Chương 7: Ác Mộng Đêm Khuya
"Tỷ tỷ....." Tăng Thuấn Hy kéo áo Nhiệt Ba, mũi sụt sịt "Chúng ta rời nơi này đi..."
Nhiệt Ba cúi đầu thấy một đôi mắt trong veo sáng ngời, tràn đầy sự quan tâm, lo lắng thì trái tim xẹt qua một dòng nước ấm áp, giọng nói dịu dàng: "Chúng ta không phải đi đâu cả, muốn đi cũng là người khác phải đi, yên tâm, từ nay về sau tỷ sẽ bảo vệ đệ, những người đó ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai".
Giọng nói sắc bén, đôi mắt tỏa ra sát khí dầy đặc.
"Thất tiểu thư?" Lý mama nhìn bóng dáng yếu đuối đầy sợ hãi, so với trước kia là hai người hoàn toàn khác nhau, giọng nói vững vàng cùng hơi thở tỏa ra ở trên người nàng làm cho người ta sợ hãi, có cảm giác hít thở không nổi, đây là thất tiểu thư sao?.
"Tỷ tỷ, chờ ta trưởng thành, sẽ tới lượt ta bảo vệ tỷ tỷ..... Không bao giờ cho phép các nàng bắt nạt ngươi nữa". Tăng Thuấn Hy nắm chặt bàn tay nhỏ bé, mười phần quyết tâm.
Nhiệt Ba cười cong mắt, vỗ vỗ đầu Tăng Thuấn Hy , môi đỏ mọng khẽ mở: "Được, tỷ tỷ sẽ chờ tới ngày đệ có thể bảo vệ ta".
--------------
Giữa đêm khuya mưa bắt đầu rơi, chẳng biết người đã tỉnh từ bao giờ.
Thời tiết mùa hè nóng nực làm cho không người nào ngủ được, tiếng nước mưa nhỏ rơi xuống đất, ngược lại làm cho người ta có cảm giác dễ chịu thoải mái rất nhiều.
Giữa sân, Địch Lam không buồn ngủ một tí nào, vẻ mặt tức giận đi tới đi lui ở trong phòng, cây quạt trong tay không ngừng phe phẩy.
"Thời tiết chết tiệt, lúc nào cũng nóng nực." Thanh âm mắng chửi tức giận liên tục vang lên.
Đột nhiên, một cái bóng thật dài xẹt qua cửa sổ, chợt lóe rồi biến mất.
Địch Lam nhất thời cực kì hoảng sợ, chăm chú nhìn cửa sổ, hét lớn một tiếng: "Là..... người nào?".
Trả lời nàng là một mảnh yên tĩnh, hoàn toàn không có một tiếng động.
Ngoài cửa sổ yên tĩnh, chỉ có gió đêm thổi qua lướt qua.
Không thấy có người đáp lại, trong phòng im lặng, Bạch Lăng thở hổn hển ra một hơi.
Trong nháy mắt, cửa sổ giấy "phần phật" bị một trận gió lạnh thổi qua, chỉ thấy một cái bóng trắng lơ lửng.
"A...." Địch Lam hét chói tai, trong lòng tràn đầy lạnh lẽo, cảm thấy các lỗ chân lông dựng lên, run rẩy. "Người nào, người nào..... người tới.... người đâu a".
Im lặng, vô cùng yên tĩnh, bóng trắng ở trước cửa sổ, từ từ lắc lư, âm thanh mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.......
"Ầm...." Tiếng sấm vang lên.
"A......." Địch Lam trốn ở góc phòng, gió từ cửa sổ thổi vào trong, trong phòng ánh nến chập chờn lúc sáng lúc tối.
hu.....Phu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro