Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9.

"Đới Manh, chị.... không phải cố ý!" Mạc Hàn đau lòng muốn chạm vào gương mặt Đới Manh, lại bị Đới Manh vô tình hất tay ra.

"Mạc Hàn, đủ rồi!"

"Đới Manh,...."

"Tôi thật sự chịu đủ rồi!"

...

"Tôi luôn ngây thơ cho rằng, chỉ cần tôi đối xử tốt với chị, chị sẽ yêu tôi, hơ...hóa ra đều là tôi tự mình đa tình, chị nếu không yêu tôi, vì sao không gọn gàng dứt khoát nói với tôi, nắm trong tay đùa giỡn như vậy có phải vui lắm hay không, hay là nói, Mạc Hàn chị có phải đối với những người có ý với chị đều như vậy hay không? Hửm?" Đới Manh chế giễu liền chọc giận Mạc Hàn.

"Đùa giỡn? Đới Manh em nhìn cho rõ ràng, tôi năm nay 30 tuổi, cái tôi đùa giỡn là thanh xuân của tôi, là tuổi trẻ của mình. Em giờ ở đây giống một con chó điên nói tôi không yêu em! Tôi không yêu em thì vì cái gì chứ!?"

"Vậy chị nói chị yêu tôi đi!" Đới Manh đáp lời Mạc Hàn, Mạc Hàn có thể nghe được Đới Manh vì phẫn nộ mà răng cũng đều nghiến chặt.

"Tôi..." Lời nói muốn thốt lên, nhưng dường như bị chặn ở yết hầu, dù thế nào cũng nói được thành lời.

"Ha ha, chị chính là như vậy, Mạc Hàn, đừng lại tự lừa mình nữa....chúng ta ở bên nhau mười năm, chị trước giờ cũng chưa từng nói qua chị yêu tôi, chị cho rằng ba mẹ chị vì cái gì không thích tôi?"

Mạc Hàn hôm nay vô số lần sửng sốt kinh ngạc với những lời từ trong miệng Đới Manh thốt ra, "Chị cho rằng tôi nhìn không ra ư?...không phải vì ba mẹ chị thấy tôi không tốt, mà là bởi vì..."

Mạc Hàn nhìn nước mắt Alpha rơi xuống, nghẹn ngào nói một câu, "Mà là bởi vì chị không yêu tôi...mới không thích tôi, hiểu con gái không ai bằng mẹ, chị có gì giải thích không Hàn Hàn?"

Mạc Hàn chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi chia tay, nghi vấn của ba mẹ lại bị Đới Manh nói thẳng ra như vậy. Nàng từng hỏi qua ba mẹ, vì cái gì không thích Đới Manh, họ đã nói, "Chúng ta không phải không thích Tiểu Đới, chỉ là thấy con không phải thực thích nó, hai người ở bên nhau, nếu không thật sự yêu nhau, sẽ không thể cùng nhau đi đến cùng, nếu đã không phải người có thể ở bên con đến cuối, mẹ và ba cũng không nghĩ phải dành nhiều tình cảm như vậy."

"Chị quả nhiên không có cách giải thích, sao có thể giải thích đây? Bởi vì đây là sự thật mà, cho nên chị biết vì sao ba mẹ tôi....bởi vì, họ cũng cảm thấy...chị cũng không yêu tôi!" Đới Manh nói xong, xoay người đi chỗ khác, nâng cánh tay lau đi nước mắt trên mặt.

Khi xoay người lại, chỉ nhìn thấy gương mặt Mạc Hàn đầy nước mắt, nếu là trước kia, cô nhất định sẽ đến trước mặt nàng, giúp nàng lau khô nước mắt, sau đó thừa nhận hết thảy sai lầm về mình, nhưng hiện tại... Không cần thiết nữa, những vết thương cô luôn giấu trong lòng giờ đây đã hoàn toàn bị xé rách ra, hai người hoàn toàn không trở về được nữa, cô, Mạc Hàn hoàn toàn kết thúc rồi. Ngay thời điểm cô nói ra Mạc Hàn không yêu cô, Đới Manh liền biết, hết thảy đều xong rồi.

"Mạc Hàn, chúng ta...cứ như vậy đi."

Mạc Hàn nhìn bóng dáng Alpha rời đi, trong đầu vẫn còn vang lên thanh âm tuyệt vọng một phút trước của Đới Manh, "Mạc Hàn, trước nay chị đều không yêu tôi, chỉ là tôi đơn phương tình nguyện, chúng ta,....... Cứ như vậy đi!"

.

.

Cuộn mình trong chăn đến thiếu không khí, khiến cho giờ phút này Mạc Hàn đang khóc nức nở trong đó có chút choáng váng rồi. Nàng sao có thể không yêu Đới Manh chứ, nàng là quá yêu Đới Manh, chính bởi vì quá yêu, nàng mới muốn tự bảo vệ chính mình. Nàng quá ỷ lại vào Đới Manh, đặc biệt trong khoảng thời gian hai người tách ra này nàng càng đặc biệt rõ ràng.

Thói quen gội đầu xong, chờ Alpha dịu dàng gọi mình, sau đó vừa lải nhải nếu không lau khô sẽ đau đầu, vừa giúp nàng sấy tóc. Thói quen sẽ mặc kệ mình đi dạy sớm bao nhiêu, cô tan sở trễ bao nhiêu, buổi sáng sẽ vẫn có điểm tâm nóng hổi. Thói quen mỗi khi nàng đau bụng, liền sẽ giúp nàng pha trà gừng. Mọi thói quen của nàng hết thảy đều có Đới Manh, lại chỉ không có thói quen dũng cảm đem từ "Yêu" nói thẳng ra.

Kỳ thật khi nãy, khi Mạc Hàn trong trạng thái thất thần về nhà khiến ba mẹ nghi hoặc liền hỏi han một phen. Mạc Hàn lần đầu tiên sau khi trưởng thành nhào vào lòng mẹ khóc lớn, kể lể nàng yêu Đới Manh bao nhiêu, muốn cùng cô đi đến cuối đời, lại hận mình yếu đuối và bất an, sau cùng lại đánh mất Đới Manh. Mạc Hàn biết, đi đến bước đường ngày hôm nay, Đới Manh có lỗi, nàng cũng có lỗi, đều là không thể tha thứ được.

.

Không giống Mạc Hàn về nhà liền không thể khống chế cảm xúc, Đới Manh về đến nhà vẫn bình tĩnh đến đáng sợ. Tắm nước lạnh cũng không thể làm Alpha khỏe mạnh sinh bệnh được, ngược lại lại khiến đầu óc càng thêm tỉnh táo. Nước lạnh xối lên trên đầu Đới Manh, theo từng lọn tóc nhỏ giọt, hiện tại trời đã vào thu, nhiệt độ đã không còn ấm áp nữa, nhưng nước lạnh cứ thế xối lên người, Đới Manh lại không có cảm giác gì.

Tắm xong, Đới Manh đi đến ban công nhỏ mở cửa ra, ngồi trên bàn trà bên cạnh, lấy gói thuốc lá từ trong túi ra, quen thuộc rút ra một điếu rồi châm lửa. Nhìn chăm chú vào vào ánh lửa ở đầu mẫu thuốc lá, hút một cái chậm rãi phun ra một lớp sương mờ.

Đới Manh hút thuốc, chuyện này mọi người đều biết. Thế giới của người trưởng thành, hút thuốc uống rượu chỉ là sắc thái của cuộc sống. Chẳng qua Đới Manh không bao giờ ở trước mặt Mạc Hàn hút thuốc, cô biết nàng không thích, chỉ cần là việc nàng không thích cô đều sẽ không làm. Nhiều năm như vậy, trong những chuyện nàng không thích, chỉ có chuyện này, Đới Manh không tuân thủ.

Ngay lúc Đới Manh đốt đến điếu thuốc thứ ba, tiếng đập cửa đinh tai nhức óc làm gián đoạn động tác của Đới Manh, nghe được động tĩnh này tám chín phần mười là Tôn Nhuế. Đới Manh buông điếu thuốc trong tay xuống, đứng dậy đi mở cửa.

Quả nhiên vừa mở cửa liền thấy gương mặt có chút đỏ lên của Tôn Nhuế, còn chưa kịp hỏi, trước mắt liền trời đất quay cuồng, khóe miệng ẩn ẩn đau, thân thể cũng theo cổ áo bị người trước mặt kéo lên, Đới Manh định thần vài giây mới nhìn rõ ràng Tôn Nhuế trước mặt.

"Đới Manh, tôi không phải đã nói với chị, chị không cần thì đừng chạm vào chị ấy! Chạm vào chị ấy thì mẹ nó, chị phải chịu trách nhiệm cho tôi đến cùng! Giờ chị muốn thế nào? Ăn sạch sẽ liền chạy sao?"

Đới Manh nghe Tôn Nhuế tức giận gào lên trước mặt mình, khóe miệng đau nhức nhất thời không mở miệng được, còn chưa kịp nói gì, Khổng Tiếu Ngâm từ phía sau chạy tới tách hai người ra.

"Tôn Nhuế, em bình tĩnh một chút đi!"

"Bình tĩnh? Làm sao bình tĩnh được! Đới Manh, mẹ nó, chị là đồ khốn! Tức chết tôi..." Tôn Nhuế giận dữ buông cổ áo đẩy Đới Manh ra, xoay người đi đến ban công Đới Manh vừa ngồi, đưa lưng về phía Khổng Tiếu Ngâm và Đới Manh, ngồi xuống thở dốc.

"Cho rằng hai người đã tốt rồi, buổi tối chị gọi cho Mạc Mạc, là dì nghe máy, nói... Mạc Mạc...Mạc Mạc trốn trong phòng khóc rất nhiều, sau đó nói hai người đã chia tay. Tôn Nhuế vừa nghe liền không ngăn được lửa giận, em không sao chứ? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?" Khổng Tiếu Ngâm đỡ Đới Manh lảo đảo ngồi lên ghế, giải thích nói.

"Em không có việc gì, Tôn Nhuế không sai, em chính là đồ khốn!" Đới Manh tùy tiện rút tờ khăn giấy, lau đi máu ở khóe miệng.

Thật ra khi mở cửa nên nghĩ đến sẽ bị Tôn Nhuế đánh. Thật ra hai người họ trở thành bạn tốt như vậy thật ra cũng rất kỳ quái, hai người rõ ràng tính cách như băng và lửa, lại vô cùng ăn nhịp với nhau. Thời đại học, chuyện Mạc Hàn bị lão sư đùa bỡn, sau đó vài ngày khi Tôn Nhuế biết được liền ồn ào muốn đánh người, tuy rằng Mạc Mạc đã ngăn cản, nhưng vị lão sư sau này kia nghe nói nửa đêm bị người trùm đầu đánh đến vào bệnh viện lần nữa.

Trước kia Đới Manh không rõ, Mạc Hàn một người thích lơ người khác như thế vì sao sẽ chơi với người như Tôn Nhuế, giờ Đới Manh đã rõ ràng, đại khái có lẽ là thích tính tình ngay thẳng này của Tôn Nhuế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro