khó cân đối lại lịch trình của tất cả, ai cũng rất bận.
"Cậu có công việc không?" Trịnh Thỉ hỏi Giản Văn Khê.
Giản Văn Khê lắc đầu: "Không."
Trịnh Thỉ tặc lưỡi.
Dù gì cũng là một minh tinh khá có tiếng, sao lại thảm tới vậy, ngay cả một công việc riêng cũng không có.
"Vậy một tuần này chúng ta đều có thể ở lại đây luyện tập thật tốt." Chu Tử Tô nói.
Trịnh Thỉ vừa nghe, kéo Tiết Thời chạy lẹ: "Chúng ta tranh thủ thôi."
Ký túc xá bỗng trống hơn so với lúc trước rất nhiều, nhất là khu của các cố vấn, hơn phân nửa đã đi, còn lại thì tới khu huấn luyện.
Loại chương trình có cấp bậc như "Tinh nguyệt đối chiến", ai ai cũng rất coi trọng, ai cũng muốn mình có thể tiến được xa hơn một chút.
Giản Văn Khê xem thử danh mục bài hát Chu Tử Tô đã chọn, hai bài hát nước ngoài, một bài tiếng trung.
"Anh nhìn bài này đi." Chu Tử Tô chỉ vào một trong hai bài hát nước ngoài: "Có giống với bài The Social Song anh hát lần trước không?"
Giản Văn Khê xem, tên bài hát là "exec_cosmoflips", ngôn ngữ trong bài hát, anh không biết.
"Một ngôn ngữ tự nghĩ ra à?"
"Vâng." Chu Tử Tô gật đầu: "Là ngôn ngữ Akira Tsuchiya sáng tạo cho game Ar Tonelico."
Điều này rất giống với The Social Song. The Social Song cũng có xen lẫn một số tiếng độc nhất, không thuộc về bất kỳ ngôn ngữ nào hiện có trên thế giới.
Anh mở lại bài hát kia một lần nữa, rất ấn tượng nhưng lại không thích hợp để cả hai cùng hát.
Còn một bài khác là bài hát tiếng anh: "Forget me not", bài này anh biết, là một ca khúc mang đậm dấu ấn tôn giáo.
Gu âm nhạc của anh và Chu Tử Tô thật sự khá giống nhau.
Đúng là chọn đúng người rồi.
Bài hát còn lại là: "Tình yêu đẫm máu."
Anh nghe thử một lần, nói:" Bài này không tệ, nhịp điệu và lời bài hát đều rất hay."
"Một bài hát vô cùng thích hợp để thi đấu." Chu Tử Tô nói.
Giản Văn Khê nghe thêm hai lần nữa, nói: "Vậy thì chốt bài này."
Chu Tử Tô không ngờ anh lại quyết định nhanh như vậy: "Anh chắc chứ?"
Giản Văn Khê gật đầu: "Chắc, nếu cải biên tốt thì bài này sẽ cháy lắm."
Chu Tử Tô không nhịn được hơi hưng phấn: "Em cũng thấy vậy nên đã soạn lại một bản rồi, anh nghe thử nhé."
Chu Tử Tô là một thanh niên hơi xấu hổ và trầm tính, đôi mắt cậu trong veo, là đôi mắt mà chỉ có những thanh niên chưa va chạm nhiều với cuộc sống mới có được.
Trong lòng sạch sẽ cho nên ánh mắt mới có thể trong vắt như vậy.
Giản Văn Khê cực kỳ nhạy cảm với kích tình tố, anh bỗng nhiên ngửi thấy mùi kích tình tố của Chu Tử Tô, giống như tên, là mùi Tía Tô.
Tía Tô tràn đầy sức sống, rất giống như con người Chu Tử Tô.
"Chu Tử Tô là nghệ danh của cậu à?"
Chu Tử Tô hơi sửng sốt, gật đầu.
"Dựa vào mùi kích tình tố mà đổi à?"
Chu Tử Tô giật mình hỏi lại:" Anh có thể ngửi được sao?
Giản Văn Khê gật đầu.
"Em còn tưởng đa phần Alpha đều không nhạy cảm với mùi kích tình tố của alpha khác cho lắm." Chu Tử Tô nói. Giản Văn Khê nghe xong, không nói gì.
"Anh đang trong kỳ động tình à?" Nói đến kích tình tố, Chu Tử Tô không nhịn được, nói: "Mùi kích tình tố trên người anh rất nồng."
Giản Văn Khê hỏi: "Rõ vậy sao?"
Chu Tử Tô nói: "Hương thường xuân."
Xem ra là xịt quá nhiều kích tình tố, có hơi hăng quá hóa dở.
Giản Văn Khê thấy Chu Tử Tô là người trung thực, đáng tin cậy, liền hỏi: "Cậu còn có thể ngửi thấy mùi khác không?"
Chu Tử Tô nghe vậy nhìn anh.
Giản Văn Khê vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Ví dụ như hoa hồng chẳng hạn."
Kích tình tố của Omega thường là các loài hoa, thiên về mùi hương ngọt ngào, kích tình tố Alpha phần lớn là cây thân gỗ, mùi hăng nồng hơn.
Chu Tử Tô lắc đầu.
Cậu cho là Giản Văn Khê từng tiếp xúc thân mật với Omega nào đó, sợ trên người dính mùi đối phương nên mới hởi vậy, sau đó lại có hơi ngượng nên không hỏi tiếp.
Giản Văn Khê bấy giờ mới yên lòng hơn.
Nhưng ở đây quá nhiều Alpha, kỳ phát tình của anh lại không giống những Omega khác vẫn không thể coi thường nó.
Anh bây giờ chỉ mong kỳ phát tình của mình qua nhanh một chút.
Cả hai nộp bài hát "Tình yêu đẫm máu" lên, Trần Duệ trước tiên cho đám người Lương Âm nghe thử một lần.
Có đồng nghiệp nói: "Bài này mới nghe đã thấy khác hẳn với The Social Song, là phong cách của Chu Tử Tô đúng không? Giản Văn Minh hát được không? Cậu ta vừa mới hot lên, ngàn vạn lần đừng lật xe, trước mắt thì nên chọn một bài an toàn hơn chứ? Sau đó hẵng thay đổi sau."
"Nếu như cậu ta mà hát được phong cách này..." Những người bên cạnh nói "Vậy thì cũng quá khủng rồi. Thiên phú ngôn ngữ và nhạc cụ của cậu ấy còn chưa được thể hiện đâu!"
Lương Âm nhàn nhạt nói: "Tôi nghĩ... Cậu ấy có thể hát được. Khí chất của cậu ấy rất tốt, có thể ra mắt với tư cách ca sĩ. Hơn nữa... tôi thấy cậu ấy rất biết chọn bài. Bài hát này quá phù hợp với cậu ấy."
Tình yêu đẫm máu, hoa hồng đỏ thẫm, đẹp đẽ nhưng lại tàn nhẫn, lạnh lùng.
Giống như cảm giác Giản Văn Minh mang lại cho anh ta.
Vẻ đẹp không có ý vị, nhưng cũng nhờ vào sự vô sắc vô vị này lại trở nên cực kỳ chói mắt.
"Nếu cậu ta hát bài này cũng có thể hút fan như bài đầu tiên thì thực sự cần phải bị dập tắt." Trần Duệ nói: "Chẳng có gì tốt lành khi chương trình bị chi phối bởi một người."
Biết trước là ai thắng, thậm chí ngay cả hồi hộp cũng chẳng có, fan sẽ không có hứng thú bình chọn nữa.
Chẳng lẽ fan còn có thể tranh nhau hạng hai à?
"Còn Cố Vân Tương mà. Thực lực Cố Vân Tương vẫn còn đấy, ngài quên lúc đầu ở "Thần tượng 101″, y đã khuấy động mùa hè đó như thế nào sao?"
Chẳng qua mấy năm nay đi theo con đường diễn xuất, vắng bóng trên sân khấu, không còn nhiệt huyết năm đó thôi.
Chỉ cần kích thích ý chí chiến đấu của y, chỉ cần tham vọng và nỗ lực của y thôi cũng đủ để không ai có thể lay chuyển được ngai vàng của y trên sân khấu rồi.
Hôm nay chỉ cần chờ y dốc hết sức nữa thôi.
"Chiến nhau đi, chỉ khi thần tiên đánh nhau mới thực sự là lúc chương trình này bùng nổ."
Ekip chương trình đã chính thức thiết lập hướng đi của họ.
Họ phải đứng về bên yếu, giúp bên yếu thế đối đầu với bên mạnh.
Vì là huấn luyện khép kín, không có yêu cầu đặc biệt, những thí sinh cũng không được phép ra khỏi phim trường, ngay cả những minh tinh phải ra ngoài làm việc cũng đều phải ký hợp đồng bảo mật.
Vì trước một bước phòng ngừa chương trình bị lộ ra ngoài trước thời hạn, hễ là người bước vào phim trường, bất kể là thí sinh hay nhân viên làm việc, đều phải nộp hết điện thọai di động lên, trong phim trường dựng lên mười khu tập nhảy và mười khu luyện hát, cơ bản là mỗi nhóm đều tập luyện riêng.
Nhưng dù sao thì có nhiều người tham gia mà nhân viên cũng quá nhiều, có bí mật cỡ nào cũng sẽ bị lộ ra ngoài một ít.
"Nghe nói Giản Văn Minh kỳ này lại là át chủ bài đấy."
Đêm hôm khuya khoắt, mục tin nóng ở diễn đàn nào đó nói.
"Thật sao?!"
"Tui bây giờ nói thật là có hơi mong chờ đó, màn trình diễn cuối cùng kia thực sự rất tuyệt luôn."
"Nghe nói bài hát lần này với bài hát trước là hai phong cách khác nhau hoàn toàn đấy."
"Hahaha, lần Cố Vân Tương thua Giản Văn Minh, đúng là làm người ta sốc vỡ mắt kính mà, tui cứ nghĩ là Cố Vân Tương tới Tinh Nguyệt sẽ một đường đi thẳng đến vị trí Center éo ngán bố con thằng nào, dù sao độ nổi tiếng của anh ấy cũng là hàng đầu."
"Đúng là rất nổi đấy, tui thấy mấy mục liên quan đều bị fan anh ta kiểm soát hết mà."
"Nhắc tới fan, tui lại nhớ tới một chuyện cực kỳ buồn cười. Lần trước Cố Vân Tương thua Giản Văn minh, fan thiếu điều mắng chết ekip chương trình, nghe nói mấy fan đó liên lạc với Chuồn Chuồn Nhỏ, muốn hợp tác với Chuồn Chuồn Nhỏ bôi đen Giản Văn Minh, kết quả Chuồn Chuồn Nhỏ người ta rõ ràng chuyện nào ra chuyện đó, từ chối rồi, hahaha."
"Ôm anh nhà đi, bộ mang anh tui vô đây mà không báo trước là thói quen của mi à?"
"Mấy Chuồn Chuồn Nhỏ cũng thông minh thật. Chắc người ta sợ dính líu tới Giản Văn Minh lắm nhỉ? Chẳng lẽ giờ lại vô bôi đen rồi làm anh ta lên Hot search à? Ngải Mỹ Entertainment mừng còn không kịp ấy chứ."
"Mấy fan kia bị ngốc à, fan của Chu Đĩnh chắc chắn không thể nào cùng mấy người đó liên thủ được, người ta chỉ ước tránh càng xa càng tốt, sợ dây dưa với Giản Văn Minh lắm rồi. Tui thấy mấy người kia nên đi hợp tác cùng fan Lục Dịch với Sở Nhiên thì hơn, fan hai nhà này dễ bị kích động hơn nhiều."
"Fan Sở Nhiên thì được bao nhiêu mống? Chứ fan Lục Dịch thì sớm hợp tác với fan Vân rồi."
"Aaaaaaaa! Mọi người mau đi xem trực tiếp của Giang Hải TV đi, Chu Đĩnh với Giản Văn Minh gặp nhau rồi, còn là chỉ có hai người họ nữa !!!!"
"Có thật không, tui đi coi liền!!"
"Thời khắc tui mong đợi rốt cuộc đã đến rồi sao?!"
"Trời ạ, mới mở lên, bình luận đã bị Chuồn Chuồn Nhỏ spam rồi. Ai cũng anh ơi chạy mau, hahahaha."
Giản Văn Khê không ngờ sẽ gặp Chu Đĩnh ở đây.
Nhưng chương trình chỉ vừa mới bắt đầu, sớm muộn gì anh cũng phải gặp Chu Đĩnh.
Huống hồ Chu Đĩnh cũng xem như là cố vấn, chủ yếu phụ trách vũ đạo cho các thí sinh.
Anh cảm thấy ánh mắt Chu Đĩnh nhìn anh rõ ràng khác so với những người khác.
Rất "xem trọng" anh.
Chắc là vẫn còn sợ anh.
Anh cũng không hận Chu Đĩnh, nhưng vì liên quan đến Giản Văn Minh, chắc chắn không thể nói đến chữ thích.
Giữ khoảng cách thích hợp là tốt nhất.
Giản Văn Khê suy nghĩ rồi chào Chu Đĩnh: "Thầy Chu"
Chu Đĩnh sửng sốt, chắc là không quen khi nghe anh gọi là thầy, " Ừ" một cái, nói: "Tới tập nhảy à?"
Giản Văn Khê gật đầu, không muốn nhiều lời.
Hai người đứng đối diện nhau, nhất thời không nói câu nào.
Khu bình luận vẫn đang nổi gió nổi bão, dân cư mạng càng phấn khích chụp lại đăng lên Weibo.
"Không hổ là cặp đôi đẹp nhất giới giải trí mà, nhìn mặt thôi cũng thiệt là xứng!"
Mấy Chuồn Chuồn Nhỏ luôn bình tĩnh vừa nghe đã lập tức nổi đóa: "Xứng mẹ tụi bây! Ôm con trai đi không tiễn."
"Anh ơi chạy mau đi, tức chết tui!"
"Người nói xứng đôi là fan Giản Văn Minh đúng không? Đúng là không biết xấu hổ mà."
"Tui chỉ là người qua đường có được không?! Không phải fan Giản Văn Minh! Chuồn Chuồn Nhỏ không phải nổi tiếng lịch sự sao, đây mà là lịch sự à?"
"Ui ui ui, fan còn cosplay người qua đường cơ đấy."
Trên mạng chạm cái là nổ ra chiến tranh. Người trong cuộc vẫn đang trầm mặc như cũ.
Giản Văn Khê nhìn về phía Chu Đĩnh.
Lúc này Chu Đĩnh mới nói: "Đi đi."
Giản Văn Khê như vừa được trút gánh nặng, gật đầu rồi đẩy cửa đi vào phòng tập.
Vừa vào liền ngửi thấy mùi kích tình tố nồng nặc.
Kích tình tố của Alpha theo mồ hôi thoát ra, không thể ức chế được.
Anh không phòng bị ngửi phải mùi hương kia, phải lùi về sau một bước.
Đây là phản ứng theo bản năng Omega.
Nhưng anh là uống thuốc ức chế nên ảnh hưởng của kích tình tố như thế này hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Anh liền đẩy cửa đi vào.
Chu Đĩnh vẫn còn đứng trên hành lang, phát hiện camera vẫn đang quay nên mới bước tiếp, nhưng vừa đi được mấy bước liền không nhịn được quay đầu lại.
Biết rõ sẽ bị camera quay lại, càng có lẽ sẽ bị công ty của Giản Văn Minh, Ngải Mỹ entertaiment chộp lấy thời cơ xào vài bài báo, nhưng vẫn không kiềm lòng được.
Giản Văn Minh thay đổi quá nhiều.
So với Giản Văn Minh mà hắn biết khi trước, dường như là hai người khác nhau.
Vẫn là gương mặt ấy, nhưng khí chất lại thay đổi hoàn toàn.
Ở đây, một ngày hai mươi bốn tiếng không có chỗ nào là không ghi hình, hắn đáng ra nên chú ý lời nói của mình, nên thu lại tình cảm của bản thân mới đúng.
Có lúc Chu Đĩnh cảm thấy suy nghĩ của mình thật hoang đường.
Lần đầu tiên Chu Đĩnh nghe tên Giản Văn Minh là khi nghe nói Ngải Mỹ entertaiment vừa cho debut một Alpha, cực kỳ đẹp, công ty Ngải Mỹ đưa lên báo, xếp người này và hắn cùng Cố Vân Tương là ba người đẹp trai nhất giới giải trí.
Đây là kịch bản quen thuộc của giải trí Ngải Mỹ, lúc đầu hắn cũng không để ý lắm.
Cho đến một lần thấy Giản Văn Minh trên ti vi.
Hắn gần như sững sờ ngay lập tức.
Bởi Giản Văn Minh này, có gương mặt tương tự Joshua.
Vì tuổi tác không giống nhau nên cũng không phải hoàn toàn giống nhau, nhưng lại cực kỳ giống dáng vẻ mà Joshua khi lớn lên sẽ có.
Nhưng Joshua là một Omega, hắn không chỉ từng thấy vòng cổ chống cắn mà còn ngửi thấy mùi kích tình tố hương hoa hồng, thậm chí lần đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn còn tận mắt thấy dáng vẻ cậu phát tình.
Nhưng Giản Văn Minh lại là một Alpha.
Hắn trong một lần gặp Giản Văn Minh ở buổi từ thiện, từ trên người cậu ngửi thấy khích tình tố hương thường xuân, là mùi kích tình tố thuộc về Alpha.
Lúc này hắn mới nhận ra, Giản Văn Minh chẳng qua là có gương mặt giống Joshua mà thôi, hai người không chỉ khác giới tính mà ngay cả tính cách cũng trống đánh xuôi kèn thổi ngược, hoàn toàn khác nhau.
Một khi đã nhận thức được rằng không phải cùng một người, thì ngay cả gương mặt ấy thực ra cũng không giống đến như vậy.
Tóm lại là dưới tác dụng tâm lý, càng nhìn càng không giống.
Sau đó, chỉ qua một bữa ăn, Giản Văn Minh và công ty giải trí Ngải Mỹ liền đu bám hắn.
Giản Văn Minh thích hắn, trong nhiều dịp còn công khai thể hiện tình cảm của bản thân, công ty Ngải Mỹ thì lại càng tận lực gán ghép cặp đồng tính A, thế nên ấn tượng của hắn đối với Giản Văn Minh càng ngày càng giảm.
Dù rằng đã biết công ty Ngải Mỹ là dạng nào.
Chỉ vì Giản Văn Minh có gương mặt tương tự Joshua mà hắn đâm ra chán ghét cậu.
Một tâm lý kỳ lạ nảy sinh trong lòng, Joshua xinh đẹp, cao ngạo như vậy, việc gán ghép, đi ngược với dư luận, dường như sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trên người anh.
Giản Văn Minh giống Joshua, lại đi làm những chuyện mà hắn không thích, phần nào đấy đã vấy bẩn vẻ đẹp của Joshua trong lòng hắn.
Thích một người, suy cho cùng là thích linh hồn của người ấy nhiều hơn là vì vẻ bề ngoài. Hắn điên đảo tinh thần vì Joshua, nhưng với Giản Văn Minh có gương mặt tương tự, hắn lại tránh như rắn rết.
Joshua đối với hắn, là phần tình cảm vô tư thời niên thiếu, được ôm ấp trong lòng tránh khỏi bụi thời gian.
Lần đầu tiên thủ dâm, đêm mộng xuân đầu tiên và lần đầu thầm mến, tất cả đều vì người con trai mang tên Joshua này.
Vậy bây giờ hắn đang làm cái gì?
Giản Văn Minh là Giản Văn Minh, có giống hơn nữa cũng không phải là Omega. Đến giới tính cũng không giống nhau.
Yêu Giản Văn Minh, người càng ngày càng giống người ấy, là một loại phản bội tình cảm.
Cả đời người chỉ nên yêu một người, sau đó ký hiệu, rồi rót đầy người ấy, cả đời này chỉ có người ấy, hoàn thành khế ước thiêng liêng giữa Omega và Alpha.
Chị Hồng nói hắn rất thuần khiết, người khác lại nói tính hắn lạnh nhạt, thật ra đều không phải. Hắn có sự cố chấp mãnh liệt, thật ra đó là một ám ảnh đến nỗi bệnh hoạn, người bình thường sẽ chẳng ai giống hắn, lãng phí sáu năm thanh xuân, để đi yêu một người mà có khả năng còn không nhớ rõ mình là ai.
"Anh Chu."
Một giọng nữ vui vẻ kéo hắn về từ trong dòng ký ức.
Hắn ngẩng đầu nhìn, là Miêu Lật.
Miêu lật rất thích Chu Đĩnh.
Trong giới giải trí này, người còn độc thân, cả trai lẫn gái, có ai mà không thích Chu Đĩnh chứ?
Một Alpha cực phẩm như vậy, trời sinh liền có sức hấp dẫn trí mạng với người khác. Giống như Omega các cô, trời sinh sẽ hấp dẫn Alpha vậy.
Thế nhưng cô sớm nghe nói Chu Đĩnh là người kiệm lời, rất lạnh lùng, là người nổi danh "Nhiệt huyết đã rải hết lên màn ảnh lớn". Cô sợ xấu hổ nên cố ý kéo Chung Nhạc đi cùng.
Đến Chung Nhạc đã có người yêu từ lâu, lúc nhìn Chu Đĩnh cũng còn cảm giác rất được.
Không thể không thừa nhận, Alpha cấp bậc như Chu Đĩnh cũng có một sức hấp dẫn chết người đối với người đã bị đánh dấu như anh.
Là mị lực của bản thân.
"Chúng tôi phải đến phòng tập xem tình hình của các thí sinh, nếu được thì anh đi chúng với chúng tôi nhé?" Anh cười hỏi.
Chu Đĩnh nói: "Tôi vừa từ phòng tập nhảy ra."
"Vậy sao." Miêu Lật cười hỏi: "Tình hình thế nào?"
"Có vài nhóm khá mạnh." Chu Đĩnh nói.
"Tôi nghe nói Lục Dịch biên đạo lại bài nhảy mới, cực cháy." Chung Nhạc nói. "Có muốn lát nữa đi xem lại không?"
Chu Đĩnh gật đầu, mặc lại chiếc áo khoác vừa mới cởi ra.
Miêu Lật sóng vai đi cùng hắn, lúc ra ngoài cố ý ngửi mùi kích tình tố của Chu Đĩnh, quả nhiên chẳng ngửi được gì.
Thật quá đáng sợ.
Cơ mà hắn kiềm chế như vậy cũng tốt, tinh thần mạnh mẽ của Alpha như hắn, khi thả kích tình tố bừa bãi, toàn bộ Omega trong khu này sẽ bị cưỡng chế tiến vào kỳ phát tình mất.
Vậy thì sẽ cực kỳ rối loạn.
Chu Đĩnh rất cao, có lẽ gần một mét chín, Chung Nhạc một mét bảy mươi tám đi bên hắn, vừa so, không chỉ lùn hơn cả cái đầu, cả thân hình cũng nhỏ hơn một nửa.
Ưu thế trời sinh của Alpha, không thể nghi ngờ đều được thể hiện hết trên người Chu Đĩnh.
Nếu như hắn đến kỳ động tình, không biết sẽ có dáng vẻ như thế nào. Hắn động tình, dục vọng không biết Omega nào có thể chịu đựng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro