Chương 37
"Vui lòng xuất trình giấy tờ tùy thân, và sổ hộ khẩu!" Nhân viên ở cục dân chính nơi đăng kí kết hôn máy móc lặp lại những câu nói giống nhau, sau khi ngẩng đầu xác nhận liền thấy Mạc Hàn bụng đã có chút nhô ra, cười như có như không nhìn Đới Manh, "Oh, mua vé bổ sung à!"
Lời này khiến Đới Manh có chút ngượng ngùng, đang muốn giải thích, Omega bên cạnh đã mở miệng, "Không phải, chúng tôi đã làm lễ kết hôn và đi hưởng tuần trăng mật, nhưng quên mất thủ tục giấy tờ!"
Nhân viên nghe xong, lại nhìn Mạc Hàn ra vẻ 'tôi hiểu', giúp hai người làm xong thủ tục.
Ngay lúc Mạc Hàn đang nhìn hai quyển sổ đỏ trong tay, Đới Manh lại hỏi, "Tôi muốn hỏi một chút, hiệp nghị một A một O có thể ký không a?"
Nhân viên bị hỏi liền hơi ngẩng ra, qua hồi lâu mới phản ứng lại lắp bắp trả lời, "Đúng đúng...có thể...cô muốn ký sao?"
Đới Manh lễ phép trả lời, "Vậy phiền cô giúp tôi chuẩn bị được không?"
"Cái này, có lẽ cô không hiểu, cái hiệp nghị này..."
"Cần phải trả thêm phí sao? Không sao?" Đới Manh nói xong lấy ví ra, liền bị nhân viên ngăn lại.
"Không phải không phải, cái này chính Phủ cung cấp miễn phí, chỉ là...hiệp nghị kèm một bộ thuốc, ký tên vào hiệp nghị, tiêm thuốc xong, cô cả đời cũng không thể đánh dấu bất kỳ một Omega nào khác, ý tôi cô hiểu chứ?"
Đới Manh gật gật đầu, ý bảo cô ấy đi giúp mình chuẩn bị đi.
"Vậy, tiểu thư này cũng cần sao?" Nhân viên lại hỏi Mạc Hàn, không đợi Mạc Hàn trả lời Alpha đã cự tuyệt, "Không cần, chuẩn bị phần của Alpha là được!"
"Được được...cô chờ tôi một lát!"
"Vì sao không cho chị cùng ký?" Mạc Hàn hỏi.
Đới Manh lại xoa xoa đầu nàng, "Đồ ngốc, chị đang mang thai Y Y, vì sao có thể tiêm thuốc đây? Huống chi cái hiệp nghị này đưa ra chủ yếu là để khống chế Alpha mà!"
"Kỳ thật, em không cần phải..."
"Không được! Tôn Nhuế hay Ngô Triết Hàm đều ký, em không thể lép vế họ được!"
Mạc Hàn cười khi nhìn thấy Đới Manh đột nhiên lại trẻ con đến thế này.
"Tiểu thư, tôi xác nhận lại một chút có phải cô sẽ..."
"Không cần đâu, tôi đem cái này vào bệnh viện tiêm là được phải không?"
"Đúng vậy, cô cho tôi thời gian rãnh của cô, chúng tôi sẽ sắp xếp bệnh viện, thời điểm và báo cho cô."
"Vậy bệnh viện này đi, huynh đệ tôi là bác sĩ ở đó!"
Sau khi cùng nhân viên hẹn xong thời gian tiêm thuốc kèm hiệp nghị, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên thấy ánh mắt kỳ lạ của nhân viên công tác, liền mở miệng hỏi, "Có vấn đề gì nữa sao?"
Nhân viên bị hỏi liền có chút ngượng ngùng, "Ngại quá, chỉ là lúc đầu có chút hiểu lầm cô, tôi thấy Omega của cô mang thai, nên cho rằng..."
"Cho rằng tôi chỉ vui chơi qua đường à?"
"À...thật ra rất ít người muốn ký hiệp nghị này, tôi làm việc ở đây lâu như vậy, cũng chỉ có khoảng 5 cặp ký hiệp nghị này."
Đới Manh cười cười, trong đầu liền hiện ra gương mặt của Tôn Nhuế và Ngô Triết Hàm, "Có khả năng là tôi biết 2 trong 5 cặp đó đấy!"
.
Mạc Hàn tắm rửa xong nằm ở trên giường, tay cầm hai tờ giấy đăng kí kết hôn mới tinh, Đới Manh vừa vào phòng liền nhìn thấy thỏ con đang nằm trên giường cười ngây ngô.
"Cười gì thế?"
"Cười chồng đẹp."
Đới Manh đã cắt tóc ngắn, khi đó Mạc Hàn hỏi cô không đau lòng mái tóc dài của mình sao, Alpha lại nói khi sinh em bé ra rồi, tóc dài không có thời gian chăm sóc đâu, nên cắt cho gọn gàng.
"Chị giữ một tờ đi, còn một tờ đưa em."
Mạc Hàn nghe lời đem một tờ đưa cho Đới Manh, vừa cầm lấy cô đã dùng tốc độ sét đánh đem tờ giấy kết hôn kia xé thành từng mảnh rồi ném vào thùng rác.
"Em..."
"Haha, dù sao chúng ta cũng sẽ không ly hôn, thứ tốt thì phải độc nhất mới được, lưu lại một tờ để cho con xem là được!"
.
"Ah ~ đau..."
Trong bóng đêm, Alpha nghe tiếng Mạc Hàn bên cạnh yếu ớt kêu lên, đôi mắt còn chưa kịp mở hết, liền ngồi dậy bò đến chân giường, chính xác tìm được bắp chân Omega, vừa mát xa vừa mơ màng hỏi, "Hàn Hàn, có phải lại bị chuột rút không? Không phải em nói đau phải gọi em sao? Đỡ hơn chưa?"
Đới Manh cảm thấy cơ bắp chân đã từ từ giãn ra, mới buông xuống, đi vào toilet cầm khăn lông ấm ra đắp lên bắp chân Mạc Hàn.
Omega mang thai 6 tháng nửa đêm thường xuyên bị chuột rút đau đến tỉnh dậy, nhưng dù vậy cũng không muốn gọi cô dậy. Nếu không phải lần kiểm tra thai định kỳ một tháng trước, Khổng Tiếu Ngâm thuận miệng phàn nàn với Đới Manh chuyện mình bị chuột rút đau đến rơi nước mắt, sau đó Tôn Nhuế đau lòng vợ liền thức cả đêm không ngủ để giúp nàng mát xa, cô mới biết hóa ra Mạc Hàn cũng bị như thế.
Mạc Hàn theo ánh đèn ngủ nhìn thấy đôi mắt Alpha toàn quầng thâm, hít hít nước mắt nước mũi, nhỏ giọng, "Chị sợ em vất vả, nửa đêm chị đi toilet em cũng muốn đi theo, nửa đêm thức khuya chăm sóc chị, sáng còn phải dậy sớm, đau lòng, không được sao?"
Mạc Hàn đau lòng Alpha không phải không có lý, đã tới giữa thai kỳ, buổi tối phải đi toilet vài lần, chỉ cần nàng động một chút, Alpha bên cạnh liền mở mắt, vô luận dù đã nói bao nhiêu lần không cần cô đi theo, nhưng Đới Manh vẫn kiên trì muốn theo. Hiện tại lại biết nàng thường bị chuột rút, nửa đêm lại càng không ngủ được bao nhiêu. Nàng thì không sao, công việc ở trường đã sớm xin nghỉ phép từ lâu, mỗi ngày đều có thể ngủ đến mặt trên lên cao, nhưng Đới Manh sáng sớm còn phải đi đến công ty, ngày qua ngày, Alpha lại càng gầy.
Đới Manh cũng không hoàn toàn mở mắt, ôm ôm Mạc Hàn cọ qua cọ lại trên đỉnh đầu nàng, hít lấy hương caramel ngọt ngào, "Chị là bảo bối của em, em không chăm sóc chị thì chăm sóc ai đây? Hiện tại em đặt chị lên hàng đầu, đi công tác chết tiệt gì đó, dù cho bao nhiêu tiền, lão tử cũng sẽ không đi!"
Mạc Hàn nghe xong bật cười, nhéo nhéo mũi Alpha nói nàng trẻ con, không công tác thì sao có thể nuôi hai mẹ con nàng đây. Tuy rằng ngoài miệng nói thế, nhưng Mạc Hàn biết, Đới Manh đối với sự kiện bắt cóc của Dương Noãn lần trước vẫn còn bị ám ảnh.
Mạc Hàn ôm lấy Đới Manh, nhớ đến cảnh tượng ngày đó, nàng cũng muốn đổ mồ hôi lạnh, hỏi Đới Manh, "Em nói em khi đó sao mà ngốc như vậy hả? Đứng ngơ ngẩn trước họng súng, lỡ nếu như cô ta thật sự nổ súng thì làm sao đây?"
Đới Manh sờ sờ cảm nhận đứa bé đang hoạt động, lắc lắc đầu, "Chúng ta sẽ không sao."
"Em sao lại chắc chắn như vậy?" Mạc Hàn chơi đùa với ngón tay Đới Manh, từ sau lần bắt cóc đó, nàng cũng thật sự tin rằng Đới Manh là yêu mình yêu đến không tiếc bất cứ gì kể cả mạng sống. Hơn nữa, đứa bé lại phát triển ngày càng tốt, khiến Mạc Hàn cả người cũng mềm mại đi nhiều, không ít lần còn cùng Đới Manh ồn ào, nói đùa.
"Bởi vì bên cạnh em có chị!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro