Chương 1035 Kéo dài
Tác giả: Phong Hành Thủy Vân Gian
Editor: Kiến Nguyệt
Địch sư thúc tổ liếc mắt nhìn hắn nói: “Đúng thật là đồ nhi tốt của sư phụ ngươi. Nói như vậy, Phong Văn Bá thật sự tin tưởng bắt tới một nữ tử nho nhỏ là có thể lệnh Ẩn Lưu và Phụng Thiên Phủ đều đi vào khuôn khổ?”
Hòa Hưng Đằng cúi đầu, vẻ cực cung kính: “Sư phụ cho rằng bắt yêu nữ đến tay, chưa chắc khiến liên quân đối địch lui binh, lại thật sự khiến Hám Thiên thần quân và Mịch La ném chuột sợ vỡ đồ.”
Địch sư thúc tổ khó có thể tin nói: “Các ngươi cư nhiên thật rất tin tưởng?” Trên đời này thật sẽ có nam nhân vì kẻ hèn nữ nhân, từ bỏ bá nghiệp? Hắn sống lâu như vậy, sao chưa từng gặp qua? Chính là nếu theo cọc sai này của môn phái, hắn cũng không thể không làm. Trong lòng hừ lạnh một tiếng, lão ngồi xuống ghế trên đại mã kim đao nói, “Hòa Hưng Đằng, mở cửa xe ra.”
Rốt cuộc nghĩ đến thân phận, không muốn tự mình động thủ.
Trong lòng lão tuy cảm thấy lấy trận trượng lớn như vậy đối phó một tiểu cô nương là chuyện bé xé ra to, nhưng mà thật sự muốn mở ra cửa đại kim xa lại không có chút ý coi thường nào, ngược lại là tán đồng bố cục nghiêm cẩn kì diệu của tôn thượng. Đệ tử bên người không hiểu biết, nhưng đến cảnh giới hiện tại này của lão, chân chính minh bạch cái gì gọi là “Nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn”,(bản gốc của tác giả là sơn) nếu nói Hám Thiên thần quân có thể cách trăm dặm xa tìm được nơi ở của Ninh Tiểu Nhàn, lão cũng căn bản không cảm thấy kỳ quái, thần cảnh đại năng bản lĩnh thông thiên triệt địa, không phải người tu tiên bình thường có thể tưởng tượng, lại nói trên đời này còn có huyền ảo vô cùng bặc tính chi thuật, thậm chí không cần phải đến thần cảnh cũng có thể suy tính ra muốn tìm kiếm người mất tích, nếu không có trận pháp tương hộ, nói không chừng Hám Thiên thần quân thực mau liền tìm tới cửa.
Hòa Hưng Đằng lên tiếng, đi đến cửa xe, đầu tiên là hít sâu một hơi nhấc tới toàn thân linh lực, lúc này mới kéo cửa xe ra, đồng thời thân hình bay ra ngoài.
Công tâm mà nói, lần này động tác rất tiêu sái. Nếu có người tránh ở bên trong công kích, liền có thể né tránh.
Nhưng mà, cũng không có.
Hắn chỉ thấy một đôi mắt sáng ngời. Mắt hắc bạch phân minh, cực thanh triệt, cực xa xưa, trong thùng xe hắc ám tựa hồ cũng có ánh sáng ôn nhuận chớp động.
CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD @kiennguyetlau và WORDPRESS https://kiennguyetlau.wordpress.com/
Không biết làm sao, tại đây dưới cái nhìn tĩnh lặng mà chăm chú của đôi mắt, hắn đột nhiên sinh ra tự ti. Chân tay cũng không biết đặt đâu mới tốt.
Ánh sáng tuy ít, mọi người trong vườn cũng đều có thể nhìn thấy, chủ nhân đôi mắt mi cong cong, ngồi trong thùng xe eo lưng đĩnh đến thẳng tắp. Sau đầu búi một búi tóc, đám tóc đen trộm rũ xuống, càng àm noiir bật đến gáy ngọc tuyết trắng, cong ra một cái lịch sự tao nhã mà duyên dáng độ cong.
Lúc mọi người hoàn hồn lại Tại một mảnh hỗn độn trong thùng xe, trên người nữ tử lại mang theo vẻ nhu nhược đáng thương. Nàng diện mạo không thể nói tuyệt mỹ lại làm nhân tâm đột nhiên sinh ra ý thương tiếc, chỉ cảm thấy là rất nhiều đại nam nhân khi dễ nàng, sinh ra băn khoăn.
Giữa một mảnh an tĩnh, Địch sư thúc tổ đột nhiên nói: “Ninh Tiểu Nhàn.” Đây là câu khẳng định mà không phải câu nghi vấn. Nữ tử này tuy rằng làm người vọng chi ái liên nhưng uy nnghieem nhàn nhạt trên người kia lại không qua được mắt hắn, đó khí độ mà người ở địa vị cao mới có thể dưỡng thành. Hắn lúc này đã khẳng định, nữ tử này nếu không phải Ninh Tiểu Nhàn. Thì ai là?
Ninh Tiểu Nhàn nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi là ai?”
Hòa Hưng Đằng ho nhẹ một tiếng nói: “Đây là Địch sư thúc tổ của ta……
Ninh Tiểu Nhàn ngắt lời nói: “Ta hỏi chính lão.” Thanh âm tuy rằng mềm nhẹ, lại chuẩn xác đến cực điểm mà chặn ngau dấu chấm ngắt câu của hắn. Đúng là một kích khô cạn, dội đến hắn nửa vời mà thập phần khó chịu. Hòa Hhưng Đằng hơi hơi há miệng, lời còn lại vẫn là không thể nói ra tới.
Yêu nữ này thực sự có chút bản lĩnh. Địch sư thúc tổ trừng mắt nhìn Hòa Hưng Đằng một cái nói: “Tệ nhân Địch Trí Viễn.”
“Dứng đầu sáu vị thái thượng tôn giả của Quảng Thành Cung?” Ninh Tiểu Nhàn khóe môi cong lên một mạt cười khổ, “Âm Cửu U thật đúng là để mắt ta. Ta trọng thương đến mức này, thế mà hắn còn phái tiên nhân tới đối phó ta.”
Lời này của nàng ở trong tai Địch Trí Viễn thật là chói tai, lão lạnh lùng nói: “Ngươi còn chưa đủ tư cách để ta ra tay.”
CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD @kiennguyetlau và WORDPRESS https://kiennguyetlau.wordpress.com/
“Đúng không?” Ninh Tiểu Nhàn duỗi tay đem tóc vén tới sau tai, cười khẽ ra tiếng, “Như vậy ngươi hiện tại đang làm gì?”
Địch Trí Viễn da mặt vừa động, như là tức giận, lại vẫn là nhịn xuống. Nàng nói không sai, đại tôn giả phái cho lão nhiệm vụ chính là áp giải tiểu cô nương về môn phái. Kỳ thật hắn cực kỳ mâu thuẫn hai chữa “Áp giải” này rốt cuộc chân chính áp giải nàng là hắn hay nhóm đồ tử đồ tôn, bất quá lão ở một bên trấn bãi thôi. Nhưng vô luận nói thế nào, lão đường đường là tiên nhân, lại muốn xách theo tiểu cô nương mới hai mươi đến Quảng Thành Cung, truyền ra thanh danh lão xác thật không dễ nghe.
Nhưng mà mệnh lệnh đến từ đại tôn giả, lão không thể cãi lời.
“Tiểu cô nương miệng lưỡi sắc bén.” Địch Trí Viễn hừ một tiếng nói, “Xem khí sắc ngươi không giống người trọng thương.”
Trạng thái của nàng không thể gạt được độ thiên kiếp tiên nhân, Ninh Tiểu Nhàn cũng không tính toán giấu, chỉ cười cười nói: “Xem diện mạo ngươi, quả nhiên là không hay đi làm việc.” Nàng thân phụ thần lực, bình thường người tu tiên xem không ra tu vi chân thật của nàng. Bất quá thương thế sớm, khí sắc tự nhiên và người bệnh không giống nhau.
Địch Trí Viễn mắt phải giác nhảy dựng, lạnh lùng nói: “Lời này ý gì?”
“Bằng không lấy tiên nhân tôn sư, như thế nào bị người sai khiến đến xoay quanh?” Nàng dùng thanh âm thanh thúy, lười biếng ngữ điệu, nói ra lời như vậy không khách khí, Hòa Hưng Đằng lật tức đều thay nàng đổ một phen mồ hôi lạnh. Lão không biết cô nương này là quan sát tỉ mỉ hay là chó ngáp phải ruồi, Địch Trí Viễn ở Quảng Thành Cung nội nhất quán thanh tu, một lần bế quan chính là mười năm, trăm năm, thật là không để ý đến chuyện bên ngoài. Hơn nữa lão tính tình rất cao ngạo, lúc này nếu không phải đại tôn giả thái độ cực kỳ cường ngạnh, khiến lão không tuân theo không được, vốn là không muốn tới làm như vậy việc cấp thấp thế này.
Lão nghĩ đến, cô nương này nếu là thúc thủ chịu trói, an an phận phân mà theo bọn họ về Quảng Thành Cung, hắn cũng sẽ không làm ác danh ỷ lớn hiếp nhỏ.
Ninh Tiểu Nhàn trong miệng nói tuy không khách khí, trong lòng lại gấp đến độ muốn mệnh, nàng còn không có tự đại đến cho rằng có thể đánh thắng được tiên nhân. Cửa xe mở ra liền thấy Địch Trí Viễn, nàng cũng hoảng sợ.
Quảng Thành Cung là đối thủ chính của Ẩn Lưu chuyến này,như vậy tư liệu về tiên phái này nàng cũng nghiên đọc thật lâu, đối với Địch Trí Xa đương nhiên là có ấn tượng. Người này xưa nay điệu thấp, ước chừng 700 năm trước độ kiếp thành tiên, ngoại giới lại không mấy người biết được. Bất quá bước lên tiên cảnh, Quảng Thành Cung thái thượng tôn giả lại nhiều ra một vị.
Tuy rằng là kính bồi sáu tòa chi mạt, nhưng có thể thông qua thiên kiếp khảo nghiệm, tiên nhân bản lĩnh lại là thật thật tại tại ở tại nơi đó. Nàng đối thượng hắn, lại một chút phần thắng cũng không có.
Thật đáng chết, tên kia quá không đáng tin cậy, không nghĩ lúc cần hắn đi theo, hắn lại như kẹo mạch nha quẳng cũng quẳng không ra; hiện tại thời điểm hắn nên nên xuất hiện, lại bóng người cũng không thấy.
Kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa mau. Nàng ngồi xổm trong đại kim xa, muốn câu ra độc thủ phía sau màn, chính là dù nàng khôn khéo túc trí, cũng quyết định không thể tưởng được, mấy viên hạt cỏ thật nhỏ nhét kẽ đại kim xa thế mà bị người lấy đi.
_______
Đừng quên ủng hộ tui nha!😁
Follow tui để nhận thông báo truyện mới nè!!💞
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro