
Chương 122
Editor: boorin
Tháng tư năm Kiến Nguyên thứ chín, một trăm hai mươi thí sinh vào thi đình đã tập trung tại điện Kim Loan từ sáng sớm.
Sau khi trải qua các nghi thức như điểm danh, tán cuốn, tán bái và hành lễ, đại thần đọc cuốn tự tay phát đề cho họ.
Các thí sinh ngồi thành tám hàng từ trái sang phải, trước mặt mỗi người đặt một bàn nhỏ với đầy đủ bút mực. Mộc Phùng Xuân ngồi ở vị trí đầu hàng thứ nhất, hít sâu rồi từ từ mở đề bài.
Đề bài hỏi về chính sự, không quá khó nhưng cũng không dễ trả lời xuất sắc. Lần này, Phùng Xuân không cần phải đáp xuất sắc, chỉ cần trung bình là được. Hắn vẫn đang suy nghĩ cách trả lời sao cho vừa phải. Giấu tài không để lại dấu vết không hề đơn giản. Nếu cách trình bày và hành văn quá khác biệt so với bài thi hội vừa rồi, chắc chắn sẽ gây nghi ngờ. Bởi hắn đã đoạt giải Nguyên trong kỳ thi hội, nên không thể giấu tài quá mức trong thi đình, e rằng sẽ gây rắc rối lớn. Hắn lo lắng trăm bề, cảm thấy như cưỡi cọp khó xuống.
Trong điện đã vang lên tiếng bút sàn sạt. Thấy hắn chần chừ chưa động bút, vị đại thần đọc cuốn liên tục liếc nhìn về phía hắn. Phùng Xuân đành tạm gác bỏ những suy nghĩ phiền muộn, vén tay áo chấm mực, suy nghĩ kỹ càng rồi mới bắt đầu viết.
Thời gian làm bài là hai canh giờ. Khi còn khoảng ba mươi phút nữa là hết giờ, bên ngoài điện vang lên tiếng bước chân trầm ổn. Vị đại thần đọc cuốn đang tuần tra vội vàng bước ra, định quỳ xuống hành lễ nhưng bị người mới đến giơ tay ngăn lại. Ông ta liền cúi đầu khom người đứng sang một bên.
Mặc dù động tĩnh rất nhỏ, nhưng trong điện yên tĩnh như tờ, nó vẫn trở nên nổi bật. Người mới đến không vội lên ngự tòa mà chậm rãi dạo quanh điện, ánh mắt thoáng lướt qua bài thi của các thí sinh. Đôi hài đen tượng trưng cho đế vương bước trên nền ngọc thạch, phát ra âm thanh trầm ổn. Dải mũ miện rủ xuống, lay động theo bộ cổn phục màu vàng rực.
Dù không có thái giám xướng lệnh hay ai bảo họ hành lễ, nhưng làm sao các thí sinh có thể không đoán ra người đến là ai? Những thí sinh bình tĩnh vẫn có thể tập trung tiếp tục làm bài. Nhưng cũng có những người kém bình tĩnh hơn, hoặc thở gấp vì lo lắng, hoặc đầu óc trống rỗng. Đặc biệt khi đế vương đi ngang qua, có người còn run tay làm rơi vài giọt mực đen đặc lên bài thi.
Vị đại thần đọc cuốn nhìn qua những thí sinh đang hoảng loạn, lắc đầu thầm thở dài. Ông đã quen với cảnh tượng này trong mỗi kỳ thi đình, chỉ hơi tiếc nuối. Càng đi về phía trước, thí sinh càng tỏ ra bình tĩnh hơn. Dù đế vương đi qua hay dừng lại trước mặt, bút trong tay họ vẫn không ngừng viết.
Vị trí ngồi của thí sinh được sắp xếp theo thứ hạng, chia thành tám hàng từ trái sang phải. Vì vậy, tám người ở hàng đầu tiên là những người xuất sắc nhất trong kỳ thi hội, và ba vị trí đầu tiên thường sẽ được chọn từ nhóm này.
Mộc Phùng Xuân thoáng thấy bộ y phục màu vàng, vội cúi mắt xuống, cố gắng hít thở đều đặn và tiếp tục làm bài. Đế vương đứng bên cạnh hắn, dừng mắt trên bài thi của hắn một lúc, rồi khẽ nhíu mày. Bài văn của vị Hội Nguyên này đã được trình lên ngự án trước đó, với lối phân tích sắc bén và văn phong độc đáo, hoàn toàn khác với bài làm trung bình trước mắt. Tuy có chút nghi ngờ, nhưng đế vương không nói gì, chỉ dừng lại giây lát rồi thu hồi ánh mắt, bước qua trước mặt Mộc Phùng Xuân.
Đôi hài đen của đế vương vừa bước qua nửa bước thì đột ngột dừng lại. Đế vương bất ngờ quay đầu lại, chuỗi ngọc trên mũ va chạm phát ra tiếng kêu. Cảm nhận ánh mắt sắc bén của đế vương đang chăm chú nhìn mình, dù có bình tĩnh đến đâu, Mộc Phùng Xuân cũng không khỏi hoảng loạn. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bắt đầu suy đoán lung tung. Phải chăng bài làm của hắn có vấn đề, hay là thân phận...
Đối mặt với ánh mắt sắc bén như dao của đế vương, bút trong tay Mộc Phùng Xuân không thể tiếp tục viết. Hắn hoảng hốt gác bút, run rẩy quỳ xuống đất dập đầu.
"Ngẩng đầu," đế vương ra lệnh, giọng nặng như núi đè. Phùng Xuân cố gắng bình tĩnh ngẩng lên, không ngờ khi đế vương nhìn thấy gương mặt hắn, bỗng nhiên như bị sét đánh, thân hình cao lớn chấn động, lùi lại nửa bước.
"Thánh thượng!" Nội thị gần đó kinh hô, vội vàng chạy đến đỡ. Đại thần đọc cuốn cũng giật mình, định tiến lên. Các thí sinh khác trong điện tuy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cảm nhận được tình hình bất ổn, đều gác bút quỳ xuống. Cả điện Kim Loan bỗng chốc im phăng phắc.
Đôi mắt đế vương như bị khóa chặt vào gương mặt thí sinh trước mặt, đáy mắt cuộn sóng dữ dội. Khoảnh khắc đó, khuôn mặt quen thuộc đến đau đớn bỗng hiện ra trước mắt, khiến đầu óc ông như nổ tung, toàn thân như bị xé nát, ngay cả hơi thở cũng đau đớn.
Mộc Phùng Xuân bị ánh mắt hoảng loạn của đế vương nhìn chằm chằm đến tâm thần bất ổn, cuối cùng nghe được câu hỏi: "Tên gọi là gì?"
"Học trò Mộc Phùng Xuân, khấu kiến Thánh thượng," hắn vội đáp.
Một lúc sau, đế vương trầm giọng: "Cây khô gặp xuân còn đâm chồi, tên hay. Đứng dậy."
Thấy thí sinh mặt tái nhợt, cố gắng bình tĩnh đứng sang một bên, đế vương nhìn chăm chú vào khuôn mặt gần như giống hệt người xưa, mắt hơi nheo lại. "Sinh năm nào?"
"Năm Vĩnh Xương thứ 16, tháng 10," Phùng Xuân hồi hộp đáp. Để phòng người tra, năm sinh trên hộ tịch mới không đổi, nhưng tháng đã sửa. Hắn không hiểu sao Thánh thượng lại đột ngột hỏi tên tuổi, khiến hắn lo lắng thân phận có thể đã bị lộ. Nghĩ đến đây, hắn như rơi xuống hầm băng.
Đế vương nắm tay ấn lên trán, cố đẩy lui cơn đau đang ập đến. Quá giống, giống đến mức khiến ông nghi ngờ đây là nàng đầu thai. Nhưng cuối cùng vẫn là vọng tưởng, năm Vĩnh Xương thứ 16, không phải nàng chuyển kiếp. Người trước mặt chỉ khoảng 15-16 tuổi. Năm Vĩnh Xương thứ 16... Hắn thất thần. Nếu năm đó nàng gả cho hắn, con trai họ giờ cũng sẽ lớn như vậy, cũng sẽ có bộ dáng như thế này.
"Đều đứng dậy," hắn trầm giọng, không nhìn thí sinh trước mặt nữa, xoay người bước lên bậc cao. Các thí sinh khác lần lượt ngồi xuống, ánh mắt đều liếc về phía đầu hàng đầu tiên, suy đoán đủ điều.
Thẩm Văn Sơ đứng ngoài cung nóng lòng chờ đợi. Đến khoảng giờ Ngọ, cửa cung cuối cùng cũng mở. Thị vệ giơ cao bảng vàng, cưỡi ngựa phi ra. "Yết bảng! Yết bảng!" Có người hô lớn, đám đông ùa về phía bảng vàng.
Thẩm Văn Sơ giật mình, vội chạy theo. Chưa đến nơi đã nghe tiếng reo hò: "Trạng nguyên là Mộc Phùng Xuân! Ai là thân quyến của Mộc Trạng nguyên? Con trai nhà ngươi đỗ Trạng nguyên đầu bảng!"
Thẩm Văn Sơ đứng sững tại chỗ.
Sau khi tân khoa tiến sĩ bái tạ ân đức hoàng thượng, cuộc dạo phố bắt đầu. Dưới sự dẫn dắt của Trạng nguyên, họ đọc bảng vàng, đi qua phố xá đông đúc, vượt cầu Kim Thủy, giữa tiếng hò reo của dân chúng hai bên đường. Cưỡi ngựa dạo phố, đây có lẽ là khoảnh khắc huy hoàng nhất đời họ.
Thẩm Văn Sơ chen trong đám đông, nhìn chàng Trạng nguyên cưỡi ngựa quý, ngực cài hoa đỏ thẫm. Trong lòng hắn lo lắng rất nhiều, nhưng đồng thời cũng là có chút tự hào.
Thẩm Văn Sơ tuy âm thầm lo lắng, nhưng cũng không khỏi cảm thấy tự hào. Tuy nhiên, niềm tự hào ấy nhanh chóng tan biến khi nghĩ đến thân phận của Phùng Xuân, tình hình phức tạp trong triều và bức thư từ đất Thục. Đặc biệt là bức thư nói nàng bệnh nặng, khiến hắn nóng lòng muốn bay ngay về. Giờ chỉ đợi Phùng Xuân dự xong yến tiệc Quỳnh Lâm, họ sẽ lập tức về Thục.
Tại yến tiệc Quỳnh Lâm, Thánh thượng vì long thể không khỏe nên chỉ ở lại một lúc rồi về cung, để các đại thần khác chủ trì. Khi Phùng Xuân trở về khách điếm, chủ quán đón tiếp nồng nhiệt, chúc mừng và miễn phí tiền phòng tháng này. Phùng Xuân gượng cười đáp lễ.
Cuối cùng lên được phòng, hắn thở phào, mệt mỏi ngồi xuống giường. Tuy mọi việc có vẻ suôn sẻ, nhưng thái độ kỳ lạ của Thánh thượng trong buổi thi đình khiến hắn bất an. Tại sao Thánh thượng lại có vẻ kinh ngạc khi thấy hắn? Tại sao lại hỏi riêng hắn? Hắn sờ mặt mình, nghi hoặc. Phải chăng hắn giống ai đó mà Thánh thượng quen biết?
Hắn nghĩ đến phủ Trường Bình Hầu, rồi phủ Hàn Quốc Công. Bỗng nhiên, hắn đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt. Hôm nay tại yến tiệc, hắn vô tình biết được phủ Hàn Quốc Công là phủ quốc cữu. Và Hoàng Hậu chính là con gái của dì hắn, là chị họ ruột của hắn! Phải chăng, gương mặt hắn giống chị họ?
Đang lúc Phùng Xuân hoang mang, Thẩm Văn Sơ vội vã trở về. "Phùng Xuân, mẫu thân ngươi bệnh nặng, chúng ta phải về gấp."
Phùng Xuân kinh hãi: "Mẫu thân bệnh nặng ư?"
Thẩm Văn Sơ lo lắng nói: "Hôm qua nhận được thư từ Thục, vì ngươi sắp thi đình nên ta chưa nói. Ngươi mau đến triều đình bẩm báo, xem có thể về quê trước không."
Phùng Xuân vội vàng: "Con đi ngay!" Thẩm Văn Sơ cũng đi cùng.
Trong khi đó, Thái Tử đang đi trên đường đến Ngự Thư Phòng, sắc mặt căng thẳng. "Hôm nay phụ hoàng gặp chuyện gì vậy?" Chứng đau đầu của phụ hoàng thường phát 10-15 ngày một lần, mới phát cách đây hai ngày, nếu không có chuyện gì thì không lý do gì lại tái phát.
Nội thị nhỏ giọng: "Dường như có chuyện gì đó xảy ra trong buổi thi đình. Nhưng nô tài không rõ chi tiết."
Khi họ đến gần Ngự Thư Phòng, Thái Tử nuốt nước bọt hỏi: "Phụ hoàng đã uống thuốc chưa?"
Nội thị đáp: "Thánh thượng đã uống thuốc và nghỉ ngơi một lúc."
Nghe vậy, Thái Tử mới bớt căng thẳng. Nhìn quanh cung điện im lìm như mộ, hắn thầm nghĩ. Mỗi khi phụ hoàng lên cơn đau đầu là lúc cung điện rối loạn nhất. Nhưng khi không lên cơn, phụ hoàng lại ở Ngự Thư Phòng làm việc suốt đêm. Đôi khi hắn cảm thấy phụ hoàng như hai người khác nhau, một tàn bạo và một chăm lo việc nước.
Càng đến gần Ngự Thư Phòng, chân Thái Tử càng nặng nề. Hắn sợ phụ hoàng đang lên cơn lại gọi hắn đến khảo bài. Dù khi tỉnh táo phụ hoàng hiếm khi nổi giận giết người, nhưng không phải là không có. Nhớ đến viên cung nữ bị chém chết, hắn run rẩy. Lần đó hắn đang đọc bài, phụ hoàng đột nhiên biến sắc, rút kiếm gầm lên "Đáng chết!", rồi với vẻ mặt kinh hãi, xóc ngay ngực cung nữ bên cạnh, máu bắn tung tóe lên mặt hắn...
"Thái Tử? Thái Tử?" Thái Tử giật mình: "Chuyện gì vậy?"
Nội thị bên cạnh Thánh thượng nói: "Vừa có đại thần vào điện bẩm chuyện quan trọng, xin Ngài đợi một lát."
"Được, ta biết rồi."
Vị đại thần vào điện chính là quan chủ khảo kỳ thi mùa xuân này. Ông ta muốn bẩm báo việc Mộc Phùng Xuân xin về quê sớm. Dù Mộc Phùng Xuân chỉ là tân khoa Trạng Nguyên vừa đỗ, nhưng vì thấy thái độ khác lạ của Thánh thượng trong buổi thi đình, nên ông ta mới chịu khó chạy một chuyến này.
Sau khi nói xong, cả Ngự Thư Phòng chìm trong im lặng nặng nề. Vị đại thần cảm thấy áp lực khó hiểu, ngước mắt nhìn trộm lên ngai vàng, thấy Thánh thượng có vẻ mặt kỳ lạ. Thánh thượng bỗng ngẩng đầu, lạnh lùng quét mắt nhìn, khiến vị đại thần hoảng hốt cúi đầu.
"Việc nhỏ thế này mà ngươi cũng phải đến bẩm?" Giọng Thánh thượng lạnh lùng. Vị đại thần vội quỳ xuống: "Thần, thần chỉ là..."
"Đừng vọng đoán thánh ý." Giọng nói ẩn chứa sát khí khiến vị đại thần liên tục dập đầu: "Thần không dám, Thánh thượng minh xét, thần không dám có ý đó!"
Thánh thượng lạnh lùng nhìn: "Lui ra."
Vị đại thần vội vàng lui ra. Thánh thượng nhắm mắt, trong đầu hiện lên khuôn mặt của thiếu niên giống hệt người xưa.
"Khoan đã." Vị đại thần quay lại. "Tân khoa Trạng Nguyên là người đất Thục?"
"Vâng, Mộc Trạng Nguyên đến từ đất Thục."
Đất Thục , cách kinh thành rất xa. Thánh thượng thu lại ánh mắt u ám, không hiểu vì sao mình lại hy vọng điều gì.
"Nếu mẫu thân bệnh nặng, cho phép về quê sớm." Vị đại thần vội thay Mộc Trạng Nguyên tạ ơn, vô tình đề cập việc Mộc Trạng Nguyên và phụ thân sẽ khởi hành ngày hôm nay.
Nghe đến chữ "phụ thân", Thánh thượng thoáng khó chịu. "Phụ thân hắn?" Hắn thốt lên, rồi định vẫy tay đuổi vị đại thần đi.
Nhưng vị đại thần tưởng Thánh thượng hỏi, vội đáp: "Phụ thân Mộc Trạng Nguyên cũng là bậc học giả uyên bác, từng làm quan Hồng Lư năm Vĩnh Xương 16, cũng đã làm quan ở kinh đô. Mộc Trạng Nguyên quả thật là trò giỏi hơn thầy."
"Có điều không rõ là phong tục địa phương, hay phụ thân hắn đã ở rể, mà Mộc Trạng Nguyên lại không theo họ cha, mà theo họ mẹ."
Thánh thượng hờ hững hỏi: "Vậy phụ thân hắn họ Hà?"
"Họ Thẩm, Thẩm Văn Sơ. Các cựu thần trong triều chắc còn nhớ người này, hắn ta..."
Vị đại thần bỗng im bặt trước vẻ mặt kinh hãi của Thánh thượng.
"Ngươi nói hắn tên gì?"
"Thẩm, Thẩm Văn Sơ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro