Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Mạc Hàn nhìn Tôn Nhuế kích động, cũng nhìn thấy nội dung chiếc điện thoại trên mặt đất, muốn tiến lên ngăn cản Tôn Nhuế đang dồn ép Đới Manh lại, nhưng đột nhiên bụng nhỏ lại truyền đến đau đớn, liền không khỏi nhíu máy, cong lưng lại, đưa tay ôm lấy bụng.

"Nhuế....xin lỗi, Đới Manh, đau..."

Tiếng thổn thức của Mạc Hàn như đánh thức lý trí Tôn Nhuế, cô buông Đới Manh ra, lung tung vuốt ngược tóc tai lộn xộn bởi vì phát cuồng khi nãy, hít sâu một hơi thu lại vị bạc hà trên người, đưa lưng về phía hai người, trầm giọng, "Đưa Mạc Mạc về phòng đi!"

Đới Manh vừa ôm Mạc Hàn trở về phòng nằm trên giường, Tôn Nhuế liền cầm cầm hộp thiết bị y tế của mình bước vào, giúp Mạc Hàn kiểm tra một chút, sau đó nói với Đới Manh nàng không có vấn đề gì lớn, chỉ là cảm xúc thất thường nên mới thế.

Khi Tôn Nhuế đứng dậy muốn đi ra, tay đã bị Mạc Hàn nắm lại, "Nhuế...xin lỗi...Chị..."

Nàng đã nhìn thấy video trên điện thoại, tuy rằng điện thoại bị vỡ không có âm thanh, nhưng Mạc Hàn nhìn được sự sợ hãi và ánh mắt tuyệt vọng của Khổng Tiếu Ngâm khi bị một tên đàn ông đáng khinh xé rách chiếc váy dài liền thân màu trắng. Mạc Hàn không nghe được âm thanh, nhưng nàng biết, Khổng Tiếu Ngâm có lẽ đang đau đớn gọi tên Tôn Nhuế.

"Hai người không cần xin lỗi em, hai người không có lỗi gì cả, chỉ là...chỉ là vừa rồi em hấp tấp thôi, đừng để trong lòng..."

Đến lúc này, Tôn Nhuế vẫn suy nghĩ an ủi nàng, nước mắt Mạc Hàn lại không ngăn được rơi xuống. Vừa nãy khi hai Alpha lao vào muốn đánh nhau, Tôn Nhuế tuy rằng kích động nhưng vẫn cẩn thận tránh khỏi nàng, dù trong tình huống như vậy, Tôn Nhuế vẫn bận tâm đến nàng và Đới Manh.

.

Đến đêm khuya, Mạc Hàn ở trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, Đới Manh đã sớm rời khỏi nhà của Tôn Nhuế, đi liên lạc với bạn bè để giúp đỡ tìm kiếm tung tích của Khổng Tiếu Ngâm. Mạc Hàn xuống giường, đi đến trước cửa phòng ngủ của Tôn Nhuế nhưng phát hiện không có ai lại tìm đến thư phòng, cũng không có người. Chỉ còn một phòng cuối cùng ở hành lang, từ trong phòng hắt ra một ánh sáng nhàn nhạt, Mạc Hàn nhẹ gõ cửa, "Chị có thể vào không?"

"Vào đi..."

Đây là một căn phòng dành cho trẻ con, trang trí rất tốt, có thể nhìn ra được hai người đã tốn tâm tư cho nó thế nào. Tôn Nhuế ngồi trước một con ngựa gỗ, dùng ngón tay đụng vào nó lắc lư, phát ra âm thanh kẽo kẹt khiến tâm tư xao động của Tôn Nhuế cũng bình tĩnh lại chút ít.

"Nhuế..."

"Đây là em và Tiểu Khổng chuẩn bị cho tiểu thiên sứ của bọn em, tuy không biết khi nào mới có, nhưng bọn em vẫn chuẩn bị đầy đủ cho nó, chỉ chờ đứa trẻ đó đến thôi. Chị biết không, ngay cả biệt danh ở nhà cũng đã nghĩ sẵn rồi. Gọi là Tiêu Tiêu, là đồng âm với tên của cô ấy. Nhưng bây giờ thì sao đây? Nó đến rồi, nhưng em không biết có thể nhìn thấy nó được hay không, sẽ giống như đứa bé kia sao?" Tôn Nhuế vừa nói vừa cúi đầu thật thấp.

Mạc Hàn nghe xong liền mở to mắt ra nhìn, đây là nguyên nhân vì sao Tôn Nhuế tối nay tức giận lại nói câu đó, nàng có Tôn Nhuế bảo vệ, hóa ra...

Tôn Nhuế trước khi nhận được video Dương Noãn gửi tới đã nhận được điện thoại của Tiền Bội Đình, họ cho người đến khách sạn mà Khổng Tiếu Ngâm ở, sau đó phát hiện những chiếc que thử thai kia. Trong nháy mắt, Tôn Nhuế không biết mình nên vui hay khổ sở đây.

"Mạc Mạc, em không hối hận đã che chở cho chị, em thừa nhận em đã từng do dự nhưng khi đó em cảm thấy mình giống như đồ khốn vậy...Việc một mạng đổi một mạng, Tôn Nhuế em sẽ không làm, những lời tối nay...em chỉ là trút giận lên mọi người mà thôi...em đã nén cơn giận quá lâu nhưng cách gì đó cũng không có...chỉ có thể nhìn Khổng Tiếu Ngâm của em chịu khổ..."

.

Khi Đới Manh trở lại nhà Tôn Nhuế, phát hiện Mạc Hàn còn chưa ngủ, đôi mắt vẫn mở to nhìn cô nhấp nháy.

"Sao vẫn chưa ngủ? Đã khuya lắm rồi!"

Mạc Hàn cầm ly nước ấm trong tay đưa cho cô, Đới Manh vừa từ bên ngoài trở về có chút khát liền một hơi uống hết nửa ly, sau đó cởi áo ngoài, tùy tiện lấy bộ đồ quần áo của Tôn Nhuế mặc vào rồi chui vào chăn ôm lấy Omega.

"Vừa mới đi xem Nhuế ca, an ủi một chút, giờ không buồn ngủ nữa." Mạc Hàn nắm tay Đới Manh để lên bụng mình.

Đêm khuya tĩnh lặng, Đới Manh cảm nhận được lòng bàn tay hơi động, đây là lần thứ hai cô cảm nhận được cử động của đứa bé.

"Em nghĩ ra tên cho con chưa?" Mạc Hàn đột nhiên hỏi.

Đới Manh vuốt ve bụng Mạc Hàn, gật gật đầu, "Vốn dĩ chưa nghĩ ra, nhưng trên đường trở về nghĩ ra rồi." Mạc Hàn ngẩng đầu chờ mong nhìn Đới Manh, "Tên là Nhuế Y, Nhuế trong Tôn Nhuế, Y trong tường vi y nhân, hi vọng nó có thể ưu tú giống như Tôn Nhuế, cũng sẽ xinh đẹp như tường vi."

"Tên hay lắm!"

.

.

Một làn nước lạnh ập vào mặt khiến Khổng Tiếu Ngâm lần nữa tỉnh lại, mở to mắt chính là gương mặt kỳ quái của Dương Noãn. Dương Noãn vẻ ngoài không tệ, không thua kém bất cứ Omega nào, bằng không như thế nào có thể khiến những tên kia giúp ả ta làm những trò khôi hài này.

Nhớ đến khuôn mặt đáng khinh của tên kia, Khổng Tiếu Ngâm hoảng sợ nhìn Dương Noãn, lại cúi đầu nhìn quần áo mình, phát hiện quần áo ngoại trừ bị rách không nguyên vẹn, cơ thể không cảm nhận được cái gì khác lạ, chỉ có khóe miệng bị đánh trước đó vẫn còn ẩn ẩn đau đớn.

Dương Noãn nhìn Khổng Tiếu Ngâm như con mèo con đang sợ hãi, hừ lạnh một tiếng, buông cái xô nước trong tay xuống, "Cô yên tâm, tôi không để bọn họ làm gì cô đâu, Tôn Nhuế dù sao cũng đã từng cứu tôi, cho nên tôi sẽ không làm gì cô, tôi chỉ cần Đới Manh!"

Đang lúc Khổng Tiếu Ngâm muốn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt Dương Noãn đột nhiên trở nên âm hiểm, "Tam ca là ân nhân của tôi, nhưng sự sỉ nhục cô cho tôi, tôi cũng sẽ không để cô dễ chịu đâu."

Khổng Tiếu Ngâm khẩn trương nhìn chằm chằm Dương Noãn, đôi tay không tự giác hạ xuống cẩn thận che chở phần bụng, không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, việc nàng có thể làm là bảo vệ tốt cho con của nàng và Tôn Nhuế.

"Tôi đã ghi lại đoạn clip này!"

Dương Noãn đắc ý đưa cầm điện thoại phát cho Khổng Tiếu Ngâm xem đoạn clip bất kham kia. Những tên nam nhân kia giống như dã thú lao vào nàng, xé rách quần áo nàng.

"Nếu tôi nhớ không lầm, Tôn Nhuế dường như mắc bệnh ưa sạch sẽ rất nghiêm trọng."

Khổng Tiếu Ngâm giống như đoán được ý của Dương Noãn muốn nói gì, sợ hãi mở to mắt, "Dương Noãn, cô..."

"Tôi đã gửi nó cho Tôn Nhuế, người có thói quen sạch sẽ như vậy, nếu biết vợ mình bị người khác đụng vào như thế, có hay không chê cô dơ bẩn ha! Hahaha!" Dương Noãn như nổi điên cười lớn.

Đang lúc Dương Noãn còn muốn nói gì đó làm nhục Khổng Tiếu Ngâm, một tên bên cạnh ở bên tai ả thì thầm gì đó, đôi mắt Dương Noãn dường như trở nên có chút kích động nói, "Đưa cô ta vào đây!"

"Vâng!"

"Hừ! xem như cô có nghĩa khí, không uổng công Tôn Nhuế che chở tới hiện giờ!" Dương Noãn khinh thường nhìn Mạc Hàn đang chậm rãi đi đến.

"Mạc Mạc!" Khổng Tiếu Ngâm nhìn thấy Mạc Hàn đi về phía mình, lo lắng kêu lên, "Cậu bị ngốc à! Cậu không nên đến đây!"

"Tiểu Khổng cậu mới là đồ ngốc đó..." Mạc Hàn đến bên cạnh Khổng Tiếu Ngâm, dùng sức cúi người, lau đi máu tươi trên khóe miệng Khổng Tiếu Ngâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro