Chương 1036 Tự lực cánh sinh
Tác giả: Phong Hành Thủy Vân Gian
Editor: Kiến Nguyệt
Lần hành sự này nàng dám thoải mái như thế, cậy vào đơn giản hai điều: Một, sau khi qua sông, bắc ngạn sẽ bị Ẩn Lưu chiếm lĩnh, đối phương nếu tưởng trộm mang đi nàng, nhân số liền tuyệt không sẽ quá nhiều, khả năng nàng có thể ứng phó rất lớn, rốt cuộc thần thông đã khôi phục; thứ hai, nàng dùng Ất Mộc hạt giống làm kí hiệu trên bánh xe để đầu mối cho Trường Thiên truy tung, nào biết……
Địch Trí Viễn tức quá hóa cười nói: “Tiểu cô nương nói chuyện thật sự không biết nặng nhẹ.” Ngày thường lão đích xác không hỏi thế sự, với tục vụ môn phái hoàn toàn không biết, nếu không phải Quảng Thành Cung gặp phải áp lực tam phương liên thủ, hắn cũng sẽ không xuất quan. Mà đã là vì tông phái thư khó, không tránh khỏi liền phải bị người chỉ huy. Theo lời đại tôn giả, thậm chí muốn lão phục tùng Phong Văn Bá an bài.
Phong Văn Bá là chưởng môn đương nhiệm Quảng Thành Cung, lại cũng là vãn bối của lão, xưa nay thấy hắn còn phải lấy lễ tương đãi, kết quả đối phương phân chia xuống dưới việc, lại là muốn lão hộ tống tiểu yêu nữ Ẩn Lưu về Quảng Thành Cung, này thật muốn cho lão tắc thở mà chết!
Nghẹn khuất nhất chính là lão không muốn, khinh thường, quan trọng nhất chính là —— chỉ cần nàng không phản kháng, lão liền “Không thể” đối phó nàng.
“Thì tính sao, ngươi dám động tay động thân với ta?” Ninh Tiểu Nhàn cứng rắn, nhặt lên một lọn tóc đen trước ngực, ngón tay trắng nõn cuốn hai vòng “Đừng quên, hiện tại là lúc hai quân giao chiến, nơi này cách chiến trường không đủ mười dặm, ngươi dám tự mình ra tay với ta chính là phá hủy chiến ước Nam Thiệm Bộ Châu!”
Địch Trí Viễn cười một tiếng: “Nếu như thế, ngươi liền tạm thời đừng nóng nảy. Nếu không, ta ở trong trận này tễ ngươi!” Lão nói lời này hàn khí bốn phía, đã không hề áp chế sát tâm, “Lấy chưởng môn chi ngôn, nếu không bắt được ngươi, không bằng liền giết đi.” Trực tiếp trên trận giết chết nàng, đó chính là thần không biết quỷ không hay. Chỉ cần không người phát hiện, liền không tính phá hỏng quy củ.
Ninh Tiểu Nhàn hơi rùng mình, biết thù hận giữa Âm Cửu U và Trường Thiên quả nhiên ăn sâu bén rễ. Nếu không thể dùng nàng tới uy hiếp Trường Thiên, dứt khoát đem nàng giết chết tới khiến thù địch thương tâm một phen. Bất quá trên mặt nàng lại vẫn cười nói: “Ta thật sự là tò mò, Âm Cửu U ở Quảng Thành Cung là thân phận gì, làm sao có thể chỉ huy Phong Văn Bá và ngươi đến xoay vòng vòng?”
Địch Trí Viễn đang muốn mở miệng, Hòa Hưng Đằng bên cạnh truyền âm nhắc nhở nói: “Sư thúc tổ, yêu nữ này đang kéo dài thời gian!”
Lão lập tức phản ứng lại, chậm rãi đứng lên. Trong tay lượng ra một đạo màu vàng nhạt phù chú. Phía trên có lôi quang mơ hồ lóng lánh: “Đây là kiếp lôi khi ta độ kiếp khi hấp thụ một chút, sau hóa thành tờ Thái Bình lôi phù này, có tác dụng thủ cố. Ngươi ở trong xe ngoan ngoãn ngốc cũng liền thôi. Nếu dám ra khỏi cửa xe một bước. Ta sinh sôi nổ giết ngươi!” Lão nhìn thẳng Ninh Tiểu Nhàn, cũng không quay đầu lại mà phân phó, “Đóng cửa!” Giơ tay lên, Thái bình lôi phù đã hướng về xe lớn bay tới.
CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD @kiennguyetlau và WORDPRESS https://kiennguyetlau.wordpress.com/
Ninh Tiểu Nhàn biết một khi thứ này dán đến trên xe, xe lớn liền sẽ bị lôi kiếp chi lực gia cố. Đến lúc đó nàng không phải dễ dàng như vậy chạy ra tới. Tới giờ phút này, nàng cũng minh bạch đối phương sớm phát hiện nàng thương thế khỏi hẳn, nếu không sẽ khôngcẩn thận như vậy.
Chuyện tới giờ nàng cũng giả vờ không được nữa. Hừ lạnh một tiếng. Đám tu sĩ Quảng Thành Cung liền thấy nàng cả người khí tràng biến đổi, ban đầu bộ dáng nhu nhược đáng thương tức khắc không thấy, thay thế chính là tay phải lượng ra trường kiếm. Mà tả quyền thật mạnh một kích, nện trên vách xe!
Việc đột nhiên xảy ra, Lôi phù còn chưa dán đến trên xe, cũng chỉ nghe ầm ầm một tiếng âm thanh ầm ĩ, đại kim xa đột nhiên chia năm xẻ bảy!
Long tượng quả và răng nanh cự xà chi lực thiên phú chồng lên, đến bản thân nàng cũng không biết lực lượng cực hạn là bao nhiêu. Trầm hương mộc lại kiên cố, rốt cuộc cũng không có thối luyện quá vật liệu gỗ, làm sao chịu được cự lực của nàng? Này chiếc xa vạn kim khó cầu, xa hoa đại khí có nội hàm, cuối cùng là hủy trong tay nàng.
Mộc phiến bay tán loạn, khuỷu tay nàng va chạm thật mạnh về phía sau, thân hình vừa lui đã nhảy ra khỏi đại xa, tay trái không nhàn rỗi, nhẹ nhàng vài cái chụp lên, còn vật liệu gỗ cùng linh kiện chưa rơi xuống đất liền sôi nổi bay về phía trước, đập thẳng hướng Địch Trí Viễn.
Nàng ra tay đảy đồ vật ra ngoài nhanh lại tàn nhẫn, mang theo ẩn ẩn gào thét tiếng động, có chút còn lẫn nhau va chạm, đập lên người không chỉ thương gân động cốt đơn giản như vậy. Bất quá đối phương là cảng giới tiên nhân, nàng chỉ hy vọng lần này có thể ngăn lại đối phương trong khoảnh khắc, nàng chính mình thân hình vừa động, đã hướng ngoài trận bỏ chạy.
Trên mặt đất này trận pháp vẽ quá lớn, chiếm cứ diện tích nửa cái hoa viên, nếu ở ngày thường bất quá là khoảng cách nhấc chân, nhưng ở trước mặt Địch Trí Viễn, nàng cũng không nắm chắc có thể bước ra. Nàng cũng không nghĩ cố tình chọc giận Địch đại tiên nhân, chính là đến bây giờ Trường Thiên cũng không lộ diện, nàng chỉ có thể suy đoán chính mình bố trí xảy ra vấn đề, hắn truy tung không đến nơi này. Trước mắt lôi phù nếu dán lên, cửa xe khép lại, nàng nơi nào còn có nửa điểm quyền chủ động?
CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD @kiennguyetlau và WORDPRESS https://kiennguyetlau.wordpress.com/
Nếu Trường Thiên không ở đây nàng đành phải tự lực cánh sinh, ngồi chờ chết tuyệt đối không phải phong cách của nàng.
Địch Trí Viễn cũng không ngờ đến cô nương này tính cách quật cường đến thế, lão mới vừa phóng xong tàn nhẫn lời nói, nàng liền lấy hành động đến vả mặt lão. Lập tức sắc mặt lão đều trở nên xanh mét, duỗi tay nhất chiêu, ba thước Thanh Phong đã nơi tay, thân kiếm sáng như một hoằng thu thủy. Cũng không thấy lão ra tay thế nào, vụn gỗ đại kim nghênh diện đánh tới đã bị kiếm khí hung lệhóa thành bột phấn.
Ninh Tiểu Nhàn không cần phải quay đầu lại cũng thấy được lão ra tay, người này nguyên bản tự cao thân phận, nào biết vừa ra tay, kiếm khí lập tức tràn ngập toàn trường, do vậy không nên lời hung man tàn nhẫn! Toàn bộ hoa viên đều bị cương khí lão sở kích, vô số hoa lá rơi rụng ào ạt, trông rất đẹp mắt, chính là nàng trước mắt một mảnh lá cây vừa mới bay xuống đã bị kiếm khí chỉnh chỉnh tề tề mà chém làm hai nửa!
Đây là cảnh cáo nàng, lại không thúc thủ chịu trói, nàng cũng sẽ có kết cục giống phiến lá này.
Tu sĩ môn hạ Quảng Thành Cung lúc này lại chấn động, thì ra giữa sân không biết lúc nào đã biến ra bốn người Ninh Tiểu Nhàn, chính phân biệt về bất đồng phương hướng. Trận đồ phạm vi nói lớn cũng không lớn, nàng trốn lại là bay rất nhanh, mắt thấy liền chạy mất.
Hâu quả Nữ tử ra khỏi trận pháp đến Dịch Trí Viễn đều tự giác gánh vác không nổi. Lão lại bất chấp mặt khác, hét lên một tiếng: “Chém!” Mãn viên cương khí đột nhiên trở nên lạnh như đao, trong không khí tựa hồ có ánh sáng nhạt hiện lên, trên người bốn Ninh Tiểu Nhàn chạy vội tức khắc có huyết hoa bắn lên, ngay sau đó đã bị khí kiếm bay múa cắt thành vô số mảnh nhỏ!
Lúc này mới thật thật gọi là thiên đao vạn quả. Thần thông của Địch Trí Viễn cư nhiên tàn nhẫn như vậy!
Bất quá lão vẫn như cũ nhíu chặt mày, cảm thấy có chút không đúng. Quả nhiên bốn cỗ thân thể rơi xuống đất, bang bang hai lần biến hóa, cư nhiên biến thành vụn gỗ đầy trời, mặc cho ai cũng không nhìn ra chúng nó nguyên bản là cái chủng loại gì.
Vậy chân thân Ninh Tiểu Nhàn ở đâu?
Địch Trí Viễn cũng không suy xét lâu, đã quay người bổ ra một kiếm. Một kiếm này khí thế sắc bén, cơ hồ lão vừa nâng cổ tay, kiếm khí cũng đã bổ tới trên người đối phương. Lão tính toán thực chuẩn, nơi duy nhất bị cương khí bỏ qua là nơi giữa trận pháp —— phương hướng sáu, bảy tên đệ tử bao gồm Hòa Hưng Đằng.
_______
Đừng quên ủng hộ tui nha!😁
Follow tui để nhận thông báo truyện mới nè!!💞
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro