Chương 115: Tiền Kiếp
Editor: boorin
"Đại bạn! Đại bạn!!"
Thái tử hoảng hốt kêu to, đôi tay múa may không ngừng.
Điền Hỉ vội vàng tiến đến bên giường, nhẹ nhàng vỗ về ngực Thái tử để trấn an: "Đừng sợ, điện hạ. Không có gì đáng sợ cả."
Thái tử mở to mắt, thở hổn hển, tay vẫn nắm chặt tay áo của Điền Hỉ. Điền Hỉ nhìn với vẻ đau lòng, nhưng không dám dùng sức gỡ tay.
Kể từ khi Thái tử vô tình chứng kiến cảnh tượng thảm khốc kia, ngài đã chịu một cú sốc lớn. Hơn nửa năm qua, ngài thường xuyên gặp ác mộng và không thể rời xa người hầu dù chỉ một khắc.
"Đại bạn, ta sợ lắm."
"Không sao đâu, điện hạ. Đó chỉ là cơn ác mộng thôi, đừng sợ." Điền Hỉ cẩn thận lau mồ hôi trên mặt Thái tử, rồi chuyển sang nói chuyện khác để xoa dịu tâm trạng của ngài.
Khi vẻ sợ hãi trên mặt Thái tử dần tan biến, Điền Hỉ gọi cung nữ mang đến thuốc an thần. Y thổi nguội từng thìa nhỏ rồi đút cho Thái tử uống. Sau gần nửa canh giờ, Thái tử cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ mơ màng.
Điền Hỉ canh gác bên giường, nhìn Thái tử đang ngủ say và thầm thở dài. Y chưa dám nói cho Thái tử biết rằng tháng trước, Nhị gia của nhà họ Lâm cũng đã qua đời. Theo lời cung nữ, khi được đưa ra khỏi cung Càn Thanh, Nhị gia không chỉ bị một kiếm đâm thủng ngực, mà trán cũng bị kiếm cắt sâu đến tận xương.
Chỉ trong vòng nửa năm, Càn Thanh cung đã đưa ra hai thi thể từ Trường Bình Hầu phủ. Nếu nói Thánh thượng không có ý đồ gì với Trường Bình Hầu phủ, e rằng không ai tin nổi, kể cả y.
Y không biết Thánh thượng đang toan tính điều gì, nhưng càng nghĩ càng thấy bất an. Y không khỏi nhìn về phía tiểu điện hạ. Có lẽ do tác dụng của thuốc an thần, lúc này tiểu điện hạ đang ngủ say, vẻ mặt bình yên như thể không còn bị ác mộng quấy rầy. Y không khỏi mỉm cười chua xót.
Thánh thượng ra tay tàn nhẫn với họ ngoại của Thái tử, dễ khiến người ta suy đoán rằng đây là tín hiệu muốn phế bỏ Thái tử. Từ xưa đến nay, có mấy ai bị phế truất ngôi vị Thái tử mà có thể có kết cục tốt đẹp?
Như để xác nhận nỗi lo của y, vào mùa xuân năm Kiến Nguyên thứ 6, Thánh thượng hạ lệnh tuyển tú, khiến hậu cung tràn ngập người mới.
Sóng gió kinh thành không thổi đến được thôn làng nhỏ bé này. Nơi đây, dân làng vẫn sống cuộc sống bình dị, làm việc khi mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi đêm xuống.
Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng côn trùng rả rích bên ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua rừng trúc tạo nên tiếng xào xạc nhè nhẹ. Thẩm phu tử nằm trên giường trằn trọc, thỉnh thoảng thở dài đầy phiền muộn, đến nửa đêm vẫn chưa thể chợp mắt. Hắn không ngủ được, và lý do tại sao thì hắn đã quá rõ trong lòng.
Năm trước, hắn còn có thể tự lừa dối bản thân rằng tình cảm dành cho nàng chỉ là tình bạn. Nhưng đến giờ, khi hắn thường xuyên trằn trọc nửa đêm, khi hình bóng nàng luôn hiện về trong giấc mơ, hắn không thể nào giả vờ mù quáng được nữa.
Ban đầu, có lẽ hắn chỉ bị thu hút bởi cử chỉ và cách nói chuyện của nàng. Dù mặc váy vải thô, nhưng mỗi cử chỉ của nàng đều dịu dàng, uyển chuyển. Nàng nói chuyện từ tốn, ôn hòa và lễ phép, khiến người ta cảm thấy nàng khác hẳn với những phụ nữ nông thôn bình thường.
Về sau, hắn càng ngưỡng mộ thái độ đối nhân xử thế của nàng. Nàng đối đãi với mọi người bằng sự chân thành, khoan dung, luôn chọn điều thiện để làm. Tuy nhiên, nàng không hề mù quáng, mà là người tốt bụng nhưng cũng biết cách tự bảo vệ mình, nhẫn nhịn nhưng cũng có giới hạn.
Lúc ấy, hắn âm thầm tán thưởng, nghĩ rằng chỉ có người mẹ như vậy mới có thể nuôi dạy nên một đứa con thông minh, tiến bộ, thiện lương và biết lễ nghĩa như Phùng Xuân.
Đến khi hắn nhận ra tâm ý của mình không ổn thì đã quá muộn. Không biết từ lúc nào, ánh mắt hắn bắt đầu không thể kiểm soát được mà cứ hướng về phía nàng. Chính vì vậy, những chi tiết mà trước đây hắn không mấy để ý cũng dần dần rơi vào tầm mắt. Chẳng hạn như làn da của nàng khi thì sậm, khi thì nhạt, hay như lần nàng vén tay áo lau những giọt mồ hôi mỏng manh trên trán lại xuất hiện vết loang trên gương mặt...
Theo thời gian chung đụng càng lâu, hắn cũng dần dần phát hiện ra những manh mối trên gương mặt nàng. Với bản tính quân tử, hắn tự nhiên không dám đào sâu vào bí mật của nàng. Chỉ là hắn không thể kiểm soát được bản thân, cứ mãi phác họa lại hình dáng chân thật của nàng trong đầu vào những đêm khuya tĩnh lặng.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng dần lặng im. Đêm trong thôn núi thật sự yên tĩnh, tĩnh đến mức ta có thể nghe thấy tiếng tim mình đập hỗn loạn, bất an. Hắn đưa cánh tay che mặt, thở dài, không khỏi linh cảm rằng, e rằng hắn sẽ không thể giấu được tâm tư này mãi. Chỉ là không biết, nếu nàng biết được, sẽ phản ứng ra sao?
Mấy năm nay, hắn nhìn không ra nàng có tình ý gì với hắn, chỉ có sự kính trọng dành cho một người thầy, chứ không hề có tâm tư riêng. Hơn nữa, hắn cũng nhận ra rằng nàng dường như không có ý định tái giá. Nếu nàng biết được tâm ý của hắn, e rằng sẽ tránh né hắn không kịp. Nghĩ đến đây, một cảm giác chua xót không kìm được lan tỏa trong cổ họng.
Tháng năm, Mộc Phùng Xuân đỗ kỳ thi viện, trở thành tú tài.
Đây là việc vui lớn trong nhà, làm sao có thể không chúc mừng cho tốt? Hắn mời người trong thôn đến dự tiệc. Lâm Uyển và Xuân Hạnh cùng với vài phụ nhân trong thôn đến giúp đỡ, cười nói rộn ràng bên bếp lò. Hắn thì dẫn Phùng Xuân ra ngoài tiếp đãi khách.
"Phu tử, ngài nếu mệt thì cứ đi nghỉ, ở đây có học trò lo liệu." Mộc Phùng Xuân ngượng ngùng khi thấy thầy mình phải vất vả, bèn đề nghị.
Hắn cười đáp: "Là thầy trò với nhau, không cần khách sáo thế. Huống chi hôm nay là ngày mừng công, thầy cũng cảm thấy vinh dự lắm."
Mộc Phùng Xuân nghe ra ý khen ngợi trong lời ta nói, lòng không khỏi vui mừng lẫn xúc động, vội vàng thi lễ: "Tất cả đều nhờ thầy dạy dỗ tốt. Học trò ngày sau chắc chắn sẽ nỗ lực gấp bội, không phụ lòng thầy kỳ vọng."
Hắn gật đầu: "Học vấn không có giới hạn. Dù con chỉ định dừng lại ở bậc tú tài, nhưng việc học không thể ngừng lại ở đó. Hãy cùng thầy học thêm vài năm nữa. Đợi khi thầy truyền hết những gì biết cho con, ngày sau con có thể tự đi thu nhận đệ tử dạy học, hoặc du ngoạn bốn phương, tùy ý con."
Mộc Phùng Xuân tất nhiên là liên tục đồng ý.
Đối với người đọc sách, dân trong thôn phần lớn đều kính nể yêu mến. Đặc biệt là hai người đọc sách trong thôn này - một người vừa đỗ tú tài, một người xuất thân tiến sĩ - đều là những người có công danh, càng khiến họ hết sức ngưỡng mộ. Tuy nhiên, vì lòng kính sợ, ngoài việc đến chúc mừng ban đầu, họ không dám đến trò chuyện nhiều. Chỉ lén bàn tán về tương lai của con trai nhà họ Mộc, bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình.
Trong lúc đó, có lẽ vì thấy hắn và Mộc Phùng Xuân, thầy trò đều mặc áo nho sinh, khuôn mặt đều tuấn tú, khí chất đều ôn hòa lễ độ, nên có phụ nữ trong thôn đùa với người bên cạnh rằng trông giống như cha con vậy.
Tiếng đùa tuy nhỏ, nhưng không may lọt vào tai hắn. Hắn làm như chưa nghe thấy, vẫn mỉm cười nhã nhặn cùng Phùng Xuân tiếp đãi khách. Không ai biết rằng, người vô tình bị chạm đến tâm sự kia, mặt ngoài vẫn bình thản, nhưng tim đã đập loạn nhịp từ lâu.
Trong khi đó, kinh thành lại ồn ào náo nhiệt chưa từng có. Trong cung tổ chức yến tiệc Bách Hoa, quan viên trong triều bất kể phẩm cấp, con gái trong nhà đến tuổi gả chồng đều phải vào cung tham gia tuyển tú. Ngày hôm ấy, trên đường phố kinh thành, xe ngựa nối đuôi nhau, mùi hương phấn nồng nặc. Các tú nữ vào cung tham gia tuyển chọn đều trang điểm lộng lẫy, nhìn khắp Ngự Hoa Viên rộng lớn, như gấm như hoa, toàn là những bông hoa rực rỡ.
Sau yến tiệc Bách Hoa, Thánh thượng đại phong hậu cung. Vì thế, hoàng cung vốn trống trải bỗng trở nên đông đúc. Những tú nữ được đế vương chọn vào cung, lòng mang hy vọng tốt đẹp về cuộc sống tương lai, bước vào tòa cung điện nguy nga tráng lệ này.
Cùng lúc đó, cung nhân ở Càn Thanh cung đã quá quen với việc nâng những xác chết trên mặt đất, đặt lên xe ba gác, phủ lên nhiều lớp vải trắng dày. Trong đại điện, vị đế vương tay đầy vết máu ngồi khô cứng trên ngai vàng, đôi mắt chết lặng và trống rỗng. Có lẽ từ khi vô tình giết chết Lâm Hưng Thịnh, dường như hắn đã bị cởi bỏ một sự ràng buộc vô hình nào đó trên người, không còn kìm nén được những ý nghĩ ác độc trong lòng nữa. Mỗi khi giết người nhà họ Lâm, trong lòng hắn lan tràn một cảm giác thống khoái pha lẫn sợ hãi.
Nỗi sợ hãi của Thánh thượng tất nhiên xuất phát từ việc chính tay hắn đã đâm chết người thân yêu của nàng, e rằng nàng sẽ oán hận hắn dưới cửu tuyền. Nhưng cảm giác thống khoái kia, có lẽ là bởi hắn oán, hắn hận. Oán chính mình không buông bỏ được nàng, hận nàng không yêu hắn, để lại một mình hắn trên đời đau khổ dày vò. Hắn còn sống trên đời, làm sao có thể để nàng sớm được giải thoát? Hắn không cho phép. "A Uyển, ta không cho phép nàng được sống tốt, đừng nghĩ đến chuyện giải thoát. Nếu vậy, chúng ta cùng nhau hủy diệt đi."
Phủ Trường Bình Hầu vừa xong đầu thất của Lâm Tam gia và phu nhân Dương thị, cửa lại treo thêm cờ tang. Người ngoài sau khi dò hỏi mới biết, hóa ra là Lâm hầu gia và đương gia phu nhân Đào thị đột ngột qua đời vì bệnh tật. Những triều thần có tin tức linh thông nghe được rằng, Lâm hầu gia và phu nhân đã tự sát. Hành động quyết liệt như vậy, có lẽ là muốn cầu xin Thánh thượng thương xót vài phần, để lại một con đường sống cho hậu nhân trong gia tộc họ.
Tin tức truyền vào trong cung, Thánh thượng một mình ngồi suốt đêm trong tẩm cung. Hôm sau, hắn hủy bỏ lâm triều, thay đổi sang trang phục trắng, thậm chí còn đeo băng tang bên tay trái, ra cung đi đến phủ Trường Bình Hầu phúng viếng. Nghe nói việc này khiến tất cả triều thần đều kinh ngạc. Trước đó, Thánh thượng có vẻ muốn tiêu diệt phủ Trường Bình Hầu, khiến mọi người đều cho rằng hắn đã ôm hận sâu sắc, thậm chí còn đoán rằng bước tiếp theo có thể là phế bỏ Thái tử. Vậy mà hôm nay, hắn lại hạ mình ra cung đến phủ Trường Bình Hầu phúng viếng, thậm chí còn để tang với hình thức nửa vời?
Những người của phủ Hàn Quốc Công do Hàn Cát, con trai thứ ba, cầm đầu, đang đứng trước linh đường la hét inh ỏi. Bỗng nhiên, họ nhìn thấy thánh giá đến, tất cả đều đứng im như trời trồng, hồn vía lên mây. Người mặc đồ tang bước vào không hề liếc nhìn về phía họ, tiến thẳng vào linh đường, đi thẳng đến phía quan tài, lấy ba nén hương, cúi người bái ba lạy.
Từ khi đế vương bước vào linh đường, toàn bộ không gian trở nên im lặng như tờ, ngay cả tiếng khóc cũng ngừng bặt.
Nhưng người nhà họ Lâm hoảng sợ nhất, co rúm người run rẩy, răng cắn chặt, sợ phát ra tiếng run.
Sau ba lạy, Thánh thượng đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn về phía Hàn Cát và đồng bọn. Hàn Cát và những người khác run đến mức không đứng vững, dưới áp lực của long uy, họ phản xạ quỳ sụp xuống đất. Đang định xin tha thì nghe thấy giọng nói không biểu lộ cảm xúc từ trên đầu: "Người đâu, kéo họ ra ngoài." Vừa dứt lời, thị vệ ngoài cửa liền xông vào. Hàn Cát và đồng bọn hoảng sợ dập đầu xin tha, nhưng bị các thị vệ bịt miệng, kéo mạnh ra ngoài.
Linh đường lại một lần nữa trở nên yên tĩnh. Thánh thượng cuối cùng nhìn về phía quan tài, xoay người định bước đi. Tuy nhiên, khi ánh mắt vô tình lướt qua phía người nhà, hắn đột nhiên trợn tròn mắt, thân hình rung động mạnh. "A Uyển?!!"
Quỳ cùng với người nhà họ Lâm để đáp tạ khách đến phúng viếng còn có Lâm Huệ và Hàn Phương. Hàn Cát của phủ Hàn Quốc công chính là đến gây sự vì bất mãn với việc họ đến phủ Trường Bình Hầu phúng viếng. Hàn Phương vừa qua tuổi cập kê, mặc áo tang, vốn đã có vài phần giống Lâm Uyển, giờ đây khoác trên mình bộ đồ tang, vẻ mặt ủ rũ, nhìn thoáng qua thậm chí giống Lâm Uyển đến bảy phần. Khiến hắn gần như tưởng rằng người đang thấy lúc này, chính là A Uyển năm xưa trên linh đường nhà họ Phù, đang gật đầu đáp tạ hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro