Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Trần Chiêu nhìn ra được Mạc Hàn đang do dự, nhân cơ hội liền nhẹ nhàng cầm tay nàng, "Ít nhất cũng cho anh một cơ hội được chứ? Không thử như thế nào biết chúng ta không có khả năng phải không?"

"Không có khả năng gì cả, con mẹ nó! Buông tay cô ấy ra!" Thanh âm quen thuộc truyền đến, còn không chờ mình kịp phản ứng, Mạc Hàn liền cảm giác bàn tay đang bị Trần Chiên nắm lấy bị kéo ra.

Quán café Trần Chiêu chọn là một quán café ngoài trời, dưới ánh mặt trời mái tóc Đới Manh đen óng chói mắt, bởi vì động tác vừa rồi quá mạnh, khiến tóc cũng rối theo, carvat trên áo sơ mi cũng đã nới lỏng ra, không cần nghĩ cũng biết là từ Luật sở chạy thẳng đến đây. Liếc mắt nhìn thấy gia đình Tôn Nhuế đi vào phía sau, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Khổng Tiếu Ngâm kia miệng rộng để lộ gì đó rồi.

Trần Chiêu bị Đới Manh đột nhiên đẩy ra, sắc mặt cũng không tốt, trước bàn dân thiên hạ bị một nữ nhân bức đến phải lùi về phía sau vài bước, dưới cơn thịnh nộ, hai chất dẫn dụ vô thức tản ra. Đới Manh đáng ra chỉ là tức giận vì người này nắm lấy tay Mạc Hàn, nhưng khi ngửi được mùi hương lạ, lửa giận càng bừng lên, liền bắt lấy cổ áo Trần Chiêu, tuy rằng thấp hơn cho với Trần Chiêu nhưng khí thế chỉ hơn chứ không kém.

"Anh đang khiêu khích tôi sao?" Đới Manh vừa nói xong liền muốn động thủ.

"Đới Manh!"

Nghe thấy tiếng Mạc Hàn hô lên, Đới Manh liền dừng động tác, hít sâu một hơi buông cổ áo Trần Chiêu ra, "Tôi đã đồng ý với Mạc Hàn sẽ không bao giờ đánh nhau! Anh đi đi! Mạc Hàn là bạn gái tôi!". Nói xong liền kéo tay Mạc Hàn xoay người rời đi.

Trần Chiên bị xấu mặt liền không chịu được, chất dẫn dụ mùi rượu lập tức tản ra, muốn đuổi theo nhưng lại bị một thân ảnh khác chặn đường lại. Trong thế giới của Alpha, chất dẫn dụ ảnh hưởng rất nhiều đến cấp bậc, vì vậy khi cảm nhận được hương bạc hà nồng đậm liền khiến Trần Chiêu có chút không thở nổi, đành phải thu hồi mùi rượu của bản thân nhìn người trước mặt.

"Anh trai, đủ rồi đó, đừng một tấc lại muốn tiến một thước, anh là một Alpha đấy!" Tôn Nhuế lãnh đạm nhìn hắn, hương bạc hà chậm rãi phiêu tán đi, cuối cùng chỉ tản mát vây lấy quanh thân Khổng Tiếu Ngâm đang đứng bên cạnh cô.

"Chất dẫn dụ cũng không phải để dùng như thế..." Tôn Nhuế ném xuống một câu, nắm tay Khổng Tiếu Ngâm rời khỏi quán café.

Lúc này Trần Chiêu không có đuổi theo nữa, đều là Alpha, hắn biết rõ, dù là Đới Manh hay là Tôn Nhuế, cấp bậc đều đứng trên mình. Huống hồ khi nãy Mạc Hàn đối với Đới Manh cũng không có phản kháng gì, hành động vừa rồi cũng chỉ bất quá là đang tức giận thôi, nghĩ lại liền cảm thấy không cần vì một cô gái mà rước lấy phiền toái.

"Đới Manh làm sao lại nổi nóng đến như vậy thế? Dù sao đó cũng là..."

"Hắn không phải người coi trọng tình cảm." Tôn Nhuế trả lời lo lắng của Khổng Tiếu Ngâm.

"Là sao?" Khổng Tiếu Ngâm nhìn Tôn Nhuế đang giúp mình thắt dây an toàn, chớp mắt hỏi Tôn Nhuế.

"Trên người hắn có mùi của rất nhiều Omega khác nhau, chả phải thứ tốt gì, có bỏ lỡ cũng chẳng đáng tiếc. Đới Manh tuy rằng cũng không tốt đẹp gì, nhưng ít ra cũng chỉ gây họa với mỗi mình Mạc Mạc."

"Em có thể nói chuyện tích cực xíu được không vậy!" Khổng Tiếu Ngâm tuy mắng Tôn Nhuế, nhưng cũng ngưỡng mộ sự cẩn thận của Tôn Nhuế, Alpha của nàng tuy ngoài mặt tỏ ra là người tùy tiện như kỳ thật lại tinh tế hơn ai khác.

"Đới Manh, buông ra!"

Đới Manh lôi kéo Mạc Hàn đi một đoạn đường, vừa nghe Omega nói liền dừng bước buông tay ra, trong nháy mắt đột nhiên thấy áy náy, "Mạc Mạc, em..."

"Quậy đủ rồi thì trở về đi!" Mạc Hàn không biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt nói.

"Chị...chị không có gì muốn hỏi em sao?"

Màn Hàn giương mắt nhìn cô, bật cười, có chút trào phúng hỏi ngược lại, "Hỏi? Em hi vọng tôi hỏi em cái gì? Hỏi em hơn một tháng này đi đâu sao? Chúng ta đã chia tay rồi không phải à?" Trong miệng muốn nói ra những lời quan tâm, nhưng bắt gặp ánh mắt ấm ức của Alpha, Mạc Hàn liền tức giận, những câu khó nghe không khống chế liền thốt ra, em tỏ ra ấm ức cái gì? Không phải tôi mới nên ấm ức sao?

"Mạc Hàn, chúng ta kết hôn đi!" Đới Manh trầm mặc một hồi, rụt rè đối mặt với Omega, nhỏ giọng nói.

Mạc Hàn ngẩn người, nhịp tim đột nhiên đập nhanh chứng tỏ nàng đang vô cùng kích động, nhưng rồi tim lại như bị một cục đá đè nặng, miệng không nói ra được gì khác.

"Chị,...tạm thời không thể..." Mạc Hàn chậm rãi mở miệng, mấy chữ này hung hăng đánh vào lòng Đới Manh.

Cô liền kích động bắt lấy bả vai gầy yếu của Omega, "Vì sao? Bởi vì tên vừa rồi sao?"

"Hôn nhân không phải chỉ là chuyện đau đầu của của hai chúng ta, là chuyện liên quan đến cả hai gia đình. Đới Manh, em đừng bởi vì hôm nay thấy...thấy chị và Trần Chiêu liền..."

Đới Manh biết Mạc Hàn hiểu lầm, hiểu lầm cô vì ghen mới mở lời cầu hôn, muốn lấy nhẫn ra chứng minh mình không phải vì kích động mới nói thế, nhưng như thế nào cũng không tìm thấy chiếc nhẫn trong túi áo khoác.

"Mạc Mạc, em không phải kích động! Chị tin em...Nhẫn em cũng...Nhẫn...Nhẫn đâu rồi?"

Mạc Hàn nhìn Đới Manh đang hoảng loạn tìm nhẫn trước mặt, càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, đưa tay bắt lấy cánh tay Đới Manh, ngăn cô dừng lại hành động tìm kiếm lại, nhẹ giọng nói, "Đới Manh, hôn nhân không phải trò đùa......chúng ta bình tĩnh đi...".

Mạc Hàn không biết rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng nàng đã đợi nhiều năm như vậy, Đới Manh rốt cuộc ngỏ lời rồi. Nhưng là địa điểm không đúng, thời cơ cũng không đúng, nếu không phải mở lời sau khi nàng và Trần Chiêu gặp mặt, cho dù là ngày mai, nàng nhất định sẽ đồng ý lời cầu hôn này.

Mạc Hàn sợ, nàng sợ Alpha chỉ là bị dục vọng chiếm hữu kích động mà thôi. Nhưng nhìn Alpha trước mặt, vành mắt cũng đã đỏ lên, nàng đột nhiên mềm lòng. Nàng có phải quá nhạy cảm rồi không, định mở miệng nói gì đó, Alpha đã lên tiếng trước.

"Kỳ thật......chị chỉ là không yêu tôi thôi, đúng không? Hay là nói, Mạc Hàn chị trước giờ cũng chưa từng yêu tôi đúng không?"

Lời của Đới Manh khiến Mạc Hàn sửng sốt, nàng chưa bao giờ nghĩ Đới Manh sẽ mang theo giọng điệu chất vấn như thế này, hỏi nàng có phải chưa từng yêu cô không.

"Đới...Đới Manh...em nói cái gì?" Giọng nói vì phẫn nộ mà trở nên run rẩy.

"Tôi nói, chị trước giờ đều không yêu tôi, chưa từng, Mạc Hàn, tất cả chỉ là tôi đơn phương tình nguyện!" Đới Manh ngẩng đầu, ánh mắt mang theo lãnh đạm và tuyệt vọng mà Mạc Hàn chưa từng gặp qua.

"Em lặp lại một lần nữa, Đới Manh!" Giọng Mạc Hàn nâng cao, mang theo sắc bén.

"Thế nào? Sợ hãi sao? Sợ hãi vì lời trong lòng chị bị tôi nói ra sao?" Đới Manh từng bước đến gần Mạc Hàn, đôi mắt to đã mất đi sự dịu dàng, chỉ còn hận ý.

Mạc Hàn cảm giác hương quế quanh thân mình bỗng trở nên nồng đậm, bởi vì bị Đới Manh từng bước áp bức tới gần, liền đưa tay đẩy Đới Manh ra nhưng không thể lay chuyển được Alpha.

Đới Manh nắm lấy cằm Mạc Hàn, "Thẹn quá hóa giận sao?"

Mạc Hàn nhìn được sự châm chọc trong mắt Đới Manh, không biết đang châm chọc mình hay chính bản thân cô.

Động tác so với lý trí luôn nhanh hơn một bước, khi Mạc Hàn hoàn hồn lại, Đới Manh đã lùi khỏi người nàng. Cảm giác nóng rát trên tay cùng một bên mặt đỏ lên của người kia nói cho Mạc Hàn biết, nàng vừa đánh Đới Manh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro