Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31

"Chủ nhiệm Khổng, cô không đi cùng chúng tôi sao? Chút nữa ban tổ chức muốn mời chúng ta cùng nhau ăn cơm." Một người đồng sự hỏi Khổng Tiếu Ngâm.

"Mọi người đi trước đi, chút nữa tôi sẽ đến sau!" Khổng Tiếu Ngâm vừa thu dọn đồ đạc vừa trả lời.

"Cô có cần giúp đỡ gì không?"

"Ha ha, không có gì, lúc nãy trên đường thấy một cửa hàng bán bật lửa, nhưng khi nãy đang bận nên không có thời gian xem, chút nữa ghé mua sẽ tới ngay."

Đồng nghiệp này vừa tới bệnh viện không lâu, nghi hoặc nhìn Khổng Tiếu Ngâm, chỉ nghe nói vị tiền bối này thích uống rượu chứ không nghe nói thích hút thuốc.

Khổng Tiếu Ngâm tựa như nhìn được điểm khó hiểu của đồng nghiệp, liền giải thích, "Tôi mua cho Tôn Nhuế, có một năm sinh nhật tôi tặng cô ấy một cái bật lửa phiên bản giới hạn, nhưng cuối cùng tôi làm mất nó rồi."

"Hahaha, được rồi, không ở đây ăn cẩu lương của cô và bác sĩ Tôn nữa, chút nữa gặp nhé."

.

"Xin chào, giúp tôi khắc chữ 'SX' lên cái này đi!" Khổng Tiếu Ngâm đi vào cửa hàng mà nàng nhắc đến, lựa chọn liền nói với chủ cửa hàng.

"Ánh mắt của cô thật tốt, mặt hàng này là mới nhập vừa ra mắt, ở đây chỉ có 3 cái, đây là cái cuối cùng đó!"

Khổng Tiếu Ngâm cười cười không nói, nghĩ đến lần sinh nhật Tôn nhuế ở năm đầu tiên bên nhau nàng đã tặng cô một món quà, khi đó không có nhiều tiền, tích cóp vài tháng mới mua được một cái bật lửa xa xỉ đó, Alpha cũng coi như vật quý, ngay cả khi đi Châu Phi cũng giữ thật kỹ. Nhớ lại cũng thật xấu hổ, nguyên nhân làm mất nó là khi nàng ở quán bar tổ chức tiệc độc thân cuối cùng, uống quá say, cầm bật lửa đốt nến trên bánh xong không biết lại thuận tay ném đi chỗ nào, tỉnh rượu rồi khi Alpha hỏi nàng có cất bật lửa lại không thì nàng vỗ cái túi rỗng tuếch của mình nói, "Chị sớm đã cất rồi!". Sau này phát hiện ra nhưng Tôn Nhuế cũng không nói gì, nhưng Khổng Tiếu Ngâm biết, cô rất luyến tiếc món quà đó. Vậy nên lần này cô chọn một cái khác, lại muốn nhờ khắc tên viết tắt của hai người lên. (SX = Sanxiao = Tam Tiếu)

Khổng Tiếu Ngâm đem hộp quà bỏ vào túi, nghĩ sẽ để dành đến sinh nhật tròn 26 tuổi sắp tới của Tôn Nhuế sẽ đem ra tặng. Nhìn đồng hồ thấy cũng gần đến giờ, liền nhắn tin cho đồng nghiệp, sau đó đón một chiếc taxi đang ngừng ở ven đường, báo địa chỉ nơi liên hoan, sau đó lấy điện thoại cùng Tôn Nhuế nhắn tin. Có lẽ do quá chú tâm vào điện thoại không cảm thấy thời gian trôi qua nhanh, cho đến khi đồng nghiệp nhắn tin hỏi nàng như thế nào còn chưa tới, Khổng Tiếu Ngâm mới ý thức được mình bị tài xế đưa tới một nơi vắng người.

"Bác tài, có phải bác đi nhầm đường rồi không?" Khổng Tiếu Ngâm phác giác sự tình có chút không đúng, vừa hỏi, vừa trộm gọi điện thoại cho Tôn Nhuế.

"Không nhầm, chính là chỗ này..."

Tài xế đem xe dừng lại, cửa xe lập tức bị mở ra một người khác đến gần dùng khăn lông bưng kín miệng mũi Khổng Tiếu Ngâm, sau vài lần giãy giụa nàng liền mất đi ý thức, mà người vừa gây mê Khổng Tiếu Ngâm cũng phát hiện điện thoại đang ở chế độ trò chuyện.

"Này, Tiểu Khổng! Tiểu Khổng! Khổng Tiếu Ngâm! Chị đang ở đâu? Trả lời em đi!" Nhưng đáp lại Tôn Nhuế là thanh âm bị ngắt điện thoại, gọi lại thì đã chuyển sang hộp thư thoại...

Tôn Nhuế lập tức gọi cho các đồng nghiệp của Khổng Tiếu Ngâm, nghe được đáp án một cảm giác lạnh lẽo chạy khắp người cô, cảm giác bất an không lý do lúc trước hiện tại trở thành sự thật rồi.

"Nhuế Ca? Em không sao chứ?" Mạc Hàn gõ cửa thư phòng không đóng, nàng chỉ đi ngang qua thôi, nhưng lại nhìn thấy Tôn Nhuế siết chặt di động, toàn thân đông cứng, liền quan tâm hỏi.

"Không......không có việc gì, sao vậy Mạc Mạc, có việc à?"

Mạc Hàn nhìn Tôn Nhuế mỉm cười mất tự nhiên nhìn mình đột nhiên thấy lạ, "Không có việc gì, chị đi ngang thôi, nhìn sắc mặt em không tốt lắm."

Mạc Hàn thấy Tôn Nhuế dường như không có ý muốn trả lời, xoay người chuẩn bị rời đi lại bị Tôn Nhuế gọi lại, "Mạc Hàn!"

"Ừm?"

"Hai ngày nay có thể em sẽ có chút bận, chị đừng đi lung tung ở đâu cả, được không?"

Mạc Hàn tuy rằng bị hỏi khó hiểu như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, dù sao Tôn Nhuế rất ít khi trực tiếp kêu tên họ nàng như vậy.

"Đi rửa mặt đi! Em phải gọi điện thoại một chút."

"Được, em cũng nghỉ ngơi sớm một tí đi!"

"Chị cũng vậy!"

.

Khi Mạc Hàn ở trong toilet rửa mặt trong đầu liền nhớ đến bộ dạng mất tự nhiên của Tôn Nhuế, sau đó lại còn dặn dò mình, rõ ràng nàng mới là người lớn nhất ở đây, nhưng dù là Đới Manh hay Tôn Nhuế cũng đem nàng coi như em gái mà chăm sóc.

Lấy sự hiểu biết Tôn Nhuế mấy năm nay của Mạc Hàn, 'không có việc gì' trong miệng Tôn Nhuế khẳng định là có việc gì đó không đơn giản, nhưng cô không muốn nói, nàng sẽ không tiếp tục hỏi.

Tôn Nhuế nghe được tiếng phòng ngủ đóng cửa, mới thở dài một hơi. Khổng Tiếu Ngâm đột nhiên mất tích, trùng hợp Đới Manh lại đi công tác đem Mạc Hàn giao phó cho cô, những sự trùng hợp này không thể không làm Tôn Nhuế nghĩ nhiều. Cô sở dĩ dặn dò Mạc Hàn không được đi lung tung là vì sợ chuyện mình nghĩ sẽ biến thành sự thật.

"Tiểu Khổng chị nhất định phải bình an! Mạc Mạc, chị cũng không thể xảy ra chuyện gì được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro